Tâm Ma Dẫn


“Ta luôn cản trở ngài, không có tư cách so sánh với Tịch Mộng Quân, nhưng mà…”
“Thiếu cung chủ, Vân Phi Tinh!” Lâm Nhạc Phàm cược hết mọi thứ, được ăn cả ngã về không, danh dự hay sinh mệnh đều như nhau, càng khỏi phải nói tới thân thể, chỉ để cầu xin một chuyện, “Vừa rồi ngài đã đồng ý với ta là chỉ cần ta trở về cùng ngài, ngài sẽ không đụng vào Thập Nhất!”
“Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy rồi! Ta chỉ xin ngài một chuyện này!” Tư thế của y cực kỳ thấp kém, giọng y cũng khàn khàn vụn vỡ, “Nể tình tất cả những gì trải qua giữa chúng ta, nể tình ta cũng từng giúp ngài, tất cả của tất cả, ta chi xin ngày tha cho Thập Nhất!”
“Ngài hận ta cũng được, muốn giết ta cũng được, ta để mặc ngài xử trí! Chỉ xin ngài, xin ngài…”
Lâm Nhạc Phàm xé rách tất cả những gì giữa bọn họ, hết thảy những thứ đã cắm sâu trong máu thịt ra ngoài, dùng tất cả cặn bã đẫm máu để nhào nặn thành một đống vụn bẩn thỉu tanh tưởi, chỉ để đổi lấy chút thương hại ít ỏi của vị thần cao quý như ánh trăng này.
Nhưng ánh trăng lạnh lùng vô tình, vạt áo trong tay y bị rút ra từng chút một, trong đêm tối yên ắng, chỉ có gió đêm lẳng lặng đáp lời.


Chẳng biết qua bao lâu, giọng nói luôn hờ hững kia đâm xuyên qua ngực y, “Ta không hề đồng ý với ngươi.”
Lâm Nhạc Phàm hoảng hốt, nước mắt chực trào sau quá nhiều nhẫn nhịn đột nhiên tuôn trào, từng giọt từng giọt lăn dài, chìm trong bùn đất.

Thân người cúi thấp áp sát đất, âm thầm rơi nước mắt.
Vậy tại sao y phải về cùng Vân Phi Tinh? Tại sao phải chấp nhận dục vọng của hắn ta như thế? Bây giờ kẻ đang quỳ gối trước mặt hắn ta… là cái thá gì?
Rốt cuộc tại sao Vân Phi Tinh… lại đối xử với y như thế?
Y quỳ xuống đất với thân thể trần truồng, với tư thế bẩn thỉu kinh tởm thế nhân, giạng rộng hai chân dâm tiện thô bỉ nhưng còn chưa đủ, còn phải tự bẻ gãy đầu gối, giẫm nát xương sống, nghiền vụn trái tim thoi thóp chất chồng không biết bao nhiêu là vết cắt kia.
Vân Phi Tinh đã nhìn rõ sự thật trong lúc y luôn tự cho là đúng, đã tính toán tới trường hợp xấu nhất, không để mọi thứ bị hủy diệt một cách dễ dàng, lại đập nát y lần nữa.
Cho đến khi Lâm Nhạc Phàm tan xương nát thịt, hóa thành bụi bặm, trốn vào đất lạnh, cuối cùng không thể tìm thấy được nữa…
Có lẽ bởi vì không còn đủ kiên nhẫn để giằng co với Lâm Nhạc Phàm nữa, Vân Phi Tinh rút lại linh lực giúp Lâm Nhạc Phàm hóa thành người, để y biến thành hình hồ ly rồi túm y lên.
Yêu hồ của tu vi thấp như Lâm Nhạc Phàm cũng sẽ bị biến hóa một cách dễ dàng trong tay bọn họ, như một thứ gì đó bị vò nắn tùy ý.

Vân Phi Tinh, Dung Tiêm Ảnh, ngay cả đệ tử nội môn như Thập Nhất còn có thể xử lý y một cách dễ dàng.

Cũng vì y thật sự rất… vô dụng…
Lâm Nhạc Phàm chết lặng, người kiệt sức, bị Vân Phi Tinh ôm trên khuỷu tay.

Có lẽ là vì sợ y bỏ chạy hoặc làm chuyện gì đó, hai tay Vân Phi Tinh như kìm sắt ôm y thật chặt.

Lâm Nhạc Phàm đã không còn sức lực nghĩ đến chuyện có làm bẩn quần áo của hắn ta hay không.

Đâu chỉ là bụi đất, tinh dịch chảy ra giữa hai chân y vẫn còn đang nhỏ giọt, dù biến thành hình thú thì chất lỏng vẫn tràn ra khỏi nơi kia, dính lên lông hồ ly xung quanh nơi đó.
Trên quần áo Vân Phi Tinh cũng dính rất nhiều chất lỏng trắng đục, trên đường về Ẩn Tiên Cung, Vân Phi Tinh giấu con hồ ly đỏ vào áo trong, hoàn toàn giấu trong ngực áo.

Có lẽ không ai ngờ được thiếu cung chủ băng thanh ngọc khiết lại ôm một con hồ ly phàm tục dơ bẩn như vậy.

Trên áo hắn ta không chỉ dính mùi hôi thối của thú hoang và bụi đất bẩn thỉu mà còn có tinh dịch dính nhớp của đàn ông…
Có lẽ, người như ánh trăng trên cao như thiếu cung chủ Ẩn Tiên Cung này có chết cũng sẽ chết trong vinh quang.
Lâm Nhạc Phàm lại bị ném vào địa lao lần nữa, như thể không có ai biết y đã từng hóa thành hồ ly rồi trốn đi, lần này cũng chẳng ai biết y đã quay về.
Vân Phi Tinh giơ bàn tay mảnh khảnh cạy miệng hồ ly ra, nhìn rõ răng nanh sắc bén, nhưng thú này con thú hoang kia chỉ há miệng mà không hề tấn công, để mặc hắn ta muốn làm gì thì làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận