Trong một đường hầm không gian tăm tối, Erik cảm giác cơ thể mình như một phi thuyền cạn kiệt năng lượng, đang rơi tự do từ bầu khí quyển xuống mặt đất. Ánh sáng ở cuối đường hầm lóe lên, đập vào trong tầm mắt cậu là một hoa viên với những công trình cổ điển. Một nhóm các tiên nữ cổ trang, đang vén váy hớt hải chạy qua cầu đá hoa cương, bắt ngang qua một ao sen rộng lớn. Họ đồng thanh hô hoán:
“Tiểu chủ, người không được qua bên đó, tiểu chủ, nương nương sẽ trách tội chúng thần, tiểu chủ…”
“Ta, làm việc ta muốn, không liên lụy các ngươi,” Một Tiểu hài Tử, đầu ba giá, mang yếm đỏ ngang ngược đáp. Rồi nhanh nhẩu phóng đi thẳng hướng đến một vách núi tận cùng, lơ lững giữa trời đất, với một bụm nước tiên trên tay đã vơi đi hết một nữa. Tiểu hài tử hăm hở tiến đến bên một gốc cây Anh Đào trơ trọi cằn cỗi. Rồi bi bô:
“Tiểu Anh Đào à, Tiểu Anh Đào, tiên thủy của Mẫu Hậu sẽ phục sinh cho ngươi. Rồi ngươi sẽ lại nở hoa thôi.”
Tiên thủy vừa từ tay Tiểu Hài Tử, chạm đến gốc, cây Anh Đào đã vươn cành lá, xum xuê, rồi trong một điển tích thần kì lại rộ hoa màu trắng hồng khoe sắc. Một làn gió thổi qua, hoa rơi rụng cánh, rồi kì lạ nũng nịu toàn thân Tiểu Hài Tử.
Một tiên nữ bần thần thốt lên: “Lần này, thì chúng ta không thoát tội với nương nương rồi, các tỷ muội ơi!”
“Lạc Thuận Thiên,” giọng một tiên nữ toàn thân bạch y trầm bỗng, từ bầu trời nhẹ nhàng đáp xuống gọi. “Con lại nghịch phá, phiền muộn các tỷ tỷ rồi phải không?”
“Mẫu hậu, người nhìn xem,” Tiểu Hài Tử lí lắc chỉ tay vào cây Anh Đào, “Tiểu Anh Đào sống lại rồi này.”
“Tiểu tử ngốc,” Tiên Nữ Bạch Y bế Tiểu Hài tử trên tay, rồi kí nhẹ vào đầu. “Anh Đào sắp đến mùa nở hoa, đều rơi rụng lá như vậy, Tiểu Tử ngốc, con làm như vậy là thúc ép Anh Đào, nghịch thiên mà hoa nở. Sẽ bị trời xanh quở trách đó có biết không?”
“Tiểu nhi, tiểu nhi…” Tiểu Hài Tử cúi mặt ấp úng.
“Thôi được rồi,” Tiên Nữ Bạch Y dỗ dành, “Lần sau không được nghịch nữa. Bây giờ, nói cho thân mẫu nghe, Bá Vương Quyền Tam Thức Sơ, của Phụ Hoàng con luyện đến đâu rồi.”
“Đã luyện thành thục rồi,” Tiểu Hài Tử phốc nhảy khỏi tay Tiên Nữ Bạch Y, mặt mày hăm hở nói lớn: “Con thi thố một lượt cho Mẫu Hậu xem này,”
“Hy da, hây a,” Tiểu Hài Tử tấn đứng không vững, tay nắm đấm hời hợt, múa bài quyền sơ thức. Cả đám tiên nữ đứng đằng sau, thấy cái bộ dạng không khỏi nhịn cười được, rúc rích tủm tỉm với nhau.
“Tiểu Tử lười biếng này,” mặt mày Tiên Nữ Bạch Y nhăn nhó, “Không chăm học binh pháp, năng cần luyện võ, chỉ giỏi bày trò nghịch phá.”
“Mẫu thân,” Tiểu Hài Tử ấp úng, cúi mặt. “Hài Nhi chỉ muốn học tiên thuật trị bệnh thôi, hài nhi không muốn luyện võ.”
“Hài Tử ngốc nghếch,” Tiên Nữ Bạch Y xoa đầu Hài Nhi của mình. “Hùng Vương, trưởng huynh con, sắp gặp phải nạn diệt môn, con không luyện võ sao có thể trợ giúp hoàng huynh, giữ vững giang sơn trước thế lực ngoại xâm được.”
Tiểu Hài Tử mắt tròn xoe đáp: “Hài Nhi không muốn trưởng huynh gặp nạn, càng không muốn xa thân mẫu. Các hoàng huynh khác, chín mươi chín người đều rời bỏ thân mẫu, kiến danh lập nghiệp. Hài Nhi phải ở Thiên Cung phụng hiếu cho người.”
Tiên Nữ Bạch Y nở nụ cười rạng ngời, rồi ngồi xuống đặt hai tay lên vai Tiểu Hài Tử, nàng nói: “Nam Nhi chí tại thiên hạ, con thân mang Long Huyết, là con rồng cháu tiên. Sao có thể phó thác nhân gian số mạng, mà ở bên cạnh mẫu thân được.”
“Hài Tử,” nàng vẻ mặt trầm tư. “Trong các huynh đệ, con là đứa có thiên căn, và tấm lòng nhân hậu nhất. Đáng tiếc ngàn năm mệnh trời khó tránh, nếu con sinh trưởng trong một gia đình phàm nhân bình thường, có lẽ con sẽ là một lương y tốt. Nhưng ta, còn cách nào khác đây, Hài Nhi, ta chỉ mong sao con đừng bao giờ lớn lên.”
Tiểu Hài Tử nhìn mẫu thân nét mặt u sầu, thì ưỡn ngực vươn vai, dõng dạc: “Mẫu thân người đừng lo, Hài Nhi sẽ nỗ lực, từ nay quyết luyện võ thành tài, trở thành một nam tử hán để người có thể tự hào.”
Erik xem được đến đoạn, Tiên Nữ Bạch Y bật cười ôm hài nhi của mình vào lòng, thì cảnh tượng trước mắt nhanh chóng thay đổi.
Trước mặt cậu bây giờ, đang là một đội quân, giáp tre, khăn choàng xanh hùng hậu. Dẫn đầu là một Thiếu Tướng Quân gương mặt anh tú, giáp trắng áo bào đỏ, tay cầm trường thương bảy tấc, lưng mang bảo kiếm, cưỡi trên ngựa bạch mã.
Cả đoàn quân đang thận trọng tiến qua một khe núi hẹp, thẳng hướng đến trường thành nước Văn Lang. Thì bất ngờ hai bên vách núi, ám tiễn phóng loạn xạ, cây đá từ trên như thác đổ xuống đoàn quân. Tiếng kêu la thảm thiết, trong thoáng chốc cả vạn người đã phơi thây hẻm núi.
Thiếu tướng quân, một tay trường thương, tay bảo kiếm cùng một nhóm tàn quân, chống lại vạn địch ồ ạt xông lên, xác chết quân địch giáp đen, khăn vàng chất cao dưới chân chàng như một ngọn đồi. Thiếu Tướng Quân đứng trên cao gầm thét, làm cả đám lính giáo dài bên dưới hoãng sợ, tay chân run rẫy không dám tiến lên nữa bước.
Ở hướng cách xa hơn trăm bước chân, một Viên Mãnh Tướng, giương cung nhắm thẳng hướng chàng, đang chuẩn bị buông tay thì viên Hiệu Úy bên cạnh xen vào:
“Phụ Hoàng, hắn chỉ còn một thân đối địch. Hiên ngang, ngạo thế bạt quần, xem ra cũng là một đấng anh hùng, ngàn năm khó gặp. Người ra tay ám toán, như vậy Hài Nhi thấy không bội phục.” Anh ta giương thanh Đại Đao trên tay mình, rồi cầm chắc yên ngựa:
“Hài Nhi, sẽ thách đấu với hắn. Nếu hắn có thể thắng, mong phụ vương tha cho hắn một mạng.”
Viên Mãnh Tướng nghe xong hạ cung tiễn, mặt hậm hừ: “Phán Nhi, trên chiến trường, anh hùng và vĩ nhân đều bỏ mạng. Chỉ kẻ biết tiến, biết thoái, biết khi nào nên quân tử, lúc nào nên tiểu nhân. Lòng không từ thủ đoạn, đạt được đến mục đích cuối cùng, hoàn thành nghiệp Đế Vương, mới là một anh hùng thực sự.”
Đoạn vừa dứt lời, Viên Mãnh Tướng bậm trợn giương cung: “Kẻ này, không thể sống mà rời khỏi đây!”
“Phụp,”
Ám tiễn xuyên qua giáp áo Thiếu Tướng Quân, trúng thẳng vào tim, máu đỏ tươi thẩm màu áo bào, chàng hộc máu tay buông bảo kiếm ôm lấy lòng ngực, cố trụ vững với thanh trường thương chống trên đống xác chết, rồi bằng chút hơi thở cuối cùng, chàng thét vang cả trời đất:
“Thà làm ma nước nam, hơn làm vương phương bắc. Lũ giặc xâm lăng, trời xanh có mắt, chúng bay sẽ một ngày tan xương.”
Tiếng chàng vừa dứt, thì mây đen kéo đến, mặt đất rung chuyển. Trong khí thế long trời lỡ đất, kì tích xuất hiện. Thanh Long từ bầu trời gầm rú rợn người, Hỏa Phượng Hoàng từ đỉnh núi vung cánh, đôi long phụng quét qua đám binh sĩ đang vây lấy chàng không chừa một manh giáp.
Hỏa Phượng Hoàng, chân gắp lấy chàng bay về trời, để lại một đám tàn quân cháy đen như than. Viên Mãnh Tướng mặt tái nhợt thốt lên:
“Hắn là người trời, nước nam có thần thú trấn giữ. Đất này linh thiên, Thục Phán con nghe đây. Từ nay về sau, ngàn đời truyền lại, lấy Long Thần là biểu trưng cho thiên tử, hướng nước nam mà tiến đánh. Phải lấy cho bằng được đất nước này, rồi từ đó xuất quân chiếm lấy cả Thiên Hạ bao la, con hãy nhớ lời ta dặn.”
Đoàn quân rời đi để lại một đám khói bụi mịt mùng. Erik lại thấy mình trở về thiên cung. Thiếu Tướng Quân trong trận chiến, đang trong lòng bàn tay của Tiên Nữ Bạch Y, chàng ho hộc máu tươi, nói lời trăn trối:
“Mẫu Thân, hài nhi bất hiếu, không bảo vệ được trưởng huynh, và các huynh đệ khác. Nay hơi thở đã tận, chẳng thể sống tiếp phụng hiếu mẫu thân. Mong mẫu thân tha tội!”
Lời vừa dứt, tay chàng buông xuống, mắt nhắm nghiền. Tiên Nữ Bạch Y con tim như ngàn vết dao đâm cắt, nước mắt đầm đìa:
“Thuận Thiên, co ngoan của ta, đứa trẻ đáng yêu thảo hiếu của ta, ta đã sai rồi, ta sai rồi. Ta không nên để con hạ phàm, ta xin lỗi con.”
Nói xong nàng gạt phăng nước mắt, rồi dứt khoát tự cắt tay mình, đem máu huyết cho Thiếu Tướng Quân uống, rồi ôm chàng rơi giọt nước mắt cuối cùng, mà hóa thành tro bụi tan biến.
“Âu Cơ nàng,” Nam Nhân Thượng Tiên áo giáp vàng thét lên, đau đớn cùng cực. “Ông trời ơi, sao khiến con ta khổ ải lầm than, nương tử mất mạng.”
“A a a,” Nam Nhân Thượng Tiên gầm rú, làm cả thiên cung rung chuyển. “Đã vậy, ta còn sống phỏng có ý nghĩa gì. Âu Cơ nàng, đợi ta.” Dứt lời, Nam Nhân Thượng Tiên tự đoạn kinh mạnh, moi tim mình rồi hóa nó thành một viên long châu, Thượng Tiên loạng choạng tiến đến, mớm vào miệng cho Thiếu Tướng Quân, rồi nói lời cuối cùng:
“Lạc Thuận Thiên con ta, Huyết Phụng, Long Nguyên, đều trên người con cả. Từ nay, gặp thần giết thần, gặp quỷ sát quỷ, Thiên - Địa - Nhân sẽ không còn ai có thể làm hại con. Phụ Hoàng, đi gặp Thân Mẫu con đây.” Lời xong, thượng tiên cũng xuôi tay, rồi hóa thành tro bụi.
Erik thẩn thờ chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, không kiềm được nước mắt. Chàng không hiểu tại sao, gương mặt hai vị Thượng Tiên kia trong kí ức của chàng lại có một mối liên kết kì lạ đến như vậy. Trái tim chàng bỗng nhiên trở nên đau đớn, rồi chàng cảm thấy toàn thân mình như không thể tự kiểm soát được, muốn gào thét nỗ tung cả đầu óc.
Trong thoáng chốc, đám mây trắng kì ảo mang theo một vòng xoáy cuồng phong lại hiện ra. Tiếp tục cuốn chàng và mọi cảnh tượng trước mắt, vào bên trong đường hầm không gian tăm tối.
“Tôi không muốn xem nữa, dừng lại đi…” Erik nước mắt giàn dụa, van nài trong tuyệt vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...