Tâm Lí Học Tổng Hợp
#trans
Làm thế nào để yêu mến những người xấu xí
Rõ ràng, chúng ta đang sống trong một thế giới thiếu sự công bằng. Nhưng không phải sự bất bình đẳng nào cũng được mọi người để tâm. Một trong những hình thức bất bình đẳng đặc biệt khó nói, thậm chí khó thay đổi và không có một chút công lý nào: khoảng cách giữa một số ít
những người có ngoại hình đẹp với phần lớn chúng ta, khi so sánh, nói một cách thẳng thắn, thực sự khá là xấu xí.
Bất bình đẳng về tài chính có thể khiến chúng ta khó chịu, nhưng nó không bao giờ xảy ra một cách ngẫu nhiên như sự bất bình đẳng về vẻ ngoài của mỗi người. Ít nhất, đôi khi, sự giàu có là kết quả của quá trình nỗ lực, sự khéo léo, tài tình của ai đó. Nhưng những người đáng yêu chỉ có được vẻ bề ngoài đó bằng sự sắp xếp ngẫu nhiên của các chuỗi DNA.
Chúng ta có thể cảm thấy buồn về sự bất bình đẳng này, nhưng lại không có bất cứ việc gì có thể làm để thể hiện điều đó. Không có bất kì ai để ta trút giận. Không có cuộc biểu tình, tổ chức Công đoàn hay Đảng phái chính trị nào mà chúng ta có thể tham gia để nói lên nỗi đau buồn của phần lớn những con người khốn khổ thầm lặng: những người có vẻ ngoài bình thường.
Nhưng có một thứ chúng ta có thể làm để thay đổi sự thiên vị này và – thật kỳ lạ - là lời gợi ý đến từ nghệ thuật.
Vào năm 1972, một cặp vợ chồng người Đức – là Bernd và Hilla Becher – bắt đầu chụp ảnh các tháp nước trên khắp nước Đức, và sau đó là toàn Châu Âu và Hoa Kỳ.
Những tháp nước – được thiết kế để lưu trữ nước cho nông nghiệp và sinh hoạt – là nơi ít được chú ý nhất của các tòa nhà. Không ai nghĩ rằng sẽ ngắm nhìn hay quan tâm đến chúng. Những tháp nước này được coi là thứ nặng nề, thô tục và lạc hậu. Mọi người có thể sẽ giận dữ nếu biết được sẽ phải sống gần những nơi có tháp nước.
Nhưng vợ chồng Becher hoàn toàn đi ngược lại với quan điểm đó. Họ cảm thấy rằng tồn tại vẻ đẹp đang bị đánh giá thấp, ẩn chứa sau những cấu trúc đời thường đó – và thông qua những bức ảnh của mình, đã thu hút sự chú ý của mọi người tới những tháp nước này.
Trong vài thập kỷ, vợ chồng Becher đã chụp hơn 6000 bức ảnh về các tháp nước và sắp xếp chúng trong những khung hình thanh bình và tao nhã, và được treo dọc theo các bức tường trong phòng trưng bày. Lần đầu tiên, mọi người có thể rất dễ dàng để cảm thấy những tháp nước đó đẹp như thế nào. Thực sự, tồn tại những cảm giác thú vị trong mô hình rỉ sét đó. Mọi người nhận được giá trị thực sự của cấu trúc thô kệch, gồ ghề đó. Những cái chân đỡ của chúng ẩn chứa sự khôi hài và giá trị nhất định.
Sự thay đổi này có thể tập trung vào việc đánh giá các kiến trúc công nghiệp, nhưng nó cũng có ý nghĩa và ứng dụng được trên diện rộng, bằng việc xem xét cẩn thận nhiều thứ, nhiều góc độ, chúng ta sẽ nhìn thấy những điều hấp dẫn ở những nơi không ngờ tới – thay vì chỉ quan tâm tới gương mặt của một ai đó.
Chúng ta biết đủ rõ rằng vẻ đẹp của một người có thể khiến ta say mê như thế nào. Nhưng giờ, có một thử thách thú vị hơn dành cho bạn: đặt cho mình nhiệm vụ tìm thấy vẻ đẹp của ai đó sở hữu gương mặt có vẻ kém thu hút, với cái nhìn cảm thông và cởi mở, nhưng dần dần sẽ xuất hiện những yếu tố hấp dẫn nếu chúng ta đủ kiên nhẫn, lạc quan và tò mò. Có thể sự thông minh toát ra từ ánh mắt. Chúng ta có thể bỏ qua gò má mà chú tâm tới vẻ hấp dẫn, sáng sủa của vầng trán. Chúng ta ngừng để ý tới chiếc mũi để ngắm nhìn bờ môi, ở mọi khía cạnh, chúng ta sẽ nhìn mọi thứ với một chút vui nhộn, một chút thông minh hài thú. Chúng ta hãy để những vẻ đẹp hiện lộ cho những kẻ thiếu trí tưởng tượng mà thôi.
Ta sẽ không bao giờ kiểm soát được việc thúc đẩy điều kì diệu hơn là sự thu hút, nhưng chúng ta có thể làm điều tuyệt vời hơn: giúp những người xung quanh nhìn mọi vật với con mắt rộng mở và tinh tế hơn thay vì chỉ chú tâm vào gương mặt của ai đó.
Nguồn: Theschooloflife.com
Người dịch: Dakota Lê
Ảnh: Sưu tầm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...