“Nó chính là một cây củ cải a, nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể, thấy lỗ là cắm vào . . .”
Hàn Tranh người cao ngựa lớn chen vào giữa hàng ngũ các bạn nhỏ lấy cơm chọn canh, Chu Thương Thương không biết mắc cỡ ngồi mát ăn
bát vàng, mua hai ly đồ uống trở về. Hàn Tranh tổng cộng chọn hết hai
mâm đồ ăn, bốn món mặn bốn món rau một canh, Chu Thương Thương nhìn nói
lãng phí.
Hàn Tranh khóe miệng hơi cong một chút: “Cho nên phải ăn nhiều một chút.”
“Thập Nhất anh thật là lợi hại.”
Hàn Tranh nâng mày cười: “Vì sao?”
Chu Thương Thương quét mắt qua mấy món ăn: “Chọn nhiều đồ ăn như vậy cư nhiên không có món nào là em thích ăn.”
Hàn Tranh không đếm xỉa tới gắp miếng củ từ bỏ vào trong
bát Chu Thương Thương: “Những món này đều có tác dụng giúp vết thương
của em khôi phục nhanh hơn.”
Chu Thương Thương không phản đối.
Hàn Tranh nhíu mày nhìn cô một cái, khóe miệng lơ đãng lại cong một chút.
-
Trần Uyển Di sáu tháng cuối năm lại không tiếp cái hợp đồng nào, người đại diện của ả từng ôn tồn khuyên nhủ ả vài thứ, thí dụ như
đàn ông đều là không đáng tin, phụ nữ nhất định phải lấy sự nghiệp làm
trọng. Trần Uyển Di nghe tai phải ra tai trái, sau lại người đại diện
trực tiếp bắt kịp phản ứng tình huống, thậm chí chán nản quá xá ở sau
lưng nói: “Cái dạng gì đây, thật tưởng mình là bà chủ Tô sao.”
Trần Uyển Di vừa tức vừa hận nhưng lại không thể phản bác
cái gì, cho nên trong một lần ả đi spa, từ trong miệng hai người phụ nữ
nghe được tin tức Tô Dần Chính cùng người vợ của mình thì, tâm cũng nở
ra hoa.
Trần Uyển Chi vẫn luôn muốn thấy Chu Thương Thương, lần
trước ả quần áo lụa là ở trước biệt thự Hoa Khê chặn đường, kết quả
không gặp được, hiện tại sau khi nghe được tin tức Tô Dần Chính ly hôn, ả lại càng muốn trông thấy người vợ trước này.
Có phần ít phụ nữ đối với kình địch của mình cảm thấy hứng
thú, bởi vì không chịu thua; có phần ít phụ nữ lại có hứng thú với thủ
hạ bại tướng của mình, bởi vì muốn chứng thực cảm giác ưu việt của bản
thân, cho nên mặc kệ thắng hay thua, không có bao nhiêu phụ nữ sẽ thực
sự nhận rằng mình so với đối thủ kém hơn.
Lúc Trần Uyển Di rời khỏi spa, còn nghe được lời đối thoại
của hai cô gái kia: “Cho nên vô luận là người ở trong nhà đẹp như thế
nào, vợ không bằng trộm a.”
“Bọn họ chính là vợ chồng cùng chung hoạn noạn đó, nếu như em là Thương Thương, không chia phân nửa gia sản sẽ không cam tâm.”
. . .
Ngày đó khi Trần Uyển Di lái xe đi về tâm lý vận hành rất
lung lay, ả nghĩ mình có chút đồng tình với vợ trước của Tô Dần Chính,
trên phân diện đồng tình lại có chút thương cảm cô ta, đã đánh mất chồng mình giữ tiền trong tay thì có ích lợi gì.
Vừa nghĩ như vậy, Trần Uyển Di lại nghĩ mình vì Tô Dần Chính buông tha cho sự nghiệp là đáng giá, đúng, là đáng giá.
Trần Uyển Di gần đây mới làm quen với một người bạn, tuy
nhiên không phải là người trong vòng, nhưng vẫn thật hợp ý với nhau,
ngay cả tên hai người cũng ăn ý, ả tên Trần Uyển Di, còn người kia là
Trần Uyển Chi, tựa như tên hai chị em.
Hai người làm thế nào quen biết, nói đến vấn đề này, Trần
Uyển Di nghĩ duyên phận thực sự là một điều kỳ diệu. Tại thành phố S có
triển lãm tranh, ả và Trần Uyển Chi cùng coi trọng một bức bức tranh đều muốn mua, sau đó Trần Uyển Chi tặng cho ả.
Cho nên nói duyên phận thực sự là điều kỳ diệu Thượng Đế an bài, hai người không chỉ tên tương tự, thưởng thức cũng tương đồng nữa.
-
Kết quả phỏng vấn của Chu Thương Thương xin vào trường tiểu học S phải một tuần sau mới có, buổi tối cô nằm ở trong ngực Hàn Tranh
trái lo phải nghĩ, quấn quýt một hồi lâu, từ trong lòng Hàn Tranh ngồi
lên, xoay người, cùng Hàn Tranh đối mặt nói chuyện: “Thập Nhất, anh nghĩ em có thể được nhận hay không hả?”
Hàn Tranh vươn tay kéo Chu Thương Thương tới gần mình hơn
một chút dừng một lúc, “Thật rất khó nói, hiện tại đi cửa sau nhiều lắm, thực lực thứ này xếp đằng sau quan hệ, tiền tài, tướng mạo.”
Chu Thương Thương trừng mắt nhìn Hàn Tranh, rầu rĩ không vui.
Hàn Tranh lại kéo Chu Thương Thương gần thêm nữa: “Đừng suy nghĩ loạn, chúng ta làm chút chuyện có ích cho thể xác và tinh thần
đi.”
Chu Thương Thương xoay người: “Không có tâm tình.”
Hàn Tranh tới gần, ở bên tai Chu Thương Thương nhẹ giọng nói nhỏ: “Sau khi làm xong sẽ có tâm tình.”
Chu Thương Thương không để ý tới Hàn Tranh, đem toàn bộ
chăn trên giường kéo qua bên này, Hàn Tranh cầu hoan không thành, dựa
sát vào vài phần, sau đó đem Chu Thương Thương một lần nữa ôm đến trước
mặt mình, tiếp tục vành tai và tóc mai chạm vào nhau, đầu lưỡi ở vành
tai của cô vẽ vòng tròn. Chu Thương Thương tự nhiên ưm một tiếng, Hàn
Tranh nghe được tâm đều say, một đường đi xuống, vừa hôn vừa nói:
“Thương Thương, trước khi ngủ vận động có ích cho giấc ngủ đấy.”
-
Mỗi ngày trước khi ngủ vận động, chất lượng giấc ngủ của
Chu Thương Thương thực sự đề cao rất nhiều, giấc ngủ là kem dưỡng da tốt nhất của phụ nữ, ngày hôm sau khi tâm tình cô vui vẻ đi spa, nhân viên
thẩm mỹ cũng khen cô gần đây khí sắc thật tốt.
Chu Thương Thương trong bụng hài lòng, mua hai bộ sản phẩm
nhân viên thẩm mỹ đề cử, buổi tối lúc đắp mặt nạ nhất định phải cho Hàn
Tranh làm thí nghiệm trước, sau đó Hàn Tranh cứng ngắc nằm trên ở sô pha làm chuột bạch.
“Thoải mái không?” Chu Thương Thương đắp xong mặt nạ cho
Hàn Tranh, lương tâm nổi lên bắt đầu xoa trán cho anh, ngón áp út vòng
quanh hai bên huyệt Thái Dương vẽ vòng tròn, ấn nhẹ.
Đại gia Hàn Tranh nằm, híp hai mắt: “Thực sự là thoải mái cực kỳ. . .”
Chu Thương Thương thấy thần sắc trên mặt Hàn Tranh, đột nhiên dừng tay, sau đó hứng thú rã rời ngồi trên sô pha mở TV lên.
Không hiểu làm sao bị gạt sang một bên, Hàn Tranh lấy khửu tay đẩy đẩy cô gái bên cạnh.
“Em đây là cái thái độ phục vụ gì, không muốn tiền boa nữa?”
“Em sai rồi.” Dừng một chút, Chu Thương Thương đi tới phía
sau sô pha, tiếp tục ấn huyệt Thái Dương cho Hàn Tranh, so với trước đó
nhẫn nại hơn, Hàn Tranh híp nửa mắt, liếc nhìn Chu Thương Thương, hừ nhẹ ra: “Bên trái nặng, bên phải nhẹ.”
Toàn bộ quá trình xoa bóp, Hàn Tranh đối với tiểu muội
massage Chu Thương Thương này phục vụ cho 80 điểm, biểu thị cơ bản thoả
mãn, cho nên lúc kết thúc thật đưa cho cô một phần lễ vật làm phần
thưởng.
Lúc Chu Thương Thương mở ra phong thư từ bên trong rút ra
thông báo tuyển dụng của trường tiểu học S thì câu đầu tiên nói là: “Kết quả không phải ba ngày sau mới biết được sao?” Câu thứ hai là: “Thập
Nhất, em không phải đã bảo anh đừng đi quan hệ sao?”
Hàn Tranh trả lại một nụ cười sáng lạn, thanh âm ôn hòa:
“Anh dùng nhân cách đảm bảo em vào trường tiểu học S toàn bộ bằng thực
lực của chính mình, anh chỉ là trước thời gian từ chỗ hiệu trưởng cầm về đơn tuyển dụng.”
“Thực sự?”
“So với vàng còn thật hơn.” Hàn tranh gật đầu, lo lắng nói: “Anh còn xem hết bảng thành tích giảng thử lần này, tổng thành tích của em là hạng thứ hai, tuyệt đối chân thật không có khoe khoang.”
Chu Thương Thương mặt hơi đỏ.
Hàn tranh quay đầu liếc cô: “Hài lòng thì cười ra đi, đừng để nghẹn.”
Chu Thương Thương nghiêng người ôm lấy Hàn Tranh, dáng tươi cười trên mặt so với ánh đèn phòng khách còn muốn sáng loá hơn vài
phần, cô ghé vào đầu vai Hàn Tranh, cười nhẹ một hồi, lại nghiêng đầu
cười nhìn Hàn Tranh: “Thập Nhất a, anh nói em làm thế nào lại lợi hại
như vậy chứ.”
-
Trần Uyển Di thực sự muốn gặp Chu Thương Thương, đáng tiếc
vẫn tìm không được lý do chính đáng để gặp, có khả năng ông trời cảm
thấy ả muốn gặp Chu Thương Thương như vậy, không cần ả cố ý tìm tới cửa, đã chế tạo cho ả một lần chạm mặt ngoài ý muốn.
-
Khi Triệu Tiểu Nhu gọi điện thoại cho Chu Thương Thương nói chồng cô ấy gần đây lại bao dưỡng một cô gái, Chu Thương Thương một
chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Triệu Tiểu Nhu tìm cô uống rượu, Chu Thương Thương bởi vì
sau khi giải phẫu không thể uống rượu, an vị ở đối diện Triệu Tiểu Nhu
đảm nhiệm làm thính giả, từ buổi tối chín giờ rưỡi nghe đến mười một giờ rưỡi, trung gian cư nhiên không có một câu nói nào trùng lặp.
“Thương Thương, em không biết, cái đứa lần này căn bản còn
không có thành niên a, mười sáu tuổi, cái thứ kỹ nữ có mẹ sinh không có
mẹ dạy còn đang học cao nhị a, em nói có buồn cười không, thật con mẹ nó nén giận a!”
“Nó chính là một cây củ cải a, nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể, thấy lỗ là cắm vào . . .”
“Nó thích chơi, được, chị còn mong muốn nó có thể chơi vui
vẻ chút đây, nhưng mà sau này nghìn vạn lần đừng chơi một thân bệnh trở
về, nếu mà như vậy chị đi tìm một đứa non, chán ghét cũng muốn kéo nó
chán ghét tới chết. . .”
“. . .”
Hơn hai giờ, Triệu Tiểu Nhu đã rót 6 chai bia, 3 ly to rượu bran-đi, Chu Thương Thương nhịn không được khuyên nhủ: “Đừng uống, uống nhiều như vậy không khó chịu sao?”
Triệu Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn cô một hồi, sau đó nằm úp sấp ở trên bàn hu hu khóc lên, khóc một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Chu Thương
Thương: “Chị với nó tuy rằng không phải yêu nhau mà kết hôn, thế nhưng
cũng từng tốt qua a.”
“Chị biết trong đầu nó vẫn có vị Bạch Liên Hoa, một vị nữ
giáo sư bác sĩ, Thương Thương em biết chị nhìn không vừa mắt nhất cái
tên Đỗ tiện nhân đó là chỗ nào không?”
Triệu Tiểu Nhu nhìn Chu Thương Thương, mở miệng nói.”Rõ
ràng trong lòng có một vị Bạch Liên Hoa, thế nhưng cũng tuyệt đối sẽ
không ủy khuất ‘lão Nhị’ của mình, nhìn đi, điểm ấy đàn ông so với phụ
nữ chúng ta thông minh hơn a, càng thêm buồn nôn chính là rõ ràng
chuyện đó mắc ói không chịu nổi, trong đầu bọn họ còn nghĩ đặc biệt hết
mức bình thường, chúng ta náo loạn, bọn họ càng sắc sảo hơn cắn ngược
lại một cái, ròng rã nói ra một đống lớn mấy lời rắm thúi, kỳ thực chính là trách chúng ta không hiểu, hiểu cái đầu á, đầu óc chị đâu có bị lừa
đá a, hay là đầu chị phải cường đại như thế nào mới có thể hiểu nó vì
sao mỗi ngày đều có thể giống như con chó dại đi động dục ? Muốn chị
hiểu nó, trước tiên nó tự cắt cái đồ chơi của mình đi!”
Dừng một lúc, “Nói em nghe một chuyện rất buồn cười, có lần nó còn nói với chị đây là gặp dịp thì chơi, bao vợ bé là diễn trò, leo
lên giường là diễn kịch, mẹ nó làm thế nào không đi Nhật Bản phát triển
luôn đi?”
Triệu Tiểu Nhu nói xong, ha ha nở nụ cười hai tiếng, lắc
lắc lư lư đứng lên, sau đó muốn kéo Chu Thương Thương: “Thương Thương,
chúng ta khiêu vũ đi, chúng ta mở lòng vui vẻ khiêu vũ đi!”
Khi Triệu Tiểu Nhu nói đến mấy chữ mở lòng vui vẻ, Chu
Thương Thương ngẩng đầu vừa lúc thấy khóe mắt Triệu Tiểu Nhu toát ra
nước mắt, nước mắt trong suốt lưng tròng dưới ngọn đèn mê loạn của quán
bar chợt ẩn chợt hiện, chợt ẩn chợt hiện, sau đó tan biến trong tia sáng ảm đạm.
Trong sàn nhảy, âm nhạc đinh tai nhức óc chấn động đến độ
trái tim đều phải từ trước ngực nhảy ra, ánh đèn nê ông rực rỡ muôn màu ở bốn phương tám hướng chiếu lên trên sản nhảy xoay tròn biến hóa, nam nữ muôn hình muôn vẻ chen chúc lẫn nhau, khiêu khích lẫn nhau.
Triệu Tiểu Nhu đứng giữa sàn nhảy vặn vẹo thân mình, xoay
đến phân nửa, còn muốn lôi kéo Chu Thương Thương cùng nhau xoay, khi
tiếng DJ khoa trương hò hét từ trong sàn nhảy truyền đến, Triệu Tiểu Nhu còn nắm tay Chu Thương Thương cùng giơ lên, lắc lư vài cái.
“Chơi vui không?” Triệu Tiểu Nhu hỏi cô.
Chu Thương Thương lôi Triệu Tiểu Nhu ra khỏi sàn nhảy,
Triệu Tiểu Nhu không chịu rời đi, nhưng mà cũng không có cậy mạnh, vui
vẻ chen lấn theo sát phía sau Chu Thương Thương, kết quả ở nửa đường
đụng tới một góc bàn, chạm ngã một chai Royal Salute.
Rầm một tiếng, cả chai rượu ngã trên mặt đất, vỡ tung.
Triệu Tiểu Nhu không có tri giác gì, nếu như không phải có
người giữ lại cổ tay, Triệu Tiểu Nhu căn bản không biết người đụng ngã
chai rượu trên bàn người ta chính là mình.
“Vị tiểu thư này, xin đứng lại!”
Triệu Tiểu Nhu quay đầu.
Chu Thương Thương quay đầu.
“Đạo diễn Triệu, quên đi.” Trần Uyển Di đứng lên, mắt nhìn
Triệu Tiểu Nhu và Chu Thương Thương, “Các cô này cũng là không cẩn thận, ngày hôm nay em mời khách, không cần phải bởi vì việc nhỏ này ầm ĩ
không vui.”
“Chậc chậc!” Triệu Tiểu Nhu lắc lắc đầu, “Quên đi? Thật
đúng là không thể tính toán.” Nói xong, tiến lên cầm lấy một chai rượu
trên bàn, lại bỗng nhiên hướng xuống mặt đất ném vỡ.
“Cô có bệnh a!”
“Bệnh tâm thần.”
“Bảo vệ. . .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...