Tâm Hỏa Cấm Kỵ


Cô phát hiện, rất có thể giả say đúng là một biện pháp ngu xuẩn.

Ngay lúc Cố Liên sắp không giả bộ nổi nữa, cuối cùng ba ba cũng dừng bước lại.

Sau đó cô nghe được tiếng cửa xe bị mở ra, mà cô cũng nhanh chóng được ba ba đặt vào ghế sau, một chiếc chăn bông mềm mại che phủ lên người cô.

Bình thường, hẳn tấm chăn này được che trên người ba ba, phía trên còn lưu lại hương gỗ nhàn nhạt rất dễ chịu, cũng khiến cô cảm thấy mất tự nhiên một chút.

Đột nhiên tiếp xúc tới vật phẩm riêng cùng với cơ thể ba ba, cảm xúc này thật sự rất xa lạ với Cố Liên.

Trong mười tám năm cuộc đời trước đó, đối với cô, ba ba như một ngọn núi cao không thể chạm tới, chỉ có thể ngưỡng vọng mà không thể tới gần.


Chuyện như được ba ba ôm suốt quãng đường lại được đắp chăn của ông thế này, trước đó Cố Liên có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cố Liên cẩn thận dịch dịch mông, muốn tìm một tư thế thoải mái hơn một chút.

Nhưng khi nơi giữa hai chân cọ lên quần lót, cô như bị một tia sét đánh trúng, thân thể cũng lập tức cứng đờ.

Ông trời ơi, quần lót của cô lại có thể… ướt?Cả người Cố Liên đều khó chịu.

Tuy tâm tư hỗn loạn cực độ nhưng dưới tác dụng của cồn rượu dư lại, tiếp sau, Cố Liên vẫn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Chờ khi Cố Liên hoàn toàn tỉnh táo lại đã là trưa hôm sau.


Cô tỉnh lại trên giường mình.

Sau khi ý thức trở về, cô điên cuồng lăn lộn trong chăn, rất muốn ném bay đoạn ký ức lúng túng đêm qua đi.

Ngại nỗi cho dù cô có bọc mình kín mít trông như bà điên, cảm giác khi cọ ngực lên cơ ngực ba ba đêm qua vẫn rõ ràng không gì sánh được như trước.

Hủy diệt đi, toàn bộ thế giới đều bị hủy diệt đi!Rửa mặt xong xuống lầu, Cố Liên nhận được tin dữ: Cô, bị, cấm, túc!Năm nay đã là năm nào rồi, sao trên đời còn có cách trừng phạt vô nhân tính như vậy!!!Cố Liên buồn bực tới mức ăn cơm không vô.

Cô kề sát lại bên mẹ, cố gắng làm nũng:“Mẹ, mẹ đúng về phía con đúng không? Mẹ sẽ không trợ trụ vi ngược đúng không?”Từ Mộng cười nhẹ, giọng dịu dàng: “Việc này là ba con dặn dò Lưu quản gia, mẹ cũng không làm chủ được.

”Cố Liên giậm chân: “Sao có thể vậy được! Ông ấy cũng quá chuyên chế đi!”Từ Mộng cũng bất đắc dĩ: “Ai kêu con ra ngoài uống say bét nhè.

”“Con…” Cố Liên nhất thời nghẹn lời, nhỏ giọng oán giận: “Con đã thành niên rồi, uống ít bia cũng bị quản ư? Ba ba cũng quản quá rộng đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận