Phản chiếu
19.
Sân khấu giữa sườn núi Hư Lộc vắng lặng như tờ, những loa amply, đèn đóm và các thiết bị âm thanh khác đóng thành thùng để trên sân khấu. Lightstick, quạt, banner vương vãi trên mặt đất, xen lẫn một vài cái áo khoác trông cũng khá đắt tiền nằm dúm dó, mặt đất đầy những dấu chân dẫm đạp, kể lại cho người xem thấy mọi người đã hốt hoảng chạy đi tối hôm qua như thế nào. Ghế nhựa, bàn nhựa bị xô đẩy vứt tứ tung, không ai dọn. Cách đó không xa còn lác đác vài tàn tro của những đống lửa, muội than bay bay trong gió.
Nhưng không khí trên núi vẫn trong trẻo mát mẻ như nó đã từng, chẳng vì có người chết cháy mà trở nên vẩn đục. Hoa Sùng hít sâu một hơi, làn khí mát lành chạy dọc xuống phổi, thoáng xua tan đi bớt phiền muộn tích tụ lâu ngày.
Trên núi vùng nông thôn lạnh hơn ở thành phố khá nhiều, đặc biệt là lúc sáng sớm. Thời điểm ra trực thăng Hoa Sùng vội quá, chỉ mặc độc mỗi chiếc sơ mi, không kịp lấy áo khoác. Giờ đang trên núi, bị gió thổi qua, anh hắt xì liên tục mấy cái.
Chợt đầu vai được một cái gì đó ấm áp phủ lên, anh quay đầu nhìn lại, mới biết Liễu Chí Tần đang khoác lên người anh một cái áo khoác len dệt.
"Anh mặc đi, tôi có áo khác." Liễu Chí Tần vừa nói vừa mở balo lấy ra thêm một chiếc áo gió nữa, khiến câu "Cậu mặc đi" Hoa Sùng vừa định nói đành ngậm ngùi quay trở vào.
Anh cúi đầu nhìn, đây là chiếc áo len Liễu Chí Tần hay mặc, chất lượng tốt, lại ấm áp, rất thích hợp mặc vào mùa đông. Liễu Chí Tần mặc chiếc áo này trông rất hào hoa phong nhã. Anh cũng rất thích chiếc áo này, chỉ là không hề nghĩ tới có ngày mình sẽ mặc nó lên người.
Trong lúc anh còn ngây ngẩn, Liễu Chí Tần đã mặc xong áo gió, kéo tuya đến mức cao nhất, tay áo xắn lên đến khuỷu, trông cậu giống như những vận động viên chạy bộ.
"Cài nút lại đi, nếu không cũng sẽ vẫn bị lạnh." Liễu Chí Tần bước đến, vừa nói vừa vươn tay cài nút lại cho anh.
Hoa Sùng sửng sốt, không hề nghĩ sẽ từ chối, cho đến khi Liễu Chí Tần đã cài đến nút áo thứ ba, anh mới ấp úng nói: "Để tôi tự làm."
Liễu Chí Tần "ừm" một tiếng, rồi chỉ vào một góc gần khu rừng, "Qua đó nhìn xem."
Đống lửa phát sinh án mạng đã được kéo dây phong tỏa, trên mặt đất có vạch trắng đánh dấu vị trí thi thể. Hoa Sùng cẩn thận quan sát vài phút, rồi thở dài một hơi. Quả như Tiếu Thành Tâm nói, đống lửa ở vị trí này thì đúng là chẳng ai chú ý, vì vị trí khá xa sân khấu, du khách không đến đây, mà sở dĩ nhân viên lửa tiệc cũng không phát hiện ra, là vì trong mười đống lửa nhỏ các nhân viên nhóm lên thêm cũng có ba đống nằm gần góc rừng như thế này, giờ thêm một đống lẫn vào thật sự rất khó phát hiện.
"Cả núi Hư Lộc người ta chỉ khai phá khu đất này để tổ chức tiệc, không còn chỗ đất trống nào khác." Liễu Chí Tần nói, "Giờ vào thu, trời tối khá nhanh, nên trước khi sân khấu bắt đầu hát thì trời đã sụp tối. Có lẽ hung thủ dụ dỗ ba nạn nhân ra góc khuất rồi động thủ lúc đó."
Hoa Sùng nhìn những dấu chân chồng chéo trên mặt đất, nói: "Hung thủ chỉ cần mặc đồng phục giống các nhân viên lửa trại, đội nón để che mặt đi thì đã có thể trà trộn vào nhóm nhân viên đang đẩy xe đem vật liệu dẫn cháy đến nhóm đống lửa. Lúc này trời đã tối đen, sân khấu bắt đầu khai mạc, tất cả du khách sẽ chú ý lên sân khấu, còn các nhân viên khác thì bận rộn làm nhiệm vụ của mình, không ai chú ý hắn ta trói ba người đã bị gây mê bởi Sevoflurane vào vật dẫn cháy cả. Sau khi châm lửa, hắn ung dung đẩy xe rời đi như những nhân viên bình thường khác, chẳng cần lo lắng dấu chân và vết bánh xe mình để lại, là vì du khách quá nhiều, khi phát hiện ra thi thể, mọi người sẽ hoảng loạn giẫm đạp, xóa đi những dấu vết cho hắn. Mà thậm chí trong lúc đó, có thể hắn ta còn trà trộn vào trong du khách, giả vờ kinh ngạc tự chiêm ngưỡng lấy "kiệt tác" của mình."
"Vậy thì hung thủ phải rất quen thuộc với núi Hư Lộc nói riêng và thôn Lạc Quan nói chung. Chắc chắn hắn ta không đến đây lần đầu, đây có thể là một điều kiện sàng lọc người tình nghi từ nhóm du khách." Liễu Chí Tần bước ra xa vài bước: "Cũng có thể hung thủ là người trong thôn. Nhưng cái làm tôi tò mò nhất là, sao phải giết người bằng phương thức này?"
"Điều tra vòng quan hệ của nạn nhân ắt sẽ có manh mối." Hoa Sùng ngồi xổm trên mặt đất, nheo mắt lẩm bẩm, "Không biết lúc gây án, hung thủ đang nghĩ gì?"
Liễu Chí Tần nhìn đỉnh đầu Hoa Sùng, biết anh lại chuẩn bị đặt mình vào vị trí của hung thủ để suy luận.
"Thiêu chết là cách giết người đau đớn nhất, hắn lựa chọn cách này, không phải để xóa dấu vết triệt để, mà là muốn để nạn nhân phải trải qua đau đớn trước khi chết. Thậm chí hắn còn thiêu nạn nhân nơi đông người, chẳng ngại cách tiến hành liều lĩnh này sẽ bại lộ, chứng minh hắn rất hận Phạm Miểu, Thịnh Phi Tường, Chu Lương Giai." Liễu Chí Tần nói: "Nhưng chuyện lại xảy ra ở thôn Lạc Quan, nên tôi luôn cảm thấy việc này có liên quan gì đến vụ án mười năm trước."
Hoa Sùng nheo mắt: "Cố tình lựa nơi đông người, là để khi nạn nhân tỉnh dậy, đau đớn giãy giụa nhưng không thoát được, gào thét cầu cứu nhưng chẳng ai nghe, chẳng ai quan tâm, sau đó tuyệt vọng chết đi "lặng lẽ" giữa một nơi náo nhiệt. Đây là thứ hung thủ muốn."
Nói xong, Hoa Sùng đứng lên, ngông cuồng trong mắt vẫn chưa bay đi hết, nhưng giọng nói lại bình tĩnh lạ thường: "Tôi tạm thời nghĩ ra như thế, coi như đây là một giả thiết. Đi thôi, xem bên Trương Mậu điều tra đến đâu rồi."
Đồn công an lúc này đang ầm ĩ như một chợ cá. Tiếu Thành Tâm làm theo lời Hoa Sùng, không cho các du khách về nhà mà giữ lại, tập trung toàn bộ trong sân đồn cảnh sát. Vừa nghe không thể đi, tất cả mọi người đã la lối om sòm, mắng cảnh sát vô dụng, coi tất cả mọi người thành hung thủ.
"Chúng tôi cũng là người bị hại mà?" Một phụ nữ khoảng 50 tuổi "tiên phong" hô hào: "Chúng tôi đến đây du lịch, mấy người không lo được tình hình an ninh, bắt chúng tôi xem người ta bị thiêu sống còn không nói, đã thế còn giữ chúng tôi lại không cho đi? Mấy người giỏi sao không đi bắt thủ phạm đi, đi chèn ép người dân làm gì? Tưởng chúng tôi dễ bắt nạt à? Mấy người không cho chúng tôi đi thủ phạm lại giết chúng tôi thì sao? Lỡ nó châm lửa đốt cả chỗ này thì sao? Sao chúng tôi phải chết chung với mấy người?"
Thế là mọi người cũng hùa theo, mắng cảnh sát. Tiếu Thành Tâm không chống đỡ được, mặt đỏ bừng, chân như muốn khuỵu xuống.
Tuy cũng là cảnh sát trong cục thành phố, nhưng Tiếu Thành Tâm chưa từng trải qua những việc như thế này. Tổ Án Tồn Đọng thật sự rất nhàn, với cả chỉ là điều tra những vụ án cũ, chứ không tiếp xúc trực tiếp khi xảy ra sự cố như thế này. Nếu không phải tình cờ đối mặt với vụ án, anh ta cũng suýt quên mất mình cũng là cảnh sát.
Mọi người cứ ồn ào đòi đi, anh ta cũng rất nhiều lần muốn gào lên "Muốn đi thì đi đi!", nhưng lại không có quyền quyết định, với cả, Hoa Sùng nói không sai, hung thủ có thể trà trộn trong du khách. Hơn nữa hung thủ ranh ma, hắn sẽ không đi ngay vào ban đêm mà đợi đến sáng, nên xác suất hắn còn trong thôn là rất cao.
Không thể thả hổ về rừng như thế được!
Tiếu Thành Tâm liên tục tự động viên mình, dù bị mắng té tát cũng cắn răng chịu đựng, không chịu lùi bước.
Thật ra, anh ta cũng có vì mình đôi chút. Liễu Chí Tần bảo vụ án có thể liên quan đến vụ năm đứa trẻ, phá được án này có thể phá luôn án cũ. Mà nếu, cho dù lỡ như hai vụ án không liên quan đến nhau, thì anh ta đã giúp Hoa Sùng vụ án này rồi, Hoa Sùng sẽ nể mặt phụ anh ta phá vụ án tồn đọng, anh ta nhờ vả cũng "tự tin" hơn.
Lúc Hoa Sùng và Liễu Chí Tần về lại thôn, Tiếu Thành Tâm và các cảnh sát Tổ Án Tồn Đọng đang dẫn từng du khách vào phòng thẩm vấn. Tuy ai nhìn cũng căng thẳng, Tiếu Thành Tâm mồ hôi chảy đầy đầu, nhưng trật tự vẫn được duy trì.
"Tổ trưởng Hoa, anh Tiểu Liễu, bên này này!" Trương Mậu bước ra từ một phòng thẩm vấn, vừa thấy cả hai thì chạy đến: "Viên Phỉ Phỉ và Hứa Thăng đang ở bên trong, cả hai đang hoảng loạn, không biết vì sao lại xảy ra chuyện này, và sợ họ cũng sẽ bị giết như thế."
Viên Phỉ Phỉ và Hứa Thăng là tên hai người bạn cùng đi chung với ba nạn nhân. Hoa Sùng nhướng mày, "Sợ cũng sẽ bị giết như thế?"
"Mấy người đó không chỉ là cùng quê Tiện Thành, mà còn học cấp hai chung với nhau nữa, ở trường tên là Trung học Tiện Thành." Trương Mậu nói: "Họ nghĩ hung thủ đang muốn tìm giết cựu học sinh trường."
"Vớ vẩn,"
"Em cũng thấy vậy nhưng họ cứ khăng khăng là đúng rồi sợ hãi." Trương Mậu thở dài, "Trung học Tiện Thành của họ là trường nổi tiếng có học sinh hư, giống trung học Thập Nhất thành phố mình vậy đó. Phạm Miểu và Thịnh Phi Tường học không tốt nên không thi lên đại học mà tốt nghiệp cấp hai xong thì học trường nghề. Chu Lương Giai thì học lên đại học."
Liễu Chí Tần vỗ vỗ vai Trương Mậu, "Được rồi, để hai anh vào đó nói chuyện với họ tiếp, em ra hỗ trợ Tiếu Thành Tâm đi."
Viên Phỉ Phỉ năm nay 27 tuổi, đang làm giáo viên ở một nhà trẻ trong Lạc Thành, đôi mắt khóc sưng húp, nhưng là vì sợ hãi nhiều hơn đau thương.
"Tôi không biết vì sao họ lại bị hại, bị chết thảm như thế nữa." Viên Phỉ Phỉ gạt nước mắt, bả vai co rúm lại, run lên bần bật, "Chúng tôi quen nhau nhiều năm rồi, khi còn nhỏ hay chơi chung với nhau, lên cấp 3 thì tách nhau ra, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra cả bọn đều công tác ở Lạc Thành, mới nối lại liên lạc. Cuối tuần được nghỉ, chúng tôi kéo nhau ra đây du lịch, nào biết sẽ xảy ra chuyện thế này..."
"Lần du lịch này là ai đề nghị?" Hoa Sùng hỏi.
"Ai đề nghị?" Viên Phỉ Phỉ suy nghĩ một hồi lâu, "Cái này tôi không rõ, mọi người lúc nào gặp nhau cũng nhắc cùng nhau đi du lịch nhưng chần chừ rất lâu vẫn chưa thực hiện được cho đến hôm nay. Tôi... tôi không nhớ rõ ai là người đầu tiên đề xuất ý kiến."
Hoa Sùng gật đầu, "Trong nhóm năm người cô chơi thân với ai nhất?"
"Đương nhiên là Lương Giai. Tôi với mấy người nam không thân lắm, là do lần nào gặp Lương Giai cũng dẫn theo nên dần dà mới đi với nhau."
"Đêm qua, cô có ở núi Hư Lộc không?"
Viên Phỉ Phỉ lo lắng, "Tôi không có lên núi."
"Trong nhóm ai cũng tham gia, cô thì ở lại?"
"Tôi không... không thích nhạc rap, thấy ồn ào khó nghe. Với cả cũng đi chơi mấy ngày, tôi cảm thấy rất mệt nên không tham gia."
"Vậy trong lúc diễn ra nhạc hội cô ở đâu, làm gì?"
"Tôi......" Viên Phỉ Phỉ cúi đầu, chà xát lòng bàn tay vào nhau.
Hoa Sùng trầm giọng, "Trả lời tôi."
"Tôi đi dạo trong thôn."
"Đi qua hẻm nào, ngang qua nhà nào?"
Viên Phỉ Phỉ nhíu chặt hai hàng lông mày, thấp thỏm nói: "Anh đang nghĩ tôi là hung thủ đó à? Sao có thể là tôi được? Tôi là phụ nữ, sao có thể hại cả ba người? Chưa kể họ là bạn của tôi!"
"Thả lỏng nào." Hoa Sùng phất tay, "Chỉ là câu hỏi hình thức bắt buộc thôi."
Viên Phỉ Phỉ nhìn xa xăm, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Tôi đi bừa nên cũng không nhớ đã đi qua đâu cả."
Hoa Sùng không tiếp tục hỏi ép, chỉ cúi đầu ghi chép.
Từ lúc thôn Lạc Quan thành điểm du lịch, trước mỗi cổng Nông Gia Nhạc đều có camera theo dõi, cũng gắn khá nhiều camera an ninh trên các hẻm. Tuy có góc khuất, nhưng nếu Viên Phỉ Phỉ thật sự "đi bừa", thì cũng phải có vài ba camera quay được.
"Lần cuối cùng cô nhìn thấy ba người đó, là khi nào?" Hoa Sùng lại hỏi.
"Buổi chiều khoảng bốn giờ hơn, tôi với Lương Giai đi ăn đá bào ở một tiệm đồ ngọt." Viên Phỉ Phỉ nói: "Buổi tối núi Hư Lộc có tiệc nướng, cho nên chúng tôi không ăn cơm chiều. Sau khi ra khỏi tiệm đồ ngọt thì Lương Giai về lại "Sơn Vị Đường", tôi thì không về theo."
"Cô bắt đầu đi dạo từ lúc đó à?"
"Không có, tôi không lên núi, vì không muốn ăn đồ nướng nữa, nên tìm một quán nào đó ăn chiều." Viên Phỉ Phỉ lắc đầu, "Tôi ghé một tiệm lẩu nấm ở gần chân núi, có nói chuyện với chị chủ tiệm nên chị ấy có khi vẫn còn nhớ mặt tôi."
Hoa Sùng nghĩ tiệm nấm kia chắc là tiệm anh và Liễu Chí Tần ghé qua lần trước.
"Lúc tôi về "Sơn Vị Đường", Lương Giai với hai người kia đã lên núi rồi." Viên Phỉ Phỉ tiếp tục nói: "Tôi nằm nghỉ một lúc mới ra ngoài tản bộ."
Hoa Sùng ghi chép kỹ càng các mốc thời gian, hỏi: "Cô có chuyện nào ấn tượng với họ lúc còn học ở trường Tiện Thành không?"
Viên Phỉ Phỉ khó hiểu, chần chừ nói: "Đã mười mấy năm rồi."
"Mười mấy năm không quá dài." Hoa Sùng nói: "Phạm Miểu, Thịnh Phi Tường, Chu Lương Giai có làm chuyện gì kì lạ không?"
"Lương Giai chắc là không có, để tôi nhớ lại." Viên Phỉ Phỉ khẽ chau mày, "Cô ấy lớn hơn tôi một tuổi, xinh đẹp, thành tích học tập cũng tốt, điểm thi lên cấp ba rất cao. Cô ấy cũng vào được đại học có tiếng."
"Còn Phạm Miểu và Thịnh Phi Tường thì sao?"
"Kéo bè kéo lũ đánh nhau có tính không?"
Hoa Sùng xoa cằm, tạm thời không nói gì.
Kéo bè kéo lũ đánh nhau thì là chuyện thường ngày ở các trường cấp hai, mười bốn mười lăm tuổi là tuổi ngỗ nghịch nhất của nam sinh, nếu cả hai người họ học trong một ngôi trường tai tiếng như thế mà chưa từng đi đánh nhau mới là chuyện lạ.
Phạm Miểu và Thịnh Phi Tường chắc chắn không thể chỉ vì đánh nhau vặt vãnh lúc cấp hai mà bị người ta hận đến giết chết được.
"Chuyện khác nữa thì tôi không biết." Viên Phỉ Phỉ cụp mắt, lại bắt đầu run lập cập, "Ai lại tàn nhẫn như vậy cơ chứ......"
Trong một phòng thẩm vấn khác, Hứa Thăng cũng cảm thán một câu y như thế. Anh ta năm nay cũng là 27, làm bartender trong một một hộp đêm, người thì cao lớn nhưng lại khúm núm sợ sệt.
Lúc sự cố phát sinh, anh ta và ba nạn nhân cùng lên núi, lúc xảy ra chuyện, anh ta cũng chạy đến xem, thấy thi thể bị thiêu đến biến dạng khuôn mặt.
Liễu Chí Tần hỏi: "Anh và họ lên núi cùng nhau nhưng sao sau đó lại tách ra?"
"Trên núi nhiều người, dễ lạc nhau mà. Với cả tôi thật sự thích rap." Hứa Thăng nói: "Lúc vừa bắt đầu nhạc hội tôi cũng có nói với họ tôi sẽ đến gần sân khấu, chờ được lên đài rap battle với ca sĩ. Phạm Miểu còn nói lên sân khấu cậu ấy sẽ quay phim tôi nữa, nhưng sau đó tôi lại không thấy họ đâu."
"Vậy có nghĩa là anh đã tách ra với họ khi buổi biểu diễn vừa bắt đầu?"
"Đúng rồi. Sau đó tôi có gọi điện cho Phạm Miểu nhưng không ai bắt máy. Lúc đó tôi còn tưởng ồn quá cậu ấy không nghe chuông. Ai ngờ đâu lúc đó cậu ta đã......" Hứa Thăng che mặt, nặng nề thở dài.
"Đưa di động của cậu cho tôi." Liễu Chí Tần nói: "Để tôi xem thời gian cuộc gọi."
Hứa Thăng đặt điện thoại lên bàn, "Tôi nhớ là khoảng 8 giờ, tuy sân khấu ghi 8 giờ khai mạc nhưng 7 giờ đã bắt đầu chương trình rồi, lúc đó tôi không biết họ đi đâu, lên sân khấu hát xong tôi mới gọi cho Phạm Miểu."
Liễu Chí Tần thấy Hứa Thăng gọi cho Phạm Miểu hai cuộc vào lúc 8h12p và 8h13p.
Đúng là khi ấy ồn ào có khả năng không nghe điện. Nhưng khoảng thời gian này, nhân viên công tác đã bắt đầu bố trí đống lửa rồi, nên Phạm Miểu không phải không nghe thấy chuông mà là đã bị chụp thuốc mê với Thịnh Phi Tường và Chu Lương Giai, bị trói vào vật dẫn cháy.
"Mấy ngày nay mấy cậu vẫn luôn đi chung với nhau phải không?" Liễu Chí Tần hỏi.
Hứa Thăng co quắp trả lời: "Gần như là vậy."
"Họ có hành động gì khác thường không?"
"Thật sự tôi không biết thế nào mới được gọi là khác thường nữa." Hứa Thăng do dự nói, "Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, học chung cấp hai, hiện đang công tác ở Lạc Thành, bạn bè cùng trường cùng quê nên mới tụ lại với nhau thôi, chứ thật ra cũng không thân lắm. Đặc biệt là tôi với Viên Phỉ Phỉ."
"Ý cậu là sao?"
"Viên Phỉ Phỉ và Chu Lương Giai chơi khá thân; tôi thì chỉ chơi với Phạm Miểu; Phạm Miểu thì rất thân thiết với Chu Lương Giai, hai người đó hay đi chơi riêng."
Liễu Chí Tần nhẩm lại mối quan hệ của năm người này: bạn cùng trường, cùng quê, nhưng chỉ là thân sơ, chủ yếu chỉ là quan hệ giữa Chu Lương Giai và Phạm Miểu kéo họ lại.
"Chu Lương Giai và Phạm Miểu là bạn bè đơn thuần hay là người yêu?" Liễu Chí Tần hỏi.
"Nghe nói Chu Lương Giai có hẹn hò với Phạm Miểu năm cấp ba." Hứa Thăng nói: "Tôi không rõ lắm, lúc đó tôi cũng chỉ quen biết hai người họ chứ không nói chuyện. Giờ chắc hai người họ chỉ là bạn bình thường. Phạm Miểu đã đổi rất nhiều bạn gái, Chu Lương Giai mấy năm nay cũng hẹn hò với rất nhiều bạn trai."
Người yêu chia tay, thành bạn bè. Liễu Chí Tần cân nhắc một lúc rồi hỏi: "Lúc nãy tôi nghe nói cậu sợ hãi?"
Hứa Thăng thẳng lưng, mồ hôi lạnh túa ra, lẩy bẩy nói, "Sao không sợ được cơ chứ? Tự nhiên họ bị thiêu chết, lại còn đi du lịch chung với tôi, lại còn cùng đi xem nhạc hội với tôi. Lỡ đâu hung thủ cũng nhắm tôi luôn thì sao? Lỡ nếu tôi không lên sân khấu hát có khi nào tôi cũng bị thiêu chết luôn rồi không?"
Liễu Chí Tần khẽ nâng cằm, "Tại sao cậu nghĩ cậu cũng là mục tiêu?"
"Ai mà biết được? Nhưng mà tôi với Viên Phỉ Phỉ đều là bạn của họ!"
"Hay cậu với họ đã làm chuyện gì trái với lương tâm?" Giọng Liễu Chí Tần rất nhẹ, như đang thì thầm thôi miên người khác.
Hứa Thăng sửng sốt rồi đột nhiên đứng lên, hai trợn trừng, hét lớn: "Tôi không có! Tôi không có!"
"Ngồi xuống." Liễu Chí Tần gõ gõ mặt bàn, "Cậu ngẫm lại xem cậu và ba người họ từng có đắc tội với ai không?"
Hứa Thăng thở hổn hển, lắc đầu quầy quậy.
Liễu Chí Tần ném cho cậu ta một bao khăn giấy, đột nhiên cười. "Có lẽ hung thủ chỉ muốn trả thù ba người kia thôi, cậu và Viên Phỉ Phỉ không liên quan gì."
Hứa Thăng hơi bình tĩnh trở lại được một chút, cậu ta lau gương mặt đầy mồ hôi, cảnh giác liếc Liễu Chí Tần một cái.
Liễu Chí Tần kiên nhẫn vẽ đường: "Cậu nhớ lại hộ tôi, ba người đó đã từng sinh sự gì với ai không?"
Hứa Thăng nhắm mắt nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, rồi lắc đầu nói: "Tôi thật sự không có gì ấn tượng. Toàn những việc nhỏ nhặt, chẳng đáng phải bị thiêu chết."
Liễu Chí Tần dựa lưng vào ghế, "Vậy cậu về khách sạn nghỉ ngơi đi, nhớ được chuyện gì dù nhỏ nhặt cũng phải nói cho tôi."
Hứa Thăng lúng túng như gà mắc tóc.
Liễu Chí Tần lạnh lùng cười một tiếng, "Chuyện này không chỉ đơn giản là giúp chúng tôi phá án, mà còn là để tự bảo vệ bản thân cậu nữa, hiểu không?"
Hứa Thăng dĩ nhiên bị dọa sợ mất mật, gật đầu liên tục: "Hiểu, tôi hiểu.."
Buổi tối, Hoa Sùng triệu tập Tổ Trọng án và Tổ Án Tồn Đọng mở họp.
Thôn Lạc Quan dù nhỏ nhưng đồn cảnh sát lại xây rất mênh mông. Trong phòng ngồi một đống người nhưng vẫn chẳng chật. Tiếu Thành Tâm nói là vì người nghèo đột nhiên giàu có lên, nên ngay cả WC nhà cũng phải xây thành cung điện mới yên tâm chứ đừng nói chi đồn công an.
Một người Tổ Án Tồn Đọng báo cáo danh sách du khách rời đi vào ban đêm, tổng cộng 27 người, chỉ có 7 người không lên núi tham gia nhạc hội lửa trại, nhưng họ đều được camera trong thôn quay đến, có chứng cứ ngoại phạm đầy đủ; còn 20 người lên núi tham gia nhạc hội thì luôn đứng giữa khán đài, cũng không có khả năng gây án.
Kết quả này cũng không quá bất ngờ. Hung thủ vẫn còn trong thôn, không chỉ muốn xem tình hình sau đó, mà còn để giấu mình trong lượt du khách này.
"Cameras cuối cùng quay được Phạm Miểu là vào lúc 6 giờ 47 phút, lúc ấy cậu ta đang đi dạo với Thịnh Phi Tường." Viên Hạo vừa nói vừa mở video, "Chung quanh có rất nhiều người, nhưng không thấy Chu Lương Giai."
"Tại sao Chu Lương Giai không đi chung với họ?" Tiếu Thành Tâm hỏi.
Viên Hạo sờ sờ mũi. Dĩ nhiên chuyện này cậu không thể trả lời được.
"Cậu tiếp tục đi." Hoa Sùng nói.
"Tôi điều tra sự hiện diện của Hứa Thăng. Cậu ta không nói dối, đúng là vẫn ở trên sân khấu." Viên Hạo nói: "Nhưng mà Tổ trưởng Hoa, lúc điều tra hiện diện của Viên Phỉ Phỉ tôi chỉ thấy cô ta lúc 5 giờ 58 phút ra khỏi "Sơn Vị Đường", lần lọt vào camera kế tiếp thì đã là 10 giờ 23 phút, ở đối diện "Sơn Vị Đường". Khi đó trên núi đã đã xảy ra chuyện, rất đông du khách đang chạy xuống núi."
"Cô ta "biến mất" tận 4 tiếng?" Trương Mậu nhìn Hoa Sùng, "Cô ta bảo đi dạo trong thôn sao lại không có camera nào quay được? Hay là cô ta không ở thôn mà lén lút lên núi? Em thấy khả nghi quá!"
Hoa Sùng "ừm" một tiếng, hỏi tiếp: "Trong nhóm du khách còn ai không có chứng cứ ngoại phạm nữa không?"
"Đa số du khách và dân trong thôn đều có chứng cứ ngoại phạm." Viên Hạo nói: "Bước đầu điều tra, tìm được tổng cộng có 26 người không rõ hành tung, Viên Phỉ Phỉ là một trong số đó."
"Vậy những du khách còn lại có thể về được chưa?" Tiếu Thành Tâm lí nhí hỏi, còn lặng lẽ đánh mắt sang Hoa Sùng một cái.
"Anh đi thu xếp đi." Hoa Sùng không nghiêm khắc như lúc vừa đến nữa, thậm chí còn cười cười, "Tổ trưởng Tiếu, hôm nay vất vả cho anh rồi."
Tiếu Thành Tâm trợn to mắt vì bất ngờ được khen.
Hoa Sùng nói: "Trấn an và yêu cầu phối hợp điều tra rất nhiều người như vậy không phải dễ, hôm nay anh đã làm rất tốt."Tiếu Thành Tâm phỗng mũi. Hoa Sùng không tiếp tục khích lệ anh ta nữa, mà chuyển hướng sang những người khác, "Hiện giờ chúng ta không có miêu tả hay xác định cụ thể nào về hung thủ, nên mọi điểm đáng ngờ đều phải chú ý kỹ không được bỏ sót."
Sau khi tan họp, các đội viên vừa thảo luận vừa rời đi. Tiếu Thành Tâm đi nhanh nhất, trông có vẻ rất hấp tấp.
Liễu Chí Tần cũng đứng lên, nhưng chỉ vừa dợm bước, bàn tay đã bị Hoa Sùng bắt lấy.
"Sao thế?" Cậu cúi đầu kinh ngạc.
Hoa Sùng rút tay về, "Cậu đừng đi vội."
Bàn tay được Hoa Sùng nắm lấy đang tỏa ra hơi nóng hầm hập, Liễu Chí Tần theo bản năng sờ sờ. Cậu không phải định đi, chỉ là ngồi lâu quá định đứng lên hoạt động xíu thôi. Vậy mà Hoa Sùng tưởng cậu định đi trước.
"Tôi không có đi." Liễu Chí Tần nói, "Tôi có chuyện cần nói với anh."
Hoa Sùng lập tức tập trung, "Cậu điều tra ra được gì à?"
"Phải, tôi điều tra những đoạn tin nhắn gần nhất của năm người họ, và lịch sử tìm kiếm trên mạng." Liễu Chí Tần nói: "Chuyến đi này là Viên Phỉ Phỉ đề nghị. Tháng trước cô ta đã đặt trước phòng ở "Sơn Vị Đường". Còn nữa, đây là lần thứ tư cô ta đến thôn Lạc Quan."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...