Nguyên Lăng quốc
Phượng Nghi cung một mảnh tĩnh mịch, khí lạnh thấu xương.
Cung nữ thái giám quỳ rạp bên ngoài, khấu đầu hành lễ, tiếng khóc than van thấu trời xanh.
Mà vị nằm bên trong cung điện lạnh lẽo kia lại dường như không hề để tâm.
Lát sau, nàng yếu ớt gọi đến thiếp thân nha hoàn, mỉm cười bảo:
"Lạc Linh, ngươi đến tìm Nguyệt tỷ tỷ, bảo tỷ ấy đến đây gặp ta." Trong giọng nói yếu ớt là khí tràng của bậc quý nhân, hiển nhiên thân phận nàng vô cùng tôn quý.
Nàng - nhất quốc chi mẫu Lương Nhật Đình - là hoàng hậu tôn quý nhất của Nguyên Lăng thiên triều, từng là đích nữ của Thuận Thiên Đại tướng quân Lương Duệ, được tiên hoàng tứ hôn cho thái tử Lý Ngạo, chỉ định làm nữ chủ nhân tương lai của hậu cung.
Nàng vốn là người thẳng thắn hoạt ngôn, lại bởi vì một đạo thánh chỉ mà thay đổi tính tình, trở thành hiền thê lương mẫu, trầm tính ít nói, cai quản lục cung.
Thế nhưng, tâm đế vương vốn dĩ là sắt đá.
Nàng yêu hắn hơn 20 năm, có bao giờ hắn từng quay lại nhìn nàng một lần chưa? Chưa hề! Hai mươi năm, nàng hao hết thanh xuân ở bên cạnh hắn, giúp hắn đăng cơ hoàng vị, lại vì một câu công cao cái chủ của hắn mà bị tru di cửu tộc, mất hết thân nhân.
Cuộc đời của nàng thật giống như một trò cười!
Lạc Linh mặt đầy nước mắt, gật gù liên tục mà nói: "Được, được, nô tì đi ngay.
Nương nương, người phải cố lên, phải cố đợi Hoàng quý phi nàng ấy...!hức hức!"
Lạc Linh nói xong liền cất bước chạy đi, thế nhưng chưa ra khỏi cửa, thái giám đã chạy đến hô lớn: "Nương nương! Không xong rồi! Nghĩa quân của Hàn Kiến An đã công phá được hoàng thành, Nguyên Lăng...!vong rồi..."
"Ngươi nói cái gì? Vậy hoàng thượng thế nào rồi?" Lương Nhật Đình nghe tin dữ kích động đến thổ huyết, dọa Lạc Linh một trận đứng tim.
"Nương nương, người đừng kích động!" Lạc Linh vội chạy đến đỡ nàng, tránh cho nàng vì quá kích động mà ngã xuống.
"Hắn chết rồi, là chính tay ta đã giết hắn."
Từ chính điện, một nữ tử thân mang khải giáp, tay cầm huyết kiếm từ từ tiến vào tẩm điện.
Khuôn mặt nàng lạnh như băng, lại vì máu huyết mà trông càng thêm đáng sợ.
Ánh mắt nàng nóng rực như lửa, mang theo một luồng uy áp chẳng kém bậc đế vương.
"Nguyệt tỷ tỷ?" Lương Nhật Đình không tin vào mắt mình.
Khuôn mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng mất đi huyết sắc.
Người đang đứng trước mặt nàng, chính là Hoàng quý phi Lăng Hàn Nguyệt, người được hoàng đế sủng ái nhất hậu cung.
Lương Nhật Đình không hiểu, liên tục hỏi nàng: "Tại sao? Tại sao vậy?"
"Tại sao? Muội hỏi ta tại sao lại nhập cung, trở thành Hoàng quý phi, hay hỏi ta vì sao tạo phản, giết chết hoàng đế?" Lăng Hàn Nguyệt tra kiếm vào vỏ, bước tới bên cạnh Lương Nhật Đình.
Tẩm cung có chút tối, lúc đến gần nàng mới phát hiện có máu bên dưới.
Nhất thời sát ý nổi lên, Lăng Hàn Nguyệt tiến đến ôm chặt lấy nàng, gặng hỏi Lạc Linh: "Chuyện này là sao? Muội ấy vì sao lại suy nhược như vậy?"
Lạc Linh bấy giờ như muốn vỡ òa, nước mắt như mưa bắt đầu kể lại mọi chuyện.
"Một tháng trước, Hoàng quý phi lấy lý do không khỏe đến hành cung dưỡng bệnh, hoàng thượng nhân cơ hội đến khinh bạc Hoàng hậu.
Hôm qua thái y chẩn mạch, nói rằng nương nương đã hoài long thai.
Hoàng thượng nghe xong liền ép nương nương uống hồng hoa*, còn vu cáo nương nương hồng hạnh vượt tường*, hoài nghiệt chủng, cho người đánh nương nương 20 trượng! Hức, nương nương vừa mất đi long thai, lại bị thương nặng như vậy, sợ là...!sợ là...!" Lạc Linh không thể kể tiếp nữa, chỉ có thể khóc nấc lên.
Vòng tay Lăng Hàn Nguyệt siết chặt lấy Lương Nhật Đình, chỉ hận không thể đem nàng giấu đi thật xa để không có bất kỳ kẻ nào dám khinh bạc nàng ấy nữa.
*Hồng hoa: thuốc phá thai thời xưa.
*Hồng hạnh vượt tường: ngoại tình.
"A Đình, muội làm sao rồi? Muội còn chỗ nào không khỏe, Nguyệt tỷ tỷ giúp muội xoa, sẽ không đau nữa đâu." Lăng Hàn Nguyệt rơi xuống dòng lệ, hòa vào dòng máu trên khuôn mặt mà chảy xuống, trong như huyết lệ tang thương.
Khốn nạn! Đáng lý nàng nên xẻo thịt róc xương tên khốn đó, khiến hắn chết không toàn thây, nếm đủ thống khổ của nhân gian mới đúng!
"Hàn Nguyệt, vì sao tỷ lại tạo phản? Vì sao lại giết A Ngạo?" Lương Nhật Đình yếu ớt hỏi, khiến đầu Lăng Hàn Nguyệt như muốn bốc hỏa.
"A Ngạo? Đến bây giờ mà muội vẫn còn gọi hắn một cách thâm tình như vậy? A Đình, muội điên rồi sao? Hắn đã tru di cửu tộc toàn gia của muội đó, là cửu tộc muội có nhớ hay không?" Giọng Lăng Hàn Nguyệt mang theo chất vấn, lại có chút tức giận, càng nhiều hơn là thất vọng tràn trề.
"Vì sao kẻ ở trong tim muội luôn là Lý Ngạo? Hắn có gì tốt chứ? Muội mãi chỉ biết chạy theo hắn, vì sao lại chưa lần nào quay đầu lại nhìn ta? Bây giờ muội vì hắn mà mình đầy thương tích, thật sự đáng sao hả A Đình?" Lăng Hàn Nguyệt bi thương nhìn A Đình của nàng.
Vì sao đứa ngốc này lại không chịu tỉnh ngộ chứ? Tên Lý Ngạo đó có gì tốt mà lại khiến A Đình của nàng nhớ mãi không quên? Vì cái gì?
Sơn hữu mộc hề, mộc hữu tri
Tâm duyệt quân hề, quân bất tri.
(Yêu nàng nhưng nàng lại chẳng biết)
"Nguyệt tỷ tỷ, muội biết tỷ đối xử rất tốt với muội, tiến cung cũng không vì ân sủng của bệ hạ.
Muội đã từng hận hắn rất nhiều, nhưng muội không thể ngăn cản được trái tim của mình.
Muội biết mình rất ngu xuẩn, nhưng nhận ra lại quá muộn màng.
Nếu có kiếp sau, tỷ đến tìm muội trước, để người đầu tiên muội nhìn thấy là tỷ, có được không?"
"Không, ta không muốn kiếp sau, ta chỉ cần kiếp này muội bình an khỏe mạnh ở bên ta mà thôi.
A Đình, muội không được phép có chuyện, ta không cho phép!"
"A Nguyệt, kỳ thật lúc nghe tin tỷ giết Lý Ngạo, trong lòng ta lại đặc biệt nhẹ nhõm.
Ta chất vấn tỷ, chẳng qua là vì hiếu kỳ lý do thật sự mà thôi.
Ta không hận tỷ tạo phản, không hận tỷ giết Lý Ngạo, đời này ta chỉ muốn cảm ơn tỷ thôi.
Vậy nên A Nguyệt à, hãy sống thật tốt nhé, A Đình ở trên cao sẽ luôn phù hộ tỷ được bình an." Lương Nhật Đình nâng bàn tay yếu ớt lên vuốt ve khuôn mặt A Nguyệt, ghi nhớ thật kỹ khuôn mặt này.
Bởi vì, đây có thể là lần cuối cùng mà nàng được nhìn thấy nó.
"Lạc Linh, ở cạnh ta hơn 20 năm nay, ngươi cũng vất vả nhiều rồi.
Sau này xuất cung tìm một phu quân tốt, bình bình đạm đạm mà sinh hoạt qua ngày.
Nhân sinh ngắn ngủi, cố gắng mà tận hưởng." Dứt lời, nàng nhìn lại về phía A Nguyệt, nhìn nàng ấy hai mắt sưng đỏ, lệ tuôn thành dòng.
Nàng thật sự không đành lòng nhìn tỷ ấy khóc, một chút cũng không: "A Nguyệt, hứa với ta, sau này chỉ được cười, không được khóc, nếu không A Đình sẽ tức giận."
Lăng Hàn Nguyệt gạt đi nước mắt, xoa đầu A Đình, nói với nàng: "Được, được! Chỉ cần muội khỏe lại, bảo ta làm gì cũng được!"
Lương Nhật Đình chỉ cười một cái thật nhẹ, đôi bàn tay liền buông thõng, thân thể lạnh lẽo hoàn toàn tựa vào Lăng Hàn Nguyệt.
Lăng Hàn Nguyệt bất động thân thể, ngay cả khóc cũng không ra tiếng, trái tim lại từng nhịp từng nhịp đau nhói như muốn mạng của nàng.
A Đình đi rồi.
Ái nhân của nàng đi rồi.
"Nàng hỏi ta vì sao tạo phản,
ta trả lời chỉ vì yêu nàng."
Mùa đông năm Thiên Khánh thứ 20, hoàng hậu Lương Nhật Đình hoăng thệ.
Nhớ tới công lao trước đây của nàng, tân hoàng truy tôn Nhân Hiếu Nghĩa hoàng hậu, an táng tại hoàng lăng.
Hôn quân Lý Ngạo tàn bạo độc ác, bị lăng trì xử tử, treo đầu ở cổng thành.
Càn khôn lưu chuyển, Nguyên Lăng diệt, Đại Yên sinh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...