Tâm Không Đề Phòng


Không khí -- rất an tĩnh, đã an tĩnh đến trạng thái quỷ dị.
Chịu không nổi khoảng không gian buồn đến mức hít thở không thông, A Quốc đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc: “Vậy – Chị dâu --”
Một ánh mắt lạnh lùng đảo đến, Tiểu Cố vội vàng nhảy ra giải cứu huynh đệ, khuỷu tay âm thầm huých một cái, hạ giọng. “Cậu muốn chết à! Dám khiêu khích anh cả ngay lúc này.”
Tào Phẩm Tiệp biết bọn họ khó xử, rộng lượng ngó lơ, tỏ vẻ không chút liên quan.
Tiểu Cố xấu hổ ho khan vài tiếng. “Tào tỷ, chị muốn ngồi một chút hay không? Để em rót cho chị chén trà!”
“Không sao, bọn em cứ làm việc, không cần đón tiếp chị.”
Nhưng mà, anh cả đã tỏ rõ bây giờ chị đã là người xa lạ, không thèm quan tâm, bọn họ nếu không chu toàn một chút, sợ chị ấy càng xấu hổ!
Anh cả cũng thật là thẳng thừng! Anh ấy mà nổi bão, mắng người, rống lên, đuổi đi, ít nhất có nghĩa là còn để ý, còn nhìn nhận sự tồn tại của chị ấy, để chị ấy có cơ hội giải thích, đằng này cái gì cũng không, hoàn toàn lạnh nhạt như đang đối với khách khứa bình thường, người ta dù muốn nói, cũng không làm sao nói được thành lời.
“Bình điện không vào điện.” Kiểm tra xong tình trạng xe, Quan Tử Tề nói với cô một câu ngắn gọn, rồi giao cho kế toán xử lý, xoay người đi làm việc khác.
Tào Phẩm Tiệp đứng tại chỗ, chua xót không thể thốt lên lời.
Đã gần một tháng, mỗi ngày cô đến tìm anh, mỗi ngày anh đều dùng loại thái độ này đáp lại, như anh nói khi kết thúc -- cho dù trên đường gặp được cũng sẽ làm như không quen, hoàn toàn là người lạ.
Anh thực sự nói được làm được!
Cô mỗi ngày mỗi ngày đều phải tìm lấy một cái cớ: Xe hỏng hóc chỗ này chỗ kia tìm anh, cuối cùng thậm chí phải đi nhờ người bên cạnh, ai có xe cần bảo trì hoặc sửa chữa......
Hôm nay, chiếc này thậm chí là của Quan Tử Đàn tài trợ.
Cô cũng biết cô làm vậy rất ngu xuẩn, nhưng nếu không, cô làm sao có thể gặp anh?
Anh không thể nào không biết xe là của anh trai, cũng không thể nào không hiểu tâm tư của cô, mà cái gì cũng không nói, phản ứng gì cũng không lộ ra.
Ngay từ đầu, Tiểu Cố còn có thể vui đùa với cô, nói cô bất chấp mưa gió, anh cả nên ban cho cô một tấm giấy khen hạng VIP; còn bây giờ, Tiểu Cố cười không nổi, cô cũng dần tuyệt vọng......
Cô đã...... Sắp không còn lý do gì......
Anh cứ như thế, hơn nữa từ lời Quan Tử Đàn, làm cô không khỏi lo sợ không yên -- có phải, thực sự đã quá muộn? Anh đã loại cô hoàn toàn khỏi trái tim mình, không lưu lại dù chỉ là một chút dấu vết?
Anh thờ ơ, mà người bị ngó lơ là cô, gì cũng không thể làm.
Cuối cùng cô đã biết, thứ cảm giác lại lần nữa bị cự tuyệt khỏi lòng người ta có bao nhiêu khó chịu, anh cự tuyệt cô, đó là sự thật chua xót cô phải thừa nhận.
Lúc trước những gì anh làm vì cô, liệu bây giờ, cô có dũng khí vì anh làm lại không? Cô thực sự không biết......
Di động trên bàn vang lên, là Quan Tử Đàn gọi.
Anh nhìn cái tên hiện trên màn hình, cởi bao tay, nhận cuộc gọi. “Anh ba?”
“Ừ. Phẩm Tiệp ở chỗ em phải không?” Quan Tử Đàn hỏi ngay.
“Nếu anh muốn tìm cô ấy thì không nên gọi vào số này.” Anh không phải là tổng đài cho kẻ nào, cũng đừng tới hỏi anh về tung tích của kẻ nào.
“Không, anh chỉ muốn hỏi, mọi chuyện...... Ổn không?”
“Hoàn hảo, chỉ có bình điện không vào điện.” Lặp lại một lần nữa.
“Em biết rõ anh đang hỏi cái gì.” Đã biết không phải xe của cô, còn có thể không hiểu được đủ loại lý do cô bịa ra để tìm gặp, còn không hiểu dụng ý sau lưng sao?
“Vậy anh nghĩ anh đang làm gì? Lần sau đừng giúp cô ấy làm loại chuyện nhàm chán này.” Không phải nguyệt lão, cho nên không cần có ý đồ quản lý nhân duyên của người ta.
“Không phải thế...... Cô ấy tìm em?” Nghe nói em trai anh ta rất lạnh lùng, với người ta nhìn như không thấy!
“Không phải.” Tìm anh làm cái gì? Chia tay là chia tay, anh không phải loại người thích dây dưa.
“Em thực sự đã...... Không còn để ý cô ấy nữa sao?” Mỗi ngày nhìn cô thất hồn lạc phách, thật sự không đành lòng!
“Ai khiến anh nhiều chuyện! Quan Tử Đàn, em cảnh cáo anh, đừng nhúng tay vào nữa, chuyện của em em tự xử lý.” Không đợi bên kia đáp lại, anh gọn gàng cắt đứt cuộc gọi, trở lại thấy cô đang đứng phía sau, vẻ như muốn nói lại thôi.
“Tử Tề --”
“Còn vấn đề gì sao?” Khẩu khí bình thản khách sáo, không chút cảm xúc.
Hoá ra, đây là thái độ anh đối đãi với người xa lạ, đầy khách khí, không lẫn chút tình cảm cá nhân. Đối mặt với một “anh” thế này, cô còn có thể nói gì?
Cô rất nhớ, nhớ Tử Tề – người luôn nói những chuyện rác rưởi trước đây ......
Cô không trả lời, anh xoay người tránh ra.
Anh lúc này, đã không còn chờ đợi cô...... Trái tim cô lại nhói lên một cơn đau.

Bả vai bị một người vỗ nhẹ, cô quay trở lại, nhìn thấy gương mặt đồng cảm của Tiểu Cố.
“Chị không sao.” Cô cười gượng ép, không muốn được an ủi.
“Anh cả......” Tiểu Cố trầm ngâm. “Anh ấy yêu chị, cho nên tổn thương rất nặng, chị nên cho anh ấy chút thời gian, một lần nữa tìm lại lòng tin để yêu chị.”
Cô biết, nên bao lâu cô cũng sẵn lòng chờ, nhưng -- cô thực sự chờ được không? Rất sợ anh tuyệt tâm muốn dứt bỏ, không còn lưu luyến......
“Thật ra, người không có lòng tin là chị!” Cô cười khổ. Ngay cả cô cũng không biết, cô có chút nào đáng giá để anh vì cô trả giá tình cảm sâu nặng như vậy.
“Vậy, để em giúp chị khôi phục lòng tin nhé!” Tiểu Cố ghé sát vào tai cô, nói một cách thần bí: “Chị biết vì sao em vừa thấy mặt đã kêu chị là chị dâu không? Em thần thông quảng đại, chỉ liếc mắt một cái đã biết chị là người anh cả giấu trong lòng.”
“Gì?” Đúng! Nhưng Quan Tử Đàn dùng nỗi đau da thịt đổi lấy sự hiểu biết, còn nó làm sao mà thấy?
“Có một lần, anh cả rút chứng minh từ bóp ra, không cẩn thận làm rơi một tấm hình, bị em nhìn thấy. Chị ngẫm lại xem, nguyên nhân gì anh ấy lại mang ảnh của một cô gái, nhưng không phải đặt bên ngoài, mà giấu sau tờ chứng minh?”
Đương nhiên là lặng lẽ cất giấu, yêu một cách xót xa, không thể nói thành lời.
“Đã không thể nói ra, vì sao phải vất vả cất giấu? Cứ vứt bỏ luôn không phải nhanh hơn sao? Cho nên em nghĩ, người đó nhất định ẩn ở một nơi rất sâu trong lòng anh ấy, không thể để người khác biết, cũng không thể nào thoải mái bỏ qua. Xót xa dày vò đến thế, nếu không phải vì quá yêu, còn có lý do gì để giải thích?”
A, đúng vậy! Anh từng rất yêu cô, vì sao cô lại nản lòng? Cho dù anh mệt mỏi, không muốn quay lại thì cũng không sao, đợi cô yêu, anh có thể kiên trì, cô đương nhiên cũng có thể!
“Vấn đề lúc này là......” Cô cười khổ. “Chị phải tìm chiếc xe nào đến cho anh ấy sửa?”
“Không cần tìm.” Tiểu Cố nhìn sang một phía cách đó không xa nháy mắt một cái, A Quốc thu được tín hiệu, vứt cờ lê, tiến đến bên cạnh Quan Tử Tề.
“Anh cả, nói cho anh một chuyện, anh nhớ phải bình tĩnh, đừng đánh em. Là...... Tiếng Anh của em lần này có lẽ OUT nữa rồi, còn tiếp tục nữa, coi như em xong đời!”
“...... Em thực sự không muốn phụ hoạ Tiểu Cố đâu mà.” Thực tế bức bách trước mắt, có người quả thật đần độn.
“Anh cả không thương hại em gì cả.” A Quốc nức nở xì mũi.
“Nếu thực sự rớt, có tin nắm đấm của anh mày càng không thương hại hơn không?” Quan Tử Tề lạnh lạnh uy hiếp. Có mỗi một học phần, học ba năm không qua nổi, còn ai bớt quái đản hơn thằng nhóc này chăng?
“Tào tỷ cứu mạng, tiếng Anh của chị giỏi không? Cứu em với --” A Quốc dài giọng bi ai gọi.
“A, có thể!” Hi vọng dâng lên, cô trả lời ngay.
Quan Tử Tề ngốc cũng hiểu mình trúng chiêu gì. Đám người này đủ chưa vậy?
Anh lạnh lùng đứng dậy, không nói một câu đi ra bên ngoài.
Cứ...... Thế thôi?! Vốn tưởng rằng anh sẽ trừng hai mắt lườm một cái, nhưng -- cái gì cũng không có.
Thái độ hoàn toàn không sao cả, căn bản không để ý, lại làm cho ba người phía sau sửng sốt, ba mặt nhìn nhau.
Cô cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Anh thực sự...... Một chút cảm xúc cũng không có ư?
***
Cô nghiêm chỉnh mỗi ngày đến, anh cũng nghiêm chỉnh mỗi ngày nhìn như không thấy.
Cô muốn dạy tiếng Anh cho A Quốc, anh mặc kệ cô; cô muốn mỗi ngày đợi đến nửa đêm, anh mặc kệ cô, anh bận chuyện anh, sẽ không đuổi ai, cũng sẽ không nói thêm cái gì, sự tồn tại của cô đối với anh không chút ảnh hưởng.
Cô nói xe có vấn đề, đợi quá muộn, nhờ anh đưa về, anh mặt không chút biểu cảm trả lời lại: “Không phải người nào tôi cũng chở.”
Sau đó tìm được số điện thoại của taxi, anh bảo Tiểu Cố kêu xe cho cô, ghi nhớ số phone, hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Rồi sau đó --
“Tử Tề, em đói bụng.” Cô cố lấy dũng khí nhắc anh mua đồ ăn khuya, giọng mềm nhũn, từ lúc quen biết đến nay, cô chưa từng nhõng nhẽo với anh như thế......
A Quốc cũng đủ thức thời, vì muốn cho cả hai người cơ hội, lẻn ra ngoài.
Tắt đèn trong xưởng, anh kéo cửa sắt, đầu cũng không quay lại đọc ra một chuỗi số: “2882-5252.”
Anh lại cho cô số của tiệm pizza! Giọng rất đều, một chút cũng không giống đang nói giỡn.
Thấy anh thật muốn đi, cô vội vàng gọi: “Anh -- không ăn cùng em sao?”
“Tôi chỉ ăn khuya với bạn gái.” Lạnh nhạt bỏ lại một câu, đội mũ bảo hiểm, chân dài sải bước ra xe, dứt khoát đi, không chút do dự, không hề quay đầu, sạch sẽ gọn gàng.
Cô ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, thật lâu, thật lâu sau.
Anh...... Thực sự coi cô là người không có quan hệ......
Cô cố cứu vãn, anh lần lượt lạnh nhạt đáp lại, lấy hành động nói cho cô, hết thảy thực sự đã chấm dứt, anh sẽ không quay đầu, cũng không có lý do quay đầu.
Cô nếu đủ thức thời, nên biết những gì anh ám chỉ, buông tha cho cả hai, đừng đến quấy rầy anh nữa, nhưng......

Mỗi khi cô nghĩ vậy, một tiếng nói khác sẽ cùng lúc cất lên, anh vì cô thừa nhận, không chỉ như thế, còn những thứ anh chịu đựng mà chưa từng có một câu oán hận, cô làm sao có thể bởi vì một chút suy sụp đã buông tay?
Cho tới nay, đều là anh trả giá, anh kiên trì lâu như thế, mà cô trước nay chưa vì tình cảm giữa bọn họ làm được gì, hiện tại cũng nên đến lượt cô cố gắng, kiên trì, bởi vì cô biết, một khi cô buông tay, thật sự xong hết......
Cô không bỏ được anh.
Vì thế, cách một ngày cô thay đổi phương thức, mang đồ ăn khuya đến, đây là lần đầu tiên cô chuẩn bị cho anh.
Hai con quỷ đói Tiểu Cố và A Quốc, và cô kế toán, phía đối tác với xưởng sửa xe, tất cả đều đã tụ lại ăn uống, anh vẫn vùi đầu ở các món linh kiện, chuyên chú làm việc.
“Anh -- không đến ăn một chút sao?” Cô đứng ở phía sau, nhẹ giọng hỏi anh. Quán cháo lòng này rất ngon, cô chỉ mua đến cho riêng anh, muốn làm anh vui.
Anh ngay cả đầu cũng không nâng. “Tôi không ăn mấy thứ đó.”
Tiểu Cố và A Quốc đồng loạt dừng đũa, dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, dường như ngoài ý muốn khi cô ngay cả loại chuyện này cũng không biết.
“Ơ...... Tào tỷ, anh cả không ăn nội tạng động vật đâu.” Lòng này, gan này, phổi phế này, tất cả đều không ăn.
Làm sao có thể! Trước đây rõ ràng cũng cô ăn vài lần, cô còn tưởng rằng anh thích......
Đột nhiên hiểu ra, không phải anh thích, mà là cô muốn ăn, cho nên anh không nói.
Nhưng đây là lý do sao? Ngay cả bọn Tiểu Cố cũng biết, cô cùng anh thân mật bao lâu, ngay cả thói quen thường thấy nhất cũng không rõ ràng, nếu cô đặt nhiều tâm tư hơn lên người anh, sẽ phát hiện không khó khăn gì.
Quan Tử Đàn nói, mỗi lần có bạn bè đi Đài Trung, Tử Tề sẽ nhờ bọn họ mang về một hộp bánh khoai sọ, đưa tới cho anh ta, nhưng anh ta rõ ràng không thích ăn. Vì sao? Bởi vì biết người thích ăn là ai, biết người là bạn trai sẽ chuyển cho cô.
Anh biết tất cả về cô, thậm chí trong tình huống đó, dùng phương thức của mình chiều chuộng cô, cũng không mong chờ cô biết, còn cô đã làm gì? Ngay cả món anh thích ăn hay không thích ăn cũng không biết!
“Đúng, xin lỗi......” Tim đau. Cho tới giờ, đều là anh nhân nhượng cô, dung túng cô, cô cứ đương nhiên bỏ qua anh, cô từng cho rằng, cho tới bây giờ không phải là anh nghĩ, anh muốn!
“Không sao cả.” Không cần xin lỗi, từ lúc kết thúc, anh không coi cô thiếu anh những gì, anh thua thiệt cái gì, cô không cần để ý.
“Hay là, Tề ca, em đến quán Tứ Hải mua cho anh sữa đậu nành và sủi cảo nhé.” Ngay cả kế toán cũng biết nơi anh thích đến ăn, sự tồn tại của cô, mười trên mười như một người ngoài.
Cô lặng im, anh lại vô tình thay cô giải vây.
“Cô ăn đi, anh tự đi được rồi.” Anh cười cười, trả lời, “Đừng đến lúc đó trách anh ngược đãi nhân viên. Mấy anh chàng đang phát dục, muốn uống sữa đậu nành không?”
“Muốn!” Mấy kẻ móc túi giơ tay, bốn bàn tay tổng cộng, gương mặt Trương chất phác có chút do dự --
“Qua tuổi phát dục có thể được một ly không?”
“Có thể.” Anh cười to. Đối tác này thật sự rất thú vị, A Quốc đối xử với anh chàng không bao giờ biết lớn nhỏ, ngay cả Tiểu Cố cũng thích trêu cợt anh ta.
Tào Phẩm Tiệp ở một bên, có chút thất thần nhìn anh.
Cho tới bây giờ, anh chưa từng ở trước mặt cô cười thoải mái như thế, bởi vì cất giấu rất nhiều tâm sự, dù coi là cười, cũng mang theo đè nén, khi ở cùng cô, anh chưa bao giờ thật sự vui vẻ.
Có phải, thực sự dứt bỏ mọi thứ, với anh mới là tốt, để anh có thể tìm lại niềm vui?
Rất nhiều chuyện, trước kia chưa từng chú ý, về sau mới từng chút từng chút hiểu biết, bao gồm những thứ anh thích, cá tính của anh, và nhiều chuyện hứa sẽ cùng anh làm.
Xưởng sửa xe này, là nơi anh từng làm khi còn đi học, về sau lại có hứng thú, vừa khéo ông chủ chuyển đi, nên sang lại cho anh.
Mà người làm công, có người từng giết người, có người đi tù, khi cô mới biết, kinh ngạc đến mức không thể thừa nhận, bởi vì bề ngoài của người đó thành thật đến mức sẽ bị người ta khi dễ đến chết!
Quan Tử Tề khác thường ở chỗ, những người đó không phải lưu ban bẩm sinh thì cũng hư hỏng, thậm chí phạm tội đi tù cũng có, anh luôn dùng chân thành và ấm áp, tiếp nhận những người không được xã hội tiếp nhận.
Cô còn biết, cô kết toán vừa mới tốt nghiệp đại học, từng thầm yêu anh, nhưng khi thổ lộ bị cự tuyệt.
Những chuyện của anh, từng chuyện một, lớn hay nhỏ cô đều ghi tạc trong lòng, khi anh cởi bao tay luôn có thói quen cởi bao bên tay trái rồi mới đến tay phải, đi giày thì lại chân phải rồi mới đến chân trái; trước khi ăn cơm phải uống nửa bát canh, ăn sủi cảo phải thêm hạt tiêu, bánh trứng bột thêm sốt cà chua, hành khô thêm bột hồ tiêu, khoai chiên cái gì cũng không thêm. Anh thích ăn mì hơn cơm, rau xào phải có thịt để ăn; khi anh suy nghĩ, bàn tay bất giác sẽ vuốt vào các vật nhỏ...... Thậm chí cô biết mắt phải anh tốt đến 1.2, mắt trái lại chỉ có 0.6, cho nên khi cần thiết, anh sẽ mang một cặp kính sát tròng......
Nhưng, hiểu biết của cô quá trễ, anh đã không cần.
***
Ngày đó tan tầm, trễ một giờ xe mang bữa tối đến cho anh, lại ở bên ngoài nhìn thấy cô bé kế toán nghe nói từng yêu thầm anh tựa vào lòng anh khóc, anh không cự tuyệt, thấp giọng nói gì đó, dịu dàng trấn an.
Tựa như anh nói, anh không theo người khác hai lần, không cùng người khác ăn khuya, đương nhiên cũng không phải ai cũng có thể ôm.
Trừ phi có tâm.
Trước đây không hiểu, lúc này cô thực sự đã hiểu.
Trước kia anh có tâm, cô không phải làm gì anh cũng sẽ ọi thứ, còn bây giờ vô tâm, cho dù cô rất hiểu anh, cố gắng cứu vãn, cũng chỉ là phí công vô ích.
Cô không đi vào, hoảng hốt đứng ngoài cửa không biết bao lâu, cho đến khi anh đi ra, nhìn thấy cô tựa hồ hơi ngoài ý muốn, nhưng trong nháy mắt, không giải thích thêm gì, kéo tay cô bé kế toán nước mắt chưa khô lên xe, rồi đạp ga, phóng như bão táp.

Không phải diễn trò, theo cá tính của anh, sẽ không vì diễn trò cho cô nhìn xem mà cố làm như thật.
Cô sẽ không còn là người duy nhất ngồi sau xe anh, không còn quyền lợi được anh mua thức ăn khuya, vui vẻ hay buồn bã không bao giờ có thể ôm anh nữa, càng không thể ban đêm nằm trong lòng anh chìm vào giấc ngủ...... Cô sớm, đã… Không đáng để anh để ý.
Trái tim lạnh phát run, cô ngồi tựa cửa, hoảng hốt thất thần.
Cô lại nhớ, kể từ hôm nay dù lạnh, cũng sẽ không có ai quẳng áo khoác lên người cô, tuy rằng động tác thô lỗ, lại chưa từng để cô phải cảm thấy lạnh lẽo......
Gần mười hai giờ, Quan Tử Tề quay lại xưởng xe, buổi chiều đi quá vội vàng, quên mang di động.
Anh cúi đầu tìm chìa khóa, lấy điều khiển từ xa mở cửa sắt, lơ đãng thoáng nhìn thấy một bóng người tựa vào góc tường, bỗng dưng chựng lại.
Tào Phẩm Tiệp?!
“Cô còn chưa đi?!” Cô vẫn đứng đây sao? Từ lúc anh đi đến giờ, đã hơn sáu giờ!
Cô nâng đôi mắt mờ mịt. “Tử, Tử Tề......”
Giọng cô khàn khàn, sắc môi hơi bợt.
Quan Tử Tề nhíu mày. Trong thời gian này trời đang chuyển mùa, ban đêm rất lạnh, cô không biết sao?
“Cô muốn gì nữa?” Nếu anh không về, cô còn định đứng bao lâu?
Lúc trước dứt khoát không cần anh là cô, được, anh sẽ như cô mong muốn, cách xa cô một chút, không dùng phần tình cảm đè nén kia quấy rầy cô, bây giờ cô lại muốn quay đầu, cô muốn anh làm thế nào mới hài lòng? Trêu chọc tình cảm của người khác, vui lắm sao?
“Anh, anh và cô ấy......” Cô muốn hỏi, anh vẫn luôn cùng cô gái kia sao? Anh không muốn bắt đầu một lần nữa, mà là thực sự muốn quên hết? Cô không còn có cơ hội, đúng không?
“Không liên quan đến cô.” Anh quay người, đi vào cầm di động, đóng cửa muốn đi.
“Tử Tề!” Cô gọi, xúc động thốt lên: “Anh không còn yêu em sao? Cho dù chỉ là một chút?”
Bước chân anh hơi chựng lại. “Tôi không cần phải trả lời cô chuyện này.”
“Điều này rất quan trọng, với em!” Cô vội vàng nói. “Em biết em khiến anh đau lòng và thất vọng, nếu anh trách em, em có thể chờ, bao lâu cũng được! Em nợ anh nhiều, nếu có thể, em thực sự hy vọng vì anh làm vài chuyện, khiến anh đỡ ghét em hơn......”
Anh lặng im nghe, không chút phản ứng.
Sau một lúc lâu, anh quay người lại, nghiêm túc nhìn cô. “Cô thực sự hy vọng vì tôi làm vài chuyện?”
Cô vội gật đầu. “Chỉ cần anh nói.”
“Vậy xin cô cách xa tôi một chút, đừng đến tìm tôi nữa.” Anh lạnh nhạt nói ra.
Không phải giận dỗi, không có oán hận, anh thực sự muốn dứt khoát với cô.
Từ đôi mắt anh lãnh đạm vô ưu, cô tuyệt vọng nhận ra.
“Cô từng nói chỉ cần tôi nói, cô sẽ làm được, xin cô giữ lời.” Dùng lời cô tàn phá cô.
Hoá ra, khi anh tuyệt tình, cũng là lúc tuyệt tình hơn tất cả.
“Vì sao phải như vậy......”
“Trước đây, người muốn kết thúc là cô.” Anh nhắc nhở cô.
Em không yêu anh, chúng ta kết thúc --
Anh nhớ rõ, không thể quên.
Là một câu, khiến anh hạ quyết tâm buông tay, để trái tim mình đau đến mức tận cùng, sau đó hoàn toàn tỉnh lại.
Từ điển luật pháp toàn thư, chính miệng cô nói câu ấy, lại không thể nhớ ra sao?
“Em hối hận rồi, em muốn rút lại những lời đó, anh có thể coi như không hề nghe thấy được --”
“Tào đại tiểu thư, cô coi tôi là gì? Một con chó cô nuôi sao? Nói cần thì cần, không cần thì quăng?” Thứ cho anh không rảnh rỗi như vậy, không thể phối hợp với cô làm những gì cô muốn.
“Em không......”
“Không thì cách tôi xa một chút, để tôi giữ lại một chút tôn nghiêm, không được sao?! Tôi không muốn oán hận gì hết, cũng chưa từng oán cô điều gì hết, trả giá là tôi cam tâm tình nguyện, không ai để tôi oán, trái tim tôi cô không cần, tôi thu lại, trở lại thế giới của tôi, sống trong thế giới của tôi, không phải đó là điều cô muốn ư? Bây giờ cô nghĩ gì? Tôi đã không sao nữa, đừng xen vào, cuộc đời tôi sẽ không bao giờ bởi vì điều cô nghĩ mà thay đổi, đây là một chút nguyên tắc cuối cùng còn sót lại, cô đừng để tôi cảm thấy bản thân uất ức, xin cô đấy, được không?”
Hoá ra...... Anh nghĩ như vậy.
Đây là lần đầu tiên trong suốt mấy ngày qua, không lạnh lùng, không tỏ vẻ có cũng được mà không có cũng không sao, không khống chế được mà nói với cô những gì cất giấu trong lòng......
Cô không biết, cô khiến anh có cảm nhận như thế, cảm thấy bản thân anh không chút tiền đồ, cảm thấy quay đầu là coi thường chính bản thân anh.....
Là cô tự làm bậy, khiến anh tổn thương quá nặng, nên không thể tin cô thêm một lần nữa.
Làn nước tràn đầy vành mắt, cô cố nén. “Đúng, em xin lỗi...... Em không có ý xúc phạm anh...... Em chỉ sợ hãi, sợ có một ngày anh sẽ hối hận khi yêu em, sợ em càng lúc càng để ý anh, rồi sẽ không thể chịu nổi khi nhìn bóng lưng anh quay lại bỏ đi, chứ không phải là không yêu anh......”
Giờ này mới nói, còn ích lợi gì?
Đoạn cảm tình đó từng rất nặng nề, nặng nề đặt trong ngực anh, bức anh không thể thở, cuối cùng đã quyết định buông tay, sẽ dứt khoát không hối tiếc.
Sai lầm, một lần là đủ rồi.
Anh cứng ngắc xoay người, lạnh như băng nói: “Tôi nghiêm túc, nếu cô thực sự cảm thấy thua thiệt tôi cái gì, vậy đừng đến nữa, để tôi sống những ngày còn lại cho tốt.”
“Tử Tề!” Cô hoảng hốt gọi anh.
Bước chân anh chậm một chút.

“Đừng đi......” Nghẹn ngào không thể kìm chế thêm, cô run rẩy gọi. “Đừng rời khỏi em......”
Cô biết, lần này, anh sẽ không quay đầu......
Anh lặng im, rồi sau đó, bước chân không chút chần chờ đi về phía trước, kiên định, dứt khoát.
Dường như lại nhớ tới cái đêm hai người chia tay, nhưng, cô rõ ràng ý thức được, lần này cô sẽ thật sự mất anh.
Đau, sợ hãi, nhưng một câu cũng không thể nói nên lời, câm lặng nhìn anh từng bước một rời xa khỏi tầm mắt, đi khỏi cuộc đời cô......
Cô như mất hết sức lực, dựa vào tường khom người ôm lấy thân thể lạnh như băng, chôn mặt trên gối, khóc không tiếng động, đau xót, tuyệt vọng.
Anh không cần cô, ngay lúc cô ý thức người đàn ông này quan trọng với cô biết bao thì anh đã không cần cô nữa.
Tương lai, còn ai hiểu cô như anh, đem mọi buồn vui của cô thành của mình, bao dung, tha thứ? Còn có ai giữa đêm khuya, bởi vì một câu “Đói quá!” sẽ dấn ra gió lạnh mua đồ ăn khuya cho cô? Có ai sẽ không bận tâm đến những gì người đó muốn, mà đặt những gì cô muốn trước? Có ai...... Toàn tâm toàn ý, dùng mạng sống yêu cô như thế?
Sẽ không, trừ Quan Tử Tề, sẽ không còn ai tốt với cô như anh, để cô dù đã xây tầng tầng lớp lớp bảo vệ trái tim, vẫn không thể ngăn cản mình động lòng một lần nữa.
Cô yêu anh, yêu sâu đậm, lại ngu ngốc đến mức muộn màng mới thấy, khi anh đã nản lòng thoái chí, buông tay.
Đáng lắm, Tào Phẩm Tiệp, mày đáng lắm!
Cô vùi đầu, khóc thất thanh.
“Này, em đủ chưa?”
Trên đầu truyền đến giọng nói cứng nhắc, cô kinh ngạc ngẩng đầu, lệ còn vương trên khóe mắt, đã thấy cái người mà cô cho rằng đã quyết tuyệt bỏ đi nhìn cô chằm chằm, không biết đang hờn dỗi với ai.
“Anh......”
“Khó coi chết đi được, đại luật sư, làm ơn lưu lại một chút hình tượng cho người ta nhìn vào được không?”
Tư thế ngồi đó là gì vậy! Cô không biết là đã bị nhìn thấy hết rồi sao? Mặc váy ngắn còn không có chút ý thức, đứng trên đường lớn, tuy rằng đêm đã khuya không có người, nhưng hình ảnh đó đẹp mắt lắm ư? Đàn ông mà không có ý định xấu với cô, phải tự cảm thấy có lỗi với bản thân.
Cô vẫn không nói nổi, kinh ngạc nhìn anh, chỉ sợ mở miệng anh lại quay đi chạy lấy người.
Chiêu này rốt cuộc ai dạy cô vậy! Vẻ mặt đáng thương như thế, định chơi xấu anh nữa? Đúng là khiến anh không thể bỏ đi mà!
Phát hiện bản thân hoàn toàn không còn cách nào, anh thở dài. “Ăn khuya không? Muốn thì đứng lên!”
Ăn… Ăn khuya?!
Anh không phải nói, anh chỉ cùng bạn gái ăn khuya thôi?
Sửng sốt vài giây, động tác cô vội vàng đến mức suýt nhảy dựng lên, ôm chặt lấy anh.
“Đừng đi, Tử Tề, đừng đi......” Rất sợ anh sẽ đổi ý ngay sau đó, cô ôm chặt anh, khóc oà, không dám lơi lỏng dù là một chút.
“Thử lại một lần nữa, được không? Đừng vội buông tay như… Em cam đoan lần này nhất định em sẽ......” Cô lắp bắp không ngừng, vừa nói vừa dùng nước mắt lung lạc anh.
“Được.”
“Em nhất định sẽ cố -- Cái gì?” Anh vừa mới nói gì? Có phải cô nghe lầm?
Ngẩng khuôn mặt đẫm lệ, không dám hỏi, chỉ sợ chỉ là cô nghe lầm.
“Anh chỉ có một điều kiện.”
“Anh nói, anh nói đi!” Cô vội vã gật đầu, mặc kệ anh đưa ra yêu cầu gì, cô đều sẽ đồng ý.
“Ngày nào em muốn kết thúc, đừng thông qua người đàn ông nào nói với anh, chỉ cần một câu, anh sẽ đồng ý, không dây dưa gì em.” Với cô, anh chỉ có yêu cầu này.
“Không có ngày đó, em --”
“Đừng vội vã hứa hẹn cái gì, đồng ý với anh là được.”
Nước mắt lại một lần nữa ứa ra. Cho tới giờ, anh vẫn là cái gì cũng không cần, ngay cả lời hứa cơ bản nhất cũng không cần cô cho, dễ dàng vì cô đi ngược lại nguyên tắc của mình.
Anh vốn là người không bao giờ quay đầu lại, cô biết, để anh làm đến bước này khó khăn thế nào......
Làm sao mà cô trở nên thích khóc đến thế! Quan Tử Tề cố gắng nhìn người bám vào anh sắp chìm trong ngập lụt, tức giận nói: “Thêm một điều kiện nữa.”
“Cái gì?”
“Không cho dính nước mắt lên người anh!” Anh nâng nhẹ khuôn mặt loang lổ nước mắt, nhẹ nhàng lau đi.
Cô vừa khóc vừa cười, cọ vào gáy anh làm nũng. “Anh vẫn đau lòng vì em đúng không? Cho nên không phải như anh nói, một chút cảm giác cũng không có, đúng không?”
Anh hừ nhẹ, đẩy tay cô ra chạy lấy người.
“Nói, anh còn yêu em không? Em muốn nghe --” Cô đuổi theo, ôm lấy cánh tay anh.
“Em đừng có được một tấc tiến thêm thước!”
“Tử Tề --”
“Ít nói nhảm đi, muốn ăn cái gì?” Đá cũng không đá nổi cô dây dưa, mở máy xe.
Người sau nhanh nhẹn trèo lên, choàng tay ôm lấy thắt lưng anh. “Cái gì cũng được, chỉ cần ăn với anh.”
Anh lặng im một hồi, lúc lâu sau, mới đáp lại một tiếng, thấp đến không thể nghe thấy: “Ừ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui