Phản chiếu
16.
Chuyện trẻ em bị sát hại man rợ luôn khiến cho xã hội khủng hoảng và nhiều kẻ bắt chước.
Đại đa số gia đình đều có trẻ em, người nhà nhìn thấy con người khác bị hại, sẽ lo lắng đi bảo vệ trẻ em nhà mình. Sự thật trong miệng họ sẽ bị bóp méo, bẻ cong, biến thành những lời đồn đại bay xa.
Mà xã hội có thiếu đâu những kẻ vặn vẹo cuồng điên, không nghề không học thức, chỉ thích hủy hoại người khác. Lời đồn thổi truyền đến tai, làm bọn chúng nhận ra: giết một đứa bé, đặc biệt là bé gái, lại dễ dàng đến thế...
Vụ án Trương Đan Đan hung thủ đã rõ rành rành là Mạnh Thành Cương, có đầy đủ chứng cứ. Nhưng sau khi phá án, người dân lại dấy lên lời đồn cảnh sát bắt Mạnh Thành Cương thay thế vì không tìm được hung thủ thật sự, một học sinh trung học sao có thể gây án được, cảnh sát đã uy hiếp thằng bé nhận tội; còn có người nói hung thủ thật sự là cảnh sát cấp cao, cảnh sát không dám động vào, vì động vào sẽ liên lụy kéo ra ánh sáng thêm nhiều vụ án gây ra bởi những kẻ quyền cao chức trọng khác; còn câu chuyện thông dụng nhất là, hung thủ thật sự là một tên ấu dâm rất thông minh, chuyên nhằm vào các bé gái 10 tuổi, bị hắn theo dõi rồi là không thể thoát được. Vì hắn quá thông minh, chưa bao giờ sơ hở nên cảnh sát bó tay."
Dù lời đồn vô căn cứ nhưng nếu có một trăm người, một ngàn người nói thì nghiễm nhiên người ta sẽ tin nó là sự thật. Thế là toàn bộ Lạc Thành mỗi buổi chiều từ các nhà trẻ, tiểu học, lớp học thêm....vừa đến tan học là phụ huynh chạy ra đứng đón con đen đỏ cả góc đường, thậm chí còn đánh nhau giành chỗ đậu xe. Đồng nghiệp trong cơ quan, nhóm các bà mẹ bỉm sữa liên tục share mấy bài viết trên weibo có nội dung như: vì an toàn của các bé gái, xin đừng cho các bé ăn mặc quá đẹp, sẽ dễ thành con mồi cho những kẻ ấu dâm!
"Ba láp ba xàm!" Khúc Trị ném di động, "Làm như chỉ có ăn mặc đẹp mới xảy ra chuyện? Vương Tương Mỹ, Trương Đan Đan, Trần Vận, có bé nào ăn mặc đẹp khi bị bắt đâu?"
"Đôi mắt người dân lúc nào cũng sáng soi, luôn có thể nhìn thấy điều cảnh sát chúng ta không thấy." Trương Mậu châm biếm, "Hôm bữa bạn em mới hỏi, cái hung thủ ấu dâm kia có khi nào đổi khẩu vị, không bắt bé gái nữa mà bắt bé trai không."
"Ôi mẹ nó, bị điên à?"
"Em chỉ sợ vụ này bị bọn người khác bắt chước. Các bé gái là một con mồi dễ dàng và ngon lành cho bọn điên đó, vì lũ trẻ không có khả năng tự phòng vệ." Trương Mậu thở dài, "Truyền thông đã nhận lệnh hạn chế đưa tin vụ án Trương Đan Đan rồi, nhưng mấy người kia có quan tâm đâu. Trên weibo thì mấy tài khoản lớn tranh thủ dựa hơi kiếm thêm fame, khoác cái áo "quan tâm trẻ em" bịa đủ chuyện rồi căn dặn trên trời dưới đất. Em nghĩ cứ vậy hoài mấy ngày nữa dám có hung thủ bắt chước vụ này gây án lắm á."
Hoa Sùng cầm tập hồ sơ ghi chép cuộc họp, trở về từ văn phòng Trần Tranh, anh gõ quyển sổ vào đầu Trương Mậu, nói: "Em giỏi nhất là cái miệng ăn mắm ăn muối đó."
Trương Mậu ôm đầu, nhăn nhó nói: "Em cũng có muốn nghĩ vậy đâu, nhưng thật sự là truyền thông cứ như thế chẳng chóng thì chầy cũng có chuyện."
"Em có thể nghĩ đến thì đội trưởng Trần không nghĩ đến à?" Hoa Sùng nói: "Những tin bịa đặt sẽ bị gỡ xuống ngay, và xử lý trách nhiệm hình sự cho những kẻ tung thông tin sai lệch."
Mắt Trương Mậu sáng lên, "Đội trưởng Trần đã tìm cách giải quyết rồi ạ?"
Hoa Sùng gật đầu, "Đúng rồi, mấy việc này đội trưởng Trần sẽ tự xử lý, giờ chúng ta phải tập trung phá cho bằng được vụ án của Vương Tương Mỹ và Trần Vận."
Khúc Trị hỏi: "Có phải phía trên lại gây áp lực không?"
Hoa Sùng ừm một tiếng trong cổ họng.
Án mạng của Trương Đan Đan khiến cho sóng đã to lại còn thêm gió lớn, cấp trên khiển trách, cân nhắc quyết định xử phạt một vài phân cục cảnh sát, cũng tạo áp lực thêm cho Trần Tranh, yêu cầu Tổ Trọng án lập tức phá nhanh hai vụ án còn lại.
Trần Tranh bực bội đến mức ném ly ném chuột máy tính, cũng may lý trí vẫn còn, bàn bạc một chút với Hoa Sùng phương hướng điều tra tiếp theo, rồi im lặng nhặt con chuột bị ném hư dưới đất lên.
Hoa Sùng không thể hứa trước điều gì, chỉ có thể lặng lẽ thở dài.
Khúc Trị đập bàn một cái rồi đứng phắt dậy, tự đấm ngực mình xốc lại tinh thần, "Tổ trưởng Hoa, giờ chúng ta nên làm gì?"
"Điều tra diện rộng." Hoa Sùng nói: "Đào toàn bộ người đã từng tiếp xúc với Vương Tương Mỹ, Trần Vận ra điều tra hết! Cho dù hung thủ giấu mình đến thế nào hắn cũng không phải vô hình, chắc chắn sẽ vẫn phải để lại dấu vết. "
Trước đây Vương Giai Muội ở phòng thuê rồi mới dọn đến nhà Cừu Hãn. Nhà thuê cô trả lâu rồi nên trước mắt vẫn phải ở nhà Cừu Hãn. Còn Cừu Hãn, không chịu nổi cái không khí áp lực trong nhà nên xách hành lý ra ngoài ít hôm.
"Ông ta đi đâu vậy?" Hoa Sùng một lần nữa vào phòng Vương Tương Mỹ, lục lọi các ngăn kéo, ngăn tủ.
Phòng không lớn, kê giường và tủ quần áo xong thì chẳng còn mấy không gian trống. Gần cửa sổ kê cái bàn, trên bàn để sách giáo khoa và tiểu thuyết thiếu nhi, còn trong ngăn kéo thì đầy truyện tranh.
"Anh ấy không nói." Vương Giai Muội đứng cạnh cửa, đôi mắt tối lại trên gương mặt hốc hác của cô, trông như già đi rất nhiều, "Tôi không biết anh ta đang ở đâu cả."
Liễu Chí Tần nói: "Cừu Hãn đến thôn Lạc Quan."
"Thôn Lạc Quan?" Hoa Sùng phản xạ có điều kiện nghĩ ngay đến vụ án năm đứa trẻ 10 năm trước, chân mày anh nhíu nhẹ.
"Tôi tiện tay điều tra." Liễu Chí Tần nói: "Chắc anh ta chạy tới trốn tránh hiện thực. Chỗ đó là khu du lịch, tuy cách Lạc Thành không xa, nhưng không ai quen biết anh ta, tiền đi cũng rẻ."
Hoa Sùng gật gật đầu, tiếp tục xem xét sách vở và đồ chơi của Vương Tương Mỹ.
Truyện tranh chất lượng rất kém, nhòe mực, biên giấy còn bị cắt nham nhở chẳng thẳng thớm. Mực dính trên ngón tay không thể lau bằng khăn giấy, Hoa Sùng đành chà xát ngón tay, thả cuốn truyện lại rồi cầm một quyển sổ tay bìa mềm lên.
Quyển sổ tay dán đầy những nhân vật trong truyện tranh thiếu nữ, ai cũng có vài ba bộ đầm rực rỡ. Vương Tương Mỹ đánh dấu kế bên những bộ đồ bằng bút lông nhiều màu: bộ nào thích nhất, bộ nào muốn có nhất, bộ nào đắt tiền nhất...
Cô bé mặc bộ đầm hồng rời dương thế này thật sự khát khao có được một chiếc váy công chúa.
"Vương Tương Mỹ che dấu mong muốn của mình." Rời khỏi tiểu khu, Hoa Sùng nói: "Cô bé biết nhà không khá giả, cho nên chưa bao giờ dám đòi Vương Giai Muội mua cái gì, mẹ mua gì thì mặc đó, còn mong ước thật sự thì dán trong sổ tay."
"Quyển sổ tay đó còn có khóa." Liễu Chí Tần lấy chìa khóa xe ra, "Tuy dễ mở được, nhưng ít nhất nói lên hai điều: Tương Mỹ rất yêu quý những hình dán đó, và cô bé không muốn mẹ thấy được."
Hoa Sùng vừa kéo dây đai an toàn trên ghế phó lái vừa cảm thán: "Vương Tương Mỹ đúng là một cô bé vừa ngoan vừa tinh tế. Nhưng khóa sổ tay cũng khá dư thừa, vì dù cô bé không giấu cuốn sổ đi, Vương Giai Muội cũng không thể đoán được mong muốn của con gái mình qua những hình dán đó. Lúc nãy cậu có chú ý biểu cảm của Vương Giai Muội không?"
"Có, cô ấy hoang mang, có vẻ chẳng biết những hình dán đó có ý nghĩa gì với con mình." Liễu Chí Tần nói: "Có đôi khi cuộc sống áo cơm gạo tiền sẽ khiến cho tâm hồn chúng ta chai sạn. Vương Giai Muội bươn chải trong chợ, chỉ có một mối quan tâm duy nhất, làm sao để có nhiều lợi nhuận. Cò kè mặc cả, tính toán chi li... từ ngày này sang ngày khác đã làm cô ấy dần mất đi sự nhạy cảm vốn có của người mẹ. Nhưng không thể trách Vương Giai Muội được, cô ấy phải vất vả mưu sinh nơi thành phố lớn, cũng chỉ mong cuộc sống gia đình tốt đẹp lên mà thôi."
Hoa Sùng châm điếu thuốc, trầm ngâm chẳng nói gì.
Liễu Chí Tần kéo đề tài về lại Vương Tương Mỹ, "Cô bé tuy lanh lợi, nhưng vẫn còn quá nhỏ. Mong ước có được một chiếc váy đẹp đã chôn sâu trong lòng rất lâu, nên càng dễ dụ dỗ. Chỉ cần có ai hỏi cô bé muốn mặc váy công chúa không, nó chắc chắn sẽ trả lời."
"Tên này gặp con bé ở đâu?" Hoa Sùng gác tay lên bệ cửa sổ xe, nhíu mày trầm tư, trước khi ra tay với Vương Tương Mỹ hắn có từng gặp con bé không? Vương Tương Mỹ không có di động, làm thế nào hắn có thể liên lạc với cô bé nói cô bé chủ động ra ngoài?
"Cừu Hãn nói, trước khi Vương Tương Mỹ mất tích có xin tiền anh ta ra ngoài mua bim bim." Liễu Chí Tần quay đầu lại, "Hay chúng ta lại đến quán trà lần nữa đi?"
Buổi chiều vốn là lúc quán trà đông khách nhất. Những kẻ vô công rỗi nghề ăn no xong thì luôn háo hức đi đánh vài ván mạt chược lê la cho hết ngày. Nhưng trong tiểu khu Vịnh Xuân ở chợ sỉ Xán Hoa, quán trà ở lầu hai đóng chặt, trước cửa dán một tờ giấy: Quán tạm ngừng bán.
Cừu Hãn không có ở đây nên Hoa Sùng lấy chìa khóa từ Vương Giai Muội.
Tất cả các cửa đóng chặt, vừa bước vào đã hun lên một mùi thuốc lá và mùi mạt chược đậm đặc trong không khí không bay đi được.
Hoa Sùng đến gian phòng Vương Tương Mỹ lúc trước hay ngồi, cầm vài quyển truyện trên bàn xem thử. Liễu Chí Tần thì lại nhìn quanh một vòng quán, cũng không thấy thêm gì khả nghi nên đến bên cạnh Hoa Sùng, cũng cầm lấy một quyển truyện tranh.
Nhân vật chính trong quyển truyện tranh đều là công chúa. Các cô ở một hành tinh khác. Điều cực nhọc nhất mỗi ngày là nên mặc bộ đầm nào để đi gặp hoàng tử.
"Cuốn đó là sách gốc phải không." Liễu Chí Tần đột nhiên nói.
Hoa Sùng lập tức ngẩng đầu.
Lúc vừa cầm cuốn này lên Hoa Sùng đã thấy có gì đó khang khác.
Vương Giai Muội có nói Vương Tương Mỹ thích đọc truyện tranh. Cừu Hãn hay mua cho cô bé. Nhưng những quyển truyện tranh trong phòng cô bé thì chất lượng kém, giấy mỏng mực lem. Nhưng quyển truyện này...
"Cừu Hãn muốn "lấy lòng" cô bé cho Vương Giai Muội xem, nhưng lại quá kiệt xỉ không mua truyện gốc." Hoa Sùng lật mặt sau xem giá sách: "Dù giá truyện gốc cũng không đắt."
"Chúng ta đã bỏ qua chi tiết này rồi." Liễu Chí Tần cầm một cuốn lên, "Cừu Hãn dĩ nhiên cũng không biết truyện cô bé xem ngày hôm đó không phải quyển mình mua."
Hoa Sùng nghiêm mặt, "Mấy quyền truyện tranh bản gốc này chắc chắn có liên quan đến hung thủ!"
Liễu Chí Tần gật đầu, "Tôi cũng nghĩ trong cuốn truyện này có lời nhắn gì đó nên cô bé mới cắn câu. Tổ trưởng Hoa, giờ chúng ta về đưa những quyển truyện này cho Khoa Kiểm Nghiệm, hay là......"
Hoa Sùng kéo một cái ghế ngồi xuống, nhanh chóng lật lật trang sách, "Không cần. Hung thủ nhắn cho một đứa bé nên phải rất đơn giản. Nếu nó còn ở trong sách, chúng ta sẽ tự nhìn thấy được không cần phiền đến bên Kiểm nghiệm."
Liễu Chí Tần đã hiểu, cũng bắt đầu lật sách tìm kiếm.
Nhưng mà lại không tìm thấy tin nhắn gì.
"Chắc là tin nhắn bị Vương Tương Mỹ cầm đi rồi." Hoa Sùng ném sách xuống, đi qua đi lại, "Nó có thể là một tờ giấy kẹp trong sách."
"Còn Trần Vận thì sao?" Liễu Chí Tần đột nhiên nói, "Giả thiết vụ án Trần Vận là cùng một hung thủ, thì cái cô bé muốn là gì?"
Hoa Sùng nhìn ngoài cửa sổ, chép miệng nói: "Giả thiết này tàn khốc quá."
"Tôi cũng không hy vọng thế, thủ phạm vụ án này tuy không tàn bạo như Mạnh Thành Cương, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là tử vong." Liễu Chí Tần cất mấy quyển truyện tranh vào một cái túi giấy, "Nếu không tìm thấy lời nhắn thì đành đem cho khoa Kiểm nghiệm vậy."
"Làm thế nào hung thủ đưa truyện cho Vương Tương Mỹ?" Hoa Sùng nói: "Không thể ở trường học vì lúc đó chưa khai giảng. Trong trường có rất nhiều người và bạn cùng lớp hay để ý nhau, nên càng nhiều người thấy hắn càng dễ bị lộ. Vậy chỉ còn lại lớp học thêm. Cừu Hãn có nói con bé có học mấy lớp học thêm, sáng ngày 26 con bé đi học về. Có khi nào Tương Mỹ nhận quyển truyện này ở đó không?"
"Đi xem không?" Liễu Chí Tần nói: "Cũng ở gần đây thôi."
Trung tâm dạy thêm "Hỏa Cự Dục Tài" cách chợ Xán Hoa khoảng 2 km, Vương Tương Mỹ hầu như cả hè luôn ở đây.
Đã bắt đầu vào năm học, các học sinh cũng đến trường hết, nên trung tâm "Hỏa Cự Dục Tài" ba tầng lầu trông khá quạnh quẽ.
Hoa Sùng đưa thẻ cảnh sát nhờ phối hợp điều tra. Quản lý tuy không thích lắm nhưng cũng không dám thể hiện, nhanh chóng dẫn cả hai đến lớp học của Vương Tương Mỹ lúc ấy, chỉ vào một chỗ ngồi: "Đó là chỗ của Vương Tương Mỹ."
Liễu Chí Tần hơi ngạc nhiên, "Lớp học thêm mà cũng cố định chỗ ngồi à?"
"Ở đây chúng tôi quản lý như trường học vậy." Người phụ trách nói: "Nếu cứ để lũ trẻ ngồi tự do mỗi buổi học thì mất thời gian ổn định lắm, nên chúng tôi sắp xếp chỗ ngồi cố định từ đầu khóa luôn."
Hoa Sùng đến bàn học của Vương Tương Mỹ, khom lưng nhìn vào hộc bàn. Bên trong trống không.
"Đã được dọn dẹp hết rồi." Người phụ trách nói: "Sáng 26 là ngày cuối khóa, chiều nghỉ. Hết khóa thì chúng tôi làm tổng vệ sinh lớp học, tối nay lại có khóa mới khai giảng."
Hoa Sùng hơi nhíu mày.
Rửa sạch, tổng vệ sinh, thì dấu vết hung thủ cũng sẽ không còn nữa.
"Nói như vậy là phòng học này từ hè đến giờ chỉ có mỗi lớp của Vương Tương Mỹ sử dụng?" Liễu Chí Tần hỏi.
"Không phải toàn bộ kỳ nghỉ hè, mới bắt đầu ngày 12 à. Chương trình học ở đây có nửa tháng thôi."
Ánh mắt Hoa Sùng tối lại, "Vậy các anh còn giữ camera an ninh nửa tháng đổ lại không?"
Người phụ trách hoang mang: "Có thì có nhưng....."
"Lập tức giao cho chúng tôi điều tra!"
Phải xem toàn bộ băng ghi hình nửa tháng, dù Tổ Điều Tra Kỹ Thuật tăng ca thêm giờ, cũng phải tốn khá nhiều thời gian. Hoa Sùng đứng trước màn hình chăm chú nhìn camera từ ngày 24 đến 29.
Camera trong "Hỏa Cự Dục Tài" có nhiều góc khuất, trong phòng học có một camera bao quát nhưng chỉ dùng để canh thi chống gian lận, ngày thường không mở, còn cameras trên hành lang chỉ có góc quay cửa trước, không thấy cửa sau.
"Nếu hung thủ đi bằng cửa sau thì camera coi như bó tay." Hoa Sùng chỉ vào màn hình, "Trên hành lang quá nhiều người, học sinh, phụ huynh, giáo viên, thậm chí còn có nhân viên giao thức ăn...... Ai cũng có thể đặt truyện tranh lên bàn."
"Cũng chưa chắc là hắn ta đặt quyển truyện mấy ngày cuối đâu." Liễu Chí Tần nói: "Đã xếp chỗ Vương Tương Mỹ ở đó rồi, ngày 11 trước khi khai giảng hắn để sẵn truyện, hôm sau Vương Tương Mỹ cũng sẽ thấy."
Viên Hạo nhìn chăm chăm lên màn hình, "Cứ giao cho tôi, tôi sẽ tìm ra kẻ khả nghi."
"Nhưng còn không biết ai khả nghi mà." Hoa Sùng nói: "Thậm chí chúng ta còn chưa thể xác định giới tính chứ đừng nói chi đặc điểm cơ thể."
"Ừ ha...." Viên Hạo rầu rĩ đá vào cạnh bàn.
"Đã có trích xuất camera an ninh chỗ Trần Vận chưa?" Liễu Chí Tần khoanh tay, "Nếu cùng hung thủ thì hắn cũng sẽ xuất hiện ở quán nướng của Trần Quảng Hiếu hoặc gần lớp học thêm của Trần Vận."
"Đợi đã đợi đã!" Viên Hạo ngắt lời, "Cậu kết luận hai vụ án này cùng một hung thủ hả? Chuyện này nghiêm trọng đó!"
"Hy vọng không phải cùng người làm." Liễu Chí Tần nói.
Hoa Sùng nhìn cậu, "Nhưng điều tra như thế có khác nào ngầm thừa nhận là cùng một người đâu."
"Trời ạ!" Viên Hạo vỗ trán, "Thằng biến thái nào mà nhắm vào các bé gái không vậy? Mấy bé còn chưa đủ khó khăn hay sao!"
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hoa Sùng, anh hỏi lại: "Khó khăn, cuộc sống khó khăn?"
Liễu Chí Tần mím môi.
Viên Hạo gào nói: "Đúng vậy!"
Hoa Sùng ẩn ý nhìn Liễu Chí Tần, "Đi, đi đến nhà Trần Vận."
Trên đường, Liễu Chí Tần hỏi: "Tổ trưởng Hoa, có phải lúc nãy anh nghĩ là, vì sống khó khăn quá, nên thôi chết đi, có phải không?"
Hoa Sùng không trả lời thẳng, "Hung thủ biết hoàn cảnh của Vương Tương Mỹ, biết cha mẹ Vương Tương Mỹ, hắn cho rằng bé gái xuất thân trong gia đình như thế, cho cố gắng trưởng thành, sau này cũng sẽ không có được cuộc sống hạnh phúc. Vương Tương Mỹ giờ vẫn còn nhỏ, dù có mặc quần áo xấu và rẻ tiền, đọc truyện tranh bản lậu, ngồi trong quán mạt chược xô bồ làm bài tập cũng chưa cảm thấy mình thấp kém hơn người khác. Con bé vẫn mơ sau này được mặc đầm váy thật xinh, nhưng chỉ cần mặc váy đẹp là đủ rồi sao? Không, hoàn toàn không đủ! Khi con bé có được váy công chúa, nó sẽ muốn thêm túi xách hàng hiệu, mỹ phẩm đắt tiền, trang sức, siêu xe. Chiếc váy như rót vào người con bé một loại ma túy cô đặc, cho nó ảo tưởng về sự giàu có, cuộc sống tốt đẹp. Sau khi ảo giác biến mất, nó sẽ uể oải tuyệt vọng nhận ra chẳng có cổ tích trong thế giới thực, cô bé lọ lem sẽ mãi là con bé nghèo hèn, chẳng thể nào đội vương miện thành công chúa. Rồi đây con bé sẽ giống mẹ nó, miễn cưỡng gả cho một người đàn ông bình thường! Đến bấy giờ nó sẽ hiểu được, cuộc sống khó khăn đến nhường nào. Đối với người giàu, mỗi ngày là sự hưởng thụ, nhưng đối với nó, mỗi một ngày trôi qua đều là tra tấn! Vậy còn tồn tại để làm gì? Muốn chết, rồi lại không có can đảm tự sát, con bé cần một sự giúp đỡ!"
Liễu Chí Tần vỗ vỗ vai Hoa Sùng, "Tổ trưởng Hoa."
Hoa Sùng đột ngột hít sâu một hơi, thoát khỏi dòng suy nghĩ nhập vai hung thủ, anh chăm chú nhìn dòng xe cộ tấp nập trước mặt, thấp giọng nói: "Hung thủ giết Vương Tương Mỹ là vì hắn nghĩ có thể "cứu" cô bé ra khỏi cuộc sống đó bằng cái chết."
"Mang tâm lý cực đoan vặn vẹo nhưng lại giấu kín suy nghĩ của mình." Liễu Chí Tần siết tay lái, đuổi kịp suy nghĩ của Hoa Sùng, "Trừ một số trường hợp đặc biệt, thì đa số hung thủ có tâm lý vặn vẹo đều đã từng trải qua quá khứ bi thương nào đó. Không biết hắn ta đã trải qua việc gì."
Hoa Sùng day trán, "Tôi sợ chúng ta đi sai hướng, Vương Tương Mỹ đã muộn, nhưng Trần Vận vẫn còn cơ hội. Nếu chúng ta rẽ sai hướng, sẽ phải trả giá bằng tính mạng của Trần Vận."
Liễu Chí Tần vỗ vỗ đùi Hoa Sùng, "Thả lỏng nào, ai cũng có thể nôn nóng vội vàng, nhưng anh thì không được đâu."
Hoa Sùng mở cửa sổ xe, hơi nghiêng đầu.
Gió đầu thu mát mẻ thổi phất trên mặt, anh nheo mắt, mặc gió thổi tán loạn từng lọn tóc.
Liễu Chí Tần đóng cửa sổ xe lại, nói: "Coi chừng cảm."
Cho đến khi vào khu phố Chiêu Bạng quận Minh Lạc, Hoa Sùng cũng không mở cửa sổ nữa.
Lấy tên mình đặt cho quán thì phổ biến, nhưng lấy tên con thì lại khá hiếm. Hoa Sùng nhìn bảng hiệu neon lập lòe hai chữ "Tiểu Vận" màu hồng, lại nhớ tới lời Chân Cần nói Trần Quảng Hiếu.
Đúng là vợ chồng họ lấy diện mạo xinh đẹp của con gái mình làm át chủ bài.
Lúc này đã vào đêm, nhưng vẫn chưa quá khuya, trong tiệm thì bàn gần như đầy nhưng bàn bên ngoài thì ngồi chưa đến phân nửa.
"Quán ăn Tiểu Vận" không chỉ tiếp khách ăn trực tiếp mà còn bán mang đi nữa, phòng bếp khói bốc nghi ngút, hai phục vụ trẻ tuổi bận tối mày tối mặt.
Trần Quảng Hiếu và Hà Tiểu Miêu đều không có trong tiệm.
Hoa Sùng tìm một chỗ ngồi xuống. Liễu Chí Tần cầm dĩa đi chọn đồ tươi để nướng giống như mọi khách bình thường khác. Phục vụ nhanh nhẹn tính tiền: "Tổng cộng 72 đồng, tiền mặt hay Alipay?"
Liễu Chí Tần lấy trong bóp ra tờ 100 tệ, "Tiền mặt."
Phục vụ ái ngại nhìn cậu như muốn nói: Giờ mà còn có người xài tiền mặt à?
Liễu Chí Tần nhận tiền thối, cười nói: "Quán ăn bán được ghê ha."
"Cái này mà được gì." Phục vụ nói: "Lúc trước mới gọi là bán được!"
"Hả, sao thế?" Liễu Chí Tần hỏi: "Sao trước bán được giờ thì không?" Phục vụ nghĩ nghĩ rồi thở dài nói: "Này là chuyện riêng, nhà ông bà chủ có chuyện, rất nhiều khách quen cũng không đến nữa."
Liễu Chí Tần giả vờ kinh ngạc, "Tôi còn tưởng cậu là chủ đó."
"Làm gì có!" Phục vụ cười hì hì xua tay.
Liễu Chí Tần lại hỏi: "Nhà ông bà chủ có chuyện gì thế?"
"Cái này......" Phục vụ ấp úng. Đúng lúc đó một người khách lại đưa dĩa thức ăn đến, phục vụ nhanh chóng quay đi tính tiền, không nói chuyện với Liễu Chí Tần nữa.
Mười phút sau, dưới bếp đem ra thức ăn đã nướng tới.
Hoa Sùng bẻ đũa tre dùng một lần, thấp giọng nói: "Có nghe bàn kế bên nói gì không?"
Liễu Chí Tần gắp một miếng khoai tây: "Sao?"
Bàn ăn gần hai người đang bàn chuyện Trần Quảng Hiếu và Hà Tiểu Miêu, nói con gái nhà họ mất tích, chắc đã bị hại rồi, hai vợ chồng không có tâm trạng buôn bán, quán ăn chắc cũng đóng cửa sớm.
Rõ ràng là một vấn đề nghiêm trọng, nhưng đến lúc thành đề tài trên bàn ăn, lại trở nên nhẹ nhàng vô tình, giống như tính mạng của người khác chỉ cần một bữa ăn uống là sẽ chẳng còn thấy khổ đau nữa.
Hoa Sùng ăn không ngon miệng, lát sau đã buông đũa.
Liễu Chí Tần ngẩng đầu nhìn anh, "Không ăn nữa à?"
"Ừm, đi hỏi chuyện hai phục vụ kia thôi."
Biết được Liễu Chí Tần vừa nói chuyện phiếm lúc nãy là cảnh sát làm cậu phục vụ hoảng sợ. Hoa Sùng yêu cầu lấy trích xuất camera theo dõi, cậu phục vụ mò mẫm trên máy tính hồi lâu rồi nói: "Chỉ lưu video một tuần đổ lại thôi ạ."
"Trước kia có như vậy không?" Hoa Sùng hỏi.
"Anh Trần nói có quay là được, không cần thiết giữ lại quá lâu, chiếm bộ nhớ máy tính." Phục vụ giải thích.
Video chỉ ngắn ngủn một tuần, cũng không biết được có quay trúng hung thủ hay không.Sau khi Liễu Chí Tần tải toàn bộ video theo dõi về xong, quán ăn "Tiểu Vận" cũng đã vào giờ cao điểm. Tiếng đơn nhắc nhở đặt hàng online không ngừng vang lên, vài shipper vội vã đến lấy đồ ăn, thấy nhân lực trong tiệm không đủ, vài người nôn quá còn chạy thẳng vào nhà bếp tự nướng đồ ăn. Còn các shipper khác bên ngoài thì mắng mỏ hối thúc.
Hoa Sùng không rời đi ngay, ngồi nghe các shipper trò chuyện mới biết được, đơn đặt hàng của quán đại đa số đến từ mấy biệt thự xa hoa ở Minh Lạc. Trước kia quận Minh Lạc gần như không có kiểu hàng quán bình dân này, nên lúc quán "Tiểu Vận" vừa khai trương đã rất đắt khách rồi.
"Mấy đại gia ăn sơn hào hải vị riết ngán nên muốn đổi gió ăn thử thực đơn cống ngầm." Một shipper pha trò.
Một người khác chỉ vào một bàn người cách đó không xa, thấp giọng nói: "Đúng đó! Nhìn nè, nguyên bàn bên kia là ở khu biệt thự Thừa Long Loan đó, tôi có đến giao thức ăn vài lần. Biệt thự to như cái lâu đài! Nhưng mà không ngờ nhà giàu cũng thích ăn đồ vỉa hè giống chúng ta nha!"
"Giống cái gì? Tụi mình không có tiền mới phải ăn đồ vỉa hè, sao giống người ta?"
"Ấy, sao anh gõ đầu tôi! Đợi đó quân tử báo thù mười năm chưa muộn!"
Hoa Sùng nhìn theo lời các shipper thấy nhóm nhà giàu ở Thừa Long Loan. Nếu họ không nói Hoa Sùng cũng không chú ý tới, đa số thực khách đến đây phần lớn là quần áo ngăn nắp.
Tiếng báo đơn hàng online lại vang lên, trong tiệm cũng vừa đến thêm một đợt khách. Hoa Sùng và Liễu Chí Tần cùng nhau đến chỗ đỗ xe.
Đúng lúc đó, một chiếc siêu xe thiết kế đơn giản dừng bên đường, một phụ nữ trung niên lịch lãm độ 40 bước xuống xe, thong dong cầm lấy dĩa nhựa, thuần thục nhặt đồ ăn.
Gương mặt, trang điểm, phục sức, và động tác ưu nhã của bà dường như chẳng hợp gì với cái dĩa nhựa rẻ tiền trong tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...