Trong vòng tay run rẩy của cậu bé quỷ, nữ pháp sư dần tan biến trong không trung, thân thể biến thành một làn khói trắng mỏng manh.
Với sự bất lực không ngừng tuôn ra, cậu bé quỷ cứ nhận lấy từng cơn đau đớn dữ dội ập đến, không cách nào ngăn chúng lại được.
Cảm giác người mình yêu quý tan biến trên tay, nhẹ bẫng, cảm giác đánh mất đi thứ quan trọng nhất ấy, mấy ai có thể hiểu?
Cậu bé không phải người, nhưng nỗi đau này tuyệt đối không phải là giả.
Người đã cho cậu một cuộc sống mới, cùng cậu du ngoạn khắp mọi nơi, diệt trừ cái ác, người ấy đang rời bỏ cậu bé.
Làn khói trắng kia chắc chắn là phần tàn hồn còn sót lại của nữ pháp sư.
“Nguyệt!”
Cậu bé sau nhiều lần do dự lại quyết tâm, lại do dự rồi quyết tâm, cuối cùng cũng bật thốt lên cái tên của người con gái đó.
Cậu vẫn luôn luôn ghi nhớ cái lần đầu tiên gặp nữ pháp sư, người đã nói.
ngôn tình ngược
“Tên ta là Nguyệt, cũng là thứ kiêng kị ngươi không thể gọi.
Hãy nhớ lấy, đừng bao giờ gọi tên của ta, vì giống như ngươi, nó không còn tồn tại rất lâu rồi.”
Cậu làm sao mà không biết, bản thân không được gọi cái tên đó.
Nhưng… người lại không biết một điều, khi trên thế gian này chỉ có một mình cậu biết cái tên cao quý ấy, cậu đã luôn hạnh phúc vì điều đó.
Hàng chục lần, hàng trăm lần, cậu muốn trịnh trọng gọi ra cái tên ấy, để gần gũi với người hơn một chút.
Làn khói trắng mỏng manh tưởng chừng như tản đi ngay lập tức, vì tiếng gọi của cậu bé mà nán lại.
Đã bao lâu rồi, cái tên ấy mới được gọi lên lần nữa? Mười năm? Hai mươi năm? Hay đã từ rất lâu về trước rồi? Tàn hồn của nữ pháp sư tưởng chừng như đã mất toàn bộ kí ức, nhờ tiếng gọi của cậu bé mà hoang mang quấn quanh người cậu.
Phần hồn đó lưu luyến thật lâu, thật sâu bên người cậu bé, sau đó thì thầm, giọng nói như có như không hoà vào hư vô.
“Thật tốt quá, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ta nghe thấy ai đó gọi tên của mình.
Ta sắp hoàn toàn mất đi kí ức về mọi thứ, trước khi biến thành một linh hồn lang thang rồi.
Ngươi cũng siêu thoát đi, đừng lưu lại nơi đây làm gì nữa.
Nếu có kiếp sau…”
Phần tàn hồn đó không thể nói được gì nữa, vì nó đã hoàn toàn mất đi toàn bộ kí ức, nương theo gió, bay đến tận chân trời.
Từ giờ, sẽ chẳng còn nữ pháp sư tài ba vang danh khắp thiên hạ nữa.
Cậu bé quỷ cố bám víu lấy làn khói màu trắng đang từ từ tan vào hư không, nhưng bất thành.
Cậu cố gắng chạy theo nó, chạy đến khi sức tàn lực kiệt, cho đến khi phát hiện ra gương mặt mình ướt đẫm với hai hàng lệ nóng hổi cứ chảy ra từ bao giờ, cậu bất lực ngã khuỵ xuống.
Một con quỷ biết khóc.
Một con quỷ biết động lòng.
Trước mắt cậu bé, đầu trâu mặt ngựa từ khi nào đã đứng ngay phía trước, thần sắc lạnh lẽo.
“Tiểu quỷ, ngươi hãy theo ta về Âm Giới.”
“…”
Đáp lại đầu trâu mặt ngựa là một trận im lặng đến rợn người.
Cậu bé suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định cuối cùng.
“Cháu đoán xem, cậu bé ấy đã quyết định điều gì?”
Quyên chăm chú nghe bác bán hàng kể, suy nghĩ hồi lâu cũng không đưa được câu trả lời nào.
Cậu bé ngẩng đầu lên, trong mắt là một ánh sáng kiên định.
“Ta muốn ở lại đây chờ một người… có được hay không?”
Đầu trâu mặt ngựa vẫn không đổi sắc, hỏi lại một câu chắc nịch.
“Ở lại cũng được thôi, nhưng ngươi sẽ phải trả một cái giác rất đắt.”
Đó là mãi mãi không thể siêu sinh.
Ngoài ra, nếu làm hại đến con người, cậu bé sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Chung quy lại, cậu bé chỉ có thể ở lại dương gian, sống vật vờ ngày qua ngày mà không được sống như con người.
“Ngươi cam nguyện một cuộc sống như thế sao?”
“Ta cam nguyện!”
Chỉ cần chờ cho đến khi gặp lại người, tiếp tục đi theo người, bảo vệ người, ta bằng lòng.
“Cậu bé quỷ đã giúp đỡ người dân rất nhiều.
Cậu ban cho họ sự giàu sang, tình duyên và ti tỉ thứ khác.
Mỗi nơi cậu đi qua, người dân ở đó sẽ lập đền thờ cậu.
Cậu không bao giờ quên đi mục đích ban đầu của mình là gì.
Người ta cung kính gọi cậu là Quỷ Thần Đỏ.”
Quyên đắm chìm trong câu chuyện truyền thuyết về con quỷ mà không để ý thấy mặt trời đang bắt đầu buồn ngủ.
Tạm biệt bác bán hàng, Quyên cùng con ma nữ quay trở về khu phố bên cạnh.
Họ không quên nhiệm vụ của mình.
Chỉ có điều, khi một người một ma đi khuất, giữa con phố vẫn đông người kìn kịt vì lễ hội Quỷ Thần Đỏ, sạp bán hàng của bác bán hàng trông phúc hậu kia đã biến mất tự lúc nào.
Một số người dừng lại tại nơi đó, vái vài cái, rồi cắm cây nhang vào chiếc lư đang bốc khói nghi ngút trước mặt.
Ai mà chẳng biết, đây là nơi ở của thổ thần khu phố này.
Nơi này đã có từ rất lâu về trước, trải qua hàng ngàn năm, từ cái lúc mà con người phân chia thành giai cấp thống trị và giai cấp bị trị, rồi trải qua hàng thế kỉ, chứng kiến bao nhiêu câu chuyện bi hài.
Quỷ Thần Đỏ, không ai có thể biết được chi tiết câu chuyện đó chính xác và đầy đủ bằng một thổ thần đã tồn tại từ rất lâu về trước.
Quyên rời đi với những khúc mắc trong lòng, về cậu bé quỷ có mái tóc màu đỏ và nữ pháp sư giỏi giang.
Chân tình là gì?
Giữa người và quỷ, thực sự tồn tại thứ gọi là chân tình hay sao?
Trời tây chạng vạng, cô nhận ra điện thoại của mình đã tắt nguồn tự bao giờ.
Mặc dù hơi thắc mắc, nhưng chắc có lẽ nút nguồn đã bị đì vào chỗ nào đó trong khi cô lắng nghe bác bán hàng kể chuyện.
Mở nguồn, hàng loạt cuộc gọi và tin nhắn như một dòng thác lũ ầm ào ập tới.
Hầu hết đều là tin nhắn của Minh và hai ông chú kia.
Họ nói rằng người phụ nữ tên Thương kia không có gì bất thường, ngoại trừ việc có một chút thời gian rảnh là sẽ vào quán bán truyện manga đối diện công ty, trông rất khả nghi.
Một nhân viên văn phòng yêu thích manga ư, không có khả năng!
Cô gái đang trên đường về nhà của mình, và suốt chặng đường đi cũng không hề nhận một cuộc gọi nào cả.
Trời sẩm tối, từ đầu ngõ, Quyên đã nhìn thấy bóng dáng của Thương đang lại gần, cô vội núp sau bức tường gần đó, len lén quan sát.
Vẫn là một bộ dáng dung dăng dung dẻ như hồi sáng, bộ đồ công sở cùng đôi giày màu đỏ.
Nhìn như thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng không có lấy một điểm khả nghi.
Quyên hơi thất vọng vì rốt cuộc chẳng thu được gì trong cả ngày hôm nay, ngoại trừ việc hóng hớt câu chuyện truyền thuyết của khu phố bên cạnh.
Bóng dáng cô gái đã vào nhà rồi, lúc này Quyên mới thở phào một hơi.
“Cô có chắc là cái cô Thương đó khả nghi?”
Quyên quay sang hỏi lại con ma nữ bên cạnh.
Thật kì lạ, nó không mở miệng nói lời nào sau khi trở về từ con phố bên cạnh.
“Chắc chắn.”
Ma nữ đáp lời, không nhanh không chậm.
Quyên lại thở dài, quay đi nhìn chằm chằm vào nhà của cô gái kia.
Cô bé lại không để ý thấy, con ma nữ bên cạnh như muốn nói gì đó lại thôi, giống như sợ thứ gì đó vậy.
“Này…”
“Hửm? Sao thế?”
Quyên không để ý lắm sự biến hoá biểu cảm trên mặt ma nữ.
“À thôi, không có gì.”
Trong mắt ma nữ xẹt qua một tia sợ hãi, rồi lắc đầu xem như quyết định không nói gì thêm nữa.
Chú Quân, chú Nam và Minh đã hẹn sẽ tới chỗ Quyên ngay, dặn dò cô không được đi đâu quá xa hoặc rời khỏi tầm mắt của đám vệ sĩ.
Ba người nhanh chóng tới nơi, rồi kể lại quá trình mình đã quan sát được.
“Tớ không thấy cô ấy có gì khả nghi, cô ấy chỉ đi làm như những người khác, không có hành động nào kì lạ.”
“Chú thì thấy cô ta ăn trưa ở cửa hàng trước công ty, hình như là ăn trứng cá muối.
Sau đó cô ta ăn bánh ngọt, rồi uống hẳn hai ly trà sữa vị rau má và vị trà xanh.
Ly vị rau má có vẻ ngon, hôm nào chú phải đi uống thử mới được.”
“Quân, cậu lại huyên thuyên cái gì đấy? Xin lỗi các cháu nhé, Quân nhà chú hay có cái tật chỉ để ý đồ ăn thức uống thôi.”
“…”
“…”
Cụm từ “Quân nhà chú” trực tiếp cắt đứt lời nói của Quân, khiến chú ấy thẹn quá hoá giận.
Tóm lại sau một ngày, cả bốn người chẳng thu hoạch được gì.
Ma nữ lúc này lên tiếng.
“Đợi tới nửa đêm, chắc chắn sẽ có điều kì lạ.”
Quyên hơi nghi ngờ, nhưng cũng không còn cách nào khác nữa.
Đâm lao thì phải theo lao, ngoại trừ tin tưởng ra, thì ít ra cơ hội phá vụ án này sẽ tang thêm một chút.
Cô bé thuật lại với ba người còn lại, cả nhóm quyết định làm theo lời Quyên.
Bốn người hai lớn hai nhỏ đứng rình nhà người ta suốt đêm, trông thế nào thì cũng rất khả nghi.
Trời về đêm, những đợt gió cứ liên tục xuất hiện từ nhiều hướng, chúng gào thét, rít bên tai những con người đang ngồi co ro vì lạnh.
Con đường ban ngày đông người là thế, ban đêm lại chẳng có lấy một bóng người đi ngang.
Đèn đường chớp tắt, ánh đèn màu vàng rủ xuống đường như là nơi duy nhất tồn tại sự sống, sắp bị nuốt chửng bởi bóng đêm huyền bí.
Minh đã ngủ gật tự bao giờ, chú Quân thì tựa đầu vào vai chú Nam, tình tứ.
Hắc tuyến đầy đầu, Quyên không rõ mấy người này có thật sự đang làm nhiệm vụ hay không nữa.
Cô cũng nhìn thấy, bóng đêm, ngoài đường, những sinh vật kì lạ đang lang thang, vật và vật vờ như những con zombie.
Chúng có vẻ khoác loại với con ma nữ bên cạnh cô bé.
Ánh mắt chúng sâu hoắm, từ trong mắt tiết ra thứ dịch màu đen đặc quánh, chiếc đầu bị ngả sang bên trái hay bên phải, có vẻ cổ của chúng bị gãy.
Hai tay dài ngoằng, màu da không hồng hào, cũng không trắng bệch như những con ma cô thường thấy, chúng xám xịt hoặc xanh xao, trông như đã hết sức sống từ rất lâu về trước.
“Ngoao!”
Trong bụi cây gần đó, một con mèo nhảy ra, kêu vài tiếng.
Ngay lập tức, những sinh vật người không ra người ma không ra ma đó dung vận tốc nhanh nhất của chúng vồ tới con mèo.
Mèo, loài động vật nhìn thấy thứ mà người thường không thể thấy, hai mắt nó sáng quắc như hai cái đèn pha, nhìn nhìn những sinh vật kì dị kia rồi gào lên, lông dựng đứng, sau đó nhanh chóng chạy thoát thân.
Quyên không nhìn thẳng, nhưng cô bé hoàn toàn bao quát được toàn bộ khung cảnh ấy.
Gay go rồi đây.
Hai người kia không nhìn thấy thì không có vấn đề gì, thế nhưng cô và Minh thì sao? Nếu như thấy điều gì kì lạ và cần hành dộng, chúng có thể vồ tới bất cứ khi nào.
Đúng lúc này, một bóng dáng quyến rũ từ trong nhà đi ra.
Vẫn là Lê Thị Thương, nhưng với bộ tóc dài màu vàng, chiếc đầm đen ôm sát người và đôi giày màu đỏ hồi sáng.
Cô ta lẳng lặng nhìn tứ phía, sau khi chắc chắn không có ai, cô ta bắt đầu có những hành động kì lạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...