Đó là nơi an toàn nhất ở thôn Lạc Quan.
Hai năm trôi nhanh như gió thoảng qua, hai người họ nghĩ ra rất nhiều kế hoạch, nhưng không có cái nào khả quan, rồi một ngày, Viên Phỉ Phỉ tới thôn Lạc Quan.
Người phụ nữ hèn hạ và độc ác này muốn thiêu chết những đứa trẻ.
Những đứa trẻ đó có tội, nhưng những người lớn có phải đều vô tội?
Lừa gạt người lớn, nên xứng đáng bị thiêu chết?
Vậy những người lớn đã sai trong truyện này thì sao? Có phải nên hạ xuống 18 tầng địa ngục?
Nhưng cậu ta lại đồng thời phát hiện, Viên Phỉ Phỉ là bạn của Chu Lương Giai.
Đây đúng là cơ hội trời ban.
Lưu Triển Phi vốn định tự tiếp xúc với Viên Phỉ Phỉ, nhưng cậu ta đã làm trước.
Những chuyện nguy hiểm, cậu ta đều thay Lưu Triển Phi làm.
Mọi việc đều tiến hành thuận lợi, Viên Phỉ Phỉ đưa Chu Lương Giai, Phạm Miểu, Thịnh Phi Tường đến nơi từng là căn cứ bí mật của cậu ta và Lưu Triển Phi, giống như năm đó cậu ta và Lưu Triển Phi dẫn Tiền Mao Giang đến trường làng.
Trước tiên cậu ta tách khỏi Lưu Triển Phi, nói Lưu Triển Phi đi chuẩn bị chất dẫn cháy. Ngoại trừ cậu ta, Viên Phỉ Phỉ không thấy ai cả.
Cậu ta đánh ba người sắp chết choáng váng và chụp thuốc lên Lưu Triển Phi đã chuẩn bị sẵn lên họ. Cậu cố ý hỏi thuốc này tên gì. Lưu Triển Phi nói, là thuốc gây mê Sevoflurane. Cậu ta nhớ kỹ những chữ này trong đầu.
Vốn dĩ, cậu ta định tự mình bố trí chất dẫn cháy, tự mình đốt lửa, nhưng Lưu Triển Phi không đồng ý.
Cậu ta phải tự nhủ - không sao đâu, cậu ta tự mình làm hầu như tất cả hành vi phạm tội.
Khi ba người Chu Lương Giai bị thiêu chết, cậu ta đã về đến nhà. Nơi này sắp bị hủy hoại, thù của anh Húc Thần cũng đã báo,nhìn đám đông đang hoảng loạn, cậu ta cảm thấy thật sự vui vẻ.
Vui vẻ đến mức nở nụ cười quái dị, vui vẻ đến mức hát nhạc đám ma.
Thật ra cậu ta cũng đang mong là mình có một chút may mắn: nếu lần này cảnh sát đến cũng giống như đám cảnh sát vô dụng 10 năm trước, việc cậu ta và Lưu Triển Phi làm sẽ không bị phát hiện, cậu ta cũng không cần đứng ra gánh tội thay. Cậu ta còn có thể giống như lời hứa với Lưu Húc Thần năm xưa, tiếp tục bảo vệ, quan tâm Lưu Triển Phi.
Nhưng trong số những nhân viên cảnh sát đến, có một người gọi là Hoa Sùng, còn người kia là Liễu Chí Tần.. Họ có vẻ là những người rất giỏi. Cậu ta dần dần rõ ràng, mình và Lưu Triển Phi không phải đối thủ của họ.Có thể không lâu nữa họ sẽ tìm ra sự thật.
Giết người, phải trả giá.
Người này hẳn là nên là cậu ta.
Cậu ta có động cơ, cũng có thời gian gây án. Quan trọng nhất chính là, Viên Phỉ Phỉ là nhân chứng mấu chốt, chỉ biết cậu ta, chưa từng nghe qua hai cái tên "Lưu Triển Phi" và "Ngưu Minh".
Cậu ta sẽ có thể bảo vệ được Lưu Triển Phi. Lưu Triển Phi thông minh như vậy, nhất định sẽ không ngớ ngẩn chui đầu vào lưới.
Nhưng cậu ta không bao giờ ngờ rằng, việc di dời hũ tro cốt của Lưu Húc Thần lại trở thành "Nét bút hỏng" lớn nhất.
Cậu ta nghe được tiếng Lưu Triển Phi gào rống, một tiếng, hai tiếng tiếng, xé tan tành bộ mặt ngụy trang suốt bao nhiêu năm qua.
Cậu ta ngồi xổm xuống dựa vào tường, dùng hai tay bịt kín lỗ tai, nhưng vẫn nghe thấy tiếng hét của Lưu Triển Phi——
"A! A! A!"
Tiền Sấm Giang nghẹn ngào, dần dần ý thức được, mình bị hai cảnh sát kia lừa.
Dần dần ý thức được, mình không thể bảo vệ được Lưu Triển Phi, cũng không giữ được lời hứa hẹn.
Tiếng mắng mỏ của Tiền Bảo Điền quá rõ ràng, từng lời từng chữ như nhát dao cứa vào tim Ngưu Minh. Lý trí và sự bình tĩnh gần như biến mất không dấu vết, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ - hũ tro cốt của anh hai đã mất!
Tại sao lại không thấy? Tại sao không có cái gì dưới hố cả? Không thể! Rõ ràng là cậu ta đã chôn hũ tro rất kỹ! Tiền Sấm Giang có nói rằng lúc Tiền Bảo Điền xây nhà không thấy gì bất thường.
Ai đã lấy hũ tro cốt của anh hai? Hũ tro đã bị đem đi đâu rồi?
Anh trai bây giờ ở đâu?
Cậu ta điên cuồng đập vào cửa phòng cảnh sát, gầm rú như một con dã thú bị thương nặng. Ngưu Minh đã bất chấp rằng trong phòng có cameras, bất chấp bản thân mình là một nghi phạm đang bị cảnh sát theo dõi chặt chẽ. Giờ này khắc này, cậu ta chỉ muốn chạy đến bưu điện, xem hũ tro cốt có thật sự không còn trong hố nữa hay không.
Nếu thật sự không còn nữa......
"Không!" Cậu ta lắc đầu, ánh mắt trở nên luống cuống, tim đập như muốn nổ tung.
Vài phút sau, cậu ta vẫn không bình tĩnh được mà càng thêm kích động.
Tiền Bảo Điền hô lớn: "Mấy người đào rỗng cả nhà tôi, mà không tìm được cái gì? Cái người định bồi thường thế nào đây? Hả?"
Cậu ta giật mình, quát: "Mở cửa! Mở cửa! Cho tôi đi ra ngoài!"
Camera bên trong cửa ghi lại mọi cử động của cậu ta, và cảnh sát ngoài cửa cũng nghe thấy từng tiếng gầm rú giận dữ.
Hoa Sùng nói: "Mở cửa, dẫn cậu ta đến bưu điện."
Khoảnh khắc cửa được mở, Ngưu Minh lao ra. Trên mặt cậu ta không còn vẻ lạnh nhạt và bình tĩnh, cậu ta trừng mắt, hai mắt đỏ ngầu như sắp hóa thành một dòng máu, chảy ra từ hốc mắt. Cậu ta chạy đến trước mặt Tiền Bảo Điền, nắm lấy cổ áo ông ta, nghẹn ngào mà hỏi:"Ông vừa nói cái gì? Anh tôi đang ở đâu? Ông giấu anh tôi đi đâu?"
Tiền Bảo Điền sợ tới mức chân cẳng run lên. Tiếu Thành Tâm kia chỉ bảo đảm cảnh sát sẽ không động đến ông ta, nhưng không bảo đảm dân thường cũng không động đến!
"Tôi tôi tôi......" Tiền Bảo Điền ấp úng: "Tôi không biết! Cậu buông tôi ra! Tôi không quen biết anh cậu! Cậu đi mà tìm cảnh sát! Họ muốn phá nhà của tôi! Tôi còn bị thiệt hại nhiều hơn cậu! "
Một vài nhân viên cảnh sát bước tới, tách Ngưu Minh ra. Ngưu Minh thở gấp nặng nề, trừng mắt nhìn tất cả mọi người có mặt ở đấy.
"Muốn tìm anh cậu?" Hoa Sùng liếc cậu ta, "Được, đi với tôi."
Cảm giác được lực nắm trên vai hơi hơi lỏng, Ngưu Minh nhanh chóng giằng ra, nhanh như chớp đánh về phía Hoa Sùng. Nhưng tốc độ phản ứng của Hoa Sùng dĩ nhiên nhanh hơn cậu ta, một tay chắn lại một tay đẩy, dễ dàng khống chế lại Ngưu Minh. "Chẳng phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao, muốn tìm anh cậu, thì mẹ nó, ngoan ngoãn mà đi theo thôi!"
Ngưu Minh run đến mức gần như không chống đỡ được cơ thể, ánh mắt đầy căm hận, như thể con quái vật bị phong ấn trong một lớp da cuối cùng cũng xé nát hết mà chui ra, lộ nguyên hình.
Tiếu Thành Tâm lùi một bước.đẩy Tiền Bảo Điền còn đang bị dọa sợ vào một gian phòng khác.
Hoa Sùng còn mặc áo lông của Liễu Chí Tần, bên eo cũng chưa giắt súng, hất cằm về phía cửa thang máy: "Đi."
Gỗ, khung thép, cửa kính của bưu điện bị vứt đầy ven đường, khoảnh đất vốn từng là nhà họ Lưu đã bị đào ra một cái hố to, bên trong trống rỗng, chẳng có gì ngoài bùn cát vô hồn.
Đồng tử của Ngưu Minh co lại, hai chân không còn sức, quỳ thẳng trên mặt đất.
Nước mắt tuôn ra từ đôi mắt đỏ như máu, khiến vẻ mặt vốn đã dữ tợn của cậu ta càng trở nên khó coi hơn.
Một lát sau, cậu ta.loạng choạng bước xuống hố, có vẽ vì quá kích động, cậu ta trượt từ trên xuống, quần áo sạch sẽ trở nên bẩn thỉu, trên mặt bị cọ xát đầy vết máu.Ngưu Minh mịt mờ quỳ dưới đáy hố, môi mấp máy, cổ họng phát ra tiếng nói đứt quãng: "Anh, anh...."
"Lưu Triển Phi." Hoa Sùng đứng trên miệng hố, nhìn xuống.
Ngưu Minh ngẩng đầu, tuyệt vọng hỏi: "Mấy người đem anh tôi đi đâu rồi?"
"Cậu là Lưu Triển Phi. Người mười năm trước bị chết cóng trên sông không phải là cậu, cậu đã an toàn ra khỏi thôn Lạc Quan, đến trấn Sở Dữ, rồi tự đặt tên là Mễ Hạo." Hoa Sùng rũ mắt, "Có phải không?"
Ngưu Minh giống như nghe không hiểu, "Anh tôi đâu?"
"Tôi hỏi có phải cậu hay không!" Hoa Sùng lạnh lùng nói: "Muốn nhìn thấy Lưu Húc Thần, phải trả lời hết các câu hỏi của tôi!"
Bả vai Ngưu Minh run rẩy, cắn môi đến bầm tím.
Hoa Sùng nhẹ giọng hỏi lại, "Có phải hay không?"
Ngưu Minh gật đầu, lập lại: "Anh tôi đâu?"
"Cùng ngày Lưu Húc Thần chảy máu não, Chu Lương Giai có kế hoạch giả tự sát, khiến giao thông ùn tắc, xe cấp cứu phải đi đường vòng mới đến được đại học Tiện Thành, đã bỏ lỡ thời gian cứu người tốt nhất." Hoa Sùng nói: "Cậu tra được việc này khi đã là con nuôi của Ngưu Mị. Cậu đến nghĩa trang công cộng Chu Sơn trộm đi hũ tro cốt của Lưu Húc Thần, rồi chôn hũ tro ở đây. Sau đó, cậu gặp lại Tiền Sấm Giang, ủ mưu giết ba người Chu Lương Giai, báo thù cho Lưu Húc Thần!"
Ngưu Minh ngoảnh mặt làm ngơ, không ngừng lặp lại: "Anh hai đâu?"
"Thuốc gây mê Sevoflurane là cậu trộm ở chỗ của Ngưu Mị. Trong mắt người khác, cô ta là người phụ nữ hoàn mỹ, nhưng cậu sống cùng với cô ta, chắc hẳn đã biết cô ta bắt chuyên bắt cóc, giết hại những bé gái." Hoa Sùng ngồi xổm xuống, một tay để ở đầu gối, một tay chống mặt đất, "Lưu Triển Phi, cậu cũng thật là đáng thương, anh hai lấy danh nghĩa bảo vệ giết chết năm người, còn mẹ nuôi lại nghĩ mình cứu rỗi được những bé gái bằng cách giết hại những đứa trẻ không có sức chống cự đó. Cả hai người đó đều là người có tội! Bọn họ không dám đối mặt với hiện thực bất công, chỉ dám làm hại những người yếu đuối hơn mình, làm việc ác mà lại lấy danh "chính nghĩa"! Cậu được họ dưỡng dục mà lớn lên, kế thừa mặt tối nhất của linh hồn họ. Cậu tàn sát ba người Chu Lương Giai, và sự độc ác của họ, tất cả đều được phản chiếu trong hành vi của cậu!
Có vẻ hai chữ "độc ác" đã kích thích Ngưu Minh, cậu run rẩy đến mức toàn thân như co giật, cuồng loạn nói: "Anh hai là người tốt nhất thế giới! Tất cả những gì anh ấy làm là để bảo vệ tôi!"
"Bảo vệ?" Hoa Sùng cười lạnh, "Hung thủ không xứng nói từ bảo vệ.Anh ta đang bảo vệ ai? Bảo vệ kẻ sát nhân giết chết ba người sao?"
Ngưu Minh che lỗ tai lại, quát: "Anh hai đâu! Anh ấy đang ở đâu!"
"Nói cho tôi sự việc mười năm trước, và quá trình giết hại Chu Lương Giai, Phạm Miểu Thịnh Phi Tường." Hoa Sùng chậm rãi nói: "Tôi sẽ đem tro cốt Lưu Húc Thần cho cậu. Nếu không......"
Ngưu Minh ngửa cổ lên trời, gầm lên một tiếng thảm thiết.
Hoa Sùng thờ ơ, chỉ chờ cậu ta thẳng thắn.
Lời kể lại của hung thủ cũng gần giống như suy đoán dựa trên manh mối lúc trước. Nhưng điều Hoa Sùng không dự đoán được là mười năm trước, Lưu Triển Phi từng gặp một đứa trẻ lang thang tên là Mễ Hạo. Tuyết rơi dày đặc, Mễ Hạo chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, rùng mình vì lạnh. Lưu Triển Phi cởi quần áo của mình, đưa cho Mễ Hạo mặc, tiếp cho cậu bé chút hơi ấm.
Họ đồng ý với nhau, cùng đi bộ ra khỏi rừng, vào thành phố lớn để sống.
Nhưng sống sót, chỉ còn một mình Lưu Triển Phi.
Trời chuyển mưa to, không trung như bị thủng một lỗ, biến hố đất phía dưới thành hồ thủy lợi, ngập toàn là nước.
Ngưu Minh bị kéo lên, ngơ ngẩn mà nhìn Hoa Sùng, khí thế đã không còn, khàn giọng hỏi: "Anh hai tôi đâu?"
Hoa Sùng không hề đáp lại cậu ta, xoay người đi về phía đồn cảnh sát.
Lời thú tội của hung thủ đương nhiên là quan trọng, nhưng một bằng chứng khác còn quan trọng hơn.
Ngoài cửa sấm sét ầm ầm, Liễu Chí Tần chăm chú nhìn màn hình trước mặt, như trút được gánh nặng mà thở ra.
Ngưu Minh và Tiền Sấm Giang đều đã xóa cài đặt trò chơi "Bạch Nguyệt Hắc Huyết", lịch sử trò chuyện của trò chơi cũng bị xóa theo.
Nhưng mà, xóa không có nghĩa là không tồn tại.
Sever chính của nhà phát triển trò chơi vẫn lưu giữ lịch sử trò chuyện của họ. Mỗi đoạn đối thoại, mỗi câu chữ nói đều là chứng cứ cho tội ác của họ.
Cửa phòng cảnh sát bị mở ra, Liễu Chí Tần nghiêng người nhìn lại.
Hoa Sùng đầu tóc và quần áo ướt đẫm nước mưa vội vàng hỏi: "Tìm đến đâu rồi?"
Liễu Chí Tần đứng lên, đưa cho Hoa Sùng cái khăn bông, "Tôi đã tìm được tất cả những gì cần có."
Hoa Sùng nhận lấy khăn lông, mệt mỏi day day thái dương: "Vất vả rồi."
"Không có gì." Liễu Chí Tần cầm lòng không được mà nâng tay lên, giúp anh lau mái tóc đã ướt sũng.
"Bên này cơ bản đã giải quyết xong, chúng ta phải lập tức về Lạc Thành." Hoa Sùng nói: "Trần Vận chắc chắn còn sống."
"Ừm." Liễu Chí Tần gật đầu, "Hai chúng ta cùng nhau trở về."
Lời còn chưa dứt, trong phòng chợt vang lên.tiếng chuông điện thoại.
Hoa Sùng thấy người gọi đến là Khúc Trị, vội vàng nghe máy.
Bên kia đầu dây cực kỳ ồn ào, tiếng Khúc Trị lẫn cùng vô số âm thanh hỗn tạp truyền đến, "Bên tụi em tìm được Trần Vận rồi! Còn sống!"
Hoa Sùng nhắm mắt, trong ngực như có một tảng đá lớn được nhấc xuống, nhưng còn chưa kịp nói gì, thì đúng lúc ấy nghe trên hành lang có người hét lên: "Trời ơi! Cừu Hãn đập đầu vào tường tự sát!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...