Tâm Hỏa Cấm Kỵ


Mông thịt ngạo nghễ ưỡn cao bị hắn xoa tới biến hình, bị ép sờ ra hình dáng mờ ám.

Mà theo mông thịt bị xoa nắn đè ép, thân thể Cố Liên cũng bị động kinh hoảng lên.

Trong từng cái đè ép, hạ thể đang dính chặt lấy nhau của hai người cũng bắt đầu cọ xát như có như không…“A… Ưm…” Cố Liên nhẹ giọng rên rỉ.

Vành tai cô còn mơ hồ đau đớn, nhưng nơi nào đó trên thân thể lại thoải mái vô cùng.

Đó chính là nơi giữa hai chân cô, đang đè lên thứ cương cứng nhô lên của ba ba nhẹ nhàng cọ xát, cọ tới sống lưng cô tê dại, tứ chi như nhũn ra.

Quần lót đã sớm ướt đẫm, chảy ra rất nhiều nước, âm đế cũng càng lúc càng nóng hơn, còn rất ngứa.

Cố Liên rất xấu hổ, cô biết như vậy là không đúng, cô không nên chạm vào nơi đó của ba ba.

Nhưng cô cũng không dám kêu ba ba ngừng lại, cũng luyến tiếc không nỡ kêu hắn dừng lại, bởi vì thật sự rất thoải mái.


Theo bàn tay của người đàn ông dần dùng sức, hạ thể của hai người cũng càng dính chặt lại với nhau hơn.

Nơi cứng rắn kia chọc lên, vừa lúc chọc vào khe bức ướt át của Cố Liên.

Cố Liên rên rỉ thật nhỏ, không nhịn được lại vặn vẹo uốn éo eo để biên độ cọ xát giữa hai người càng lớn hơn nữa.

Chỉ chớp mắt, khoái cảm đã càng thêm rõ ràng hơn.

Hành động này thật quá xấu hổ.

Vậy mà cô lại có thể cưỡi trên đùi ba ba, cọ xát hạ thể của hắn.

“A…” Nháy mắt tiểu huyệt bị cọ quét mạnh, Cố Liên kêu lên một tiếng kiều mị.


Động tác trên tay Cố Tu Niên hơi ngừng một chút.

Một giây sau, cánh tay hắn dùng sức, dễ dàng nâng bổng cô lên đặt trên sofa, sau đó bản thân hắn cũng đứng dậy rời đi.

Cố Liên hơi ngơ ngác, vùi mình trên sofa, thật lâu sau vẫn chưa thể hồi thần.

Trên mặt Cố Tu Niên vẫn không có cảm xúc gì, nhưng khí áp quanh thân lại như thấp hơn, hệt như đang im lặng tức giận.

Hắn trở lại trước bàn làm việc ngồi thêm vài phút đồng hồ, châm điếu thuốc hút hai hơi sau đó mới đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

Cố Liên đối mặt với không gian trống trải, hơi run sợ.

Ba ba đang giận cô ư?Rất nhanh cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, nữ trợ lý bưng một ly nước ấm đi tới, mỉm cười nói với cô: “Cố Liên, Cố tổng kêu chị giúp em uống thuốc.

”Cố Liên lại cố dựng thân thể mềm nhũn của mình dậy, hỏi: “Ba em đâu?”“Cố tổng đi tới phòng họp rồi.

”“Họp?”“Đúng nha, vì Cố tổng phải ở lại chăm sóc em lúc bác sĩ tới khám, nên hội nghị bị chậm nửa tiếng.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận