Chung cư M.A…
“Tử Kỳ, con chuẩn bị một ít đồ dùng cá nhân cần thiết của con đi. Lát nữa chúng ta đến nhà ba.”
“Ba nào ạ? Có phải ba Lục không mẹ?”
Tử Kỳ đang chơi logo, thì bị câu nói của Liêu Tử Diệp làm cho thu hút. Cậu bé nhanh nhẹn chạy đến chỗ cô đang dọn dẹp trong phòng khách để hỏi và cũng nhanh chóng nhận được sự quan tâm từ Tử Diệp.
“Con nghe mẹ nói nè Kỳ! Chú Ý Hiên không phải ba con, mà ba Ngô Quân Kỳ mới là ba ruột của con, hiểu không?”
“Nhưng mà chú ấy đâu có ở bên cạnh Tử Kỳ từ lúc còn nhỏ như ba Lục ạ? Như vậy đâu phải ba.”
“Ba không phải người ở bên cạnh con từ nhỏ, nhưng là người đã sinh ra con. Nếu không có ba, sẽ không có Tử Kỳ của ngày hôm nay. Mẹ biết, biết con không có ấn tượng tốt với ông ấy, nhưng việc tôn trọng là thái độ con cần phải có. Với cả mẹ thấy ba cũng rất thương con, Tử Kỳ không nhớ hôm con làm đổ bình nước nóng, là ba đã lao tới bảo vệ, che chắn cho con hả? Hôm đó con bị bỏng nhẹ, nhưng ba lại bỏng khá nặng, do không ai quan tâm, chăm sóc nên vết bỏng lại càng nghiêm trọng hơn phải nhập viện điều trị tới hôm nay mới được về nhà. Bây giờ lại tiếp tục không có ai chăm sóc cho ba, con có muốn cùng mẹ tới đó thăm ba không?”
Lúc bấy giờ, cậu bé ấy mới lắng lòng nghĩ lại. Nét mặt chứa đựng nội tâm đang đấu tranh thấy rõ, Liêu Tử Diệp cũng đang cẩn thận quan sát, chờ tới khi con trai lên tiếng:
“Cũng được ạ, nhưng chỉ đến một lát rồi về nhé? Không cần phải chuẩn bị đồ dùng cá nhân đâu mẹ.”
“Nhưng mẹ định tới đó chăm ba vài hôm, Tử Kỳ định không đi theo mẹ sao?”
Lại là tình huống phải đắn đo, nghĩ ngợi thật kỹ, khiến sắc mặt cậu bé khó xử thấy rõ.
“Thôi được ạ, mẹ đi đâu thì Tử Kỳ theo đó, nhưng đến ít hôm thôi nhé!”
“Mẹ đồng ý! Thế chúng ta chuẩn bị đi luôn nha.”
“Vâng! Mẹ chờ con một chút.”
Sau đó tầm 30 phút, vốn dĩ cả hai mẹ con đã có thể lên đường đến với người đàn ông ấy, nhưng lại bất ngờ có khách đến thăm.
Sự xuất hiện của Lục Ý Hiên khiến Tử Kỳ vô cùng vui vẻ, ngược lại là Liêu Tử Diệp cứ cảm thấy áy náy vì chuyện lần trước trong bữa tiệc.
“Anh uống nước đi.”
“…”
“Chuyện lần trước, em…”
“Em nghĩ tới đâu rồi? Có muốn tiếp tục làm việc với anh không.”
Liêu Tử Diệp căn bản không cần phải nói, vì Lục Ý Hiên thừa sức thấu hiểu tâm tư cô nghĩ gì và anh cũng trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, khiến bầu không gian giữa hai người mỗi lúc càng trầm lặng.
“Hiện tại em cần sắp xếp lại cuộc sống đến khi nào ổn định mới có thể tìm nơi làm việc mới.”
Ý tứ trong câu nói của Liêu Tử Diệp như nào, thì Lục Ý Hiên cũng đã rõ. Anh thoáng cười nhạt, hít thở một hơi sâu, rồi mới nói:
“Lời nói của anh ta có vẻ vẫn còn trọng lực với em nhỉ?”
“Mục tiêu của em không phải trở về Ngô thị, cũng không liên quan gì tới anh ấy. Chỉ là em không muốn anh gặp phải rắc rối, chúng ta có thể làm…”
“Anh có tới thăm mẹ với bà ngoại của em rồi, hai người họ rất thân thiện, cũng kể chuyện giữa em và Ngô Quân Kỳ cho họ biết, chắc nay mai bác gái sẽ gọi điện cho em. Yên tâm, anh chỉ kể sơ sơ thôi và bà với mẹ sẽ không trách em đâu.”
Lục Ý Hiên lại cướp lời Liêu Tử Diệp, và những gì anh nói ra còn khiến cô sửng sốt hơn. Bởi vì chuyện cô kết hôn, sinh con, hơn tám năm qua vẫn luôn cố gắng che giấu gia đình, vậy mà anh lại tìm tới người thân của cô để nói hết rồi, điều ấy khiến cô không tránh khỏi bất mãn.
“Hình như anh đã nắm rất rõ bối cảnh gia đình em. Em không biết anh tìm tới họ và nói ra những chuyện đó là có mục đích gì, nhưng có vẻ như anh đang hành động thiếu tôn trọng với em.”
“Anh đến thăm họ trước, sau là để hỏi cưới em. Và bác gái cũng đã bật đèn xanh cho anh, bác nói không thể chấp nhận một người đàn ông tệ như Ngô Quân Kỳ đến làm rể trong gia đình, làm chồng, làm cha của con em.”
Lục Ý Hiên càng nói, càng quá quắc. Lời lẽ thẳng thắn, đủ kiên định đến mức Liêu Tử Diệp không thể nào sốc hơn.
Chính lúc này, anh còn bất ngờ nắm tay cô, giương đôi mắt thâm tình chân thành hướng đến đối phương, rồi nghiêm túc cất lời:
“Chúng ta đã ở bên nhau hơn năm năm, tình cảm của anh dành cho em như nào anh nghĩ em hiểu rõ. Anh yêu em, yêu cả Tử Kỳ, anh cũng xem thằng bé như con ruột của mình. Diệp! Cho anh cơ hội được không?”
Lần thứ hai người đàn ông ấy bày tỏ tâm tư tình cảm của mình, khiến Liêu Tử Diệp rơi vào cảnh rối ren.
Nếu là lần trước, thực sự mà nói thì cô cũng có chút động lòng trước tấm chân tình của anh, có thể cho anh cơ hội để cả hai cùng tìm hiểu. Nhưng sau khi ở bên cạnh Quân Kỳ, đó lại là khoảnh khắc cô hiểu rõ con tim mình hơn và chuyện tình cảm càng cần phải rõ ràng, thẳng thắn.
“Mẹ ơi, cho ba Lục cơ hội đi ạ! Con muốn ba trở thành ba thật của con luôn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...