Vô Cực Học Viện, Ảo Nguyệt Lâu...
Minh Tâm tiện tay gắp một chút thức ăn, hỏi:
- Tiểu Phàm. Vậy bây giờ huynh tính sao?
Tiểu Phàm thản nhiên đáp:
- Thì trước hết phải học xong phần học mà ta bỏ lỡ một năm qua đã, rồi tính gì thì tính.
Minh Tâm đính chính lại:
- Ý ta là về việc của Liệp Lang Bang kìa.
Tiểu Phàm cười:
- Từ trước thế nào, giờ cứ như vậy đi.
Hỏa Phượng nghi hoặc:
- Huynh không định lộ diện sao?
Tiểu Phàm lắc đầu, đáp:
- Chuyện lộ diện cứ để thư thư đã. Dù sao ta cũng mới trở về. Còn phải ổn định vài thứ, với lại còn phải thu thập thông tin. Nếu ta đã quyết định lộ diện thì phải xuất hiện như một vị bang chủ khủng bố mà mọi người vẫn luôn tin tưởng. Nếu không...
Lạc Nhạn tiếp lời Tiểu Phàm:
- Nếu không chỉ sợ Liệp Lang Bang sẽ tụt dốc!
Tiểu Phàm gật đầu, lại gắp tiếp một miếng nấm, tấm tắc:
- Đúng là ngon thật.
Tiểu Phàm lấy cái thời kế trong tay ra, liếc qua, nói:
- Chà. Hình như cũng sắp tới giờ Bách Hoa Hội mở phách mại rồi nhỉ. À, phải rồi. Minh Tâm chuyện của ngươi với Tuyết Liên tiểu thư thế nào rồi?
Minh Tâm cười cười, vui vẻ nói:
- Thì vẫn tốt. Chỉ là còn tận ba năm nữa ta mới được tốt nghiệp. Lại để nàng ấy đợi lâu như vậy.
Tiểu Phàm nghi hoặc:
- Đợi. Đợi gì?
Hỏa Phượng cười hì hì, nói:
- Thì là đợi thành thân đó. Khi đang học trong Học viện thì không được phép thành thân đâu. Quy định rồi.
Tiểu Phàm nhìn nhìn Minh Tâm, cảm thán:
- Thật không ngờ ngươi quyết tâm đến vậy.
Lạc Nhạn thản nhiên nói:
- Tại ngươi đi lâu nên không biết đấy thôi. Chứ chuyện hai người họ hứa hẹn, cả học viện này ai mà không biết. Thế nên từ đó tới giờ, Tuyết Liên đâu có xuất hiện trên đài phách mại lần nào nữa đâu.
Nói đoạn, nàng nhìn sang Minh Tâm, tiếp:
- Còn cái tên này. Tối ngày đến đây. Hừ, nhiều khi cần tìm hắn bàn bạc chuyện của bang mà hắn cứ mất tăm.
Minh Tâm chỉ cười khì khì, mặc nhiên thừa nhận.
Mấy người hướng lên sân khấu, thưởng thức một màn Bách Hoa phách mại. Dù rằng, thực sự họ cũng không có mấy hứng thú, chẳng qua lấy đó để lấp vào khoảng chống khi không khí đôi khi trầm lặng mà thôi.
...
Tiểu Phàm trở về tiểu viện 406 sau nửa đêm.
Hắn mở cửa, tiến vào phòng, tắm rửa qua loa rồi cởi hết đồ, leo lên giường. Chỉ còn chiếc quần cộc, như một thói quen, hắn tiến vào tâm tưởng thao luyện.
Tiểu Phàm xuất hiện trong tâm tưởng không gian. Không giống như trước đây, nơi này không chỉ còn là một màu trắng xóa và một cái cọc gỗ nữa. Bây giờ, tâm tưởng không gian của Tiểu Phàm là cả một cánh rừng bao la với thác nước chảy siết tung bọt trắng xóa, những cây cổ thụ cao ngút tầm mắt, những con hình nộm dường như được sắp xếp theo một trận địa đặc biệt nào đó...
Tiểu Phàm mở mắt, than thở:
- Ài. Dù là đã ra khỏi rồi, nhưng mà cái không gian này vẫn là nơi tập luyện hiệu quả nhất.
Nguyên lai, nơi này chính một bản sao của Vô Đinh Chi Địa. Một năm huấn luyện và bị “hành xác” ở nơi đó đã khiến cho hắn thuộc tới từng ngõ ngách của khu rừng. Phải nói rằng khu rừng này thật sự rất đặc biệt, mỗi cái cây ở đây đều không phải tự nhiên, mà đều là nhân tạo cả. Cả cánh rừng ở Vô Đinh Chi Địa đó đều được người của Vô Định Chi Địa trồng. Chúng đều chiếm giữ vị trí đã được tính toán từ trước, chứ không phải xuất hiện một cách ngẫu nhiên. Cả cánh rừng này là một thao trường vô pháp tưởng tượng!
Tiểu Phàm bắt đầu như mọi buổi sáng trước đây. Hắn lao nhanh vao khu rừng, trên tay cầm sẵn một cây thái đao nhỏ. Hắn di chuyện cực kì nhanh nhẹn, toàn bộ quá trình đều không để chân chạm đất, mà đều là di chuyển trên các cành cây hoặc đạp vào thân cây để nhảy tới một thân cây khác.
“Mỗi một cây đều là một đối thủ. Các ngươi phải tưởng tượng ra đối thủ của mình sẽ tấn công các ngươi thế nào. Liệu rằng có mai phục không? Nhìn đi. Quan sát và tưởng tượng cho ta...” – đó chính là những gì Hoàng Phi Hiên đã nói với đám tập huấn viên.
Chân Tiểu Phàm vừa chạm vào một thân cây, hai mắt hắn đột nhiên lóe sáng. Một bóng ảnh màu đen đột ngột nhảy từ trên cành cây bên trái xuống. Hai tay đối phương lăm lăm một cây cương đao sáng loáng. Nghe choang, rồi xoạt – thái đao trong tay Tiểu Phàm nhoáng lên. Hắc ám bóng ảnh liền ngã xuống. Tiểu Phàm lại tiếp tục di chuyện, dường như mọi chuyện hết sức đơn giản. Vừa rồi hắn đã sử ra Đệ Nhất Sát Kĩ – Tam Thập Tự, đánh bật đao của đối phương, đồng thời đánh gục y luôn. Trước đây, khi lần đầu hắn sử chiêu này để đấu với Lã Kì, bản thân hắn đã phải đạt tới trạng thái tập trung cực cao mới xuất ra được. Nhưng giờ đây, chiêu này chỉ cần nghĩ là hắn có thể dùng ngay. Hơn nữa, sự linh hoạt trong cách sử dụng cũng có nhiều biến chuyển. Trước đây, về mặt lí thuyết hắn xây dựng thì yêu cầu cả ba hình chữ thập đều phải đánh vào được một vùng không gian nhỏ mới coi là thành công. Nhưng vừa rồi hắn sử dụng hai đường chữ thập trước tiên để đánh bạt đao của hắc ám bóng ảnh, còn hình chữ thập cuối cùng lại là để hạ đối phương. Như vậy tuy rằng về mặt lí thuyết thì chiêu này không hẳn là Tam Thập Tự nguyên gốc nhưng hiệu quả thực dụng đạt được thì lại rất tốt. Trước đây khi Hoàn Phi Hiên nhìn thấy hắn xuất ra chiêu này đánh với tên Vương tử Trịnh Cẩn, đã nói: “Ngươi là người của Thanh Long Đường. Phải nhanh, phải sắc mà phải linh hoạt. Long là loại thú không chỉ nhanh, ngày bay trăm ngàn dặm, mà còn vô cùng linh hoạt, thân hình uốn lượn, lúc ẩn lúc hiện trong mây. Người của Thanh Long Đường cũng phải là long! Linh hoạt lên, đừng cứng nhắc như vậy...” Chính lời nhắc nhở này của y đã giúp Tiểu Phàm nhận ra rằng hắn đang đi vào đường mòn cứng nhắc và rồi thay đổi suy nghĩ về quan niệm thế nào là chiêu thức và cách sử dụng chiêu thức.
Hắn cứ như vậy di chuyển trong khu rừng, cuối cùng tiến tới trận địa hình nhân. Tất cả hình nhân đều không động đậy, nhưng khi Tiểu Phàm di chuyển trong khu vực này, rõ ràng hắn vất vả hơn rất nhiều. Bóng hình hắn trái phải di chuyển không ngừng, đao thì xuất ra liên tục. Mỗi đao đều cố gắng chém vào yếu điểm trên cơ thể hình nộm. Mỗi bước chân đặt xuống, hắn đều tính toán cẩn thận. Dường như với hắn, đám hình nhân này chính là chiến binh thực sự. Chỉ cần hắn sơ sảy, nhất định sẽ dính chiêu.
Bịch..., Tiểu Phàm đang di chuyển đột nhiên ngã lăn sang một bên, tư thế không khác nào vừa thoát được một chiêu hiểm hóc của đối thủ.
Hắn lắc đầu, thở dài: “Ài. Lại thất bại. Chỉ cần di chuyển sai một chút là không thể rời khỏi đây rồi.” Lời này hắn nói thật kì lạ. Nhưng nếu là cao thủ bày trận thì sẽ lập tức hiểu những lời đó của Tiểu Phàm. Nếu đứng từ vị trí của Tiểu Phàm lúc này, nhìn ra xung quanh thì sẽ nhận ra toàn bộ lối thoát của hắn đã bị đám hình nhân chặn lại. Mỗi hình nhân một tư thế, một vị trí. Cái cầm kiếm, cái cầm côn, cái cầm thương... lại xảo diệu chĩa tất cả về phía hắn!
Trước đây, khi còn ở Vô Định Chi Địa, đám tập huấn viên Tiểu Phàm cũng đã tập luyện ở bãi hình nhân khá nhiều lần, nhưng cuối cùng không ai là có thể một đường mà thoát khỏi. Thậm chí có lần bọn họ còn thử hợp sức mấy người với nhau, nhưng cuối cùng đường đi được còn ngắn hơn cả đi một mình. Hoàng Phi Hiên bảo rằng đây là nơi tập quần đấu. Chính vì bọn họ còn quá yếu nên không thể thoát được. Hơn nữa, khi mấy người cùng phối hợp giải quyết, vì không hề có kế hoạch và cả đám chả ai hiểu được trận pháp, cho nên thất bại lại càng sớm hơn mà thôi.
Tiểu Phàm lắc đầu, xua tan hình ảnh của Hoàng Phi Hiên, rồi thoát khỏi tâm tưởng thao luyện trạng thái. Chỉ cần duy trì thêm vài chục giây đồng hồ, dù rằng hắn không tự thoát ra thì tâm tưởng trạng thái cũng tự giải trừ. Hắn đã tới giới hạn rồi.
Tiểu Phàm mở mắt, vặn vai mấy cái cho đỡ mỏi, rồi bắt đầu kết ấn, tu luyện Ma Kinh.
Nhị hợp đồ hình nơi ngực trái hắn sáng lên...
...
- Két...
Sáng hôm sau, Tiểu Phàm thức dậy, mở cửa phòng. Đây là?, hắn ngạc nhiên nhìn xuống thềm: một bức thư có đóng dấu của Vô Cực Học Viện.
Hóa ra đó là lịch học tuần này của hắn. Buổi học đầu tiên của hắn là chiều nay – chiều thứ hai đầu tuần. Hiện tại hắn được bố trí học ba môn: Tu chân giới kết cấu, Thương Lan Quốc lịch sử và hoàn cảnh hiện tại, Những vấn đề cơ bản của Tu chân. Hắn chỉ phải học vào các buổi chiều trong tuần, từ thứ 2 tới thứ 7, các buổi sáng và cả ngày chủ nhật đều không phải đi học. Rõ ràng sắp xếp này là để giành thời gian cho học viên tự tu luyện. Mặt sau của tờ thông báo còn có một vài lời nhắn dặn dò hắn chuẩn bị đồ dùng học tập và chúc mắn mắn.
Tiểu Phàm để tờ giấy lên bàn. Sau khi luyện một lượt Thái Tổ Trường Quyền, hắn rời khỏi tiểu viện và tiến nhanh đến chợ trung tâm. Hôm nay hắn bắt đầu thí nghiệm nhằm hoàn thành món cung bảo kê đinh một cách sớm nhất có thể.
...
Thời gian tiếp theo của Tiểu Phàm nhanh chóng trôi qua trong công việc ngập đầu và sự lặp lại nhàm chán. Hắn mở đầu ngày mới với bài tập Thái Tổ Trường Quyền quen thuộc, rồi vội vàng đi chợ, sau đó trở về nghiên cứu trù nghệ, ghi chép sổ sách và đối chiếu, đúc kết kinh nghiệm từ những sai lầm. Thỉnh thoảng hắn đến thư viện học viện để tìm hiểu thêm về dược thảo và các loại nguyên liệu sử dụng trong trù nghệ, đặc biệt là những nguyên liệu dùng trong món Cung Bảo Kê Đinh. Chiều thì hắn cắp sách đi học tại học viện trung tâm. Ba môn này cũng không quá khó, hơn nữa cũng cung cấp cho Tiểu Phàm rất nhiều hiểu biết về thế giới tu đạo. Những điều mà từ trước tới giờ hắn luôn thiếu. Chính vì phải học tập và làm bài tập về nhà, cho nên thời gian dành cho tu luyện của hắn cũng bị giảm đi một phần. Ngoài học trên lớp, hắn cũng giành thời gian buổi chiều tối, sau giờ học, để tới thư viện tìm thêm một số loại sách hay, mang tính cơ bản và thực dụng cao để đọc. Từ trước tới giờ hắn vẫn luôn nhận biết rằng kiến thức bản thân còn quá yếu kém, cho nên giờ có cơ hội, hắn lập tức nắm lấy. Tất nhiên việc học chả bao giờ là thú vị. Đôi lúc hắn cũng chán chả muốn học, nhưng nhìn đám bằng hữu như Tiền Minh Tâm, Lạc Nhạn và Hỏa Phượng, vốn đã hiểu biết hơn hắn, giờ lại được học kiến thức của năm hai, hắn chỉ biết cố gắng mà thôi. Hắn quyết tâm phải đuổi kịp họ. Tối đến, hắn dành chủ yếu thời gian để tu luyện Ma Kinh và thực hành tâm tưởng thao luyện. Đôi khi hắn cũng hẹn với mấy người bằng hữu tới Ảo Nguyệt Lâu để giải trí. Nhưng ngoài ra thì hắn không gặp họ mấy. Lạc Nhạn cứ trách hắn thân là bang chủ (dù chưa công khai), nhưng chuyện của Liệp Lang Bang một chút hắn cũng không lo. Tiểu Phàm chỉ cười, bảo giờ chưa phải lúc.
Có thể nói khoảng thời gian học tập này đã đưa hắn trở lại với những cảm giác của kiếp trước. Học bù, vội vã, lo lắng, mệt mỏi, nỗ lực, chán nản, rồi lại tự thuyết phục bản thân rằng không có đường lui, phải nỗ lực lần nữa,...
Cứ thế ba tháng thời gian trôi qua như một cái chớp mắt. Ngày Tiểu Phàm thi hết môn cuối cùng cũng tới...
Câu này dễ ợt! Thậm chí mình còn có thể trả lời chi tiết hơn cả đáp án.
Chà. Để nghĩ xem nào...
Hắc hắc. Nếu không đọc thêm trong thư viện thì câu này chịu thua rồi...
...
Tiểu Phàm tự tin bước ra khỏi phòng thi. Hắn không phải người đầu tiên nộp bài nhưng cũng thuộc top đầu tiên. Lần này thi tất nhiên số học viên tham gia không nhiều, nhưng cũng phải trên dưới năm chục người. Họ hầu hết là những người thi trượt, giờ phải tham gia thi lại môn. Một số thì cũng như Tiểu Phàm, vì bận việc riêng mà giờ mới được thi...
Ngay sáng ngày hôm sau, trước cửa học viện trung tâm, trên bảng thông báo, điểm thi hết môn của học viên đã xuất hiện. Tiểu Phàm thở nhẹ ra một hơi, tuy rằng điểm số không cao như hắn dự đoán nhưng cũng không đến nỗi tệ. Hắn ít nhất cũng kết thúc ba môn với điểm số thuộc mức khá.
Tuy cuối cùng hắn cũng kết thúc ba môn học, nhưng bản thân hắn không cho rằng mình có thể nghỉ ngơi. Hiện tại, hắn so với đồng học vẫn còn tụt lại phía sau không ít.
Vừa trở về tiểu viện 406, hắn lại lao nhanh vào nhà bếp, tiếp tục nghiên cứu trù nghệ. Hắn biết mình đã sắp thành công rồi!
- Hết Chương 65 -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...