*TÂM DUYỆT
*Au: PhanNa
*10
...
Cơn bão tuyết lần đó đã nhấn chìm tất cả.
Hàn Diệp được con sói tuyết đưa về Lục Ngạn.
Đường Mộc một đường bám theo nó không hề mất dấu.
Cho nên hiện tại y vẫn bên cạnh Hàn Diệp, chỉ là người này bây giờ không còn là Thái Tử của Nam Vệ Quốc nữa.
Đường Mộc muốn trở về bẩm báo với đế vương, lại không muốn bọn họ biết được thân phận thật sự của Hàn Diệp.
Bởi y không hình dung được, nếu biết rồi Đế Vương sẽ tức giận như thế nào? liệu có giết luôn vị Thái Tử này?
Y nghĩ ngợi nguyên một đêm, cuối cùng vẫn quyết định ở bên cạnh Hàn Diệp không rời đi.
Hàn Diệp kia cái gì cũng không nhớ, tính khí càng lúc càng âm trầm đến lạnh người.
Ngay cả y cũng không nhận ra, không nhớ tên.
...
Bộ máy quản lí của Lục Ngạn không cầu kì như Nam Vệ Quốc.
Vương Tử đứng đầu, đến tể tướng.
Rồi còn lại đều tính là con dân.
Còn thêm tầng lớp nô lệ, đều là những tù nhân bắt được khi đi công lược các nước khác.
...
Dạo gần đây Vương Tử rất khó ở, chỉ sai một chút đều có thể bị khiêng xác ra khỏi cung.
Cho nên hôm nay, đến lượt tiểu cô nương đem thức ăn đến cho hắn ngồi khóc nguyên một ngày.
Cơ Phát thấy nàng khóc lóc muốn ngập lụt luôn một vùng thì thở dài miễn cưỡng giúp đỡ nàng.
Từ lúc trở thành nô lệ ở Lục Ngạn, Cơ Phát cũng chưa từng thấy qua Vương Tử của bọn họ, chỉ qua thái độ của mọi người thì biết người này tính khí quái gở khó chiều.
Y nhận lấy thức ăn, tiến thẳng vào cung điện.
Cơ Phát trở thành nô lệ của Lục Ngạn là mấy tháng trước, y cũng không nhớ rõ thời gian.
Lúc uống xong đống dược đen thui kia thì cái gì cũng không rõ ràng nữa, bản thân từ đâu đến, tại sao lại ở đây.
Một chút cũng không ý thức được.
Chỉ thấy cổ bị một sợi dây da màu đen xích lại.
Tượng trưng cho thân phận nô lệ thấp hèn nhất ở đây.
Cung điện hiện ra trước mắt, xoa hoa lộng lẫy.
Che phủ bởi tầng tầng lớp lớp lụa đỏ.
Cơ Phát cúi gằm mặt, đặt đồ ăn lên bàn.
Nhưng không nén nổi tò mò ngước lên lén nhìn Vương Tử nọ.
Hắn đang nằm ngả ngớn lười biếng dựa trên tấm chăn lông màu trắng muốt.
Đôi mắt nhắm nghiền nhưng vẫn toát lên vẻ anh tuấn tiêu sái.
Mái tóc bạch kim lay động, cả những vết xăm kì quái trên cổ và khuôn ngực lồ lộ qua chiếc áo lụa gài đai lưng hờ hững đều có thể nhấn chìm linh hồn y đến trầm mê.
Cơ Phát nhìn một lần, liền nhìn đến ngơ ngẩn.
Tâm can đều muốn tan ra.
Đợi đến lúc con sói tuyết kia ngóc đầu lên nhìn, Cơ Phát mới biết tấm lông êm ái mà Vương Tử đang dựa là một con sói trắng khổng lồ.
Hại y sợ đến giật lùi về sau, chạm đến bàn khiến thức ăn rớt vương vãi gây ra tiếng động ầm ĩ.
Đôi mắt màu xám của Vương Tử khe khẽ mở, rèm mi rung động.
Sẽ chết sao?
Cơ Phát sợ đến run bần bật lùi lại.
"Lại đây" - Hàn Diệp lười biếng mở miệng.
Cơ Phát không dám nhìn thẳng, quỳ lết trên sàn đến gần, mặt cúi gằm, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt
"Vương Tử...!cầu người...!tha tội..."
Hàn Diệp bật cười, vươn ngón tay nâng cằm y lên.
Chỉ thấy gương mặt đó vừa bẩn vừa u tối, còn bị nước mắt nhòe nhoẹt hết cả.
Trên cổ đeo xích nô lệ.
Hắn níu dây xích, cả người Cơ Phát bị kéo đến gần.
Móng tay nhọn của hắn lướt đến yết hầu đang nhấp nhô muốn đâm xuống.
Cổ tay liền bị hai tay của Cơ Phát nắm lấy cầu xin
"Đừng...!đừng mà...!Vương Tử..."
Hàn Diệp khựng lại, khóe môi mỏng nhếch lên:
"Giọng ngươi...!không giống những người khác.
Thật dễ nghe.
Ánh mắt ngươi rõ ràng là khóc lóc cầu xin, lại không có một tia sợ hãi
Tuy vậy, cũng không phải là bổn vương muốn giữ mạng ngươi lại.
Nói xem vì sao ta không nên giết ngươi, hợp lí thì sẽ tha"
Cơ Phát nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú phía trước.
Cả đôi mắt, cả sóng mũi, cả đôi môi mỏng xinh đẹp đó đều vô cùng quen thuộc.
Đều khiến y yêu thích không thôi.
Liền không hề suy nghĩ nói
"Vì ta thích người, ta vừa nhìn đã rất thích người.
Rất rất rất thích.
Người tha cho ta được không?"
Hàn Diệp bị câu trả lời của y chọc cười lớn: "Thích ta? gan ngươi còn lớn hơn ta tưởng?"
Móng tay nhọn của hắn vẫn đâm qua da thịt Cơ Phát, máu đỏ rỉ ra thì đột nhiên sói tuyết dụi dụi cái mõm vào cổ Hàn Diệp.
Hắn quay sang nhìn Con Sói lớn, ánh mắt nheo lại: "Thật sao?"
"Tiểu Phong nói ngươi là người quen cũ của ta.
Chúng ta biết nhau sao?"
"Không có, không có" - Cơ Phát cực lực lắc đầu.
Y là lần đầu diện kiến Vương Tử.
Làm sao mà biết hắn chứ?
"Hừ, tạm giữ cái mạng của ngươi lại.
Lui ra đi" - Hàn Diệp có chút thất vọng buông tay, đuổi người.
Cơ Phát được tha nên vô cùng mừng rỡ, đưa tay quẹt đi nước mắt mà rời khỏi cung.
Chỉ là, không những không sợ Vương Tử, lại cảm thấy vô cùng thích, rất muốn ở bên cạnh.
Trái tim còn không kiềm được đập bình bịch trong lồng ngực.
Thích đến cả mặt đều cơ hồ ửng đỏ.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...