Tâm Hữu Bất Cam

Buổi chiều lúc Chu Thương Thương và Triệu Tiểu Nhu ở trên
đường Thế Kỷ càn quét hàng hóa thì nghe được hai người phụ nữ đang nói
chuyện phiếm, trong đó một người nói: “Tất cả mọi người là phàm thai
nhục thể, phàm nam tục nữ, chuyện tình cảm bây giờ, nào còn có tình cứng hơn vàng.”

Người kia nói: “Đó là cô không có gặp thôi, chờ cô gặp được sẽ tin, cùng tình yêu chung một cái đạo lý.”

“. . .”

Chu Thương Thương cũng không tin tình cứng hơn vàng, nhưng tin Hàn Tranh, thế nhưng ——

Trước khi Chu Thương Thương về nhà còn uống một ly cà phê với Triệu Tiểu Nhu, Triệu Tiểu Nhu khuấy cà phê mở miệng nói: “Chị nghĩ việc này hẳn là một hiểu lầm, Hàn Thập Nhất nếu như thực sự
trệch đường, em cứ theo chị cùng nhau xuất gia đi. . .”

Chu Thương Thương: “Ít làu bàu đi.”

Năm ngoái Triệu Tiểu Nhu đến một chỗ thánh địa
phật môn du ngoạn, cơ duyên xảo hợp bái một vị sư phụ, nghe nói còn là
cấp bậc chủ trì, sau đó hầu như cách mỗi ba tháng lại gọi một cuộc điện
thoại cho Triệu Tiểu Nhu, nội dung toàn bộ hầu như là bảo chị ấy làm
việc thiện quyên tiền, ví dụ như chỗ khai quang cần tiền, chỗ chùa miểu
nào đó phải trùng kiến thiếu tiền. . .

Triệu Tiểu Nhu nói: “Trên đời này căn bản không có chuyện gì là đáng tin.”

“Không đáng tin chị còn liên tiếp đưa tiền.”

“Dù sao đi nữa tiêu cũng không phải tiền của
chị, chị dùng chính là tiền của Đỗ gia, có cần phải tiết kiệm không?”
Dừng một chút, “Chị đời này không còn gì để trông cậy, chị chính là muốn tích đức làm việc thiện, kiếp sau cầu được người đàn ông tốt.”

Triệu Tiểu Nhu nói nói đến phần này, Chu Thương Thương cũng không biết nói thêm cái gì nữa.

Cô với Tô Dần Chính trước khi ly hôn, cũng có
không ít người khuyên qua cô, thế nhưng nếu như bản thân không muốn ly
hôn, người khác khuyên như thế nào cũng là vô ích, mỗi người đối với hôn nhân đều không có cùng lý giải, huống hồ chi ai cũng không có cách nào
cảm nhận thay người trong cuộc, tựa như Chu Thương Thương đối với Triệu
Tiểu Nhu, cô có thể lý giải Triệu Tiểu Nhu, nhưng không cách nào thực sự cảm thụ tình cảnh của chị ấy.

Trước bữa cơm tối, Chu Thương Thương và Triệu
Tiểu Nhu đều tự mang theo chiến lợi phẩm quay về nhà, Chu Thương Thương
lái xe trở về, mới đi ra ngoài dạo phố không được bốn giờ, Chu Thương
Thương đã nhận được bốn cuộc điện thoại của Hàn Tranh.

“Thương Thương, lúc nào về nhà a?”

“Thương Thương, có cần anh tới đón em hay không a?”

“Bà xã, anh với ngưu bì đường ở nhà chờ em nha. . .”

Chu Thương Thương thuần thục mang xe tiến vào
ga ra Hàn trạch, tắt máy, Hàn Tranh lại gửi đến một tin nhắn: “Ngưu
Ngưu, Bì Bì, Đường Đường đều nhớ mẹ.”

Chu Thương Thương cười nhẹ một tiếng, Hàn Tranh dạng như vậy có thể trệch đường sao?

——

Chu Thương Thương lên lầu, rốt cục ở phòng đồ chơi tìm được Hàn Tranh cùng Ngưu Bì Đường.


Nguyên bản Ngưu Bì Đường không có phòng đồ chơi riêng, mà là ở trong phòng trẻ em chia ra một khu vực, kết quả về sau
lại nhảy ra vấn đề lớn, nhất là Bì Bì, sau hai tuổi buổi tối hàng ngày
đều bởi vì chơi đồ chơi, chơi đến không chịu ngủ.

Xuất phát từ bất đắc dĩ, Chu Thương Thương và
Hàn Tranh mang tất cả các món đồ chơi to nhỏ từ trong phòng Ngưu Bì
Đường dọn ra, tất cả đều ném vào gian phòng sát vách, cũng mới hai tháng trước, Chu Thương Thương hạ cấm lệnh, buổi tối sau 8 giờ phòng đồ chơi
đóng cửa, sau đó sáng hôm sau 9 giờ mở ra.

Chu Thương Thương mở ra cửa phòng đồ chơi,
trong phòng chồng chất đủ loại đồ chơi, từ Transformers đến búp bê
barbie, lớn, nhỏ, kiểu mới, loại kinh điển. . . Trong đó phần lớn là Hàn bộ trưởng mua về.

Trong phòng đồ chơi, Hàn Tranh nghiêng người
nằm ở trên thảm trải sàn, ngồi bên cạnh là Ngưu Bì Đường ăn mặc ba bộ
quần áo cùng kiểu.

Ngưu Ngưu ngồi chồm hổm dưới đất, một mình xếp
gỗ, Hàn Tranh thường đưa qua cho nó một khối, Bì Bì với Đường Đường quan hệ tốt nhất, hai đứa quỳ rạp trên mặt đất chơi một chiếc xe đẩy bằng
điện.

Ngưu Bì Đường, Chu Thương Thương ban đầu cho
rằng ba đứa nhỏ cảm tình khẳng định giống như mẹ Hàn nói vậy, đồng bào
cùng mẹ, cảm tình khẳng định tốt, kết quả tương phản, Ngưu Ngưu từ nhỏ
không thích để ý người khác, lại càng không thích để ý Bì Bì với Đường
Đường cả ngày chỉ biết khóc lóc ầm ĩ.

Bì Bì với Đường Đường hai đứa tuy rằng rất hay
chơi chung, thế nhưng cũng dễ dàng đánh nhau nhất, Đường Đường không có
việc gì lại thích trêu chọc Bì Bì, kết quả mỗi lần đều từ chỗ Bì Bì ăn
mệt, đối với việc này, thái độ của Chu Thương Thương là: “Đường Đường,
nếu như mỗi lần đều là con chủ động chọc Bì Bì, thì đừng tới cáo trạng.”

Hàn Tranh xoay mặt qua, thấy Chu Thương Thương
đứng ở cửa, lộ ra một nụ cười sáng lạn, qua một giây, lại ủy khuất nhìn
cô: “Thương Thương, Bì Bì khi dễ anh.”

Chu Thương Thương đi tới trước mặt Hàn Tranh,
Hàn Tranh lôi kéo cô ngồi ở trong lòng mình, sau đó Ngưu Bì Đường đang
tự chơi đồ chơi đều liên tiếp ngẩng đầu, kêu một tiếng: “Mẹ mẹ.”

Đường Đường với Bì Bì đặc biệt thích ganh đua,
vừa rồi Bì Bì kêu “Mẹ mẹ” thanh âm so với Đường Đường vang hơn vài phần, Đường Đường ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn Chu Thương Thương, lại kéo
cổ họng kêu một tiếng: “Ma ma!” Đường Đường là đứa phát âm không rõ nhất trong ba đứa, mỗi lần phát âm “Mẹ mẹ” đều bị nó phát thành “Ma ma” .

Chu Thương Thương kéo Đường Đường lên: “Con gái ngốc, sau này không cho kêu to như vậy, cổ họng có đau hay không a?”

Đường Đường lắc đầu.

Hàn Tranh mang Chu Thương Thương kéo đến trong
lòng mình, cười a cười a, đúng lúc này, Bì Bì cũng bò lên trên chân Hàn
Tranh, ghé vào cẳng chân Hàn Tranh bắt đầu nghiên cứu lông chân anh.

Sau đó Hàn Tranh “Ai ui” một tiếng, Bì Bì đã lôi xuống một cọng lông chân của Hàn Tranh.

Sau đó Đường Đường phỏng chừng cảm thấy chơi
vui, cũng buông xe đẩy trong tay, đến kéo lông chân Hàn Tranh, Hàn Tranh lần đầu tiên bị Bì Bì thực hiện được là bởi vì không có phòng bị, cho
nên khi Đường Đường bắt đầu nhào tới, anh đã một phen kéo lại Đường
Đường: “Đường Đường, ba ba sẽ đau.”


Đãi ngộ không công bằng a, Bì Bì thì có thể, vì sao Đường Đường không thể, chưa tới nửa giây, Đường Đường bắt đầu nhăn
lại cái mũi nhỏ, “Oa oa” khóc lên.

Chu Thương Thương xoa xoa cái trán của minh,
mỗi lần đều là cái dạng này, sau đó Hàn Tranh lại khuất phục dưới tiếng
khóc của Đường Đường.

——

Chu Thương Thương xoa xoa nước mũi cho Đường Đường đã nín khóc mà cười: “Đường Đường, không cho phép khi dễ ba.”

Đường Đường há miệng cười to, sau đó gật đầu.

Đúng, mỗi lần giáo dục bọn nhỏ đều rất ngoan, kết quả một điểm hiệu quả cũng không có.

Hàn Tranh bao che khuyết điểm: “Đó là bởi vì ba đứa con của chúng ta đều có tư tưởng của chính mình, điểm ấy rất hiếm
thấy.”

Hàn bộ trưởng và Hàn thái thái càng bao che khuyết điểm: “Thương Thương, bọn nó còn nhỏ mà.”

Cho nên trong ba đứa trẻ, Chu Thương Thương thích
nhất Ngưu Ngưu, lão đại chính là lão đại, có phong cách của lão đại. Sau một tuổi, đứa nhỏ này sẽ không đụng tới là khóc, Chu Thương Thương ấn
tượng sâu sắc nhất là có một lần, Ngưu Ngưu vừa mới học bước đi thì ngã
sấp xuống, không khóc không ầm ĩ, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, tự mình bò lên.

Quả nhiên, tuy nói cùng mẹ đồng bào, chênh lệch vẫn là rất lớn.

Chu Thương Thương ôm lấy Ngưu Ngưu vẫn đang yên tĩnh chơi xếp gỗ, mở miệng hỏi nó: “Nói cho mẹ xem, buổi trưa ăn cái
gì?”

Ngưu Ngưu suy nghĩ một chút, đếm đầu ngón tay:
“Cơm tẻ, cá, bánh bích quy, bánh kem, trái táo. . .” Đếm đếm, phát hiện
đầu ngón tay không đủ dùng, lắc lắc đầu với Chu Thương Thương.

Chu Thương Thương cười sờ sờ đầu Ngưu Ngưu.

Cơm tối, bảo mẫu và mẹ Hàn cùng qua dẫn người,
ba Hàn sớm đã ngồi ở trên bàn cơm chờ bọn họ, lúc Ngưu Bì Đường được các bảo mẫu bế xuống, ba Hàn lập tức vươn tay: “Ngưu Bì Đường, đến qua chỗ
ông nội này.”

Hàn bộ trưởng năm ngoái đã thối lui về tuyến
hai, về thành phố S bảo dưỡng tuổi thọ, mỗi ngày lạc thú lớn nhất chính
là cùng Hàn thái thái đảo quanh Ngưu Bì Đường.

Ba năm, Hàn Tranh từ phó bí thư chuyển chính
thức, Hàn Ích Dương điều tới tổng quân khu, một tháng về nhà một lần, Bì Bì mỗi tháng đều hỏi Chu Thương Thương vài lần: “Mẹ, bác hai còn vài
ngày nữa mới về?”

Bì Bì thích nhất Hàn thủ trưởng.

Cơm tối, Ngưu Bì Đường đều tự ngồi trên ghế nhi đồng, trước mắt bày một cái chén nhỏ, tay cầm muỗng nhỏ tự mình ăn cơm, bảo mẫu bên cạnh hoặc ba Hàn mẹ Hàn gắp món ăn cho bọn nhỏ.

Hai tuổi rưỡi, Chu Thương Thương yêu cầu bọn
nhỏ tự ăn, ba đứa từng kháng nghị, nhất là Bì Bì, không dút sẽ không ăn
cơm, nhưng mà hiện tại xem ra, cô hát mặt đen vẫn hát ra hiệu quả.

Cơm tối qua đi, trên sô pha phòng khách lớn,

Hàn thái thái ngồi ở chính giữa kể chuyện xưa cho Ngưu Bì Đường, còn
không có cầm lấy sách đồng thoại, ba đứa đã xuất hiện bất đồng.

Đường Đường: “Bà nội, con còn muốn nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết.”

“Không được.” Bì Bì kháng nghị, “Chuyện đó ngày hôm qua nghe rồi, không được. . .”

Ngưu Ngưu: “. . .”

Hàn thái thái vỗ vỗ đầu Bì Bì: “Con trai phải
nhường cho con gái, bà nội trước kể chuyện công chúa Bạch Tuyết, sau đó
lại kể cái khác, có được hay không?”

Bì Bì là điển hình ăn mềm mà không ăn cứng: “Không được, không được, không được. . .”

Ba Hàn tiến lên ôm cổ Bì Bì: “Ông nội dắt Bì Bì đi xem con chó bự có được hay không?”

Nói đến con chó bự, Bì Bì không có ý kiến ôm lấy cổ ba Hàn: “Được.”

Ngưu Ngưu: em cái kẻ phản bội này!

Buổi tối, Chu Thương Thương cùng bảo mẫu từ
trong phòng Ngưu Bì Đường đi ra, cùng mấy cô bảo mẫu chăm sóc Ngưu Bì
Đường căn dặn mấy câu, sau đó hướng về phía gian phòng Hàn Tranh đi đến.

Chu Thương Thương đẩy cửa ra, Hàn Tranh liền ngoắc tay với cô: “Thương Thương, đến đây ngồi.”

Kết hôn ba năm, vẫn trước sau như một, dính phát ngán.

Chu Thương Thương làm tổ trong lòng Hàn Tranh
xem một quyển tiểu thuyết trinh thám, Hàn Tranh một bên làm việc, một
bên cùng Chu Thương Thương nói chuyện: “Về việc nửa năm sau sẽ đưa Ngưu
Bì Đường đi nhà trẻ, ý kiến của ba mẹ là thấy Ngưu Bì Đường còn quá nhỏ, dự định chờ bọn nhỏ 5 tuổi thì đến nhà trẻ quân khu.”

Chu Thương Thương không yên lòng nói một câu:
“5 tuổi, đều quá lứa nhi đồng rồi, vẫn là sớm một chút tiếp thu giáo dục mới tốt. . .”

Hàn Tranh: “Ba mẹ phỏng chừng luyến tiếc. . .”

Chu Thương Thương liếc mắt nhìn Hàn Tranh: “Em
làm thế nào lại thấy lời anh nói là đang trách cứ em nhẫn tâm a, Hàn
Tranh, em không phải mẹ kế của Ngưu Bì Đường, em cũng vì tốt cho bọn nhỏ . . .”

Lời còn chưa dứt, Hàn Tranh vội vàng nâng lên đầu Chu Thương Thương, dùng miệng dính lấy che lại cô.

Một lúc lâu, Hàn Tranh rời khỏi Chu Thương
Thương, ý cười ngâm ngâm nhìn cô: “Anh biết anh biết, lần sau anh sẽ nói một chút với ba mẹ, bọn họ sẽ lý giải.”

Chu Thương Thương gật đầu.

Hàn Tranh sửa sang lại tóc Chu Thương Thương: “Đừng xem nữa, chúng ta làm chút chuyện khác đi.”

“Anh không có việc gì nữa à?” Chu Thương Thương lắc đầu, “Sách này em còn không có xem xong đâu.”

“Anh nói kết cục cho em, sát nhân chính là. .
.” Hàn Tranh còn không có mang đáp án nói ra, đã bị một ánh mắt của Chu
Thương Thương làm cho câm miệng, không biết làm thế nào ôm Chu Thương
Thương, sau đó như có như không trêu chọc Chu Thương Thương.

Cuối cùng khi Chu Thương Thương ném xuống quyển sách, bị Hàn Tranh ôm lấy đi về phía phòng ngủ, nổi lên ý định đùa
giỡn, nhõng nhẽo kêu “Không được, không được, không được mà. . .”

Chu Thương Thương xem qua một bài văn của một
chuyên gia xã hội viết về hôn nhân khỏe mạnh, hơn 7000 chữ thao thao bất tuyệt, đại khái biểu đạt một cái tư tưởng trung tâm: tính/ yêu là chất
dinh dưỡng trọng yếu duy trì hôn nhân khỏe mạnh.

Lúc Chu Thương Thương ghé vào trên người Hàn
Tranh thì đang suy nghĩ, cô với Hàn Tranh trên phương diện này hẳn là có chút dinh dưỡng quá dư thừa.


Ghé vào trên người Hàn Tranh, Chu Thương Thương một bước một bước nghiên cứu Hàn Tranh, có khả năng nhìn nhiều anh thêm vài lần, Hàn Tranh mang ánh mắt của cô lý giải thành một loại tín hiệu
khác, nâng lên bắp đùi cô, trêu chọc húc húc cô: “Còn muốn hay không?”

Chu Thương Thương lắc đầu, ở trong ngực Hàn
Tranh vẽ hai cái dấu X, Hàn Tranh tinh lực tràn đầy như vậy, thực sự
không giống như đàn ông quá trớn bên ngoài a.

Chu Thương Thương nhìn trộm Hàn Tranh vài lần, tay phải theo thói quen nhéo nhéo viên thịt trên ngực Hàn Tranh.

“Vợ ơi vợ à, có cái gì thì cứ hỏi đi.”

Chu Thương Thương ngẩng đầu: “Thập Nhất, trong cục của anh có phải có một cô gái kêu là Giang Hiểu Tình hay không?”

Hàn Tranh kinh ngạc nói: “Em làm sao biết?”

Chu Thương Thương hung hăng bóp thắt lưng Hàn Tranh: “Cô ấy tìm tới em.”

“Tìm tới em?”

Chu Thương Thương lại bóp Hàn Tranh: “Tính luôn cả tuần này cô ấy đã đi dạo qua cửa hàng hoa của em với Triệu Tiểu Nhu
ba lần, càng không cần phải nói mỗi ngày ‘Thỉnh thoảng’ lại đi ngang qua cửa hàng hoa.”

Hàn Tranh: “Cô ấy tìm em làm cái gì?”

Chu Thương Thương: “Hỏi anh đó?”

Hàn Tranh đột nhiên phản ứng ra, vươn ba đầu
ngón tay bảo chứng: “Thương Thương, anh ngoại trừ biết có cô ta cái
người này, cái khác cái gì cũng không biết. . .”

Chu Thương Thương tức giận hừ một tiếng, thanh
âm lạnh buốt đặt câu hỏi: “Thật không có bất luận cái động tác ngôn ngữ
gì bao gồm cả các loại ánh mắt tạo thành hiểu lầm cho đối phương vượt
qua phạm trù hành vi của một lãnh đạo đối với cấp dưới?”

“Tuyệt đối không có.” Hàn Tranh dở khóc dở
cười, trấn an Chu Thương Thương, “Thương Thương, anh đã là ba của ba đứa trẻ.”

Chu Thương Thương “Ừ” một tiếng, kết quả vẫn
chưa hết giận, lại bóp Hàn Tranh một chút: “Có phải có con gái trẻ tuổi
yêu thích trong đầu anh rất đắc ý hay không, Hàn Tranh, đứng đắn lại
thái độ của anh đi.”

“Nào có.” Hàn Tranh mặt dày hôn nhẹ môi Chu
Thương Thương, “Đời này của anh chuyện hài lòng đắc ý nhất chính là cưới em, sau đó sinh Ngưu Bì Đường, không còn gì khác.”

Hôn nhân sổ tay – hai: duy trì tình cảm vợ chồng, lời âu yếm trong hôn nhân là ngôn ngữ êm tai nhất.

Trong ba năm, Chu Thương Thương không có gặp
qua Tô Dần Chính lần nào, thực sự không thường nhớ tới, thỉnh thoảng cô
ra ngoài cũng sẽ đi ngang qua cao ốc Tô thị, lúc xem TV cũng sẽ thấy
quảng cáo Tô gia, quảng cáo nước khoáng Tô thị, bên trong có một đôi
tay, đó là đôi tay của người mẫu.

Thỉnh thoảng, cũng sẽ từ chỗ người khác lơ đãng nghe nói về Tô Dần Chính, Tô Dần Chính ra làm sao, lúc nghe xong, cười
cười, thực sự không có gì nữa.

Tháng trước tổng giám đốc của Tô thị bị ký giả
chụp được ảnh hắn cùng một cô gái dắt tay, không có chụp được mặt nữ
nhân vật chính, chỉ có một bóng lưng, thân hình thon thả, mái tóc vừa
đen vừa thẳng.

Thành thật mà nói, lúc Chu Thương Thương vô ý
thấy tin tức này trong ngực vẫn có chút dao động, sau khi dao động kết
thúc, tiếp đó cô nghĩ như vậy thực sự không tệ.

Về mối tình đầu, ai cũng đều khát vọng thiên
trường địa cửu, chỉ là thứ thiên trường địa cửu này cần cảm ngộ, mọi
người sau khi trải qua giáo huấn mới hiểu được, Chu Thương Thương là cái dạng này, về phần Tô Dần Chính, Chu Thương Thương nghĩ, hẳn cũng là cái dạng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận