Tu luyện giả trong thiên hạ khao khát nhất là thứ gì? Đó là thực lực! Là trường sinh! Là bất lão! Tựu chung chính là Đạo! Những người có cùng khao khát đó tập trung lại thành thế lực. Trong đó lại xuất hiện những “nhân trung long phượng”, họ không hài lòng chỉ là một thành viên, một cá thể mờ nhạt. Họ muốn đứng đầu tất cả, muốn đứng trên đỉnh kim tự tháp của tu luyện giới, muốn danh tự của họ ngàn đời còn được nhắc tới, y bát của họ muôn kiếp tái hiện. Và họ quyết định khai tông lập phái. Lại nói cái gì làm nên thanh danh một đời của một đại cường giả, nếu không phải là chiến tích thì chính là tuyệt kĩ! Sau này, người ta gia nhập một môn phái, nếu không phải vì tìm một thế lực bảo hộ thì chính là vì khao khát được truyền thừa những tuyệt kĩ đỉnh cao, để rồi có thể giống như tiền nhân, đặt chân lên tầng lớp cao tầng của tu luyện giới.
Người ta gọi những tuyệt kĩ đó là Chiến kĩ!
Chiến kĩ chia làm rất nhiều loại. Phổ biến thì có Linh kĩ, Thể kĩ, Bộ pháp và Thân pháp. Đặc thù thì có Tinh Thần Kĩ, Chú ngữ,... Có thể nói thiên hạ chiến kĩ vô vàn loại, khó kể cho hết. Trước nên giải thích những loại phổ biến kể trên.
Linh kĩ chính là đặc trưng của luyện khí giả, lấy chân khí bản thân làm căn cơ, sử dụng một số phương pháp vận chuyển, kích thích, kết nối đặc biệt mà tạo ra công kích hoặc phòng thủ.
Thể kĩ ngược lại chỉ có Luyện thể giả mới có thể thi triển tới tận cùng. Tên như ý nghĩa, Thể kĩ nói cho dễ hiểu là cách vận dụng thân thể để chiến đấu, cho nên nhiều người còn gọi đó là Vũ kĩ. Luyện khí giả cũng có thể tu luyện thể kĩ, tuy nhiên thể kĩ càng luyện càng khó, yêu cầu với thân thể lại càng cao. Cuối cùng, họ chỉ có thể đình chỉ tu luyện do cơ thể không thể chịu nổi gánh nặng quá lớn. Luyện thể giả lại khác. Họ luyện chính là sức mạnh thân thể, dĩ nhiên sinh ra để thi triển vũ kĩ đến tận cùng.
So sánh Thể kĩ và Linh kĩ, khó có thể nói cái nào lợi hại hơn. Linh Kĩ có rất nhiều khả năng kì diệu, biểu hiện lại hoa mĩ, huyễn lệ, đó là niềm tự hào của luyện khí giả. Linh kĩ có thể tạo ra kiếm khí xẻ núi, cắt sông, cực kì tinh mĩ. Thể kĩ lại là cận thân công kích, mạnh mẽ mà không kém phần bí ảo. Tưởng tượng một nhân thể nhỏ bé lại có thể tung một quyền phá sập núi non, tung một cước có thể cắt dòng thác cuồn cuộn làm hai nửa. Cảnh tưởng đó không phải rất cường, rất “ngưu” hay sao! Nếu buộc phải so sánh. Có thể nói Linh kĩ mạnh về xạ trình công kích. Trong khi đó Thể kĩ lại thiên về cận thân chiến đấu.
Tiếp tới là Bộ pháp và Thân pháp. Hai loại chiến kĩ này đều nói về phương pháp di chuyển của tu luyện giả. Thân pháp là cách di chuyển trong phạm vi nhỏ, đặc biệt hữu hiệu trong cận thân chiến đấu. Bộ pháp là cách di chuyển khoảng cách lớn, chủ yếu để truy đuổi hoặc chạy trốn. Bộ pháp và Thân pháp cũng có thể chia vào nhóm Linh kĩ và Thể kĩ. Nhưng đồng thời Bộ pháp và Thân pháp có thể lại là sự hòa trộn của cả Linh kĩ và Thể kĩ. Tất nhiên tỉ trọng trong đó cũng có phân phụ - chính. Có thể nói Thân pháp và Bộ pháp chiếm tới năm phần chiến lực của một người trong chiến đấu cùng cấp.
Loại tiếp theo là Tinh Thần Kĩ. Loại này mọi người đều biết tới nhưng chỉ là có nghe nói danh tự mà thôi, còn hiểu biết lại chẳng có mấy ai. Tinh Thần tu luyện vốn đã vô cùng huyền bí, Tinh thần kĩ lại càng khó thấy. Tinh Thần kĩ chính là phương pháp sử dụng tinh thần hay còn gọi là linh hồn lực để tấn công. Một phương thức phổ biến thường được biết tới là thôi miên. Người sử dụng tiến hành công kích linh hồn đối phương, khiến họ rơi vào trạng thái không tỉnh táo tạm thời. Tinh Thần kĩ cực kì khủng bố cũng bởi vì nó quá huyền bí, lại vô hình, vô chất, cực khó phòng bị.
Ngoài ra, còn có chú ngữ. Trong tu đạo giới tồn tại một dòng tu luyện kì lạ gọi là ma pháp. Họ không tu luyện chân khí mà lại tu luyện ma lực. Cách tu luyện ma lực chính là luyện tập chú ngữ, khuếch đại khả năng thừa nhận chú ngữ của linh hồn và thể xác của họ. Chú ngữ nói cho dễ hiểu là phương pháp sử dụng khẩu ngữ và những loại chữ viết kì lạ của nhiều thế giới khác nhau nhằm câu thông với thiên địa, kết hợp với ma lực của bản thân người sử dụng, cuối cùng tạo ra những loại công kích kì lạ. Hữu hình thì có triệu tập ngũ hành tứ tố như tạo ra quả cầu lửa, băng sương, cây cối, ánh sáng,… Vô hình thì có nghệ thuật nguyền rủa, cầu phúc, chữa bệnh,… Thậm chí còn có khả năng triệu hồi cương thi khôi lỗi, cự nhân,…
Ngoài những loại chiến kĩ trên còn có một số chiến kĩ vừa thuộc loại này lại thuộc loại kia, rất khó phân định rõ ràng.
Nhắc tới chiến kĩ, người ta hình dung tới đạo hạnh. Muốn tu luyện lên đẳng cấp cao hơn, không chỉ dựa vào tu luyện chân khí, hay đồ văn, mà còn phải dựa vào cảnh giới hiểu đạo, gọi là đạo hạnh. Người ta thường nói “tu vi đạo hạnh” thành một câu, chính là ám chỉ việc cân đối hai yếu tố này. Muốn tu luyện tu vi phải dựa vào công pháp, muốn tu luyện đạo hạnh phải xem ngươi hiểu chiến kĩ đến đâu. Đạo hạnh cảnh giới chia làm bốn cảnh giới lớn, gồm: cơ sở, nhập vi, hòa hợp, và thành đạo. Ba cảnh giới đầu tiên lại chia nhỏ hơn làm sơ, trung, cao ba cấp. Khi thành đạo chính là bước tới Chí tôn! Cơ sở, nhập vi đều là thuật ngữ dùng chung cho tất cả các chiến kĩ, nhưng hòa hợp lại khác. Đối với thân pháp và bộ pháp, và những chiến kĩ không sử dụng vũ khĩ thì hòa hợp cảnh giới gọi là Thân dung thiên địa. Đối với chiến kĩ cho vũ khí thì hòa hợp cảnh tùy theo từng loại vũ khí mà có tên gọi khác nhau, như: nhân kiếm hợp nhất, nhân thương hợp nhất, nhân đao hợp nhất,… Khi đạt tới nhập vi, tu luyện giả bắt đầu có khả năng hình thành “niệm” của mình. Nếu là người luyện kiếm khả năng tạo ra kiếm niệm, tu thành kiếm tu là có thể.
Tóm lại chiến kĩ đối với một tu luyện giả đóng vai trò đặc biệt quan trọng. Ngươi có tiền, có thể mua chiến kĩ. Nhưng muốn tìm chiến kĩ cao cấp, ngươi chỉ có thể gia nhập thế lực mà thôi. Chiến kĩ một khi là bí kíp chắc chắn nội bộ bí truyền, lưu truyền ngoại nhân giết chết không tha!
Lại nói Tiểu Phàm từ khi gia nhập Vô Cực viện, một năm đầu tiên chính là ở Vô Định Chi địa, căn bản không hề luyện tập chiến kĩ, chỉ luyện tập, gia tăng cơ sở lực lượng mà thôi. Nếu nói đúng ra, hắn chính là một “dã nhân” chỉ chiến đấu chủ yếu bằng bản năng! Tuy rằng có Thái Tổ Trường Quyền, có hai sát kĩ nhưng một cái chỉ là căn bản thể kĩ, muốn nhìn được chỗ thâm ảo, hiện tại hắn không có khả năng; một cái lại là do hắn sáng tạo, căn bản chỉ có thể coi là kĩ xảo phát lực sơ đẳng, không thể coi là chiến kĩ thực sự. Còn Đinh gia đao pháp, đó chắc chắn là chiến kĩ thượng thừa, nhưng chiêu đầu tiên Cung Bảo Kê Đinh – Thái kĩ, hắn còn luyện chưa tới. Nói đúng thì căn bản của Tiểu Phàm không hề vững chắc, hay nói đúng hơn là chẳng có căn bản gì. Hắn đánh hoàn toàn là phản xạ, và toan tính trong đầu. Hơn nữa lại dựa vào sức mạnh thần kì của Ma Kinh, cho nên hắn mới sống sót tới bây giờ. Sau thời gian ở Vô Định chi địa, trở về hắn vẫn chưa có thời gian kiếm chiến kĩ phù hợp cho mình.
Vậy nên, bây giờ hắn đang tiến thẳng tới Tàng thư các của Vô Cực Học viện.
…
Tàng thư các được xây dựng tại khu vực trung tâm học viện, tuy nhiên vẫn rất biệt lập so với những quần thể kiến trúc xung quanh như khu vực dạy học, hay khu vực nhà ở của lão sư và gia đình, bằng hữu họ. Tàng thư các xây dựng trong một hạp cốc bên sườn một ngọn núi thuộc Vô Cực Sơn mạch, danh tự là Kiến Văn Sơn. Cho nên hạp cốc này cũng lấy tên Kiến Văn để gọi.
- Người phía trước hãy dừng bước.
Tiểu Phàm vừa tiến đến thông đạo dẫn vào hạp cốc lập tức có hai người tiến tới ngăn cản.
Hắn lấy lệnh bài thân phận ra cho họ kiểm tra. Sau khi kiểm tra lệnh bài thân phận bằng một thiết bị đặc biệt dạng giới chỉ (cái nhẫn), hai thiếu niên làm nhiệm vụ canh gác đứng qua một bên cho hắn tiến vào.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Phàm tiến vào Kiến Văn hạp cốc, cũng là lần đầu tiên trông thấy tàng thư các của Học viện. Tàng thư các là một căn lầu hình trụ ba tầng, diện tích một tầng vào khoảng 50 trượng vuông (xấp xỉ 150 m2), thiết kế lại hết sức giản dị. Nếu không có vẻ cổ kính, có lẽ không ai nghĩ được đây là một trong những địa phương trọng yếu nhất của Vô Cực học viện. Tuy nhiên cảnh sắc chung quanh thì rất khoa trương. Một đường từ môn đạo tiến vào Tàng thư các hoàn toàn không có gì khác ngoài cây cối được nuôi trồng và cắt tỉa cẩn thận. Có rất nhiều loại cây quý, như Bích Hải Diệp – một loại cây cảnh có lá trong suốt như safia, Bách Niên Tam Tấc – loại cây thấp lùn trăm năm mới cao lên ba tấc nhưng có mùi hương rất đặc dị, Hãn Huyết Mộc Thụ - loại cây hằng năm tới mùa lại toát ra “mồ hôi” đỏ như máu, là một loại hảo tửu thượng đẳng của tự nhiên, rồi thậm chí có Phấn Vụ Kì Hoa – loài hoa nhả ra vụ khí màu hồng phấn vô cùng mĩ lệ… Những loài cây quý này bình thường đều có giá vài trăm triệu kim tệ, vậy mà ở đây lại không chỉ có một, không đâu là không thấy, lướt mắt kể tên cũng không hết! Vốn Tiểu Phàm trước khi vào Kiến Văn hạp cốc, trong lòng rất kích động, háo hức, nhưng sau khi đi qua con đường nhỏ chỉ khoảng 30 trượng, thưởng thức trăm loại kì hương hòa trộn, không ngờ đến trước cửa Tàng thư các, tâm tình đã hoàn toàn thư thái, bình tĩnh trở lại. “Kì diệu”, hai chữ ấy rất xứng với địa phương này.
Tàng thư các từ trước tới giờ đều luôn mở rộng cửa, cho nên Tiểu Phàm cứ đơn giản mà tiến vào. Hắn trông thấy một đứa nhỏ đang ngồi bên bàn tại chính giữa sảnh, liền tiến nhanh đến. Đứa nhỏ này đang chăm chú đọc một cuốn sách, nhưng trên bìa lại không hề có chữ, cho nên Tiểu Phàm không biết sách đó viết về cái gì.
- Xin chào. Cho hỏi ta muốn đổi chiến kĩ thì phải làm thế nào?
Tiểu Phàm nhẹ hỏi.
Đứa nhỏ đặt cuốn sách xuống một bên, đáp:
- Đơn giản thôi. Ngươi cứ vào trong đó tìm sách, thích cuốn nào thì đem cho ta, ta sẽ làm thủ tục cho ngươi. Giá cả đều ghi trên giá sách hết.
Tiểu Phàm hỏi tiếp:
- Ngươi có thể giới thiệu một chút về cách sắp xếp trong Tàng Thư Các cho ta biết được không? Như vậy ta cũng dễ tìm kiếm hơn.
Đứa nhỏ bắt đầu chỉ tay, nói:
- Tàng Thư Các có ba tầng, từ trên xuống dưới là Thiên – Địa – Nhân cấp bậc. Tầng nào thì có bí kíp cấp độ tương ứng như thế.
Tiểu Phàm nuốt khan một cái, hỏi lại:
- Có cả thiên cấp?
Đứa nhỏ gật gù, đáp:
- Tất nhiên. Nhưng chỉ có ba bộ mà thôi. Có điều ngươi thì không lên tầng ba được…
Tiểu Phàm nhíu mày:
- Tại sao vậy?
- Ngươi cũng biết Học viện có hoạt động thực hành nhiệm vụ chứ?
Tiểu Phàm gật đầu.
- Ừm. Hoạt động nhiệm vụ sẽ giúp ngươi kiếm chút tiền, nhưng chủ yếu là kiếm cho ngươi điểm cống hiến. Cấp bậc cống hiến chia làm Thiên – Địa – Nhân ba cấp bậc. Khi điểm cống hiến của ngươi đủ cao thì sẽ có được một số đặc quyền, lên hai tầng trên là một trong số các đặc quyền đó. Khi nào ngươi đạt Địa cấp thì được lên tầng hai, đạt Thiên cấp thì được lên tầng ba. Còn tầng một thì không yêu cầu cống hiến môn phái. Nhưng một số loại bí kíp, dù là trong tầng một cũng có thể yêu cầu điểm cống hiến đạt chuẩn mới có thể mượn được, có đủ Vô Cực tệ chỉ là một điều kiện mà thôi.
- Ngoài làm nhiệm vụ có cách nào kiếm điểm cống hiến không?
- Còn một cách đó là quyên tiền. Tỉ lệ quy đổi là một triệu kim tệ bằng một điểm cống hiến. Vô cực tệ thì không thể quyên. Hoặc quy đổi bằng bảo vật cũng có thể…
Mắt Tiểu Phàm giật giật, run run hỏi:
- Muốn lên Địa cấp thì điểm cống hiến phải đạt bao nhiêu?
Đứa nhỏ thản nhiên đáp:
- Năm trăm!
Tiểu Phàm sững cả người. “Ta kháo. Vậy không phải là năm trăm triệu kim tệ hay sao!”, hắn nhẩm tính mà thấy toát mồ hôi lạnh.
- Ngoài ra, quyên tiền giới hạn trong 2500 điểm cống hiến. Một khi ngươi đạt 2500 điểm cống hiến, ngươi có quyên thêm cũng không được dù chỉ là nửa điểm. Hoặc giả như ngươi đã có 2000 điêm cống hiến, muốn có thêm 501 điểm cống hiến bằng cách quyên tiền cũng không được. Tóm lại là vượt quá 2500 điểm cống hiến trở đi, muốn kiếm thêm điểm chỉ có làm nhiệm vụ mà thôi.
Tiểu Phàm lắp bắp hỏi:
- Vậy… vậy… thiên cấp cần bao nhiêu điểm cống hiến?
- 10 ngàn!
Tiểu Phàm như muốn khóc. 2500 điểm cống hiến đã là 2 tỷ rưỡi kim tệ rồi. Dù là đứa nhỏ đã nói không thể kiếm thêm điểm bằng cách quyên tiền sau mốc 2500 điểm cống hiến, nhưng thử quy đổi, thì 10 ngàn điểm không phải vừa vặn 10 tỷ kim tệ hay sao. “Lão thiên a. Cho dù là đại phú thương trong kinh thành bán hết đi sản nghiệp, gia đình con cái, a hoàn, nô tài, chó mèo, thậm chí bản cả y đi cũng không đủ cho một cái thiên cấp này.”, Tiểu Phàm như muốn ngất đi.
Bỗng hắn nghĩ đến một chuyện, lo lắng hỏi:
- Ta hiện chưa có điểm cống hiến nào. Lên tầng trên thì không nói, nhưng không lẽ phải mượn loại chiến kĩ kém cỏi nhất hay sao?
Đứa trẻ à một tiếng, đáp:
- Đây là lần đầu ngươi tới mượn sách, Học viện có chính sách riêng cho ngươi. Ba cuốn đầu tiên, chỉ cần là nhân cấp, ngươi sẽ không bị ước thúc bởi điều kiện về điểm cống hiến, có đủ Vô cực tệ là mượn được.
Tiểu Phàm thở phào một hơi. Nếu quả thật lần này đến mượn sách lại chỉ mượn được loại hàng kém chất lượng thì thật là không còn gì để nói. Hắn tất nhiên vẫn mượn nhưng Vô Cực tệ bỏ ra quả thực không đáng.
Đứa trẻ lại tiếp tục giới thiệu:
- Ba tầng đều được kết cấu giống nhau. Bên phải, những tủ sách đầu tiên là công pháp tu luyện chân khí, và một số sách tu luyện đồ văn cho luyện thể giả. Bên trái là bộ pháp và thân pháp. Phía sau là Linh kĩ và Thể kĩ. Đẳng cấp thì càng vào sâu sẽ càng cao hơn, tất nhiên giá cả và yêu cầu điểm cống hiến sẽ càng cao. Phân loại chi tiết thì trên đầu tủ sách đều có bảng ghi, ngươi cứ nhìn là thấy.
Tiểu Phàm hình dung ra sơ đồ tàng thư các trong đầu. Hắn suy nghĩ rồi nói:
- Ngươi làm ơn chỉ dẫn giúp ta chi tiết hơn một chút. Ta muốn kiếm thể kĩ loại thương pháp, một bộ thân pháp và bộ pháp. Ba loại đều nhằm xây dựng cơ sở tốt nhất…
Đứa trẻ gật gù, nói:
- Không tham cao thâm, biết xây dựng cơ sở là tốt. Thương pháp ngươi có thể tìm ở khu vực thể kĩ, tủ thứ hai, giá một hoặc hai từ dưới lên, những bộ đó đều rất tốt cho xây dựng cơ sở. Tuy nhiên thương pháp cũng chia trường phái, phong cách, ngươi phải chọn cho phù hợp. Bộ pháp và thân pháp xây dựng cơ sở thì ở hai tủ sách đầu tiên khu vực bên trái.
- Đa tạ.
Tiểu Phàm chắp tay, hào hứng chạy vào khu vực thể kĩ phía sau.
…
“Xuyên Tâm Thương”.
“Đằng Long Thương”.
“Đại Lực Thương”.
…
Tủ sách này có tổng cộng 13 bộ thương pháp khác nhau. Mỗi bộ gồm vài cuốn, xếp ở các giá trên dưới. Sách đều không quá dày, được xếp gọn vào một góc và niêm phong cẩn thận, chỉ có vài dòng giới thiệu được dán bên dưới vị trí mỗi cuốn sách. Tuy rằng ở đây chia ra làm các tủ sách để phân loại chiến kĩ, nhưng ở mỗi tủ sách số lượng bí kíp rất hạn chế. Có rất nhiều giá không hề có sách. Càng lên cao, số lượng sách càng ít. Hơn nữa sau khi xem kĩ, Tiểu Phàm nhận ra không phải cứ lên giá cao hơn thì sách sẽ có đẳng cấp cao hơn, mà chỉ là nó phù hợp cho mục đích cao hơn khi tu luyện mà thôi. Thường giá đầu tiên, và giá thứ hai là các chiến kĩ phục vụ cho mục đích xây dựng cơ sở. Giá thứ ba và thứ tư dùng để phát triển kĩ thuật. Còn hai giá trên cùng chủ yếu là để tham khảo, hoàn thiện kĩ năng, hoặc chuẩn bị cho các cấp cao hơn. Ở giá một cũng có thể có nhân giai trung cấp, nhưng ở giá thứ tư cũng có thể có nhân giai sơ cấp. Ngoài ra, một bộ thương pháp lại gồm nhiều phần, chia ra sắp xếp theo hàng dọc tại các giá khác nhau. Hệ thống này vừa phản ánh mục đích tu luyện của mỗi cấp độ, đồng thời cũng là các giai đoạn tu tập chiến kĩ. Tầng đầu là xây dựng cơ sở, tiếp tới là tìm hiểu sâu, sau nữa là hoàn thiện kĩ năng, hoặc chuẩn bị cho việc tiến lên tu luyện địa cấp chiến kĩ cao cấp hơn.
Tiểu Phàm lần đọc giới thiệu từng cuốn thương pháp. Lần này hắn đã đi mượn chiến kĩ, tất nhiên phải kiếm cho được loại chiến kĩ tốt nhất có thể. Sau khi xem hết cả 13 bộ thương pháp, hắn chọn ra được ba bộ Nhân cấp đỉnh phong. Không cần suy nghĩ nhiều hắn chắc chắn chọn 1 trong ba bộ thương pháp này. Nhưng lại có vài vấn đề.
Đầu tiên là vấn đề lựa chọn sao cho phù hợp với sở trường của bản thân. Một bộ theo như miêu tả là chuyên về ảo ảnh, thương pháp huyễn ảo, kì dị, cực độ khó nắm bắt. Đường thương đi như mị, như sương, một khi công đến, đối phương không thể nhìn rõ, chỉ có thể quay đầu bỏ chạy. Bộ thương thứ hai lại thiên về lực lượng. Trong đó có nói, thương pháp này chủ về lực lượng, sức mạnh một khi bộc phát sẽ giống như hồng thủy phá đê, không gì có thể ngăn cản. Một thương xuất ra gặp núi phá núi, gặp sông xẻ sông. Bộ thương pháp cuối cùng lại thiên về tốc độ. Trong đó không miêu tả quá nhiều, chỉ nói một câu: “Thiên hạ chiêu thức không gì không thể giải, chỉ một chữ khoái là không thể phá!”. Câu giới thiệu tuy đơn giản nhưng lại vô cùng bá đạo. Đọc một câu này, Tiểu Phàm liền bị ảnh hưởng. Trong đầu bắt đầu đánh giá. Hắn cho rằng người sáng tạo thương pháp này nói không sai. Mọi chiêu trong thiên hạ đều có điểm yếu, không gì là không thể phá giải. Nhưng nếu một chiêu nhanh, nhanh tới nỗi đối phương không kịp phản ứng, vậy dù có điểm yếu, đối phương có thể đánh vào đó hay không! Lại nói, tốc độ tạo ra sức mạnh. Suy cho cùng hắn từng là người địa cầu, vật lý đã ăn sâu vào trong suy nghĩ của hắn. Hắn hiểu chỉ cần vận tốc đủ lớn, dù là tia nước cũng có thể cắt xuyên cả tấm thép dày 6 cm một cách dễ dàng. Chỉ cần một thương của hắn đủ nhanh cũng tức là sẽ đạt được lực lượng cực lớn. Một thương cực nhanh so với ảo ảnh còn đáng sợ hơn. Đối phương không chỉ không thể nắm bắt, mà còn không có khả năng chạy thoát! Suy nghĩ như vậy, hắn thực sự cảm thấy khao khát thương pháp gọi là Lôi Ma Thương này.
Có điều lúc này hắn lại phát hiện vấn đề thứ hai, đó là giá cả. Hiện tại trong tay hắn có 36 triệu Vô cực tệ là tiền phụ cấp của học viện trong một năm hắn vắng mặt, 90 triệu là tiền “lương” của hắn với vai trò làm Đại thiếu gia của Liệp Lang Bang trong sáu tháng kể từ ngày bang phái thành lập, trừ đi gần 2 triệu tiền tiêu pha thời gian gần đây, tổng cộng hắn còn 124 triệu Vô cực tệ. Nhưng Lôi Ma Thương lại có giá tới 80 triệu Vô cực tệ! Cho nên nếu hắn quyết định mua thương pháp này thì chỉ còn 44 triệu Vô Cực tệ, không thể đủ để mua một bộ thân pháp và bộ pháp cấp cao nữa. Vì theo hắn phỏng đoán, bộ pháp và thân pháp giá cả cùng gần tương đương với thể kĩ và linh kĩ, hoặc có ít hơn thì chênh lệch cũng không nhiều. Với 44 triệu Vô Cực tệ hắn chỉ có thể mua hai bộ bí kíp thân pháp và bộ pháp loại Nhân cấp sơ giai mà thôi. Hoặc mua một trong hai loại nhưng là Nhân cấp trung giai.
Tiểu Phàm nhìn dòng giới thiệu của Lôi Ma Thương một lần nữa, cuối cùng cắn răng lấy bộ sách xuống khỏi giá, bắt đầu đi sang khu vực của Bộ pháp và Thân pháp.
…
“Thương pháp đã theo đuổi tốc độ, đã thế bộ pháp và thân pháp, ta cũng chọn tốc độ đi”, Tiểu Phàm cân nhắc. “Chỉ là không biết nên chọn 1 bộ Nhân cấp trung giai hay chọn hai bộ Nhân cấp sơ giai đây? Mà nếu chọn một bộ thì chọn thân pháp hay bộ pháp?”
Tiểu Phàm tiến tới hai tủ sách đầu tiên của khu vực bên trái.
Ở đây, sách cũng không quá nhiều, đếm đi đếm lại cũng chỉ có 10 bộ thân pháp và 8 bộ chuyên về bộ pháp. Thân pháp và bộ pháp chủ yếu đều theo đuổi sự linh hoạt, nhưng tất nhiên trong đó cũng có sự khác biệt. Một số dựa vào các loại ma thú trong thiên hạ để sáng tạo ra. Một vài loại lại theo đuổi sự nhu hòa, mềm mại. Vài loại khác lại lấy mạnh mẽ, bá đạo làm chủ. Còn lại thì lại lấy ảo giác, mị ảnh làm đặc trưng. Tiểu Phàm đọc kĩ phần giới thiệu của 18 bộ sách, nhưng vẫn khó quyết định nên làm thế nào.
Suy nghĩ hơn thời gian một chén trà, hắn cuối cùng chọn muợn một bộ bộ pháp Nhân cấp trung giai. Bởi vì hắn cho rằng trong cuốn Lôi Ma Thương kiểu gì cũng ẩn tàng một bộ thân pháp trong đó. Tuy rằng bộ sách không nói rõ, nhưng để thi triển cả một bộ thương pháp hoàn chỉnh thì từng bước từng bước di chuyển đều rất quan trọng. Đó chính là thân pháp ẩn dấu. Điều này đối với quyền pháp, kiếm pháp các loại khác đều cùng một dạng. Tất nhiên thân pháp này ở đẳng cấp nào thì khó nói.
Trong tủ sách có 2 bộ bộ pháp đạt Nhân cấp trung phẩm. Một bộ gọi là Du Xà Bộ Pháp – chính là dựa theo các loại ma thú họ rắn để sáng tạo ra, lấy nhu tính làm chủ, phù hợp với việc di chuyển trong rừng, hoặc những khu vực có nhiều vật cản. Bộ còn lại gọi là Toái Không Báo Khoái Bộ – chính là tên một loại ma thú rất có tiếng tăm. Toái Không Báo sở dĩ được gọi là toái không vì mỗi khi nó chạy, tất cả những gì thấy được trong một nháy mắt chỉ là một đạo tàn ảnh trắng xóa bỏ lại phía sau những luồng khí lãng thực chất. Cảnh tượng đó làm người ta có cảm giác như hư không đã bị phá vỡ bởi một ngôi sao băng tỏa sáng vừa mới phóng vụt qua. Bộ pháp này không trọng linh hoạt mà điểm mạnh ở tốc độ bộc phát và tốc độ duy trì trên đường thẳng dài, đặc biệt thích hợp để truy đuổi hoặc chạy trốn ở những khu vực bằng phẳng. Thực chất ban đầu Tiểu Phàm định chọn Du Xà Bộ Pháp bởi vì hắn thuộc Thanh Long ban, rất quen thuộc di chuyển trong địa hình rừng núi. Sau hắn lại nghĩ, nếu trong địa bàn rừng núi, dựa vào vật cản, luyện tập hắn có thể dễ dàng lẩn trốn hoặc ngụy trang được. Nhưng giả như hắn ở địa bàn trống trải thì làm sao chạy trốn? Hơn nữa tốc độ bộc phát nhiều khi rất quan trọng trong việc truy đuổi. Có thể đối phương linh hoạt, nhưng chỉ cần trong khoảng cách ngắn, hắn đuổi tới, vậy thì đối phương có linh hoạt cũng không thể trốn thoát. Cuối cùng hắn quyết định mượn Toái Không Báo Khoái Bộ với giá 35 triệu Vô Cực Tệ.
…
- Ta chọn hai bộ này.
Tiểu Phàm mang hai bộ sách còn niêm phong tới bàn của đứa trẻ.
Đứa trẻ xem hai bộ sách, nói:
- Lôi Ma Thương và Toái Không Báo Khoái Bộ. Lôi Ma Thương gồm 4 cuốn, 2 cuốn cơ sở, 1 cuốn chuyên sâu, 1 cuốn mở rộng. Toái Không Khoái Bộ gồm 2 cuốn, một cuốn xây dựng cơ sở, một cuốn chuyên sâu. Tổng cộng 6 cuốn, mất 115 triệu Vô Cực tệ. Vì là lần đầu tiên nên không bị điểm cống hiến ước thúc. Lần này ngươi có thể mượn tối đa ba bộ không quan tâm tới điểm cống hiến nhiều ít, nhưng ngươi chỉ mượn hai, tuy vậy lần tới ngươi sẽ không được hưởng điều kiện này nữa. Rõ rồi chứ?
Tiểu Phàm gật đầu, đáp:
- Đã rõ.
Đoạn đứa trẻ bảo Tiểu Phàm đưa nó lệnh bài thân phận. Sau khi tra vào khe cắm, viết lại một số thông tin, nó lấy chiếc nhẫn đang mang lướt nhẹ qua niêm phong, niêm phong lập tức bị đốt cháy thành tro. Trước khi trao lại hai bộ bí kíp cho Tiểu Phàm, nó quắc mắt, nói:
- Đây chỉ là bản chép lại, nhưng giá trị không khác gì bản chính. Hãy nhớ chỉ một mình ngươi được đọc, nghiêm cấm dạy cho kẻ khác, nếu để lộ ra ngoài, giết chết không tha!
Tiểu Phàm hiểu rõ điểm này, nên không quá ngạc nhiên. Hắn kí tên xác nhận, rồi ôm lấy hai bộ sách rời khỏi Kiến Văn hạp cốc.
- Hết Chương 80 -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...