Khi đã hiểu họ hơn, ta sẽ nhận ra họ có những điểm giống nhau với tất cả những người khác. Ta sẽ khó lòng mãi si mê ai đó khi nhìn thấy "bộ mặt thật" của họ.
Có lẽ ai trong chúng ta cũng từng nếm qua mùi vị khổ đau vật vã khi nén trong lòng một mối tình đơn phương. Nỗi buồn càng được tô đậm hơn, bởi ta biết một cách không thể chắc chắn hơn rằng, ta sẽ hạnh phúc vỡ òa khi người mà ta chẳng thể có được kia tặng lại một nụ cười, cùng nhau ăn bữa tối, hoặc, trao ta lời thề một kiếp mãi ở bên. Viễn cảnh hạnh phúc của cuộc đời tưởng chừng gần gũi là thế, thực tế là thế, nhưng ta biết rõ, mối tình này là ngoài tầm với, chỉ có thể vĩnh viễn chôn chặt trong tim.
Trong trường hợp này, mọi người thường khuyên rằng hãy cố quên người đó đi. Người ta đâu để ý gì đến mình, nên thôi, bỏ đi, tìm cái gì khác để làm, tìm một người khác để yêu. Lời khuyên này thể hiện lòng tốt, song là một lòng tốt đặt sai chỗ. Phương thuốc ta cần lúc này không nằm ở chỗ ta có ngừng được việc nghĩ đến người kia không, mà ở chuyện ta học được cách hiểu kĩ hơn, sâu hơn, do đó hữu ích hơn, về con người chân thực của người đó.
Nhân vô thập toàn. Nhìn càng gần càng kỹ, ai cũng có những hỷ nộ ái ố như ai. Ai cũng có lúc nóng nảy, vô dụng, dối trá, thô lỗ, mâu thuẫn, lạnh lùng, cuồng loạn hay đa sầu đa cảm. Không có người không có phần tối, chỉ có người không biết đến những phần tối đó. Và vì không biết, ta thường kết luận – sau khi chỉ dựa vào một vài yếu tố hấp dẫn bề nổi – rằng người mà ta thích ngày đêm là người mà phẩm chất vượt ra khỏi tiêu chuẩn thông thường.
Xin được nhắc lại rằng không hề có chuyện đó. Chỉ là ta chưa hiểu thấu họ mà thôi. Cũng chính vì lẽ đó, chuyện tình cảm đơn phương càng dằn vặt, kéo dài và khiến ta thê thảm. Bằng việc ngăn cản ta gần gũi với họ, người được trông ngóng kia đồng thời khiến ta không thể chán được họ, và thi thoảng lại có cái gì đó từ phía họ khiến ta có ảo tưởng nhận lại được món quà tình yêu. Như vậy, thứ khiến ta càng ngày càng chìm sâu không lối thoát không phải là sự quyến rũ không ngừng tăng của họ, mà vì ta càng ngày càng mờ mắt trước những yếu điểm rất con người của người ta thích.
Cứu cánh cho chuyện tình cảm đơn phương, như vậy, đã rõ ràng. Ta cần phải hiểu về họ. Và càng hiểu kỹ bao nhiêu, họ sẽ càng không giống với 'giải pháp cho mọi vấn đề' của chúng ta bấy nhiêu. Ta sẽ thấy được vô vàn khía cạnh không mấy hay ho của họ; thì ra mình đã cứng đầu thế nào; chuyện tệ ra sao; và mình đã bị chán chường, tổn thương bao nhiêu bởi những điều đã quật ngã bản thân, cũng như sự vô nghĩa của tất cả những chuyện đó. Vậy đấy, nếu ta biết rõ hơn về người ta thích, ta sẽ nhận ra họ cũng bình thường như bao người thôi.
Mê đắm cách mấy cũng chẳng thể dai dẳng mãi khi thực tế đã phơi bày trước mắt. Thì ra đây chỉ là một sự tôn sùng vô hạn tới những thứ có thể được tìm ra và hủy hoại bởi khả năng nhận thức của chúng ta, một khi đã có đủ thời gian chung đụng tiếp xúc. Đơn phương một ai đó, tàn khốc nhất không phải là tình cảm không được đáp lại, mà là những hi vọng đã được dấy lên về một người sẽ không bao giờ khiến ta thất vọng, một người ta trăm phần trăm tin tưởng, nực cười thay lại chỉ là một sự thiếu thông tin. Ta do đó buộc phải, vì thiếu một phương thuốc trực tiếp, sử dụng liệu pháp suy tưởng. Ta buộc phải chấp nhận, kể cả khi chưa thực sự biết rõ, rằng người kia kiểu gì cũng có những yếu điểm, những vết nhơ, những phương diện khiến ta khó chịu. Mọi người đều như vậy cả. Hãy tin tưởng điều này, không phải vì bạn đã biết tường tận về họ, mà vì họ – xét cho cùng – cũng là con người. Mảng tối này cũng chính là sự thật đã vực dậy cuộc sống của nhiều lữ khách trần gian.
——————-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...