Ngày hè nắng chói chang. Sau giữa trưa, Quan Tử Tề bảo trì xong chiếc xe cuối cùng, kiểm tra một lần, xác nhận không còn vấn đề, từ sàn ô tô chui ra, rửa sạch hai tay dính đầy dầuđen, trước khi đi nhắn với nhân viên: “Buổi tối tôi không trở lại, tan tầm các bạn nhớ nhận giúp tôi cửa sắt vừa đặt hàng.”
“Anh cả, định đi hẹn hò à?” Học việc A Quốc đuổi theo, hỏi.
“Rắm! Anh cả ngay cả cái bô cũng chưa nhìn, hẹn hò cái gì? Não heo!” Từ sau một đống đồ đạc, một bàn chân thò ra, đá vào cái mông nhỏ.
“Ôi! Người chết cặn bã, tôi đã nói bao nhiêu lần, không cho anh thò cái giò vừa thô vừa cứng vừa dài vừa thô bạo kia chọc vào cúc hoa thuần khiết của tôi, có hiểu tiếng người không?”
“Vậy đừng tỏ vẻ như người ta sắp đâm vào mông cậu, bằng không sẽ chỉ làm tôi càng có dục vọng mãnh liệt muốn thí nghiệm cúc hoa thuần khiết vô cùng co dãn của cậu!” Đương nhiên -- là dùng chân.
“Đầu* vô địa ngục đi! Cách xa tôi một chút, đừng hòng mơ tưởng thân thể thuần khiết của tôi!”
*Anh chàng này lẫn lộn từ ngữ nhé, đúng ra phải là „biến“ mới đúng ^_^
“Đầu? Có, có hai cái, cậu muốn người nào?” Đáp lại thật sự tàn ác.
Hai người kia......
Ở thời kì tuổi trẻ hết sức lông bông, đề tài bàn luận cay độc thô bỉ gì cũng từng, tình huống bây giờ chỉ có thể tính là chuyện nhỏ, Quan Tử Tề hoàn toàn không sợ hãi, hơn nữa rất sóng yên biển lặng, mặt không đổi sắc sửa lại: “Chân là nhánh, không phải rễ, cậu dùng từ sai rồi, thầy giáo dạy văn của cậu mà nghe được sẽ khóc.”
“Ôi anh cả, người này đần độn trí kém, anh cũng không phải hôm nay mới biết. Luôn miệng một hòn cá, một cây chân, một cái cầu, hôm kia cậu ta còn nói một đầu khách!” Người mà tính đầu? Có phải trâu đâu!
“Anh cũng vậy thôi! Cố Chính Huân, quản đầu anh cho tốt, nếu để tôi biết anh ở địa bàn của tôi làm loạn, hậu quả tự mình gánh vác!”
Hai người kia, một người lưu ban thành quán tính, một ông vua nhiều lần phạm tội trốn nhà đi, cùng hết thuốc chữa, Thất gia cười Bát gia cái gì?
Lười nghe họ vớ vẩn năm bốn ba thiếu dinh dưỡng, anh nhấc hộp bánh khoai sọ trên bàn, chân dài sải bước đến mô tô, đội mũ bảo hiểm lên đầu, nhấn chân ga gào thét chạy đi.
“Rất là MAN nha......” Thật không hổ là thần tượng vạn năm của bọn họ, mỗi một ánh mắt lơ đãng, mỗi một động tác, đều rất có hương vị, đẹp trai đến chảy nước miếng.
Tiểu Cố ánh mắt vô cùng say mê nhìn theo, nếu nó được một nửa của anh cả thì tốt rồi......
“Này, súc sinh luôn dùng phía dưới đầu suy nghĩ, đừng có ý đồ với anh cả, ngay cả ý dâm cũng không cho!” A Quốc một cái bốp đập lên cái ót của người nào đó đang lộ vẻ háo sắc, ý định lau tỉnh anh ta.
“Tốt nhất tôi có can đảm khỉ gió đó!” Quăng lại một cái nhìn coi thường. Anh cả là thần tượng của nó, cả đời đặt trong lòng tôn kính và sùng bái, chỉ có thể nhìn từ xa, còn dám nảy sinh ý dâm?
Lại nữa, thân thủ anh cả so với nó tốt hơn mấy trăm lần, dám động cái đầu méo mó đến người anh cả, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý phòng thủ trước vài chỗ khác, nó không muốn lại bị đánh gãy xương sườn hay lìa tay lìa chân.
“Này, Cố cặn bã.” A Quốc đá đá nó.
“Làm sao? Quốc đần độn?” Đá lại mấy đá.
“Anh có cảm thấy không, anh cả là lạ?”
“Là lạ chỗ nào?”
“Đương nhiên lạ, anh xem, anh cả nhà chúng ta điều kiện tốt như vậy, nói khuôn mặt, đẹp trai! Nói dáng người, giá trị! Nói khí chất, rất có hương vị, đi đường bao nhiêu cô em câu anh ấy...... Nhưng từ lúc chúng ta quen biết anh ấy tới nay, anh có từng thấy anh ấy gần gũi với cô nào không?”
“À......” Tiểu Cố sờ sờ cằm trầm ngâm. “Hình như không có.”
“Thì vậy! Nhìn anh xem, Cố cặn bã, nam nữ ăn sạch, già trẻ đều hốt, ba ngày không giao phối sẽ dục hỏa đốt người, mất lý trí, ngay cả bà già bảy mươi cũng đè xuống không tha, anh cả cũng là đàn ông, làm sao có thể không có nhu cầu?”
“Có lý.” Gật đầu tán thành, vẻ mặt trầm tư. “Cho nên ý của cậu là, nghi ngờ anh cả bất lực?”
“Súc sinh, anh có gan lặp lại lần nữa tôi xem!” Một cước đá trúng khuôn mặt hoa đào chỉ biết trêu hoa. Cố cặn bã cho rằng nó đang nói ai? Anh cả đó! Anh ấy vô địch hoàn mỹ sét đánh, vừa xuất hiện đã hào quang vạn dặm chiếu xa không mở nổi mắt – anh cả thần tiên nha! Há lại để cái đầu súc sinh chỉ dùng nửa người dưới suy xét từng tiếng khinh miệt, vậy tất cả mọi người trừ xét nhà hoả thiêu lấy máu, không có con đường thứ hai!
“Nói với cậu bao nhiêu lần, không cho phép dụng vào mặt tôi, sau này tôi còn phải dựa vào nó mà kiếm ăn.” Đẩy chân to trên mặt ra, phủi bụi, từ túi sau quần jean lấy một cái gương nhỏ soi trái soi phải một hồi. Ừ! Tuyệt, vẫn tuấn mỹ độc nhất vô nhị như cũ.
Oẹ --
Chịu không nổi, suốt ngày nghĩ mình lại xót cho thân, hành động cứ như tiết phụ thuần khiết, còn mang theo gương ngắm vuốt! Chưa thấy thứ đàn ông nào nghiệp dư hơn đồ mắc dịch này.
“Anh muốn làm tiểu bạch kiểm cho người ta bao dưỡng?“ Biết mà! Ngoại trừ kiếp sống bán đứng thịt mình, không còn ngành nghề nào thích hợp với cầm thú này hơn, công việc còn chiếu cố hứng thú cá nhân!
“Cũng không tệ, viễn cảnh thật tốt đẹp.” Tiểu Cố ngoài cười nhưng trong không cười. Khi đó nó có lẽ cũng bị anh cả đánh chết!
“Anh còn tự sỉ nhục chính mình, coi chừng anh cả không cần anh!”
“......” Biết rõ anh ta không sợ trời không sợ đất, không sợ cha mẹ, không sợ chết, lại càng không sợ vào trại giáo dưỡng, đời này chỉ sợ anh cả mà anh ta sùng bái nhất thất vọng về mình. A Quốc chết toi, chọc đúng chỗ đau của nó rồi.
“Còn nói tôi, tiếng Anh của cậu thì sao? Sẽ không dưới âm đi? Anh cả hôm kia còn hỏi năm nay không biết cậu có tốt nghiệp được không, anh ấy không mong đến sáu bảy mươi tuổi phải chống gậy đi dự lễ tốt nghiệp của cậu.” Thọc gậy bánh xa lại.
Hai bên tự động lặng im, nhìn nhau không nói gì, cơ hồ chảy xuống hàng ngàn giọt lệ sầu não của nam nhi.
“Không phải anh cả cả ngày buồn phiền chuyện của chúng ta, nên chẳng còn tâm trạng mà có bạn gái?” Lâu dài dẫn đến tình trạng ôm tư tưởng của một quốc phụ (cha già dân tộc) u buồn cho nước nhà...... Đúng lúc mình tỉnh lại thì quốc gia đần độn lâm vào thoái trào, nên thương xuân buồn thu.
“Gì? Có sao?” A! Tháng trước con gái nhiều như sóng, người ta tới cửa làm phiền, hại anh cả vì nó làm ột trận......” Tiểu sinh (cậu học trò nhỏ) thứ hai u buồn nâng nửa bên mặt tự nhận là vô địch hoàn mỹ, cũng bắt đầu tiến vào bước đường tự sám hối.
“Quyết định rồi, tôi muốn phấn đấu, quốc văn, ta đến đây! Mặc nó là một cây chân, một con cầu hay là một đầu người, dù sao đi nữa... Khổng Tử, Mạnh Tử, Lão Lai Tử, ta đến đây!” Tay quơ loạn trên không, vô cùng lý tưởng hào hùng tuyên bố.
Là Lão Tử, Lão Lai Tử là người trong thập nhị tứ hiếu. Tiểu Cố nhịn xúc động muốn sửa đúng lần nữa.
“Được! Tôi cũng đá bạn gái thứ một trăm lẻ bảy và bạn trai thứ một trăm lẻ tám vừa câu tuần trước, bắt đầu tu thân dưỡng tính, để cho anh cả có tâm tư xem xét chung thân đại sự!” Bọn họ lại không chịu thua kém, vạn nhất anh cả xuất gia làm hòa thượng, lỗi là do bọn họ.
Anh cả, anh cũng đừng thua kém, chúng em muốn đại tẩu......
***
Trước khi về nhà, Quan Tử Tề tiện đường len qua vài con phố, đến văn phòng luật nào đó nổi danh giữa khu vực vàng, vượt rất nhiều đèn đỏ, bớt chút thời gian gọi điện, thông báo một tiếng.
Xuyên qua mê cung xe, đúng ra phải mất nửa giờ, Quan Tử Tề chỉ dùng 15 phút đã tới.
Anh đứng ở cửa, gõ nhẹ hai lần. “Đang vội sao? Anh ba?”
Quan Tử Đàn quét mắt lên đồng hồ điện tử trên bàn, so với thời gian dự tính ít hơn mười phút. “Lại đua xe nữa?”
Quan Tử Tề nhún vai, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Ngồi đi. Anh bảo trợ lý pha tách cà phê.”
“Không được, tối nay em phải về Vân Lâm một chuyến, ngày cưới anh hai đặt gấp quá, rất nhiều chuyện cần chuẩn bị.”
“Ừ. Có gì cần hỗ trợ, nhớ nói một tiếng.” Đọc tư liệu được ủy thác nhanh như gió, đầu cũng không nâng.
“Trước mắt còn ok, nhưng mà mẹ nói, tuần sau về một chuyến.” Lặng im một lát, nhìn anh giữa đang bận rộn. “Nếu anh không thể phân thân, em và anh hai giải thích giùm anh một chút.”
“Không cần, anh sẽ về, cả Phẩm Tiệp.”
Thấy anh không hé răng, Quan Tử Đàn ngừng đôi tay đang lật tài liệu, từ xấp công văn ngẩng đầu. “Không thích cô ấy?”
“Em chưa nói vậy.” Ngữ điệu cứng rắn.
Nó chưa nói, nhưng ý tứ bài xích, người không có đầu óc cũng có thể cảm nhận được, chỉ cần nơi nào có Phẩm Tiệp, nó nhất định không thể ở lâu, anh ta không biết hai người kia rốt cuộc có chuyện gì, nhưng Tử Tề thực sự không thể cùng cô chung sống hoà bình, quan sát một lúc, cái kiểu thủy hỏa bất dung đối lập này, không phải đùa cho vui.
“Đừng như vậy, tốt xấu em cũng nên gọi cô ấy một tiếng chị dâu, có sao đâu, nể mặt anh ba, đừng so đo nữa.”
Quan Tử Tề hơi lặng người. “Anh nghiêm túc?” Kết hôn? Bọn họ đã thảo luận đến tương lai lâu dài rồi sao?
Quan Tử Đàn bật cười. “Anh và cô ấy vốn không phải kiểu người thích đù giỡn với tình yêu, bọn anh lấy kết hôn làm điều kiện đầu tiên khi kết giao.” Ngay từ đầu đã nghiêm túc, không phải chơi đùa, bọn họ cùng hiểu như vậy.
Từ lúc quen biết khi còn ở đại học đến nay, đằng đẵng mười năm, bắt đầu là quan hệ giữa đàn anh lớp trên, em gái lớp dưới, tốt nghiệp là quan hệ bạn bè, duyên phận cho họ làm việc cùng một chỗ thăng lên thành đồng nghiệp, ba năm cuối cùng thành quan hệ người yêu.
Đó là chuyện tự nhiên, bọn họ đều quen thuộc lẫn nhau, đã suy tính đến cả tính tình đối phương, tư tưởng có tương thông, nghiêm túc xác nhận người kia có thể cùng mình đi suốt cuộc đời.
“Còn nữa, tuổi bọn anh không còn nhỏ, kết hôn là chuyện sớm muộn.”
“Phải không......” Quan Tử Tề hạ mắt, không biết suy tư cái gì.
Nói tính tình, nói nhân sinh quan, thực tế, rất có “phong cách Quan Tử Đàn”.
Không nên cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao người kia cũng gọi là luật pháp toàn thư, không phải tiểu thuyết tình yêu, thật sự không thể yêu cầu cô nhiều.
“Vậy, yêu thì sao?” Học cùng trường đại học, cùng nghề nghiệp, nhưng thói quen không mang đến tình yêu.
Tựa hồ không dự đoán được anh sẽ hỏi như vậy, Quan Tử Đàn kinh ngạc bật cười, đáp không chút do dự. “Anh đương nhiên yêu cô ấy.”
Không có tình cảm, làm sao có thể một lần kết giao đã ba năm, anh ta là người trưởng thành, có tình yêu hay không, tự nhận vẫn trả lời được.
Chăm chú nhìn vẻ mặt anh trầm mặc không nói, Quan Tử Đàn than nhẹ. “Anh không cần em thừa nhận cô ấy, nhưng tối thiểu đừng có vừa thấy mặt đã ầm ỹ. Phẩm Tiệp thực ra là cô gái không tệ, thông minh, độc lập, có chủ kiến, nếu em dụng tâm quan sát, cũng sẽ thích cô ấy.”
Quan Tử Tề mặt cứng đờ, lạnh lùng nói: “Cô ấy được hay không đâu có liên quan đến em? Bạn gái của anh, anh vui thì tốt rồi, cần gì quản xem em có thích hay không!”
Xoay người mở cửa, thiếu chút nữa đập vào Tào Phẩm Tiệp đang đi thẳng đến, trộn lấy nhau thành một.
Nhanh chóng bắt lấy bàn tay cô giơ lên gõ cửa cơ hồ sắp gõ vào ngực anh, nhíu mày bỏ ra, nhanh chóng tránh lui, sau đó cũng không quay đầu lại đi nhanh.
Làm sao? Cô là ôn dịch nha?
Lạnh lùng trừng mắt nhìn bóng dáng đi xa một cái, đóng sầm cánh cửa.
Một màn, Quan Tử Đàn xem ở trong mắt, thở dài một hơi.
Mệt anh ta uổng phí lời lẽ, hai người kia muốn cùng hoà bình chung sống, quả thực so với heo mẹ biết bay còn khó hơn.
Tử Tề ghét cô rõ ràng như vậy, Phẩm Tiệp lại là người tự trọng cao, khó trách tuần hoàn ác tính, khúc mắc một ngày so với một ngày càng sâu.
Có điều, anh ta thực sự không hiểu, Phẩm Tiệp đắc tội với em anh thế nào? Cô chẳng phải loại phụ nữ cố tình gây sự, dù hay nói đạo lý nhưng rất lý trí, biết phân rõ phải trái, bất kỳ việc gì, ngay cả với bạn trai cũng không tùy hứng, làm khó dễ anh ta điều gì.
Có khi ầm ỹ xong, ngồi một mình cô sẽ tự bình tĩnh lại, là sai lầm của cô chắc chắn sẽ không đùn đẩy, chủ động xin lỗi. Trong quan niệm của cô, đúng chính là đúng, sai chính là sai, không có chuyện đàn ông nên nhân nhượng phụ nữ, cho tới giờ, anh không cần phải để tâm vào ứng xử những chuyện vụn vặt và cảm xúc của phụ nữ, luôn luôn thông cảm, hiểu chuyện lại bao dung, anh nghĩ, đời này không còn một người bạn nào cho anh thoải mái và vui vẻ như vậy.
Nhưng, Tử Tề cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi đi so đo với con gái, càng không thể vô cớ không thích một người, liệu có ân oán gì cao xa, làm nó chán ghét đến mức vừa thấy cô sẽ đổi sắc mặt?
Anh ta rất hiếu kỳ, thực sự vô cùng, vô cùng tò mò!
“Nào có vì sao? Anh ta là người đàn ông thiếu phong độ nhất em từng thấy.” Đợi đến khi Tào Phẩm Tiệp trả lời, anh ta mới phát hiện bản thân đã lơ đãng hỏi thành lời.
“Không phong độ? Em nói Tử Tề?” Lần đầu nghe có người hình dung như vậy về em trai nhà anh, Quan Tử Đàn kinh ngạc trợn mắt.
“Vô nghĩa, không phải anh ta thì còn ai?” Chỉ vì một hộp bánh khoai sọ! A, được rồi, khả năng còn thêm hồi 2: Gặp nhau hiểu lầm anh ta một chút, nhưng hồi 3: Cô thật sự có lòng cảm ơn, tháo vũ khí thành tơ lụa, ai biết anh ta mỗi lần vừa thấy mặt cô lại xụ mặt, cùng lắm là chút tiểu hiểu lầm mà thôi, có cần ghi hận sâu như biển, dài như sông sao?
Không phải thiếu phong độ thì là cái gì?
Cô biết mình có lẽ không nhiều người thích, nhưng anh ta cũng không cần tùy tiện biểu hiện ra mặt, rõ ràng tỏ ý “Cô thật chướng mắt, cách tôi xa một chút, đừng làm trò chọc tôi”, một chút cũng không che giấu giúp cô, anh ta không biết đó là chuyện rất bất lịch sự à?
Dù cô tốt tính thế nào, cũng bị chọc giận!
Bọn họ đã không thuận mắt, vậy cũng hay, chẳng cần khó khăn duy trì luận điệu thiên hạ thái bình dối trá gì đó, mọi người cùng thức thời, nước giếng không phạm nước sông!
“Đây là chỗ anh thấy kỳ cục.” Quan Tử Đàn không thể phản bác khi bạn gái lên án, bởi vì căn cứ vào biểu hiện của Tử Tề ở đây thì thấy quả thực là không phong độ, nhưng -- nó rõ ràng không phải là người như thế, cho nên mới nói kỳ lạ! Có thể do nguyên cớ gì khó nói chăng?
Loáng thoáng, tựa hồ có điểm mấu chốt chờ anh ta xâm nhập thăm dò, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, suy nghĩ chưa hình thành đã bị chặt đứt......
“Tử Tề...... Thực sự không tệ như em nghĩ......” Anh ta yếu ớt lực biện bạch, tựa như người sắp chết, liều chống trụ để có một hơi cuối cùng.
“E hèm? Thử nêu ví dụ chứng minh đi.” Sự thật thắng hùng biện, pháp luật là phải coi trọng chứng cớ, Quan tiên sinh, chứng cứ anh cung cấp không đủ.
“Được rồi, anh thừa nhận khi học trung học nó từng có một khoảng thời gian phản kháng, trốn học, hút thuốc, uống rượu, đua xe, kéo bè kéo lũ đánh nhau, cái gì đều có, làm cho cha mẹ anh rất quan tâm, nhưng chơi đùa xong, đại khái là cũng mệt mỏi, cảm thấy không có ý nghĩa, cuối cùng một lần bị ba anh gia pháp dạy dỗ, đột nhiên tức giận phấn đấu, cầm lấy sách giáo khoa học hành cẩn thận.”
“Đây là tiết mục gì vậy? Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng sao?” Nhắc đến, vẫn nghe không ra một chút dấu hiệu “Nó thật không tệ”.
“Tử Tề rất quật cường, chuyện nó muốn làm hay không muốn làm, không ai có thể miễn cưỡng, cho dù đoạn năm tháng hoang đường trước đó vài lần bị ba anh đánh cho chết khiếp cũng vậy. Nó có ý suy nghĩ của nó, biết thời điểm nào nên làm cái gì. Nó nói muốn học, thì sẽ dốc sức học, từ đó trở đi không thấy nó hút thuốc, uống rượu, đám bạn xấu hay chơi cũng chấm dứt liên hệ, năm đó thi, em không thể tưởng tượng nó xếp thứ bao nhiêu đâu, nhưng lại không thi đại học, mà cảm thấy hứng thú với máy móc linh kiện, nên vào học cao đẳng kỹ thuật, bởi vì nó cảm thấy, sách đọc mãi không hết, mà bằng cấp lấy cao tới đâu vẫn chỉ có thế, nó nói nó còn muốn đi tiếp, hấp thụ những tri thức nó muốn có. Ba anh với nó cũng không có nhiều yêu cầu, chỉ cần nó đừng từ đùa với máy móc lại thành buôn bán súng ống, với ông ấy hoàn toàn không sao cả.”
“Quái nhân.” Sách vở không đọc, cô thật sự làm không hiểu biến thành một kẻ tay đầy dầu đen đi sửa xe có gì hay mà chơi?
“Em không thấy là rất có cá tính à? Luôn biết mình muốn gì, cái gì nên làm, cái gì không nên làm.” Cho nên, một người ngay cả bằng cấp, ánh mắt người ngoài, giá trị nhận định từ xã hội cũng không câu nệ, sao có thể nghĩ đến ân oán, so đo với một cô gái lâu đến bằng đó?
“Em cảm thấy anh ta là ngu ngốc.” Cô nếu là Quan cha Quan mẹ, chắc chắn bóp chết anh ta.
Quan Tử Đàn thở dài. Thành kiến, thật sự là tư tưởng đáng sợ nhất làm nhục khắp thiên hạ.
“Theo anh biết, người ngu ngốc trong miệng em, trong mắt phụ nữ rất được hoan nghênh, khi trung học, có một bà chị hơn nó ba tuổi định cưỡng bức nó, bị nó quăng ra ngoài cửa.”
Hoá ra là chuyện thật? Cô còn tưởng rằng anh thuận miệng hù chơi.
“Ai không kiêng ăn quá đáng thế? Mắt bị mù sao?”
Quan Tử Đàn bây giờ mới biết được - miệng bạn gái anh ta cũng rất độc, còn trách Tử Tề không phong độ cái gì? Một cây làm chẳng nên non, cô nếu không phối hợp, làm sao có thể thành núi?
“Ít nhất bề ngoài đủ tuấn tú.” Bên ngoài một đám phụ nữ, mê chết vẻ lạnh lùng, khí chất mười phần của anh.
“Gì? Có sao?” Cô như là vừa tỉnh ngủ.
Anh buồn cười nói: “Đừng nói với anh, quen lâu như vậy, em ngay cả nó trông thế nào cũng không biết.”
Được rồi, có lẽ là di truyền công lao, đàn ông Quan gia trời sinh tướng mạo đẹp đẽ à tao nhã, trầm tĩnh, lạnh lùng, đều có hương vị không nói nên lời, người người gặp may, trong mắt phụ nữ rất được ưa thích.
“Ai có rảnh để ý tới anh ta thế nào.” Ngoài cãi nhau thì chẳng còn gì nữa.
“......” Anh đột nhiên cảm thấy mình ngu xuẩn, phí nước bọt.
Hai người kia, sợ là đến chết cũng đều thế này, anh thật sự đầu hàng, quyết định không bao giờ có ý đồ ngựa đã chết còn cố cứu sống nữa.
***
Người đang trong lúc bực bội nhất, không muốn gặp nhất dĩ nhiên sẽ là người mình ghét nhất, ai mà chịu nỗi khi đang lúc xui xẻo, còn phải đối mặt với đối thủ một mất một còn vui sướng khi người gặp họa.
Đang lúc xe chết máy dọc đường, đập phá nửa ngày vẫn không chạy nổi, cô đã uể oải đến mức chán nản. Cuối cùng, cô không thèm làm những động tác giãy dụa vô vị nữa, gom hết tài liệu liên quan, xuống dưới bắt taxi.
Nhưng chết là chết ở nỗi, xe hỏng ngay đoạn đường vắng, xe qua xe lại thưa thớt, cách nội thành một đoạn đường dài, thay lời khác nói...... Cô phải đi bộ cả nửa giờ?
Lúc này dù gọi điện thoại kêu Tử Đàn tới đón cũng không còn kịp, huống chi bạn trai cũng có công việc, căn bản là đi không được, cô không nên lấy chuyện riêng của mình phiền nhiễu anh.
Không có thời gian oán giận, cô bước nhanh hơn, cùng lúc quan sát xe dọc đường mà xin đi nhờ, may ra có thể có xe đáp lại......
Dưới chân đau nhói, cô nhíu mày, hối hận hôm nay mang giày cao quá.
Nhưng, khi người xui xẻo nhất, người không muốn đụng phải, sẽ càng hay đụng phải.
Nhờ trời ban tặng ột thị lực tốt, Quan Tử Tề từ xa xa đã thoáng nhìn thấy bóng người quen thuộc, vốn định không để ý, nhưng lại không thể khống chế mà quay đầu xe trái với hướng định đi, chạy về phía cô.
“Tào đại luật sư, cô có hứng thú quá.” Trời nắng chang chang, mồ hôi ướt đẫm đi dạo trên đường!
“Cút ngay!” Cô ngay cả quay đầu cũng không muốn, giọng nói trào phúng, làm cảm xúc trong lòng cô lại nát thêm vài phần.
Biết rõ là gặp mặt chưa từng nói lời hay, cô cớ gì phải dừng lại cho kẻ khác chế giễu?
Mắt thấy thời gian càng sát, cô cố nén cơn đau ở gót chân, đi nhanh hơn, một chút cũng không chờ mong vào gã đàn ông không phong độ lại kết thù kết oán đã sâu, đợi hắn đột nhiên lương tâm mọc răng, giúp cô một lần.
Quan Tử Tề nhíu mày, chú ý thấy dáng cô đi đường hơi kỳ lạ, dừng xe bên đường, đi tới hai bước, giữ tay cô. “Cô làm bộ mạnh mẽ cái quái gì! Mở miệng nhờ người ta là chết ngay lập tức hay sao?”
Giọng anh rất kém. Chưa từng thấy một cô gái quật cường như vậy, thật sự sẽ bị cô làm cho tức chết.
Tào Phẩm Tiệp cũng bị chọc giận. “Vậy cũng phải xem người nào đó có ý định giúp đỡ không nữa.”
“Không sai, tôi cực kỳ không muốn, tốt nhất là tôi thực sự lang tâm cẩu phế!” Quan Tử Tề hung hăng trừng cô một cái. Cô nghĩ anh ác ôn đến thế? Thực sự cho rằng anh sẽ làm như không thấy, đứng một bên vỗ tay cười nhạo?
Bị anh khó chịu rống cho hai câu, giọng cô bất giác yếu đi. “Tôi...... Đang vội......”
Anh cởi áo khoác quăng lên người cô, tức giận nói: “Lên xe!”
Anh...... Thực sự muốn giúp?!
Cô còn tưởng rằng, ít nhất anh phải cười nhạo hai ba câu, lại làm khó dễ thêm hai ba câu nữa......
Lăng lặng lấy lại tinh thần, cô hiểu ý đặt áo khoác lên đùi, che đôi chân và cảnh xuân ngay sau chiếc váy ngắn.
“Muốn đi đâu thì nói mau!”
“...... Toà án Bản Kiều*, trước mười một giờ phải có mặt.”
* Một thành phố ở Đài Loan.
Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, vẻ mặt vô cảm, chỉ bỏ lại một câu: “Ngồi cho vững vào, rơi khỏi xe tôi không chịu trách nhiệm.”
Chân ga nhấn một cái, cô mới nhớ ra, bạn trai cô nói em trai anh từng có một đoạn tuổi trẻ hết sức lông bông, đua xe với người ta chưa từng thua...... Mà, lúc này cô thà rằng lời cô nghe được là đua xe với người ta chưa từng gặp chuyện không may......
“Này......” Cô vội vàng bổ sung một câu: “Thời gian...... dư giả, anh từ từ đi, nếu tốc độ chạy có thể không vượt qua bảy mươi, không đánh võng, không bốc đầu là tốt nhất......”
Cứ nói rõ ra là không tin anh đi!
Quan Tử Tề mím môi, trả thù chân ga, hung hăng phóng tới.
“A!” Cô kêu lên sợ hãi, nhất thời trọng tâm không ổn, hai tay vội vàng bíu lấy một thứ để không bị lẳng qua một bên, định thần lại mới giật mình thấy bản thân đang ôm chặt eo anh.
“Lấy tay cô ra!” Người anh cứng đờ, lạnh lùng nói.
Người anh nạm vàng sao? Ai thèm!
Cô nhanh chóng bỏ tay ra.
“Quan Tử Tề!” Người này cố tình không bỏ qua chuyện chỉnh cô phải không? Sớm biết rằng, anh ta không thể nào có hảo tâm như vậy.
“Phiền cô ngậm cái miệng đáng quý lại, tôi cam đoan một cọng lông cô sẽ không thiếu!” Chẳng lẽ cô không biết, nghi ngờ kỹ thuật và khả năng lái xe của một người đàn ông, so với chất vấn năng lực của anh không khác gì nhau, đều là nỗi nhục nhã vô cùng, dù là đàn ông thế nào cũng sẽ cùng kẻ đó sống chết. Cũng không thử nhìn xem cô ta bây giờ đang nằm trong tay ai, đồ con gái ngốc nghếch không thức thời!
Thật ra, anh chỉ là dọa cô một chút, chỉ chốc lát sau đã duy trì tốc độ trong khoảng sáu mươi km/h. Tào Phẩm Tiệp rất nhanh phát hiện ra điều ấy.
Khoảng mười giờ năm mươi, bình an đưa cô đến nơi.
“Còn...... Xe của tôi......” Cô xuống xe đứng một hồi, chần chờ nói.
“Chìa khóa đâu, đưa tôi.”
Cô lấy chìa khóa, tiện tay trả áo khoác cho anh, hé miệng muốn nói: “Vậy......”
“Đã xong chưa? Lăn mau.” Còn không sợ muộn ? Ngu ngốc.
Mặt cứng đờ, cô nuốt câu cám ơn chân thành trở vào, không nói hai lời, liêu xiêu quay lại, bỏ chạy lấy người!
Vài ngày sau, Quan Tử Tề sửa xe xong, cùng lúc bảo trì toàn bộ, kiểm tra linh kiện, sau khi đã chắc chắn vạn vô nhất thất (không còn chút sai sót), mới tự mình chạy xe đến trả cô.
Vốn dự tính trả chìa khóa cho cô rồi đi luôn, ai ngờ lại thành chờ với bóng, khiến anh đứng ngoài cửa đợi đến khô người cả một buổi tối.
Mười một giờ năm tám. Anh định chờ thêm 2 phút, mười hai giờ không đến cô về, anh sẽ đi. Ở chỗ này chờ chẳng khác gì thằng ngốc, cũng không phải tình lang khổ hận chờ bạn gái quay đầu, cảm giác thật ngu xuẩn.
Vừa mới nghĩ như vậy, một bóng xe quen thuộc đập vào mắt, đứng trước cổng chính, đèn xe mờ, nhưng thị lực mười hai trên mười như anh vẫn cứ thấy rõ ràng: Trong xe, một đôi nam nữ triền miên chìm trong nụ hôn say đắm.
Anh hạ mi, khép mắt, không tiếng động bước đi, không lên tiếng để khỏi quấy nhiễu.
Anh nghĩ, anh biết chìa khóa xe nên trả lại cho cô thế nào.
“Muốn lên nhà ngồi một chút không?” Rời khỏi cái ôm của bạn trai, Tào Phẩm Tiệp hỏi khẽ.
“Không được, ngày mai ra tòa sớm, anh phải về chuẩn bị ít tư liệu, em nghỉ đi.” Quan Tử Đàn buông cô ra, “Lên giường sớm một chút, ngủ ngon nhé.”
“Vậy… Được rồi, anh lái xe cẩn thận.” Tay đang định mở cửa xe, Quan Tử Đàn bỗng nhiên nhớ ra cái gì, gọi cô lại, từ ghế sau rút ra một hộp bánh.
“Này, em mang về ăn.” Anh nhớ, bánh khoai sọ là thứ bạn gái thích ăn nhất.
“Gì? Từ đâu mà có?” Vẫn là cửa hàng nổi tiếng trăm năm ở Đài Trung kia.
Tử Tề cho, anh không thích ăn, nên đưa cho cô, đây là sự nuông chiều cơ bản của người làm bạn trai.
Nhưng anh sẽ không ngốc đến mức nói thật, nhìn trình độ khó chịu mà cô dành cho Tử Tề, chỉ sợ sẽ không nhận.
“Một người bạn đưa.”
Cô gật đầu. “Ừm, em vào nhà, ngày mai gặp.”
Có lẽ là vì quen nhau đã lâu, cũng có lẽ là tiếp xúc liên tục, cho tới giờ cả hai đều không có nhớ nhung gì đặc biệt, hoặc là tâm trạng lo được lo mất, lại càng sẽ không vì xa nhau mà bịn rịn, muốn nghe giọng người kia......
Cả hai người họ đều cách loại mộng ảo yêu đương này quá xa.
Bọn họ đều có công việc của mình, ngày thường sẽ không cố sắp xếp để hẹn hò, dù sao cũng làm việc cùng một chỗ, mỗi ngày đều gặp, giữa trưa hoặc buổi tối nếu rảnh, thì cùng nhau ăn cơm! Sau đó tự trở lại vị trí của mình.
Đây là hình thức mà họ kết giao, không cố xây dựng lãng mạn, rất bình thường, cũng rất «hiện thực hóa cuộc sống».
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...