Tâm Không Đề Phòng


Mười một giờ đêm. Phía sau khung cửa sắt của tiệm sửa xe, lộ ra mấy ngọn đèn mờ tối.
“A a a! Đau, đau đau – anh cả, xuống tay nhẹ chút.” Một tiếng khóc giết heo không đền mạng chói lói bên tai.
“Cậu còn biết đau!” Ấn thật mạnh một miếng Salonpas, lực trên tay độc ác đến mức có thể giết người. “Sớm bảo cậu quản đầu cậu cho tốt, bớt dùng thằng nhỏ phía dưới đi, dùng phía trên mà suy xét, cậu có vào tai cho không?”
Lại là tiết mục tranh giành tình nhân, mỗi lần đều chọc phải loại người không nên dây vào, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngay cả mình chết thế nào cũng không được biết!
Cùng với điện thoại cầu cứu luôn nhận được lúc nửa đêm làm giật nảy mình, là ba ngày hai trận đánh nhau, chẳng bằng bây giờ một chưởng đánh chết nó, đỡ cho thằng nhóc có vinh hạnh chết trong tay người ngoài.
“Ai, ôi --” Khóc thét đến gần như nức nở, Tiểu Cố lau vài giọt lệ đau khổ. “Em, em làm sao mà biết...... Nó, nó lại chẳng nói...... Nó có bạn trai rồi......”
“Nó chưa nói, cậu sẽ không dùng đầu mà nghĩ? Loại mặt hàng tiểu bạch kiểm cũng đáng để cho cậu màu mè tranh giành tình nhân, cậu thật đúng là không biết chọn người!” Miếng bông gòn dính dung dịch oxy già miết thật mạnh lên mặt thằng nhóc, khóe miệng khát máu nhếch lên.
“Anh cả...... Anh thật nhẫn tâm......” Ánh mắt rưng rưng, vô cùng ai oán.
“Cậu chết đi cho lành.” Lấy phương pháp vô cùng tàn bạo xử lý miệng vết thương xong, Quan Tử Tề dọn dẹp thuốc men, mặc kệ kẻ phế nhân như một thi thể ngồi phịch trên sàn.
“Quan Tử Tề, anh có trong đó không?” Bên ngoài vọng vào tiếng kêu khẽ, anh ngừng động tác, đi ra kiểm tra.
“Tào Phẩm Tiệp? Sao cô đến đây?” Anh kéo cửa sắt, để cô khom người từ dưới chui vào.
Cô đang định há miệng, lơ đãng thoáng nhìn thực thể xụi lơ ở góc tường không nhúc nhích, gần như người chết.
Kẻ kia...... Còn dấu hiệu sống không? Cô có phải...... Không cẩn thận gặp được “chuyện tốt” gì rồi?
Quan Tử Tề lơ đãng liếc mắt một cái, chỉ biết trong đầu óc cô có gì đó rất phấn khích.
“Cô muốn giúp tôi xử lý nó, hay là muốn bị tôi diệt khẩu rồi xử lý luôn thể?” Anh tà ác nhếch môi phối hợp.
“A!” Cô kinh sợ thối lui một bước.
“Ai? Anh cả, anh nói muốn xử lý ai?” Tiểu Cố đột ngột ngẩng đầu, liếc nhìn xung quanh. Sẽ không phải là nó chứ? Nó không phải nước gạo, lại càng không phải là phế vật nha, đừng xử lý nó!
“Ớ!” Xác chết sống lại, Tào Phẩm Tiệp giật mình.
Tiểu Cố nháy mắt mấy cái, lại xoa nhẹ mắt, cố định trên người cô, sau đó ánh mắt đang từ trạng thái hấp hối đột nhiên tỏa ra những tia sáng như dao nhọn --
“Họ Cố, cậu dám động đậy cái đầu méo mó dù chỉ một chút, cậu có tin tôi lập tức đá bay『cái đầu kia』không!”
Quan Tử Tề lạnh lùng cảnh cáo. Có vài lời không thích hợp cho thục nữ nghe, người nào đó tốt nhất an phận một chút.
Rào rào! Có vị chua nha, anh cả...... “Nhân tính hóa” rồi. A! Đêm nay nó quả thật là kiếm được quả ngon.
“Mặc vào, cô bán thịt à, da thịt có được, phô ra nửa đêm cũng chỉ có sắc lang thèm nhìn.” Quan Tử Tề chụp áo khoác ném lên người cô, gần đây hành động này đã thành thói quen. “Cô đến làm gì?”
Cô vừa mặc, vừa lẩm bẩm: “Nào có làm sao, chỉ vì cái cần nhỏ......” Tình huống lúc này, hẳn là có thể dùng kiến thức tâm lý học giải thích. Đại để là một nhà tâm lý học Mĩ làm một thí nghiệm, đặt chuột bạch vào một cái lồng, khi chuột bạch kéo cái cần nhỏ phía trên, sẽ có đồ ăn rơi ra, dần dần chuột bạch biết, chỉ cần kéo cần sẽ có đồ ăn, cũng như cô đói, cô đến tìm anh, nghĩa là có đồ ăn khuya để ăn......
Đây là lý luận quỷ gì, cô lại có suy nghĩ này? Điên rồi!
“À?” Anh nhướn một bên mày, nói chuyện không đầu không đuôi, nghe mà hiểu được đầu anh ném cho cô luôn.

“Không. Tôi nói đùa thôi.” Cô tuyệt đối không giải thích, nói thẳng ra, theo cá tính thối nát của người này mà đoán, sợ rằng sẽ trêu cợt cô đến chết không rời.
“Quan Tử Tề, tôi đói bụng, hào chiên hôm kia ăn không tệ.”
“Có phải sau đó sẽ là canh cá cũng không tệ?” Anh ngoài cười nhưng trong không cười. “Gọi cơm dễ vậy đó? Coi chỗ này của tôi là 7 - ELEVEN hay là quán ven đường? Cần thêm mãnh nam bồi rượu không?”
“Dù có cũng không cần.” Cô xoay người muốn đi, một chút cũng không lưu luyến.
Nháy mắt, tay đã bị giữ, anh tức giận: “Muốn mãnh nam thì không có, chỉ có một hình nhân bị tẩn không còn hình người, ở góc tường giả làm tử thi, phiền khách quan cô chờ một chút.” Nói xong, chụp chìa khóa xe đi ra ngoài.
Gì? Đi thật ư!
Cô chỉ thuận miệng thử xem, vốn không mong anh dễ nói chuyện như vậy, anh trúng sổ xố hay nhặt được cái gì? Hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt, hữu cầu tất ứng (xin là đồng ý) a!
Trong lúc chờ anh quay về, cô ngồi trên ghế đẩu, cùng một cái đầu heo mặt xanh mắt tím trừng đôi mắt nhỏ, nhìn nhau không nói gì.
“Vậy...... Chị dâu......”
Cô nhìn trái nhìn phải nhìn xung quanh, phát hiện ánh mắt thằng nhóc dừng trên người mình, hồ nghi giơ ngón trỏ, chỉ vào mũi mình, dùng mắt hỏi lại.
“Đúng, chính là chị. Chị dâu, phiền chị một chút......”
“Đợi chút, tên tôi không phải là chị dâu.” Chân tướng sự thật phải dũng cảm trở lại như cũ.
“Chị không phải cái bô* của anh cả sao?”
Theo kết quả tra baidu tỷ tỷ thì cái bô (hay bồn cầu) là thuật ngữ của giới trẻ TQ gần đây, nói về “người nào đó” của một người rất thân thiết với người nói.
“Không phải.” Đúng ra mà nói, là cái bô của anh trai anh cả nó.
“A, không sao, đó là chuyện sớm muộn thôi. Chị dâu, nếu chị không để ý, xin phát huy lòng yêu thương nhân loại, giúp em nới lỏng băng trên tay với. Anh cả tức giận, cố ý buộc tay em đau quá......” Cơ hội đã đến, lập tức trách cứ kiêm làm bộ vô tội, nếu có thể mượn sức chị dâu, sau này không sợ anh cả lơ mơ.
Tào Phẩm Tiệp động tay, thay cậu ta tháo băng gạc xử lý lại. “Vì sao anh ta tức giận?”
“......” Tử huyệt. Không ngờ, chị dâu cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
“Bởi vì em làm anh ấy giận.” Ai oán thừa nhận.
“Anh ta rất hay phát giận à?” Nhìn không ra Quan Tử Tề thô bạo cỡ đó.
“Không thường, nhưng tin em đi, chị sẽ không muốn nhìn thấy anh ấy nổi điên.”
“Anh ta nổi điên...... Khủng bố lắm sao?”
Tiểu Cố trầm ngâm. “Chị có biết em và anh cả quen nhau thế nào không? Một đêm ba năm trước, em trong tình trạng gần như bây giờ!” Chỉ chỉ vào trạng thái tử thi, đợi cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nó mới tiếp tục: “Đến gần xưởng sửa xe này, sau đó, anh cả thần tiên anh minh thần võ, tuyệt thế vô song, vừa xuất hiện liền hào quang vạn dặm mây lành ngàn đám rực rỡ đến mắt mở không ra -- nhà chúng em xuất hiện.” Độc quyền hoàn toàn từ Quốc tham ô đần độn, không đóng học phí.
“Cậu hình dung anh ta, sao mà giống tuyệt thế cao nhân trên trời quá......” Cô lẩm bẩm.
“Chị có muốn nghe em nói không?” Nhỏ mọn trừng người. Lúc này, nó và Quốc đần độn hoàn toàn không hẹn mà gặp, ai dám chửi bới anh cả một câu, tịch biên gia sản rồi hỏa thiêu!
“Rồi rồi rồi, mời nói.”
“Sau đó, anh ấy đá chân em, xác định em có rên hai tiếng, bèn tha em về, rồi sau đó, bao em thành cái dạng giống như bây giờ --” Lại chỉa chỉa vào trạng thái xác ướp của mình, cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Nhưng mà chị biết không, mỗi người đều có thời kỳ phản kháng, khi đó em vô cùng cứng đầu, vài ngày sau, không nói một lời -- lén lút bỏ đi. Em đi rồi, không mang theo một miếng vải rách, nhưng có mang hai ngàn bảy trăm tệ trong ngăn kéo của anh ấy...”

“À” Tính đến trước mắt, cô vẫn chưa nghe ra nguyên nhân Quan Tử Tề được sùng bái như thần thánh.
“Chị biết không, khi đó anh cả còn chưa tốt nghiệp, chỉ là một học sinh nghèo, làm công ở tiệm sửa xe, hai ngàn bảy trăm năm mươi tệ là tiền sinh hoạt của anh ấy trong nửa tháng.” Ngừng lại, Tiểu Cố nhìn cô một cái kỳ lạ. “Chị không có cảm tưởng gì muốn phát biểu sao?”
Cảm tưởng? À, có. “Điều 320 về tội trộm cắp trong bộ luật hình sự, lợi dụng khẽ hở, trộm cắp tài sản hợp pháp của người khác, bị tù dưới năm năm, hoặc tạm giam và phạt tiền từ năm trăm tệ trở lên.” Lưu loát trình bày.
“Quên đi, thà em không hỏi.” Thì thào tự nói, lại tiếp tục. “Nhưng mà, báo ứng rất mau. Ước chừng hơn một tháng sau, em lại biến thành cái dạng này, lết vào một con hẻm vắng người chờ chết. Lúc ấy, anh ấy lại vừa khéo đi ngang, đá hai chân em, khi đó em nghĩ, em chết chắc rồi, cho dù không chết, gặp được anh ấy, bị đá hai đá, không phải bỏ thây vùng hoang vu cũng là vác thân đến phòng cảnh sát. Nhưng chị biết thế nào không? Anh ấy vẫn mang em về nhà.”
“Ồ......” Cảm giác Quan Tử Tề là một thánh nhân lấy ơn báo oán bất bình thường.
“Sau đó, em lại lén lút đi. Em đi, vẫy vẫy tay áo, mang đi ba ngàn một trăm tệ. Lần thứ ba bị anh ấy rinh về, sau đó --”
“Dễ mà, cậu lại đi, vẫy vẫy tay áo, lần này mang đi bao nhiêu tiền?” Cô hoàn toàn đoán được, rất lưu loát thay nó nói tiếp.
“Không có. Lúc này chờ miệng vết thương của em hơi tốt lên một chút, anh ấy rất bình tĩnh hỏi em mọi chuyện có ok không, em vừa mới trả lời:『 Rất ok.』 anh ấy lập tức một đấm cho em co lại bằng bugi, lạnh lùng nói một câu:『 Thằng nhóc chết tiệt, không thể giáo dục!” 』, một đấm đánh gãy hai cái xương sườn trên người em, thương thế so với trước khi được anh ấy đưa về còn thảm hơn. Anh ấy nói, anh ấy có thể tha thứ cho lần đầu tiên, nhưng không có nghĩa là được một tấc tiến một thước, biết rõ còn cố phạm.”
Một lần tức giận, đã đánh gẫy hai cái xương sườn, cho nên, ngu ngốc mới đi chọc giận anh.
Nhưng, không hiểu tác dụng ngược hay là vì bị coi thường, một lần này khiến nó toàn tâm sùng bái anh, thề sống chết làm đệ tử của anh.
Anh cả nhà nó là nam tử hán chân chính, anh ấy có thể khoan dung tha thứ khi nó phạm lỗi, nhưng cũng nói rõ giới hạn anh có thể tha thứ, một khi khiến anh dứt khoát, sẽ không bao giờ quay đầu lại, nam tử hán đội trời đạp đất!
Dừng một lát, rất không khôn ngoan lại hỏi cô: “Chị nghĩ sao?” Anh cả nhà nó lạnh lùng, lại đẹp trai, rất có cá tính, là phụ nữ sẽ đều mê say đến thần hồn điên đảo!
“Điều 227 bộ luật hình sự, tội gây thương tích cho người khác, phạt ba năm tù có thời hạn, tạm giam hoặc….”
“...... Xin đừng tiếp tục khi tôi không hỏi.”
Tào Phẩm Tiệp nhún vai, ăn ngay nói thật thôi.
Lặng im một chút, Tiểu Cố bỗng nhiên hỏi một câu; “Chị không thích đồng tính luyến ái phải không?”
“Không ghét.” Nhưng không có lý do thích, đó là chuyện cá nhân, người ngoài không có quyền xen vào.
“Em là song tính luyến.” Nó nhìn chăm chú biểu cảm trên mặt cô, cô vẫn chỉ khẽ “à” một tiếng.
“Chị không biết như thế rất biến thái sao?”
“Không biết.” Biểu cảm vẫn không có biến hóa như cũ, còn khẽ ách xì một cái. Quan Tử Tề sao còn chưa trở về, cô đói quá, mà đói thì chỉ muốn ngủ.
“Vẻ mặt chị và anh cả rất giống nhau.” Nó thì thầm tự nói. Anh cả cũng vậy, vẻ mặt lúc ấy dường như muốn nói, bắp cải hôm nay tăng ba tệ, rau cải trắng mười tệ, cho nên bữa tối hôm nay ăn rau cải trắng đi......
Cùng với những kẽ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, vừa chính trực vừa nhắc đạo đức, nói nhăng cuội chuyện chúng sinh ngang hàng này nọ, nó chỉ cảm thấy, người như anh cả luôn tỏ thái độ nhàm chán, hoàn toàn không biết là chuyện này có gì hay để thảo luận còn thấy thật tình hơn.
“Cho nên về sau, mỗi lần em bị thương, sẽ tự động chạy tới tìm anh ấy, có khi là ở trên người, nhưng đại đa số là trong lòng, bởi vì ở trước mặt anh ấy, em có thể tự tại, không cần chịu đựng cảm giác và ánh mắt của những người khác, dù cha mẹ em cũng không cần em, vì sợ em làm bọn họ mất mặt, cũng không sao.”
Cho đến một ngày, nó tỉnh giấc giữa đêm, nghe thấy giọng anh cả nói chuyện, từ đó, nó chỉ biết mỗi anh nó, khăng khăng một mực.
Nó còn nhớ rõ, giọng anh cả nó rất lạnh, rất trầm, lúc ấy anh nói --
“Được, ông bà đã không cần đứa con này, vậy giao nó cho tôi, các người không quản nó, tôi quản! Rồi một ngày các người sẽ biết, con trai của các người không không phải là rác rưởi, so với tài sản của các người còn đáng trân quý hơn.”

Trong cái gia đình khuyết thiếu tình yêu đó, nó chỉ có cảm giác khốn quẫn trói buộc không thể hô hấp, chỉ có anh cả khẳng định giá trị tồn tại của nó, thừa nhận hành vi « lệch lạc »của nó. Nó trở về nhà lần nữa, cái nhà đó cũng vui vẻ gói cho nó một bọc đồ to, quăng nó cho anh cả quản thúc.
“Cho nên chị dâu à, mắt nhìn người của chị rất khiến người kính phục, chị biết chọn anh cả đầu cảng nổi danh, cuối cảng nổi danh nhà chúng em......”
“Anh ta nổi danh đầu cảng cuối cảng hay không không liên quan tới tôi. Còn nữa, tên tôi là Tào Phẩm Tiệp, không phải làchị dâu.”
“Gì?” Cái tên này quen tai nha! Không phải là người ông anh của nó luôn dính lên miệng, cái người giá cao dọa người ...... Kim bài luật sư đó?
“A a a! Chị rất nổi danh!” Hoảng hốt đến mức thốt ra quốc ngữ.
Cô chau mày, ỉu xìu nói. “Tôi bây giờ chỉ biết là bụng tôi rất đói.”
Tiểu Cố đột nhiên thẳng người, thần bí sấn tới gần cô. “Muốn đánh cuộc không?”
Người Trung Quốc, chậc! Quả nhiên thích cờ bạc điên cuồng, danh bất hư truyền. “Đánh cuộc gì?”
“Em cá là anh cả yêu chị, bây giờ chưa yêu, về sau chắc chắn sẽ yêu.” Anh cả gia thần (thần trong nhà) của nó chưa từng tự mình mua đồ ăn khuya cho ai, sao lại hầu hạ cô đến mức giống bà cô tổ, tùy tùy tiện tiện nói câu đầu tiên đã khiến anh cam tâm nửa đêm ra cửa?
Tào Phẩm Tiệp đói quá mức, không chú ý, thình lình nuốtnước miếng, “Cậu bị đánh đến đần độn rồi.”
“Không không không, Quốc đần độn không có ở đây, emđang nói đến chị và anh cả.”
“......” Cô đang nói gì, mà nó đang nói gì?
Quên đi, khỏi so đo với nó.
Cằm dúi lên đầu gối, miễn cưỡng trả lời: “Cậu cảm thấy chúng tôi xứng sao?”
Xứng thế quái nào? Đừng nói cô và anh trai anh từng kết giao, chỉ tính tuổi cô đã lớn hơn anh bốn tuổi, không muốn anh gọi tiếng chị đã là rất nhân từ!
“Không xứng chỗ nào?” Kim bài luật sư tháng lãnh trăm vạn nên xem thường thợ sửa xe? Dám lộ ra một tia khinh miệt, mọi người chờ xem!
“Chỗ nào cũng không xứng, chúng tôi trời sinh bát tự* ngược hướng. Quan trọng nhất là, tôi không có cảm giác mình yêu anh ta, anh ta cũng không phải loại người tôi sẽ động tâm.”
BÁT TỰ bát tự; tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám.
“Nhưng --” Nó còn muốn nói, đột nhiên bịt miệng, mắt nhìn về phía sau, vừa vặn thấy Quan Tử Tề chui vào từ cửa sắt phía dưới, ném chìa khóa xe về hướng bọn họ, bún xào và tiết heo bố thí cho tử thi, hào chiên và canh cá đưa cho cô.
“Ăn đi, chuột bạch nhỏ!”
“...... Á?” Anh… Biết cô lúc nãy nói gì?
“Chẳng qua sách luật pháp toàn thư tôi không rành rẽ bằng cô thôi.” Miễn cưỡng trả lời một câu, rồi xoay người đi lấy chén múc canh, mặc kệ cô.
Khi anh xoay người, Tiểu Cố lại lặng lẽ lê lại gần cô, thì thầm: “Anh cả thực ra rất thông minh, thứ anh ấy biết so với chị tưởng tượng còn nhiều hơn, chị vẫn một chút cũng khôngđộng tâm ư?”
Nó cảm thấy chị gái này và anh cả rất ăn ý! Chị ấy chỉ nói ba chữ “cái cần nhỏ”, anh cả vừa nghe đã hiểu, nó cũng từng học qua một học kỳ tâm lý học, mà chờ đến khi anh cả nói “chuột bạch con” một lúc mới hiểu ra.
Bằng cấp thì thế nào? Chênh lệch cã hội thì thế nào? Anh cả sẽ làm cho chị ấy cảm thấy khác biệt về quan niệm tư tưởng rất lớn liêu có khó ở chung thật không. Dù nhỏ hơn bốn tuổi, nhưng anh cả ôn hoà lại suy nghĩ chín chắn sẽ không như tiểu tử mới ráo máu đầu, khiến chị ấy chỉ thấy ngây thơ! Cần gì phải câu nệ như thế?
Cô vươn một lóng tay, lập tức gạt ngang cái đầu heo xanh xanh tím tím, khó có thể nhìn ra hình dạng ban đầu, cúi đầu,ăn bữa khuya trễ tràng.
Trên đường đưa cô về, Quan Tử Tề lặng im một lúc, đột nhiên hỏi một câu: “Cô xem thường Tiểu Cố sao?”
“Làm gì … Không --” Cô hơi lặng người, bỗng nhiên hiểu ra. “Anh nghe được chúng tôi nói chuyện!”
Anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Anh đúng là bất lịch sự!” Nghe lén người ta nói chuyện.
Quan Tử Tề làm như không nghe thấy lời lên án của cô, thẳng thắn nói: “Cô có tin không, Tiểu Cố rất thông minh, hơnnửa thời gian đi học ở trường, hàng năm đều nằm trong số học sinh có tư chất nổi bật, bằng vào sự thông minh của nó, muốn có bằng cấp cao là chuyện không thành vấn đề.”

“Vậy vì sao lại biến thành như vậy? Bởi vì khuynh hướng tình dục của cậu ta?”
“Có lẽ là vì quá mức đè nén! Trước mặt mọi người là học sinh mô phạm, con ngoan, như mọi người chờ đợi, đậu vàođại học, sau đó thì sao? Nghiên cứu sinh? Tiến sĩ? Ra xã hội vẫn là tinh anh đứng đầu? Cả đời tuần hoàn theo kỳ vọng của người khác, vĩnh viễn không thể trở thành chính mình. Phát hiện bản thân đè nén đến cực hạn, không thể tiếp tục ngụy trang, lần đầu tiên trong đời nó phản loạn, đón nhận tình cảm của đàn anh lớp trên, nói chuyện yêu đương. Nó cho rằng cha mẹ sẽ hiểu, sẽ thừa nhận, nhưng không.” Ngừng một lát, anh tiếp tục: “Cô biết không. Gia thế nhà Tiểu Cố rất lớn, cha mẹđều là những nhân vật nổi tiếng, bọn họ không chịu được nỗi nhục này.”
“Đoán được rồi.” Cách nói năng của một người khôngđánh lừa được ai, Tiểu Cố có được sự giáo dục tử tế từ nhỏ, cử chỉ dù thoải mái đại khái cũng không che giấu được khí chất.
“Cha mẹ nó cảm thấy nó làm gia đình xấu hổ, nó càng cốđi làm chuyện đáng xấu hổ, nói trắng ra, chính là sự phản nghịch ngây thơ của một đứa trẻ con, muốn người nhà chú ý. Nhưng người làm cha mẹ chỉ chú ý mặt mũi bề ngoài, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận và thái độ của con, càng làm cho lòng nó lạnh lẽo, càng tuyệt vọng, cuối cùng dẫn đến thậtsự trầm luân quay đầu không được, nhờ vào thể xác, tìm sự ấm áp, an ủi trái tim.”
Không thể ngờ được đằng sau khuôn mặt tươi cười, Tiểu Cố lại có hoàn cảnh chua xót như vậy, thâm tâm cô hơi cảm thấy tội nghiệp, lần sau nhìn thấy nó, phải cư xử tốt một chút.
“Nó thường vì chuyện này mà đánh nhau – như đêm nay?”
“Ngẫu nhiên.” Anh tránh nặng tìm nhẹ.
“Đứng trên quan điểm pháp luật, thứ cho tôi không thểđồng tình.”
“Tiểu Cố không xấu, chỉ vì nó quá cô độc, nếu không ai ở bên cạnh kéo lên, nó thực sự sẽ chìm dần.” Anh không đành lòng nhìn một người rõ ràng sẽ có tương lai tốt đẹp, cứ nhưvậy tự hủy diệt chính mình.
Anh thực sự coi Tiểu Cố là em ruột của mình mà đau thay nó, lo lắng cho nó.
“Nó còn nói, nếu không có anh cảnh cáo, nó đã để mình bị trường học buộc thôi học.”
“Tôi không có yêu cầu quá lớn, tối thiểu phải học xong đại học.” Tiểu Cố cũng bởi vì những lời này mới có thể ban ngày ngoan ngoãn đi lên lớp, hàng năm lãnh học bổng, buổi tối lại yên lặng gây chuyện.
“Không phải anh không quan tâm đến bằng cấp?” Rõ ràng người này rõ ràng cũng không xem trọng định nghĩa về giá trị của xã hội.
“Tôi không quan tâm đến bằng cấp, nhưng tôi bắt nó hoàn thành, vì nó bẩm sinh là người đi học, cũng chỉ hợp với việc học.” Đây là điều anh mong chờ, thậm chí anh có thể đoánđược, tương lai Tiểu Cố sẽ thành công hơn nhiều người.
Có việc nên làm, có việc không nên làm, cô đột nhiên hiểu, Quan Tử Đàn và Tiểu Cố vì sao không hẹn mà cùng, dùng những lời này để hình dung anh.
Quan Tử Tề - người này không tệ như cô tưởng.
Cô đột nhiên nhận ra, bản thân chưa từng hiểu rõ anh, quákhứ, chỉ nhìn thấy những lời nói khắc nghiệt của anh, sự thiếuđộ lượng của anh, tính cách quái gở, nhưng không biết anh suy nghĩ riêng, có kiên trì, hơn nữa thẳng thắn? Có lòng bao dung một linh hồn lạc đường, có thể khiến Tiểu Cố sùng kính như vậy, anh chắc chắn có chỗ hơn người.
Qua đêm nay, cô phát hiện mình đã hiểu anh hơn, vô tình, cũng kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Trong lúc cô đang chìm vào những suy nghĩ miên man, không nhìn thấy phía trước một chiếc xe không khống chếđược tốc độ nghiêng ngả lao tới, Quan Tử Tề quay đầu xe, vội vàng tránh đi, sự đột ngột làm cô không kịp phản ứng, mất trọng tâm, suýt nữa ngã xuống, may mà anh kịp thời giơ một tay bắt lấy cổ tay cô.
“Tám phần lại là say rượu, sớm muộn gì cũng sẽ『 phản lão hoàn đồng 』.” Anh hừ nhẹ.
Miệng người này quá ngoan độc, rủa người chết sớm đầu thai sớm mà không chút thô tục, cô thực sự cảm thấy anh còn thích hợp làm luật sư hơn Quan Tử Đàn, chắc chắn sẽ sửa cho đối thủ quẫn bách vô cùng.
“Lạnh à?” Tay anh chạm vào lớp da lạnh lẽo trên người cô, bèn quẳng chiếc áo khoác qua cô.
Hành động quá mức thân mật, anh không phát hiện ra sao? Cô thật sự không thể coi anh hiện tại và người trước kia khi cô vừa không cẩn thận chạm phải thắt lưng anh, đã lạnh như băng nhích ra xa làm một.
Được rồi, tuy rằng miệng anh rất đê tiện, nhưng cô vuốt lương tâm mà thừa nhận, trong khoảng thời gian này anh đối xử với cô thực sự không tệ!
Cô gặp mưa, anh giúp đỡ, cô sinh bệnh, anh đưa cô đi bệnh viện, cả đêm ở lại nhà cô chăm sóc, cô đau dạ dày, thường xuyên quên ăn cơm, anh mang đồ ăn khuya tới cho cô, cô kêu đói, anh nửa đêm đi mua hào rán cho cô, tài liệu của cô bị dơ, anh trắng đêm không ngủ giúp cô bổ sung, chuyện của cô, anh chưa từng bỏ mặc......
Tiểu Cố nói, anh yêu cô.
Tuy cô không biết Tiểu Cố từ đâu mà đưa ra kết luận này, nhưng nếu đối với một người hơi tỏ ra chăm sóc đã bảo là yêu, vậy anh chắc là thầm yêu Tiểu Cố từ lâu!
Huống chi, anh đã nghe cô và Tiểu Cố nói chuyện, cô nói cô không thể nào yêu anh, anh một chút phản ứng cũng không có.
Tổng hợp lại, cô tin là Quan Tử Đàn nhờ anh chăm sóc cô, nhưng, dù là như thế, anh không có ác ý là sự thật.
...... Được rồi, cô đính chính lại, Quan Tử Tề...... Thật ra không khó ở chung như cô tưởng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui