Tam Giác Mùa Hè - Giải Tổng

Tam giác mùa hè (Liệt Đồ) – Chương 5

Tháng Năm 8, 2017 ~ Tũn Còi
Từ Đồ bị kéo lê về phía sau mấy thước, cách nơi phát ra ánh sáng ngày càng xa. Cô cảm thấy bàn tay to lớn trên mặt mình dùng sức khá mạnh, từ cơ thể người nọ truyền tới một mùi ngay ngáy dường như đã lâu ngày không tắm gội, miệng hắn dán sát bên tai cô, phát ra những tiếng cười ngô nghê.

Tim Từ Đồ như sắp vọt ra khỏi cổ họng, cho dù bình thường cô làm xằng làm bậy thế nào đi nữa, nhưng khi đột nhiên đối mặt với tình huống nguy hiểm ở một nơi hoang vu hẻo lánh thế này cũng khó tránh khỏi cảm giác khủng hoảng. Thân thể cứng đờ mấy giây, cô cong khuỷu tay thúc vào ngực đối phương. Nhưng dường như người nọ không cảm thấy đau đớn, cánh tay càng quắp chặt hông cô, lôi ra sau thêm mấy bước, miệng lẩm bẩm không biết đang nói gì.

Hai chân Từ Đồ quẫy đạp loạn xạ trong không trung, cô cào mạnh móng tay lên mu bàn tay hắn, cổ họng phát ra tiếng 'ô ô' kêu cứu. Chưa đến mấy giây sau, có tiếng chó sủa liên hồi, sau đó có người gầm lên: "Lưu Xuân Sơn, buông cô ấy ra."

Thân thể người nọ cứng đờ, nghe thấy tiếng la càng lúc càng vang dội, liền ôm Từ Đồ chạy thật nhanh ra xa. Tiếng chó sủa và tiếng bước chân ngày càng tiến sát lại gần, Tần Liệt phóng tới đá một cước lên lưng người đàn ông đó, anh dùng lực rất mạnh khiến cho cả hai ngã sấp mặt tới trước. Giữa trời đất tối đen tối mù, người nọ té chồng đè lên Từ Đồ. Từ Đồ chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình lại chen nhau đổi chỗ mòng mòng, ngực trái kê trúng tảng đá, truyền tới một trận đau nhói.
1

Cô đau đến mức hàm răng cũng run lên, lầm bầm rủa một câu.

Nhưng còn chưa kịp xuýt xoa xong, đã bị người ta túm cổ áo xách lên, hai chân lơ lửng giữa không trung, bay lượn nửa vòng, cuối cùng toàn bộ cơ thể bị kẹp trong khuỷu tay Tần Liệt. Khoang mũi tràn ngập hơi thở đơn điệu và thanh sạch của anh, mùi hương đó vô cùng dễ chịu tuy không cách nào diễn tả được nhưng cũng không lạ lẫm. Vừa nãy ngồi sau xe anh, suốt cả đoạn đường nó đều phảng phất nơi đầu chóp mũi cô.

Từ Đồ mím chặt môi.

Tần Liệt nghiêm giọng: "Lưu Xuân Sơn, đừng ra ngoài gây chuyện nữa, mau về nhà ngủ đi."

Từ Đồ ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của người nọ. Hắn mặc quần dài và chiếc áo chần bông đã cũ sờn, râu ria xồm xoàm bện cả vào mái tóc rũ lòa xòa phía trước. Trời tối đen như mực, không thấy rõ được khuôn mặt nhưng khi hắn nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng rất trắng.

Lưu Xuân Sơn đứng dậy, khua tay múa chân loạn xạ. Con chó đứng bên cạnh Tần Liệt nhe răng grừ grừ hầm hừ, có vẻ nóng lòng muốn xông ra trận.

Tần Liệt ra lệnh: "Đại Tráng, ngồi xuống."

Con chó liền nghe lệnh ông chủ thu nanh lại, đưa đầu liễm liếm láp hai bên mép, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Thân thể Tần Liệt dần thả lỏng, thanh âm cũng ôn hòa hơn rất nhiều. Anh nhìn người đàn ông kia: "Đi thôi, hơn nửa đêm rồi, đừng chạy loạn bên ngoài nữa."

Không biết Lưu Xuân Sơn nghe có hiểu được không, hắn hì hì cười ngây ngô, vừa lui về sau vừa nói lảm nhảm: "Độc chết người, độc chết các người..."

Tình huống thế này trước đây cũng đã từng xảy ra, hầu hết người dân trong thôn đều biết, gặp hắn thì lượm cục đá hù dọa là xong. Cũng may Lưu Xuân Sơn chỉ là đầu óc có vấn đề, chẳng bao giờ hại ai, nên mọi người cũng không thấy có gì nghiêm trọng.

Đợi bóng dáng của hắn khuất vào đêm tối, Tần Liệt liền thả Từ Đồ xuống, thuận thế lui về sau mấy bước. Lúc này bọn họ đã đi rất xa, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi nguồn sáng. Nhất thời vô cùng yên tĩnh, phảng phất có thể nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn của Từ Đồ.

Tần Liệt không khỏi đưa mắt nhìn cô, hai người quay trở về, cả đoạn đường im lìm không ai nói tiếng nào. Khi gần đến cổng nghe thấy A Phu hô to: "Anh Liệt, không sao chứ."

Tần Liệt ném ánh mắt qua: "Không sao."

"Vậy em về trước đây, có chuyện gì mai nói."

"Đi đi." Anh đưa mắt ngó A Phu rời đi, sau đó quay lại nhìn cô, khẽ hất cằm: "Không còn sớm nữa, vào ngủ đi."

Từ Đồ không hé môi, ngẩng cao đầu đứng trước mặt anh, bàn tay không thèm che giấu áp lên ngực.

Thấy cô bất động, anh hỏi: "Bị thương sao?"

"Anh nói thử xem?" Ngữ khí của Tư Đồ đầy hung hăng.

Ngoài dự đoán của cô, Tần Liệt buột miệng hỏi: "Bị thương ở đâu rồi?"

Những ngón tay nhỏ nhắn trắng ngần của Từ Đồ vẫn đang che trước ngực, cho thấy rất rõ vị trí bị thương. Cô cắn môi, những cơn đau từ chỗ đó cứ âm ỉ truyền tới, chẳng giảm bớt chút nào, không dám xoa, cũng không dám chạm vào.

Từ Đồ nhìn anh chòng chọc, nghiến răng nhả ra mấy chữ: "Đã biết hắn kèm chặt tôi, anh còn đá hắn."

Tần Liệt khẽ lướt qua ngực cô, nhưng ánh mắt rất nhanh đã dời đi chỗ khác, nửa giây sau, anh để lại một câu: "Đến nơi này rồi cũng đừng yếu ớt quá, đụng một chút có gì nghiêm trọng chứ."

"Như thế nào mới tính là nghiêm trọng?" Từ Đồ hung hăng hỏi lại.

Anh xoay người toan bước đi.

"Ảnh hưởng đến trổ mã có tính không?"

Môi dưới Tần Liệt căng cứng, hiển nhiên Từ Đồ không nhận được câu trả lời. Cô đi tới phía trước mấy bước, hừ giọng cười nói: "Tôi phát hiện con người anh rất thú vị, thời điểm quan trọng, có phải đều giả vờ bị ù tai không? Vừa rồi tôi hỏi anh không nghe thấy sao?"

Khuôn mặt Tần Liệt không chút biểu cảm, chỉ nói: "Người đàn ông đó bị điên, sau này cách xa anh ta một chút." Nói xong lên tiếng kêu Đại Tráng rồi xoay người rời đi, không quan tâm tới Từ Đồ nữa.

Từ Đồ bừng bừng lửa giận, nhìn chằm chằm bóng lưng kia, hồi lâu sau: "Tất cả đều là đồ thiếu não."

...

Cả ngày hôm nay, không có lấy một chuyện suôn sẻ. Sau khi trở về căn phòng đã được mọi người thu dọn sạch sẽ trước đó, Từ Đồ nhìn ra ngoài, cả khoảnh sân chỉ còn ánh sáng lờ mờ, cô không ngó nghiêng nữa mà kéo hành lý vào rồi đổ ập người xuống giường ngoẹo đầu ngủ.

Tầm nửa đêm, Từ Đồ giật mình thức giấc, là do đói mà tỉnh, bụng réo ầm lên muốn tạo phản, thêm vào đó vết thương ở ngực cứ mơ hồ râm ran đau. Cô lăn qua lộn lại trên giường, muốn lần nữa đi vào giấc ngủ rất khó, liền quờ quạng lấy điện thoại ra xem đồng hồ, mới mười một giờ đêm. Trong bóng tối, Từ Đồ mở to mắt, nghĩ đến thường ngày, giờ này còn đang chơi bài chơi game trong vũ trường, khó trách sao không ngủ được.

Chưa tới một giây sau, Từ Đồ tung mình xuống giường, bật đèn lên, chậm rãi bước ra cửa.

Đèn trong sân vẫn còn mở sáng, cô quan sát một lượt xung quanh, mơ hồ hình dung ra cấu trúc tổng thể của ngôi nhà. Khoảnh sân rất rộng, ở giữa có đặt một cái bàn dài và mấy băng ghế dựa. Sát trong góc có một cái giếng bơm tay, bên cạnh là bệ xi măng cao, trên đó để mấy mẹt củ cải và nấm núi phơi khô. Từ Đồ khom lưng kề sát lại gần đưa mũi ngửi ngửi, chưa đầy nửa giây đã nhăn mặt khịt mũi ghét bỏ rồi tiếp tục đi lục tìm nhà bếp. Cái sân này kỳ thật rất đơn giản, đối diện là cửa cổng, ba mặt còn lại là những gian phòng, mỗi phòng có một cửa sổ và một cửa lớn ra vào, hầu như tất cả các cánh cửa đều đang đóng kín.

Từ Đồ lần lượt đẩy nhẹ từng cái, không có cái nào nhúc nhích. Cuối cùng, cánh cửa của căn phòng có mái thấp ở phía Tây cũng hé ra, tìm không thấy công tắc điện, cô mò mẫm đi vào. Ánh trăng dịu nhẹ rọi qua khe cửa sổ dát lên chút ánh sáng bàng bạc, mắt dần thích nghi với bóng tối, Tư Đồ nhìn ra đây là nhà bếp. Vật dụng trong bếp rất đơn sơ, nhưng vô cùng ngăn nắp gọn gàng, nồi niêu xoong chảo chén bát đều được xếp đặt rất ngay ngắn, bếp lò sạch sẽ tinh tươm. Mấy sọt tre đựng rau cải và khoai tây vừa mua hôm nay được đặt trong góc, toàn bộ đều là thực phẩm tươi sống, bếp lạnh nồi không, đến cả nửa cái bánh bao cũng không thấy.


Từ Đồ ôm bụng đi ra, định trở về phòng nhai mì tôm sống cho đỡ đói. Lúc đi tới góc rẽ liền đứng lại, thì ra, hai dãy nhà không nối liền nhau, chính giữa là một khoảng trống rộng tầm hai người qua lọt, có ánh sáng thưa thớt từ phía sau xuyên qua, cùng với tiếng nước chảy yếu ớt.

Đầu ngón chân Từ Đồ rục rịch chuyển hướng, nhưng chưa kịp bước qua đó, đã nhìn thấy một người lau tóc đi ra.

Từ Đồ giật thót, ánh mắt không kìm được bất giác đảo một vòng từ trên xuống dưới.

Tần Liệt chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen rộng rãi hết sức phong trần, lưng quần hơi trễ xuống bên dưới, hai đường chéo V-line bắt đầu từ xương hông cực kỳ sắc nét. Phần thân trên để trần, dưới ánh trăng bàng bạc, làn da phủ một tầng hơi nước mông lung. Dưới bắp vai nở nang là lồng ngực vạm vỡ, cơ bắp của cánh tay săn chắc với những đường gân gồ ghề đầy nam tính, vùng bụng phẳng lì, thắt lưng nhỏ hẹp, chiếc rốn ở giữa khảm thật sâu. Một tay anh đang đặt trên đỉnh đầu vẫn đang tiếp tục lau tóc, hiển nhiên cũng nhìn thấy Từ Đồ, bước chân anh khựng lại.
3

Hai người nhìn nhau mấy giây: "Có việc gì sao?" Tần Liệt hạ cánh tay xuống, giũ cái áo ba lỗ đang cầm trên tay kia ra, nhanh chóng xoay người tròng vào.

Nháy mắt, cái áo đã che kín hết phong cảnh phía trước, chỉ còn lộ ra hai cánh tay tráng kiện.

Tuy không nhìn được mặt mình nhưng Từ Đồ nghe hơi nóng bốc lên tận gáy, cô nhắm tịt mắt lại, tự an ủi linh hồn: "Không nhìn thấy, nhìn không thấy ai."

"Không có gì." Cô đáp lại.

Tần Liệt không nói gì nữa bước thẳng qua.

Từ Đồ ngoái đầu: "Đợi đã," ánh mắt cô nàng cũng nối gót theo giọng nói, nhìn anh: "Có chút chuyện."

Anh dừng lại, vắt khăn lên vai, hơi nghiêng người dòm sang, đợi cô nói tiếp.

Từ Đồ hỏi: "Có gì ăn không? Tôi đói bụng."

Tần Liệt hướng mắt ra xa, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Giờ này, chắc là không có."

Lúc nào anh cũng nói chuyện với cái ngữ điệu điềm tĩnh lạnh lùng, không chứa đựng bất kỳ cảm xúc gì, Từ Đồ nghe xong bỗng dưng vô cớ nổi lửa giận. Từ trước tới giờ đi chơi trong nhóm bạn, vì xuất thân và hoàn cảnh gia đình nên lúc nào cô cũng là trung tâm, được người ta vây quanh như sao tôn ánh trăng, không thể nào chịu nổi thái độ hờ hững lãnh đạm thế này.

Từ Đồ hừ lạnh một tiếng: "Đây là lòng hiếu khách của các anh sao? Tôi từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, ở Phàn Vũ hứng hết gió đêm tây bắc không nói, còn đụng phải người điên. Bây giờ đói bụng, cũng không có một miếng cơm để ăn?"

"Cô là khách sao?"

Từ Đồ nghẹn họng.

Tần Liệt thản nhiên nói tiếp: "Đây không phải là khách sạn hay khu nghỉ mát, bất cứ khi nào cô muốn gọi cơm cũng có, thời gian ăn tối đã làm gì?"

Từ Đồ lập tức đáp trả: "Lúc ăn cơm anh không gọi tôi."

Tần Liệt dừng lại chốc lát, nhớ tới buổi tối anh và A Phu ăn mì thịt bò, có gọi Từ Đồ nhưng cô không tới."

Anh nhắc lại lần nữa: "Sau này đến giờ cơm thì phải ăn, qua thời gian đó không có ai đợi đâu, đừng hy vọng người khác sẽ cuống quýt đi mời mình." Nói xong anh đưa ngón tay chỉ ra phía đằng sau: "Có thể qua bên đó tắm rửa, chú ý tiết kiệm nước. Sáng mai, thời gian ăn cơm là sáu giờ."

"Còn nữa," đi mấy bước, Tần Liệt quay đầu lại nói tiếp: "Lưu Xuân Sơn là người điên, chuyện xảy ra hôm nay ngoài ý muốn, cô chấp nhặt với hắn cũng chẳng ít gì, mai mốt có nhìn thấy thì cứ tránh đi."

Từ Đồ câm nín, không phản bác được câu nào. Vừa rồi còn thề son hẹn sắt với lòng sẽ nghĩ ra kế sách trả đũa một phen cho hả dạ, nhưng bây giờ tất cả những lời anh nói đều đúng đắn như vậy khiến cô nhất thời nghẹn đơ, căn bản không tìm ra được lý do đánh trả, cứ hệt như những ấm ức cô đã chịu suốt đêm nay đều là chuyện bé xé ra to.

Từ Đồ tức quá, loẹt quẹt dép hùng hổ lao tới, hung hăng giơ tay tính đẩy anh ra vọt về phía trước, nào ngờ sau lưng Tần Liệt như có mắt nhìn, anh khẽ nghiêng người, bàn tay to rộng chộp một phát tóm gọn ơ hai cổ tay bé xíu của Từ Đồ, dùng sức nhấc lên. Hai tay Từ Đồ bị anh nắm chặt giơ lên cao, gót chân hổng khỏi mặt đất, toàn bộ cơ thể bất giác áp sát vào anh, trên người anh vẫn còn sót lại mùi hương bồ kết thoang thoảng.

Từ Đồ cắn cắn môi: "Anh buông ra."

Tần Liệt lại nhấc cao hơn: "Sau này có chuyện gì dùng miệng nói, đừng có động tay động chân."

Cô uốn éo loạn xạ muốn giãy xuống, nhón mũi chân đá vào cẳng chân anh, Tần Liệt thong dong né tránh. Một tay anh giữ chặt hai tay cô, tay còn lại túm chân cô xách về phòng ném vào: "Ngủ đi."

Cánh cửa phòng đánh sầm một cái đóng sập lại.

"Anh..." Từ Đồ dùng sức đạp một phát lên cửa, thở hộc ra: "... tía anh!"
1

Cô đứng trân trân nhìn cánh cửa một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy không rõ mùi vị gì. Lớn ngần này chưa bao giờ bị đối xử như vậy, đói đến nỗi bụng dán vào lưng, cổ tay đau, ngực đau, đập vào mắt là hoàn cảnh xa lạ, bên cạnh không có lấy một người thân, bạn bè... Từ Đồ xoay người tựa vào cửa, cắn cắn ngón tay cái rồi bật cười tự giễu, cho dù ở Hồng Dương thì thế nào đây? Năm mười sáu tuổi đó, kể từ khi Hàn Giai Mai bỏ cô đi, không phải cô cũng chỉ còn lại một mình sao?

Nghĩ vậy, Từ Đồ đột nhiên cảm thấy ung dung. Cô bước vào trong, lấy từ va li hành lý ra một hộp mì ăn liền, không tìm được nước nóng, cô bóp vụn mì, ném vào miệng nhai rệu rạo. Đèn trong phòng đã bật sáng, Từ Đồ đưa mắt quan sát mấy lượt, có giường, có tủ, có bàn học, tất cả đều đã nhuốm màu thời gian cũ kỹ nhưng chỉ cần nhìn lướt qua đã có thể thấy ngay hết sức sạch sẽ gọn gàng.

Ăn chưa được mấy miếng, bỗng nghe thấy cửa phòng vang lên hai tiếng gõ, dùng lực vừa phải, khoảng giữa ngắt nhịp, không nhanh không chậm.

Từ Đồ để hộp mì xuống, hai giây sau, đứng dậy mở cửa.

Bên ngoài không có một bóng người, cô xoay đầu dòm trái dòm phải, lúc đóng cửa lại, bất chợt nhìn thấy trên bậc thềm có một cái bát sứ trắng, bên trong là một cái bánh bao to cỡ nắm tay, không có thức ăn gì khác, kế bên là phích nước nóng vỏ làm bằng kim loại sơn màu đỏ.

Từ Đồ lại ngó dáo dát xung quanh lần nữa, khóe miệng không khỏi cong veo, cúi xuống nhặt đồ lên rồi đóng cửa lại.

Đêm đầu tiên tới Lạc Bình, Từ Đồ lăn qua lộn lại đến tờ mờ sáng mới đi vào giấc ngủ. Lúc tỉnh dậy, trong sân không còn một bóng người, chỉ có con chó đang nằm bò sấp ra đất, dỏng cao lỗ tai cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của cô.

Mặt trời lặn về tây, tịch dương đỏ rực treo dài nơi đường chân trời, nhuộm ánh chiều tà lên mỏm núi phía xa xa thành một bức tranh thủy mặc huyền hoặc, lộng lẫy đến xao xuyến lòng người. Từ Đồ híp mắt nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều. Cô không chỉ bỏ lỡ bữa sáng, mà bất hạnh bay luôn bữa trưa rồi.

Từ Đồ phát ngốc đứng ngơ ngác một hồi, mặc áo khoác vào sải chân bước ra cổng.

Đi dạo một vòng loanh quanh trong thôn, lúc trở về, sắc trời đã nhá nhem tối.

Cô đẩy cổng lớn ra, bước chân thoáng khựng lại.


Trong sân tập trung không ít người, thấy Từ Đồ đi vào, tất cả đều dừng động tác ngoái đầu nhìn ra cổng.

Từ Đồ chớp chớp mắt, quét một vòng xung quanh, có bốn cô bé con, bên cạnh là một người đàn ông và hai người phụ nữ. Ngoài ra, còn có mấy tay cao to vạm vỡ ngồi xung quanh cái bàn dài chuyện trò rôm rả. Mà Tần Liệt ngồi chính giữa, lúc này cũng đang giương mắt nhìn về phía cô.

(Đường V-line)
29

Trang 2 / 2
Tần Liệt nhìn cô hồi lâu mới đứng dậy, hướng bàn tay xuống, giơ ngón trỏ lên ngoắc ngoắc hai cái.

Từ Đồ đứng yên một lúc rồi rề rà đi tới. Cô đứng bên cạnh chiếc bàn dài, nhét hai tay trong túi áo khoác: "Có chuyện gì?"

Thật ra, Tần Liệt cũng mệt phải quan tâm cô nàng này. Tối qua, cô không tẩy đi lớp trang điểm, ngủ dậy không chịu rửa mặt, chẳng những mí mắt bên trên mà cả bọng mắt bên dưới cũng đen sì sì một mảng. Tuy làn da trắng mịn trong suốt như bạch ngọc nhưng kết hợp với mái tóc ngắn màu hồng khói rối bù và hai con mắt lem nhem đen nhẻm thì quả thật không dám khen tặng, nhìn chẳng khác gì yêu nữ.

Tần Liệt lắc đầu, 'haizz' một tiếng thở dài, cất lời: "Hôm qua muộn quá, nhân lúc hôm nay có mặt đông đủ mọi người, tới làm quen một chút."

"Ờm." Cô không thèm để ý, lơ đãng đáp lại .

Đầu tiên, Tần Liệt giới thiệu: "Đây là lão Triệu, trưởng thôn."

Ánh mắt Từ Đồ rơi xuống phía ngoài cùng cái bàn dài. Ngồi bên cạnh vị trí của anh là một người đàn ông trung niên, đội chiếc mũ xám tro, mặc áo màu trắng, là kiểu áo sẩm tay dài, loại trang phục truyền thống của người địa phương.

Trưởng thôn ngờ ngợ nhìn Từ Đồ, sau đó lập tức phản ứng, cúi đầu khom lưng vươn tay ra: "Vị này chính là thiên kim tiểu thư của Từ tổng đây sao?" Nói xong lia ánh mắt dò hỏi Tần Liệt, Tần Liệt không nhúc nhích, ông ta lập tức thò người tới phía trước, hận không thể dán cả cơ thể lên Từ Đồ: "Xin chào, xin chào, Từ tổng quả là đại ân nhân của chúng tôi, nếu không có ngài ấy, đừng nói là sửa đường, đến đào cái hố cũng không đủ tiền... Nghe nói cô đến, nơi hoang vu hẻo lánh này của chúng tôi không có thứ gì tốt để tiếp đãi, nhưng nếu cô có cần gì cứ nói với A Liệt, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức đáp ứng."

Thôn trưởng nói xong lom lom dòm Tần Liệt, hy vọng anh có thể phụ họa thêm dăm ba câu êm tai vào, nhưng Tần Liệt im thinh không mở miệng, hắn sốt ruột trừng mắt nhìn anh. Tay giơ hơn nửa ngày, thấy cô không có ý bắt lại, không thể làm gì khác hơn lúng túng ho nhẹ mấy tiếng, thu tay lại chùi vào ống quần.

Thôn trưởng còn đang muốn tiếp tục tâng bốc lấy lòng mấy câu nhưng Tần Liệt không cho ông ta cơ hội, anh hướng về phía Từ Đồ giới thiệu tiếp: "A Phu. Tối qua đã chở cô."

Ánh mắt Từ Đồ lia theo tay anh, nhìn thấy A Phu, bên cạnh hắn còn có mấy người trẻ tuổi, quần áo giản dị mộc mạc, màu da khỏe mạnh, cũng giống Tần Liệt, tất cả đều có thân hình cao lớn, cơ thể rắn chắc.

Anh giới thiệu sơ qua: "Hứa Bàn Nhi, Thường Huy." Rồi hướng cằm sang phía khác: "Đó là Vĩ ca."

Từ Đồ khựng lại, cố mím chặt môi không phì cười, đôi môi hồng xinh xắn căng ra thành một đường thẳng: "Xin chào, Vĩ, ca.*"

(*'Vĩ ca' đọc tương tự như 'Viagra'.)

Tần Liệt nhíu mày, ánh mắt cảnh cáo, anh chỉ vào người đàn ông thấp gầy đang ngồi ở phía xa hơn: "Triệu Việt, giáo viên tình nguyện."

Triệu Việt nhìn cô gật đầu một cái. Hắn là đại diện tiêu biểu của người chốn phương Nam, tính cách thẹn thùng, vóc người nhỏ nhắn. Trên mắt đeo một cặp kính cận, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, ống tay áo cuốn từng nếp ngay ngắn lên đến khuỷu tay. Hắn là người phụ trách câu lạc bộ tình nguyện 'Sức trẻ', 'Sức trẻ' là một câu lạc bộ được thành lập tự phát, thông qua việc tuyển mộ trên mạng, hàng năm hắn đều dẫn theo các tình nguyên viên đến Lạc Bình ở lại một thời gian.

Cũng vừa mới đến đây mấy hôm trước, nghe nói lần này sẽ ở lại khá lâu, tầm nửa năm.

Từ Đồ khẽ mỉm cười: "À."

"Vị kia cũng là giáo viên tình nguyện, Tiểu Ba." Tần Liệt dừng một lát, xoay chuyển ánh mắt: "Hướng San, cô đã gặp qua."

Từ Đồ phản ứng chậm nửa nhịp: "Ờ."

Giới thiệu xong, anh ngó sang chỗ khác, nói một câu đơn giản: "Cô ấy là Từ Đồ."

Mọi người nhìn mặt nhau, xem như đã quen biết. Tần Liệt không quản tới cô nữa, anh ngồi xuống chỗ của mình, tiếp tục nói chuyện với mấy người trẻ tuổi kia.

Từ Đồ đứng ngơ một mình, vô cùng buồn chán đưa tay khẩy mấy lọn tóc ngắn sau gáy, phóng ánh mắt tới cái bệ xi măng cách đó không xa. Mấy cô bé con vốn đang chơi đùa, từ lúc thấy Từ Đồ đi vào liền dừng động tác lại lén lén lút lút quan sát cô. Lúc này thấy cô nhìn mình, có đứa le lưỡi, có đứa rụt vai cười ngây ngô, rồi đồng loạt dời ánh mắt đi.

Từ Đồ cảm thấy buồn cười, hỏi Tần Liệt: "Mấy cô nhóc kia thì sao?"

Tần Liệt đang thảo luận chi tiết công tác sửa đường với mấy người kia, đầu cũng không ngẩng lên, phớt lờ ném cô sang một bên.

Từ Đồ hậm hực, chậm rãi bước qua đó: "Bé con, mấy đứa đang làm gì vậy?"

Mấy cô bé liền ngừng phắt động tác, nhưng không có đứa nào lên tiếng trả lời, thỉnh thoảng lại len lén dòm Từ Đồ. Ánh mắt trong trẻo ngây thơ tràn ngập tò mò, không có cái khôn ngoan sắc sảo như những đứa trẻ thành phố, nhưng hết sức chất phác thật thà.

Từ Đồ thả lỏng cười cười.

"Sao lại không lễ phép vậy nè?"

Đằng sau có một giọng nói vang lên, Từ Đồ ngoảnh đầu lại, cô gái vừa nãy được giới thiệu là giáo viên tình nguyện Tiểu Ba đi tới, dịu dàng nói với mấy cô bé: "Mau chào chị nào."

Mấy cô bé con ngụng nghịu hồi lâu, bẽn lẽn lên tiếng: "Chào chị."

Từ Đồ lấy kẹo bạc hà trong túi áo ra chia cho mấy cô nhóc.

Tiểu Ba nói: "Hôm qua mọi người về khuya quá, sợ em mệt nên không gọi em dậy. Đói bụng lắm phải không, bây giờ có thể lập tức ăn cơm."

Cô gái trước mặt có chiều cao xấp xỉ Từ Đồ, tóc buộc cao đuôi ngựa, lộ ra vầng trán trơn mịn, tuy diện mạo không xinh đẹp nổi bật, nhưng từng đường nét trên khuôn mặt kết hợp với nhau vô cùng tinh tế khéo léo, nhìn sao cũng thấy hợp mắt, tóm lại là mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu.


Từ Đồ đáp lại: "Em không đói."

Tiểu Ba cười cười, dường như không biết làm thế nào để bắt chuyện tiếp, liền đưa ngón tay cọ cọ mũi: "Vậy, chị đi giúp chị Hướng San nấu cơm."

"Chị tới đây bao lâu rồi ạ?"

Tiểu Ba toan bước đi, nghe thấy cô nói chuyện liền xoay người lại, mỉm cười trả lời: "Cũng gần một năm, đáng lẽ chị cũng đã đi rồi, các nhóm tình nguyện viên lần lượt thay phiên cho nhau, nhóm mới cũng đã đến, chỉ là chị không bỏ được mấy đứa nhỏ này."

Khi cô ấy nói những lời này, khuôn mặt tràn ngập nụ cười nhìn mấy cô bé đang hồn nhiên ăn kẹo. Ánh mắt hiền lành, giữa hai đầu chân mày toát ra một sự dịu dàng thùy mị chan chứa tình thương.

Từ Đồ rất thích người con gái này: "Chị Tiểu Ba, chị dạy môn gì thế?"

Tiểu Ba ngạc nhiên nhìn cô, cách xưng hô này thật ngoài dự đoán, nhìn cách ăn mặc khác biệt của Từ Đồ, vốn cho rằng cô là tiểu thư chẳng dễ gì tiếp xúc với người khác, nào ngờ gần gũi hơn tưởng tượng rất nhiều. Tiểu Ba đáp lại: "Chị dạy toán và ngữ văn, thỉnh thoảng dạy thêm những thứ về tự nhiên và âm nhạc... Em thì sao?"

Cô cười bối rối: "Chưa biết ạ."

Hai người đứng một hồi, ánh mắt của Từ Đồ rơi trên khuôn mặt mấy cô bé, bọn chúng rất vui, vì một cái kẹo bạc hà mà hớn hở hạnh phúc.

"Mấy cô bé đó là con ai vậy ạ?"

Tiểu Ba 'à' một tiếng, chỉ hai cô bé lớn nhất trong đám: "Đó là Tiểu Yến và Song Thu, nhà của hai đứa ở cách đây rất xa, mỗi ngày đến trường phải băng qua hai ngọn núi lớn, lại là con gái. Tần đại ca lo lắng, nên mới để bọn chúng ở lại nơi này."

"Cô bé kia là Viên Bình Bình," Tiểu Ba tiến sát lại gần Từ Đồ, nói khẽ: "Ba năm trước, ba của con bé và ba của Lưu Phương Phương đã bị một trận sạt lở núi chôn vùi dưới Niễn Đạo Câu, trở thành trẻ mồ côi, sau đó ở luôn lại nơi này. Riêng Lưu Phương Phương còn có ông nội, ông cụ đưa con bé đến thôn Lạc Khất, hai ông cháu đùm bọc nhau sống luôn ở đó, không trở lại đây nữa."

"Cô bé kia là Tần Tử Duyệt, con gái của Tần đại ca. Chắc em chưa biết đúng không?"

Từ Đồ lắc đầu: "Bây giờ em mới biết."

So với những đứa trẻ cùng lứa tuổi, Tần Tử Duyệt có vẻ khá gầy gò ốm yếu, làn da vàng vọt như sáp, ngồi xổm ở đó chỉ thấy một cái đầu rất to, tóc tết thành hai bím sừng dê, đang nhìn cô cười khúc khích. Khuôn mặt không biết giống ai, rất thông minh hoạt bát, vô cùng xinh đẹp.

Từ Đồ thoáng ngập ngừng: "Vậy, Tần Liệt và Hướng San..."

Vừa mở miệng thốt ra câu đó, đột nhiên bên kia có người cắt ngang lời cô. Mấy người đàn ông ngồi ở cái bàn dài đứng dậy, sắc trời cũng không còn sớm, họ đã quyết định xong phương án cuối cùng nên chuẩn bị đi về.

A Phu lên tiếng gọi: "Tiểu Ba, lại đây."

Từ Đồ thấy sắc mặt Tiểu Ba thoắt cái trở nên ửng hồng, cô ấy mím mím môi bỏ lại cô đứng đó cúi đầu chạy tới, ánh mắt của A Phu vẫn luôn dõi theo cô ấy mãi đến khi cô ấy đứng trước mặt hắn.

Chiều cao giữa hai người chênh lệch rất nhiều, A Phu nhìn xuống, đôi mắt đong đầy nét dịu dàng.

Không biết bọn họ nói với nhau những gì, A Phu đưa cho cô ấy một túi giấy nhỏ, lại thì thầm thêm mấy câu mới quyến luyến rời đi.

Đoạn đối thoại cứ thế bị cắt ngang, những lời Từ Đồ muốn hỏi rốt cuộc vẫn không kịp thốt ra miệng.

Bên kia thức ăn đã được bê lên bàn, mấy đứa bé reo hò hớn hở chạy tới ngồi vào chỗ của mình. Tiểu Ba cất tiếng gọi Từ Đồ, mọi người ngồi vây thành một vòng tròn quanh chiếc bàn dài.

Trên núi không có nhiều thức ăn, chỉ có một đĩa khoai tây xào, một khay rau cải, ở giữa là đĩa thịt heo kho cải trắng. Hầu như mọi người đều gắp rau dưa, không ai động tới mấy lát thịt mỏng lèo tèo đó, Tiểu Ba chia ra gắp vào bát cho mấy đứa nhỏ.

Từ Đồ chỉ ăn mấy đũa rau luộc không đụng đến khoai tây, cơm trong bát còn thừa hơn phân nửa, cô đã đặt đũa xuống.

Tần Tử Duyệt ngồi bên cạnh, đôi mắt tròn xoe dời từ bát cơm ra ngoài, len lén nhìn cô.

Từ Đồ chống cằm: "Em ăn ngon không?"

Tâm tư nhỏ bị phát hiện, Tần Tử Duyệt lè lưỡi: "Ngon lắm ạ."

Cô mỉm cười trêu chọc con bé: "Vậy thì em ăn cơm cho ngoan đi, nhìn chị làm gì?" Trên bàn ăn không có ai nói chuyện, không khí rất ngột ngạt, Từ Đồ gõ nhẹ lên mặt bàn: "Em có ăn sô cô la bao giờ chưa?"

"Đương nhiên là ăn rồi," Tần Tử Duyệt ngẩng đầu, hớn hở khoe: "Sô cô la ngọt lắm, ngon ơi là ngon, lần nào mẹ đến cũng mang cho em rất nhiều."

Tần Liệt thoáng ngừng đũa, nhìn sang hướng bên này, chung quy không nói lời nào, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Từ Đồ nói tiếp: "Lát nữa tới phòng của chị chơi không? Trong phòng chị có rất nhiều sô cô la."

Hai mắt Tần Tử Duyệt sáng ngời: "Có thật không ạ?"

"Đương nhiên."

Cô bé con cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng như ngọc: "Chị, cái đó của chị thật đẹp."

Từ Đồ xuôi theo ánh mắt cô bé cúi đầu xuống, trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền có mặt hình con gấu lủng lẳng trước ngực, là món quà có một năm Đậu Dĩ đi Pháp mua về.

Cô nâng sợi dây chuyền lên: "Em nói cái này hả?"

"Dạ."

"Thích thì tặng cho em."

Cô bé con chưa kịp trả lời, Hướng San ngồi bên cạnh đã nhỏ nhẹ ngăn cản: "Duyệt Duyệt, im lặng ăn cơm đi, mẹ đã dạy con, lúc ăn cơm không được nói chuyện mà."

Tần Tử Duyệt rất nghe lời cô ta, con bé không dám nhìn qua phía Từ Đồ nữa, vùi đầu xuống nghiêm túc ăn cơm.

Từ Đồ thu lại nụ cười nơi khóe miệng, thả cái mặt con gấu xuống, đứng dậy: "Các vị cứ từ từ dùng cơm."

"Đợi đã," Tần Liệt trầm mặc suốt cả buổi tối, rốt cuộc cũng lên tiếng nói mấy câu hiếm hoi: "Cô còn chưa ăn xong."

"Không đói bụng, được không." Cô bĩu môi.

Tần Liệt vẫn không ngẩng đầu lên, anh gắp một đũa rau thả vào bát: "Những lời tối qua, tôi không nói lại lần thứ hai."

Từ Đồ nhướng mày: "Vậy cái bánh bao kia thì sao, không phải của anh đưa hả?"

Bầu không khí bỗng trở nên im lặng đến lạ kỳ, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cô. Hướng San siết chặt đôi đũa trong tay, khóe môi không khỏi mím lại căng cứng.


Tần Liệt thờ ơ như không nghe thấy, ăn phần của mình, không đáp lại cũng chẳng thèm để ý tới cô.

Từ Đồ xem thường, quay đầu lại, xoay người rời đi.

Cô đi rồi, không khí trên bàn ăn càng trở nên ngột ngạt, không ai nói chuyện chỉ vùi đầu ăn cơm của mình.

Hướng San ngồi đối diện Tần Liệt, cô ta có phần không tập trung, cứ liên tục liếc mắt nhìn anh, thấy Tần Liệt đặt bát đũa xuống, vội vàng đứng dậy nói: "Để em xới cơm cho anh."

"Không cần, tôi no rồi." Tần Liệt cúi đầu, lấy hộp thuốc lá.

Hướng San gượng gạo rút tay về, cứng nhắc ngồi xuống. Đồ ăn trong bát chẳng còn mùi vị gì, khoang miệng đắng chát không chịu nổi.

Cô ta không biết phải làm thế nào để bù đắp lại lỗi lầm, xoay chuyển trái tim anh.

Mấy năm qua, đều phải mượn danh nghĩa tình nguyện viên mới có thể quang minh chính đại trở lại bên cạnh người đàn ông này. Mỗi lần rời đi với sự lạnh nhạt dửng dưng của anh, lại tự nhủ, trái tim dù băng giá đến mấy cũng sẽ có một ngày tan chảy, huống chi những năm tháng đồng hành trước đây đâu dễ gì xóa bỏ, cho dù cô ta đã làm sai, thì ít ra vẫn còn tình cũ.

Thời gian là con bài mặc cả duy nhất mà cô ta có, để có thể bước vào canh bạc tình cảm này. Cô ta cược toàn bộ, cược rằng anh đối với cô ta còn có chút lòng nhân từ.

Không nói thêm gì nữa, Hướng San cúi đầu, yên lặng ăn hết từng hột cơm trong bát.

Mọi người trên bàn lục tục rời đi, chỉ còn lại Tiểu Ba và Hướng San thu dọn bát đũa.

Tần Tử Duyệt lùa hết ngụm cơm cuối cùng vào miệng, con bé sốt ruột muốn đi chơi với Yến Tử và Song Thu nên hấp tấp nhảy khỏi băng ghế dài.

"Chậm thôi." Tần Liệt chau mày: "Duyệt Duyệt, con lại đây trước đã."

Tần Tử Duyệt quẹt mu bàn tay lên miệng, ngoan ngoãn đi qua.

Tần Liệt giữ dưới nách cô bé nhấc lên, đặt ngồi trên đầu gối mình: "Đã nói với con bao nhiêu lần là không được chạy rồi?" Anh véo mũi cô bé: "Sao lại không nhớ vậy chứ?"

Cô bé con cười rụt cổ. Anh đưa ngón tay cọ cọ mũi cô bé, cân nhắc hồi lâu rồi nói: "Sau này gọi là dì Hướng San, không thể gọi là mẹ được."

"Vì sao ạ?"

"Con cũng biết, cô ấy vốn không phải là mẹ con."

Đứa trẻ tám chín tuổi đã có thể hiểu được mọi chuyện, đối với thân thế của cô bé, Tần Liệt chưa từng giấu diếm. Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện cho đến giờ, cô bé đã biết mối quan hệ giữa bọn họ.

Tần Tử Duyệt mở to đôi mắt, viền mắt phiếm hồng: "Con không được gọi như vậy nữa sao?"

"Đúng rồi."

"Nhưng ba cũng không phải là ba con." Nói xong, đôi mắt cô bé ầng ậc nước: "Con có thể gọi ba là ba, vì sao không được phép gọi mẹ là mẹ chứ?"

Tần Liệt: "..."

Cô bé sụt sịt mũi: "Vì sao mẹ không thể ở lại đây? Vì sao mọi người lại muốn tách ra? Không thể giống như trước kia, ba người chúng ta mãi mãi ở bên cạnh nhau sao?"

Tần Liệt cứng họng không trả lời được. Hầu như năm nào nhìn thấy Hướng San, con bé cũng đều hỏi đi hỏi lại những vấn đề này. Anh biết một đứa trẻ luôn khao khát và ỷ lại vào tình thương của người mẹ, cho dù không cùng huyết thống, nhưng sống gần gũi bên nhau ba bốn năm trời, ngay từ lúc còn nhỏ con bé đã gửi gắm hết phần tình cảm này cho người phụ nữ đó.

Anh khom người ngồi yên, ánh mắt hướng về phía nhà bếp, nhìn Hướng San giây lát. Hình ảnh ấy, anh đã từng rất quen thuộc.

Cô bé khóc đến thở không ra hơi, giọng nói cũng đứt quãng: "... Con muốn... ở cùng với hai người."

Tần Liệt bất giác bừng tỉnh, vuốt dọc sống lưng con bé: "Được rồi, Duyệt Duyệt, con đã hứa với ba những gì? Không khóc nữa... đừng kích động."

Anh kiên nhẫn dỗ dành, Tần Tử Duyệt hít sâu mấy hơi, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại: "Vậy mẹ cũng sẽ ở lại đây với chúng ta sao?"

Ánh mắt của cô bé tràn ngập mong đợi.

Tần Liệt lau nước mắt cho con bé, thân hình bé nhỏ ngồi trên đùi anh, dường như không có chút trọng lượng nào, yếu ớt đến vậy.

Anh rốt cuộc không cách nào nhẫn tâm, lấp lửng mập mờ 'ừ' một tiếng không rõ.

Bóng tối phủ trùm kín mặt đất, đêm trở nên yên ắng tĩnh mịch.

Qua thật lâu sau, Tần Liệt đưa mắt nhìn một gian phòng khác trong sân, bên trong truyền ra tiếng nhạc rock chát chúa, khiến bầu không khí ồn ào hơn thường ngày rất nhiều, nhưng bên tai anh chỉ nghe thấy giọng nói đáng thương của cô bé con không ngừng khóc rấm rứt.

Rất lâu sau, âm nhạc mới ngừng lại.

Từ Đồ lê thắt lưng nhức mỏi, đứng dậy vặn vẹo trong phòng cho giãn gân giãn cốt. Lúc đi tới trước gương, cô nàng nghệt mặt ra, bị chính bộ dạng ma trơi của mình hù dọa.

Chín giờ, cô lấy quần áo đi tắm rửa.

Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn vàng treo lơ lửng phía trên chiếc bàn dài. Ánh sáng lắc lư lay động theo chiều gió khiến cả khoảnh sân như được thổi linh hồn cũng nhún nhảy đung đưa theo.

Từ Đồ lệt sệt kéo lê dép đi ra phần sân phía sau. Ở đó có một nhà tắm đơn giản nhưng kín đáo được dựng thành từ những tấm ván gỗ, có ánh đèn xuyên qua khe hở nhỏ hẹp lọt ra ngoài, bên trong vang lên tiếng nước chảy tí tách.

Hiển nhiên có người đang sử dụng.

Từ Đồ xoay người định rời đi, bỗng nghe thấy có người nhắc đến tên mình. Bước chân liền khựng lại.

Tiếng của người phụ nữ: "Nhìn cách ăn mặc của cô gái đó y hệt một đứa trẻ hư hỏng, Duyệt Duyệt, thường ngày con không được tới gần cô ta, sẽ bị nhiễm theo thói hư tật xấu, biết không?"

"Chị gái đó xinh đẹp lại tốt bụng lắm ạ!" Giọng nói của cô bé con vô cùng hồn nhiên ngây thơ, khi nói chuyện còn mang theo âm mũi nồng đậm: "Mẹ không thích chị ấy sao?"

Cách hồi lâu sau: "Không thích." Cô ta hỏi lại: "Vậy Duyệt Duyệt có thích không?"

"Thích lắm!" Cô bé buột miệng nói ra, nhưng cách mấy giây sau, dè dặt hỏi lại: "Con nói thích, có phải mẹ không vui không?"

Người phụ nữ nửa thật nửa đùa: "Đúng vậy, không vui!"
1

"Vậy thì con không thích nữa, con cũng sẽ ghét chị ấy." Cô bé vội vàng trả lời như thế, trong giọng nói chứa đầy nỗi lo lắng bất an, sợ đối phương không hài lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận