Lập Xuân năm đó, nàng ấy 14 tuổi tinh nghịch đáng yêu, trọng tình trọng nghĩa, cứu được một tên phế vật bị người ta truy sát.
Không biết hắn đã giở thủ đoạn gì, nàng ấy lại cam tâm tình nguyện gả cho hắn, làm Ngũ vương phi của hắn.
Hắn, từ một hoàng tử vô dụng nhất bộ xung thiên, đoạt được Đông cung chi vị, chinh chiến thiên hạ bình định giang sơn, lấy được ngôi vị hoàng đế.
Tiết Thanh Minh, nàng ấy 18 tuổi vì hắn đỡ hai nhát đao, từ đó cơ thể suy nhược, khó có thể hoài thai.
Tiết Kinh Trập, nàng 25 tuổi bị hắn bỏ lại giữa rừng núi lạnh lẽo để tự mình đào tẩu, tìm đường thoát thân.
Từ đó nàng trúng phải hàn độc, trái gió trở trời liền thổ huyết.
Hy sinh vì hắn nhiều như thế, vậy mà hắn lại đối xử với nàng còn thua lang cẩu mà hắn nuôi.
Hắn sợ Lương gia tạo phản, liền sai người hạ cổ trùng lên người nàng, nắm thóp phụ thân của nàng.
Hắn biết nàng hoài thai, không chút lưu tình bắt nàng phải bỏ đứa bé, hành hạ nàng mình đầy thương tích.
Ngay tới lúc nàng mất, nàng cũng chẳng thể thanh thản mà ra đi.
Vì sao mọi chuyện lại có thể thành ra như vậy?
Ngưng Hòa điện
Cung nữ thái giám quy quy củ củ mà đứng đợi ngay ngắn bên ngoài điện.
Hôm nay vừa tròn một năm kể từ khi tân hoàng đăng cơ, mọi nơi trong cung đều được trang hoàng lộng lẫy, duy chỉ có duy nhất Phượng Nghi cung là vẫn giữ nguyên vẻ đoan chính kính đáo của nó.
Hoàng đế ngồi ở vị trí trung tâm, triều thần sớm đã ra về quá nửa.
Hắn cũng không rảnh mà nói chuyện phiếm với bọn họ, liền cho lui hết.
Đợi đám đông tan đi, hắn mới cho thái giám di giá đến Phượng Nghi cung.
Trái với vẻ huyên náo bên ngoài, đêm nay Phượng Nghi cung đặc biệt yên tĩnh.
"Soạt", thanh âm vừa lên đã phá tan sự yên tĩnh vốn có.
Một hắc y nhân tay mang mật hàm quy củ mà quỳ gối trước chủ nhân của hắn.
"Chủ thượng, đã điều tra ra rồi.
Năm đó Lý Ngạo ép Đình cô nương uống tình cổ, khiến nàng ấy chỉ có thể yêu hắn, cam tâm tình nguyện vì hắn mà làm mọi thứ.
Thời điểm Đình cô nương giải được cổ độc, hắn ép nàng ấy phải lần nữa nuốt xuống tình cổ, khiến tim nàng bị cổ trùng ăn mòn, hao tổn sinh lực.
Nàng ấy đã nhiều lần muốn rời đi, nhưng hắn đã lấy Lương gia ra đe dọa khiến nàng không thể ra khỏi cung."
Lăng Hàn Nguyệt đưa tay, bảo hắn lui.
Song nhãn hướng về phía hoàng lăng nơi ái nhân đang yên giấc, tâm nàng không khỏi nhói đau.
"A Đình, muội đã chịu khổ rồi.
Nếu Nguyệt tỷ tỷ đến sớm hơn, muội sẽ không phải chật vật như vậy.
Là ta vô dụng, ta đáng chết!" Nước mắt cố cầm cự một năm nay cứ vậy mà tuôn ra, mặn đến tê tâm, đắng đến liệt phế.
"Muội bảo ta không khóc, nhưng ta không thể kìm được, ta muốn gặp muội, ta còn rất nhiều điều chưa nói với muội mà! Sao muội có thể bỏ ta mà đi chứ? Muội lấy mất trái tim ta, giờ còn muốn giày vò linh hồn của ta nữa sao?"
Hàn Kiến An đứng ở một bên nhìn thấy tất cả.
Hắn thở dài một hơi, liền phân phó cho tổng quản thái giám bên cạnh: "Gọi quốc sư tới đây."
Khoảng một tuần hương sau, một nam nhân tóc trắng, thân mặc bạch y tiến cung diện thánh.
Trông hắn như nam tử 17, 18 tuổi, tướng mạo đường đường, anh tuấn tiêu sái, nhưng chẳng hiểu sao tóc lại bạc trắng như thế.
"Vi thần tham kiến hoàng thượng, Nguyệt tôn thượng."
"Quốc sư tới rồi." Hàn Kiến An nhìn hắn, sau lại bảo: "Các ngươi nói chuyện đi, trẫm phải đi rồi." Thái giám bên cạnh hoàng đế liền hô to: "Bãi giá hồi cung."
Đợi khi hắn đi rồi, Lăng Hàn Nguyệt mới quay đầu lại.
Nàng tuy là mỉm cười, nhưng chỉ thấy toàn là khí lạnh thấu xương.
"Sư huynh, muội muốn nghịch luân hồi, đảo càn khôn.
Huynh giúp muội có được không?"
"Nguyệt Nhi, muội có biết thân phận của mình là gì không? Muội là chuyển thế của Ngân Huyền Tinh Quân, là thời không chi thần.
Nếu muội lạm dụng tiên pháp nghịch chuyển thời gian, muội sẽ mất hết thọ nguyên, sống không qua nổi 20 tuổi!" Quốc sư Tinh Bằng nghiêm trọng giảng giải cho nàng cái lợi và hại, nhưng căn bản nàng chưa từng để tâm đến những thứ đó, từ đầu đã không.
"Thần vị mất đi sẽ có người thay thế.
Thọ nguyên vô tận sẽ đến lúc nhạt phai theo năm tháng cô liêu.
Ta nguyện chỉ sống đến nhị tuần niên*, nguyện cùng quân cầm tấu tiêu dao, thưởng hoa lãm nguyệt.
Nguyện nàng đời đời kiếp kiếp, bình an phú quý, vô ưu vô lo."
*Nhị tuần niên: 20 tuổi.
Tinh Bằng biết rõ tính cố chấp của tiểu sư muội, cho dù hắn có khuyên thế nào, nàng cũng sẽ không nghe theo hắn.
Thôi, âu cũng là nghiệt duyên, vậy thì cứ dứt khoát làm theo sở nguyện của muội ấy vậy.
Là nghiệt duyên, là lương duyên, tự bản thân nàng ấy sẽ là người quyết định.
Hạ Chí năm Niên Nguyên thứ nhất, tôn thượng Lăng Hàn Nguyệt mất.
Hoàng đế nhớ đến công lao của nàng, phong làm Nguyệt Vương, xây bia tưởng niệm đặt ở Trung Thần Đài, nhận hương hỏa nghìn đời.
Mà tại Thông Thiên Giám, quốc sư cũng đã biến mất từ lâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...