Phản chiếu
17.
Mới vừa ngồi vào xe, bàn tay đang cài dây an toàn của Hoa Sùng đột nhiên cứng lại.
Liễu Chí Tần quay sang hỏi, "Sao vậy?"
"Cậu nhìn người phụ nữ kia xem." Hoa Sùng hất cằm ra ngoài cửa xe, nơi có người phụ nữ sang trọng đang cầm đĩa nhựa lựa đồ nướng.
Liễu Chí Tần nhìn theo ánh nhìn của anh, lập tức hiểu ra vấn đề, "Ăn mặc như thế, đáng lẽ ra cô ấy phải ở trong nhà hàng Châu âu nhấm nháp rượu vang đỏ."
Hoa Sùng cười, lấy di động ra xem giờ, "Nhưng mà giờ này thì nhà hàng đóng cửa hết rồi. Dù trang điểm ăn mặc đẹp cũng không thể nhấm nháp rượu vang."
"Chứng minh quán ăn khuya vỉa hè cũng có sứ mạng cao cả chứ nhỉ." Liễu Chí Tần khởi động xe, "Dù chẳng bảo đảm an toàn vệ sinh, nhưng lúc nào cũng mở cửa, lại chế biến rất ngon."
"Con người luôn là một loại sinh vật bị chi phối bởi dục vọng. Ăn uống cũng là một loại dục vọng." Hoa Sùng lại nhìn người phụ nữ, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Liễu Chí Tần, "Khoan đi đã."
"Hở?"
"Tôi muốn biết cô ấy ngồi trong tiệm ăn hay đóng gói mang về nhà."
Liễu Chí Tần nhướng mày, "Anh có hứng thú với chuyện này à?"
"Xem chút thôi, cũng không mất bao nhiêu thời gian."
Mười lăm phút lúc sau, người phụ nữ nhận túi thức ăn đã đóng gói, đi về phía siêu xe của mình, nhấn ga chạy đi.
"Xem xong chưa?" Liễu Chí Tần cười hỏi.
"Đúng là đi một mình không hợp ngồi quán đồ nướng vỉa hè nhỉ." Hoa Sùng như suy tư gì, "Lúc hung thủ thấy Trần Vận, cậu nghĩ hắn đi một mình hay với bạn?"
"Hung thủ là người có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý." Liễu Chí Tần nhìn quán ăn chật kín người, "Loại người này thật sự cô độc, hắn có thể có nhiều bạn, nhưng sẽ không cùng bạn bè đến quán ăn khuya. Nếu hắn đến, khả năng cao là đi một mình."
"Đến quán một mình, sau đó được Trần Vận bưng đồ nướng đến, hắn mới nhớ kỹ cô bé xinh xắn, dạn người, bị cha mẹ tước đoạt tuổi thơ này."
"Tiếc là Trần Quảng Hiếu đã xóa hết video lưu trữ của camera rồi." Liễu Chí Tần nói, "Đa số vụ án hung thủ cũng hay "thăm lại chốn xưa". Nhưng cái quán nướng này không phải "chốn xưa" gì, camera gần đây chắc cũng không quay được hắn."
"Không nhất định." Hoa Sùng lắc đầu, "Cũng có khi hắn muốn xem phản ứng của Trần Quảng Hiếu và Hà Tiểu Miêu."
Liễu Chí Tần suy nghĩ một lúc, "Ừm, cũng có lý." Nói xong cậu nhìn Hoa Sùng, "Giờ về nha?"
Lúc này Hoa Sùng mới ý thức được xe vẫn còn ngừng tại chỗ, "Ừm, về đi."
Liễu Chí Tần tra chìa khóa: "Anh giống như còn đang nghĩ cái gì."
"Tôi đang nghĩ......" Hoa Sùng sờ sống mũi, "Khách trong tiệm của Trần Quảng Hiếu không giống tưởng tượng ban đầu của tôi, cũng không giống với nhận định ban đầu về hung thủ của tôi luôn."
Con xe vững vàng chạy về trước, Liễu Chí Tần nói: "Nói tôi nghe xem."
"Nếu hung thủ thấy Trần Vận bất hạnh, thì hắn, hoặc là người thân của hắn như mẹ, chị em gái cũng trải qua bất hạnh như thế. Quá khứ bất hạnh phải dày vò hắn một cách thảm khốc." Hoa Sùng thong thả nói, chân mày nhíu lại, bàn tay cử động rất khẽ, "Hắn phải thất bại thảm hại trong cuộc sống mới có thể kết luận Trần Vận sau này sẽ không có tương lai, nên phải chết sớm để giải thoát."
"Anh làm tôi nhớ tới Mạnh Tiểu Cầm." Liễu Chí Tần nói: "Nhưng cô ta không còn khả năng gây án."
Hoa Sùng lắc đầu, "Không, khác nhau chứ. Mạnh Tiểu Cầm thù hận những người sống khá giả hơn cô ta từ nhỏ, động cơ gây án là ghen ghét. Còn hung thủ này lại là đồng cảm. Nhưng hắn không hiểu, không có bất kỳ ai có tư cách quyết định tương lai người khác."
Liễu Chí Tần nói: "Vậy suy đoán đầu tiên của anh về hung thủ là kẻ đó phải là một người tuyệt vọng và thất bại trong cuộc sống?"
"Đúng vậy, nhưng khi tới tiệm thì trừ nhóm học sinh ra, chẳng có ai tuyệt vọng và thất bại trong cuộc sống cả." Hoa Sùng thở dài, "Học sinh thì không tuyệt vọng đâu, còn có câu "đừng khinh thường thiếu niên nghèo khó" mà."
"Vậy mình giả dụ như hung thủ là người giàu rồi suy luận tiếp thử xem." Liễu Chí Tần nói, "Cứ giả thiết tạm người phụ nữ giàu có khi nãy là hung thủ giết hại Vương Tương Mỹ và bắt cóc Trần Vận đi, thì tại sao cô ta lại làm như vậy?"
"Đây chính xác là điều tôi nghĩ không ra đó. Đã giàu có, tiền tài sự nghiệp đều thăng tiến thành công thì hầu như động cơ gây án không có nữa. Trừ khi họ có nỗi đau và quá khứ thầm kín nào đó." Hoa Sùng xoa xoa vai gáy: "Thôi trước mắt cứ xem camera ghi hình cả hai bên đi, giờ chúng ta đang bị để ý tiểu tiết. Hôm nay đi thử thấy quá nhiều người giàu, không hợp với suy luận, nhưng không phải ngày khác không có, xem băng ghi hình có khi lại thấy."
"Cũng đúng." Liễu Chí Tần nhấn ga chạy nhanh hơn, "Đúng rồi, muốn dẫn Nhị Oa về nhà chưa?"
"Cậu nhớ nó à?"
"Từ Kham cũng khá bận đó."
"Tạm thời vẫn gửi nó ở nhà Từ Kham đi. Vụ án này không biết khi nào xong, mà xong rồi còn phải điều tra tiếp vụ thôn Lạc Quan. Từ Kham hay gửi video Nhị Oa cho tôi, nó sống phè phỡn lắm, giờ đưa nó về mấy ngày sau lại phải đưa đi, phiền lắm."
"Cũng đúng." Liễu Chí Tần ngừng đèn đỏ, "Nhớ tới vụ thôn Lạc Quan tôi lại đau đầu."
Hoa Sùng buột miệng thốt ra: "Để tôi..." sau đó im bặt
Liễu Chí Tần không hiểu, "Hở?"
"Không có gì." Hoa Sùng nhìn ra ngoài cửa sổ, lặp lại: "Không có gì đâu."
Liễu Chí Tần bán tín bán nghi, đến lúc về lại cục cậu cũng không nghĩ ra Hoa Sùng muốn "để" làm gì cậu.
Ngày hôm sau, khoa Phân Tích báo lại quyển truyện Hoa Sùng mang về không có dấu vân tay nào khác ngoài của Vương Tương Mỹ, kể cả vân tay Cừu Hãn.
Lúc Lý Huấn cầm báo cáo đến, Hoa Sùng đang theo dõi băng ghi hình ở tổ Điều tra Kỹ thuật, cũng không bất ngờ lắm, "Vậy là hung thủ lau sạch vân tay, sau đó mang găng đưa cho Vương Tương Mỹ. Sau khi nhận sách thì cô bé không đưa nó cho ai khác."
"Vậy có điều tra tiếp không?" Lý Huấn uể oải nói, mắt đã thâm quầng như con gấu trúc.
"Điều tra sách này bán ở đâu còn phiền hơn tra cái váy." Hoa Sùng vỗ vai Lý Huấn, "Tạm thời gác lại, cậu tập trung vào cái váy giùm tôi nhé. Nếu mệt quá thì cứ nghỉ một tí đi, không sao đâu."
Viên Hạo vừa uống hồng trà ngâm mấy lần nước đến chẳng còn màu vừa nói: "Đúng vậy, không sao đâu, không phải chỉ dựa vào mỗi mình khoa Kiểm nghiệm, còn có nhiều khoa khác mà. Đi ngủ đi. Có khi đánh một giấc dậy vụ án đã phá xong rồi đó!"
Lý Huấn mụ mị, cầm nhầm ly trà của Viên Hạo uống, giọng khàn đi: "Được, tôi đi ngủ xíu, có gì gọi tôi dậy."
Hoa Sùng thấy cậu ta đi đứng xiểng niểng, lo lắng sẽ té ngã hay đụng đầu vào đâu đó nên đành đi theo "hộ tống" về lại khoa Kiểm nghiệm.
Một lúc sau, bên khoa Kỹ thuật đã phát hiện ra một người. Viên Hạo hưng phấn gọi: "Tổ trưởng Hoa! Anh lại đây xem, có phải là cùng một người không?"
Mấy màn hình đang ngừng lại ở hình ảnh một người đàn ông khá thấp bé.
Ở quán nướng Tiểu Vận, hắn mặc hoodie quần jean, giày thể thao bình thường, lấm lét nhìn ngó xung quanh, lựa đồ nướng cũng lâu hơn người khác. Hắn đi một mình, rất hay nhìn vào phòng bếp.
Còn ở trung tâm học thêm "Hỏa Cự Dục Tài", hắn ta mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, cầm thước tam giác và mấy bộ hồ sơ, sách vở đi ngang hành lang.
"Hắn ta là giáo viên dạy thêm à?" Hoa Sùng chống tay lên bàn, chăm chú nhìn lên màn hình.
"Có vẻ là vậy." Viên Hạo nói: "Hắn có vào lớp học toán của Vương Tương Mỹ. Nếu hắn là hung thủ thì bỏ truyện tranh vào hộc bàn con bé là chuyện quá dễ dàng."
Hoa Sùng nhìn thời gian ghi hình, "Trần Vận mất tích ngày 30, Vương Tương Mỹ là ngày 26, ngày 27 bị sát hại. Hắn ta lại xuất hiện ở quán ăn nhà Trần Vận ngày 29."
"Vậy là sau khi giết Tương Mỹ thì hắn đã xác định mục tiêu tiếp theo là Trần Vận." Viên Hạo nói.
Hoa Sùng thẳng lưng, một tay xoa xoa cằm, chân mày nhíu chặt.
Người đàn ông này có biểu cảm khác nhau ở hai nơi, trong quán nướng thì lấm la lấm lét, ăn mặc xuề xòa, còn ở hành lang lớp học thì quần áo sạch sẽ, tự tin cười nói chào hỏi, rất ra dáng giáo viên ưu tú.
Tại sao ở quán nướng lại hay nhìn xung quanh, hay là hắn muốn tìm Trần Vận?
Camera không thấy cô bé, chắc là hôm đó cô bé không ra quán.
Nhưng dù thế nào thì người đàn ông này cũng rất khả nghi.
"Lập tức điều tra người này." Hoa Sùng nhanh chóng quyết định: "Trương Mậu, em đến "Hỏa Cự Dục Tài", mời anh ta về cục cảnh sát hộ anh."
Trường tiểu học Thanh Đằng khu Trường Lục mỗi sáng đều phát nhạc thiếu nhi tập thể dục nghe rất vui tai. Chủ nhiệm lớp 3-5 Hình Nhất Thiện tươi cười ngậm còi, đứng phía trước sửa lại động tác thể dục cho các em học sinh.
Hắn ta rất trẻ, chỉ mới 26 tuổi, tuy hơi lùn nhưng mặt mũi cũng khá điển trai, là giáo viên chủ nhiệm trẻ nhất khối lớp ba, rất được học sinh yêu thích. Vì khác với các giáo viên khác phần lớn là trung niên, mũi đeo kính dày cộm, đứng trên bục quát tháo "Sao tay quơ quào thế, chưa ăn sáng à?", thì Hình Nhất Thiện chẳng bao giờ lớn tiếng với học sinh. Bé nào làm sai thì hắn nhẹ nhàng đến bên cạnh, cầm tay cầm chân dịu dàng nói: "Em làm sai tư thế rồi, để thầy sửa lại..."
Tổng kết học kỳ một vừa rồi hắn nhận được toàn phiếu khen ngợi, hắn được bình chọn là giáo viên được yêu thích nhất, chủ nhiệm giỏi nhất. Học kỳ này vừa mới bắt đầu đã có phụ huynh đến trường xin cho con chuyển vào lớp hắn chủ nhiệm.
Phụ huynh kia là người quen của hiệu trưởng, chuyển lớp cũng không khó khăn gì, nhưng hiệu trưởng vẫn không dám tự ý quyết định nên gọi hắn đến văn phòng hỏi ý kiến.
Hắn nhìn đứa nhỏ xin chuyển lớp, là một thằng nhóc ú nu ú nần, mắt hí mũi tẹt, lại còn chảy nước mũi. Thế là hắn uyển chuyển từ chối, lý do nghe rất hợp lý: "Phụ huynh đánh giá cao tôi, tôi rất vui, nhận thêm một bé thì không vấn đề gì, nhưng sau đó lại có thêm nhiều học sinh khác đòi chuyển lớp thì sao?"
Hiệu trưởng thấy rất vừa lòng, vì thế không chuyển lớp nữa.
Đến giờ ra chơi, học sinh chạy ra canteen mua quà vặt hoặc về lại lớp học. Hình Nhất Thiện đang chuẩn bị đi vệ sinh, đột nhiên bị thầy Lương gọi giật: "Thầy Hình, hiệu trưởng đang tìm cậu kìa!"
Hình Nhất Thiện hơi bực bội, mỗi ngày hắn đều phải đi vệ sinh giờ này. Thời gian đứng lớp rất lâu, phòng vệ sinh thì lúc nào cũng đông trừ lúc này, nếu không đi thì tiết sau sao đứng lớp nổi. Nhưng dù bất mãn hắn cũng chẳng dám nói gì, vẫn cười cười nói: "Vâng, em lên văn phòng ngay."
Lúc lên phòng hiệu trưởng, hắn nghĩ, hay lại có học sinh xin chuyển lớp? Nếu là bé nào xinh xắn đáng yêu thì hắn còn nghĩ lại.
Đẩy cửa văn phòng, hắn đang muốn hỏi "Hiệu trưởng tìm tôi có chuyện gì", thì thấy sắc mặt hiệu trưởng rất nghiêm, khác hẳn với mọi ngày. Còn trên ghế sô pha, có hai người đàn ông lạ mặt đang ngồi. Nhìn tuổi thì chắc chắn không phải phụ huynh.
Hiệu trưởng đứng dậy, bất an nói: "Vào đi, tôi giới thiệu một chút, đây là cảnh sát hình sự cục thành phố, cậu Trương và cậu Viên."
Hình Nhất Thiện sững sờ ở tại chỗ, mặt trắng bệch như tờ giấy, cái còi trong tay rơi thẳng xuống đất.
Trong phòng thẩm vấn, Hình Nhất Thiện ngồi ghế trên, co rúm hai vai, khác hẳn với lúc ở trường, mà giống y như bộ dạng đáng khinh của hắn ở quán nướng Tiểu Vận.
Hoa Sùng gọi tên của hắn, "Hình Nhất Thiện."
Hắn hốt hoảng ngẩng đầu, nhưng lại cúi gằm mặt xuống ngay lập tức, lí nhí nhói: "Mấy người bắt tôi làm gì, tôi là giáo viên cấp một, không làm gì phạm pháp cả."
"Vậy cậu sợ cái gì?" Hoa Sùng hỏi.
"Tôi....tôi không có sợ." Bả vai Hình Nhất Thiện run lẩy bẩy. Hắn thậm chí còn không dám mở to mắt, lắp bắp nói "Tôi không biết mấy anh muốn gì cả. Tôi đang dạy học êm đẹp trong trường tự nhiên lại bắt tôi tới, sao tôi không sợ cho được?"
Hoa Sùng đã gặp qua rất nhiều người câu trước câu sau chẳng liên quan gì đến nhau trong phòng thẩm vấn, cũng không bắt bẻ, chỉ hỏi tiếp: "Cậu đi dạy thêm ở "Hỏa Cự Dục Tài" phải không?"
"Đúng vậy, thì sao?" Hình Nhất Thiện nói: "Nghỉ hè tôi mới đi dạy thêm, không ảnh hưởng đến việc giảng dạy trong trường. Các người có thể hỏi hiệu trưởng, tôi đã xin phép rồi!"
"Biết đây là nơi nào không?" Hoa Sùng lạnh giọng nói: "Phòng thẩm vấn của Tổ Trọng án. Cậu cho rằng bọn tôi rảnh rỗi lo chuyện cậu đi dạy thêm?"
Nghe vậy, mặt Hình Nhất Thiện lại càng trắng bệch.
Hoa Sùng mở hình Vương Tương Mỹ trong máy tính bảng ra đưa đến trước mặt Hình Nhất Thiện, "Bé gái này là trong lớp của cậu, cậu có quen mặt không?"
Hình Nhất Thiện vừa liếc mắt một cái thì càng run rẩy dữ dội hơn: "Nó..nó chết rồi!"
Hoa Sùng hơi thất vọng vì phản ứng của Hình Nhất Thiện không giống với tưởng tượng của anh.
Chuyện Vương Tuơng Mỹ bị sát hại không phải là chuyện bí mật, Hình Nhất Thiện là giáo viên lớp con bé, không thể không biết tin. Nhưng dù là biết hay không biết, phản ứng của hắn cũng kỳ lạ. Nó chẳng giống với phản ứng của hung thủ, nhưng cũng không giống với phản ứng của người vô tội.
"Chuyện của nó không liên quan đến tôi, tôi chỉ dạy thêm, không phải chủ nhiệm của nó, nên nó chết tôi không liên can gì cả!" Hình Nhất Thiện lắp bắp: "Tôi...giờ tôi cũng không còn dạy ở "Hỏa Cự", mấy người tìm tôi vô ích thôi!"
Hoa Sùng dựa lưng vào ghế, không nói gì, chỉ nhìn xoáy vào hắn.
Xuất hiện trong camera an ninh cả hai nơi, tinh thần trạng thái không ổn định, lo sợ khi tiếp xúc với cảnh sát, chắc chắn hắn không phải vô tội.
Nhưng mà...Hoa Sùng nheo mắt, cái loại phản ứng thái quá này không giống như hung thủ thật sự.
Hoa Sùng mở ảnh Trần Vận ra: "Bé gái này anh gặp qua chưa?"
Hình Nhất Thiện cẩn thận liếc mắt một cái, phản ứng đầu tiên là mờ mịt không có biểu cảm gì, nhưng rất nhanh lại hoảng hốt: "Nó...nó..."
"Cậu biết cô bé à?"
Trán Hình Nhất Thiện túa đầy mồ hôi lạnh, muốn gật đầu nhưng không dám.
Hoa Sùng nói thẳng: "Ngày 29 anh đến quán nướng "Tiểu Vận" mua xiên nướng hết 52 tệ, là để ngắm cô bé?"
"Không, không phải! Tôi chỉ đi ăn không phải đi gặp nó!"
"Vậy càng kỳ lạ. Cậu ở Trường Lục, đâu thiếu quán ăn khuya, cũng ngon và rẻ, tại sao phải đến tận phía đông Minh Lạc cho xa? Và cả cậu chẳng có hẹn bạn bè nào ở đó, nên đến đó không phải để gặp Trần Vận thì là gì?"
"Không phải! Không phải! Thật sự không phải!" Hình Nhất Thiện rú lên: "Tôi không có gặp được nó!"
"Không gặp được?" Hoa Sùng cười lạnh, "Ý là cậu muốn đi gặp nhưng lại không gặp được phải không?"
Hình Nhất Thiện thở dồn, khò khè như một con thú, như tâm tư dơ bẩn của hắn bị người ta nhìn thấy.
"Bồi bàn quán nướng nói hôm đó cậu hỏi cậu ta một câu." Hoa Sùng chồm người về phía trước: "Có cần tôi nhắc lại cho cậu nhớ không?"
Hình Nhất Thiện trợn mắt, cắn chặt môi dưới.
"Cậu không muốn trả lời câu này cũng được, tôi đổi câu khác." Hoa Sùng cao giọng nói, "Ngày 2 tháng 8, buổi chiều, lúc kết thúc khóa học toán xong cậu đang ở đâu?"
"Chiều ngày 26?" Hình Nhất Thiện đảo tròng mắt, mồ hôi rớt tong tong xuống cằm.
Hắn đang cố gắng nhớ lại.
Hoa Sùng bổ sung: "Cả ngày 27 nữa, lúc mưa to."
Dường như đã nghĩ tới cái gì, mặt mũi Hình Nhất Thiện đột ngột vặn vẹo đi.
Hoa Sùng liếc hắn, "Nói, cậu đang ở đâu, làm gì."
Hình Nhất Thiện lắc đầu quầy quậy: "Tôi không phạm pháp! Tôi không phạm pháp! Mấy người không thể bắt tôi!"
Hoa Sùng đập mạnh lên bàn, "Chiều 26, cậu dẫn Vương Tương Mỹ ra ngoài? Chiều 30 cậu bắt cóc Trần Vận?"
"Không! Tôi không liên quan" Hình Nhất Thiện điên cuồng hét lên, "Tôi không có động vào lũ trẻ! Tôi không làm gì bọn nó cả!"
"Vậy cậu lo lắng cái gì? Cậu sợ chúng tôi biết cậu đã làm gì khác à?" Hoa Sùng nói chậm: "Nếu không liên quan thì cậu khai thật cho tôi."
Hình Nhất Thiện không còn nghe thấy gì nữa. Mắt hắn dại ra, cả người run lẩy bẩy như một hồn ma bóng quế chỉ biết núp trong bóng đêm bị ném ra ngoài sáng.
Hoa Sùng rời phòng thẩm vấn, nhờ một cảnh sát coi chừng hắn.
"Tổ trưởng Hoa!" Trương Mậu chạy tới, "Hình Nhất Thiện sao rồi?"
"Hắn có vấn đề lớn, nhưng có vẻ không liên quan đến vụ án." Hoa Sùng bước nhanh về phía trước, "Anh muốn đến nhà hắn điều tra một phen, em nói anh Tiểu Liễu điều tra giùm anh lịch sử duyệt web của Hình Nhất Thiện."
"Đã tra rồi." Liễu Chí Tần bước nhanh đi tới, tay xách theo một cái laptop, giọng rất khinh thường: "Hình Nhất Thiện là một tên ấu dâm cả nam lẫn nữ."
Trương Mậu hoảng sợ, "Trời má!?"
Nhưng Hoa Sùng thì lại không bất ngờ lắm như đã lờ mờ đoán ra, anh nhận lấy laptop trong tay Liễu Chí Tần, "Cho tôi xem một chút."
"Hắn ta rất hay lên mấy trang web ấu dâm, tuy đã bị chặn IP trong nước nhưng dùng VPN vẫn xem được." Liễu Chí Tần nói: "Có một trang web đăng ảnh của Trần Vận và tư liệu rất tỉ mỉ. Hắn ta đến quán nướng là để nhìn Trần Vận."
Hoa Sùng nhìn nội dung trang web, đột nhiên thấy choáng váng.
Những hình ảnh cơ thể trẻ em trần trụi, thậm chí có ảnh chụp sau khi các bé bị xâm hại. Một loạt các ảnh chụp cả trai lẫn gái và thông tin cá nhân các bé bị đăng lên, cho những bọn có sở thích gớm ghiếc nhìn ngắm, thậm chí có khả năng đã trở thành "con mồi" cho những kẻ ấu dâm ra tay.
"Anh biết ảnh Trần Vận là ai chụp không?" Liễu Chí Tần hỏi.
Hoa Sùng phẫn nộ ấn huyệt Thái Dương, "Ai thế?"
"Trần Quảng Hiếu."
"Cái gì?"
Liễu Chí Tần thở dài, "Trần Quảng Hiếu rất hay khoe ảnh con bé lên mạng, một phần vì tự hào có con gái xinh xắn, một phần là muốn mời chào cho quán nướng của mình. Ông ta với vợ cũng ít học, nên không biết trên đời còn có những kẻ có sở thích ấu dâm kinh tởm này. Cha mẹ như vậy nhiều không kể xiết. Có người reup lại ảnh của Trần Vận, sau đó cứ thế bị truyền đến những trang web đen."
"Hung thủ chắc chắn là Hình Nhất Thiện! Mẹ nó, hắn ta che giấu cũng giỏi thật. Hắn đi dạy thêm là để được gần gũi các bé. Lúc nãy đến trường em còn tận mắt thấy hắn sờ đùi mấy bé trai. Các bé còn tưởng hắn đang dịu dàng sửa lại động tác cho mình nữa cơ. Mẹ nó, sao trong trường học lại có cái thể loại tởm lợm thế này!"
"Không, nếu Hình Nhất Thiện là một kẻ ấu dâm, hắn không phải hung thủ giết Vương Tương Mỹ." Hoa Sùng nhíu chặt mi, "Hung thủ là kẻ khác. Vì nếu là Hình Nhất Thiện, cô bé sẽ không lành lặn không bị xâm hại qua thế đâu. "
"Nhưng......" Trương Mậu tháo mồ hôi hột, "Không, em không tin đâu! Trừ phi Hình Nhất Thiện có chứng cứ ngoại phạm, còn không hắn nhất định là hung thủ!"
"Hẳn là như vậy." Hoa Sùng gật đầu, "Trích xuất các camera xung quanh chỗ hắn ở, xác định xem lúc án mạng xảy ra hắn có trong camera không."
Thời gian bận rộn nhanh chóng trôi đi, các camera an ninh công cộng đã xác minh chứng cứ ngoại phạm của Hình Nhất Thiện
Ngày 26 lúc Vương Tương Mỹ mất tích, hắn đến nhà văn hóa thiếu nhi Lạc An xem các bé gái múa vũ đạo. Hắn ngồi hàng nhất, mụ mị nhìn chòng chọc các bé.
Ngày 27, lúc Vương Tương Mỹ bị hại, hắn theo đuôi một cô bé cũng ở lớp học thêm toán, còn mua cho cô bé phần kem Haagen-Dazs.
Ngày 30 lúc Trần Vận mất tích, hắn dẫn 4 bé trai đến phòng tắm hơi công cộng.
Và sau khi điều tra kỹ càng hơn, hành vi đồi bại của hắn cũng trồi lên mặt nước, chín năm trước, lúc 18 tuổi hắn đã từng cưỡng hiếp một bé trai trong một thị trấn nhỏ lạc hậu.
"Con mẹ nó! Loại người này làm sao qua được thẩm tra giáo dục vậy?" Trương Mậu giận đến không thể kiềm chế: "Trường tiểu học sao lại có thể để lọt một thằng tội phạm ấu dâm vào cơ chứ?"
Viên Hạo thở dài, "Nếu sau này con tôi mà gặp giáo viên như thế chắc tôi sẽ cho hắn đi tù mọt gông. Đúng rồi, Tổ trưởng Hoa đâu?"
"Ở phòng thẩm vấn." Trương Mậu tức giận nói: "Lúc dạy trong trường, Hình Nhất Thiện cũng làm thêm rất nhiều chuyện đồi bại nữa!"
"Mấy trang web đen đó cần phải được xóa sạch ngay." Viên Hạo nói: "Không thể cung cấp tư liệu cho bọn ấu dâm đó được. Thật sự tôi chỉ muốn bắn phát chết luôn bọn ấu dâm, mẹ nó nghĩ đến tôi đã thấy tởm lợm."
"Vậy cậu đừng nghĩ nữa." Khúc Trị từ phòng thẩm vấn trở về, mặt mày sa sầm, "Tuy bắt được một tên ấu dâm, nhưng hung thủ thật sự vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật, mấy anh em chuẩn bị tinh thần đi, phá không được án đội trưởng Trần sẽ bắn bỏ từng người."
"Tổ phó Khúc, thẩm vấn xong rồi à?" Trương Mậu hỏi: "Nhanh thế?"
"Xong cái gì mà xong! Mẹ nó anh nghe không nổi nữa!" Khúc Trị vặn một chai hồng trà lạnh tu ừng ực, "Trong máy tính của hắn có đến mấy trăm ảnh chụp của rất nhiều trẻ em kèm tư liệu, toàn là của hắn tự chụp lén rồi ghi chép lại. Tổ trưởng Hoa định gọi cho cái Đội Hành Động Đặc Biệt lần trước ra ngựa, tổ chức đợt quét mấy trang web đen liên quan đến ấu dâm."
"Cũng chỉ có họ làm được thôi." Trương Mậu ngã vào lưng ghế, đập mạnh lên bàn: "Trời ơi em muốn bắt hết bọn ấu dâm Lạc Thành!"
Hình Nhất Thiện vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ. Hắn khai hắn chỉ vuốt mông đùi lũ trẻ, không đi xa hơn, nhưng thực hư thế nào thì phải tìm chứng cứ.Tuy Hoa Sùng không tin lời hắn nói nhưng hiện tại, Tổ Trọng án thật sự không có thời gian và nhân lực điều tra rõ ràng vụ án ấu dâm này, Trần Vận vẫn chưa biết sống chết thế nào, cứu cô bé mới là việc cấp bách nhất hiện giờ.
Cân nhắc mãi, Hoa Sùng quyết định báo vụ việc cho Trần Tranh, nhờ Trần Tranh lập tức gọi cho Thẩm Tầm, bàn giao toàn bộ vụ án ấu dâm và các trang web đen lên Đội Hành Động Đặc Biệt.
Rời phòng đội trưởng, Hoa Sùng thở hắt ra một hơi. Vừa ngước mắt lên, anh thấy Liễu Chí Tần.
"Cầm nè." Liễu Chí Tần đưa anh một cái túi giấy, "Anh ăn ngay đi, vẫn còn nóng."
Hoa Sùng nhìn vào túi giấy, là một ly canh nấm tuyết được cán màng co, lúc này anh mới nhớ ra cả ngày hôm nay anh bận đến quên cả cơm trưa, cơm chiều cũng đã hơi quá giờ.
"Cảm ơn cậu." Anh chọc thủng màng nhựa, mệt mỏi dựa vào tường, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn nhanh chóng cứu Trần Vận. Tôi cứ có cảm giác vì lý do nào đó hung thủ vẫn chưa xuống tay với con bé."
Liễu Chí Tần không hỏi vì sao anh lại có suy nghĩ như thế, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Đêm đó, một tin nghe rợn cả người truyền đến từ thôn Lạc Quan cách đó hai giờ xe: tiệc lửa trại ban đêm ở núi Hư Lộc xảy ra sự cố, ba du khách bị thiêu cháy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...