Phản chiếu
14.
Buổi sáng là lúc chợ sỉ quần áo Xán Hoa đông đúc nhất, người từ bốn phương tám hướng đổ về chật như nêm cối, xe vận tải lớn nhỏ đậu tứ tung ngang dọc đầy hai bên đường, nhóm người bán hàng rong lề đường chỉ tay quát tháo nhóm tài xế xe tải, trong không khí tràn ngập mùi vải và da PU rẻ tiền, còn lẫn với những mùi chua thối của mồ hôi và hơi người, với những âm thanh chửi mắng thô tục.
Khúc chợ đối diện tiểu khu, tình hình cũng chẳng khá hơn.
Trước cổng của những tiểu khu khác, sáng sớm lúc nào cũng có mấy bà già ra tập dưỡng sinh hay dân ở đó ra vào mua đồ ăn sáng, nhưng cổng ra vào ở tiểu khu Vịnh Xuân thì toàn là xe vận tải của mấy hãng chuyển phát nhanh, chủ shop online đang tất bật đưa đơn hàng nhận được tối hôm qua cho shipper đi giao đến khắp nơi trong nước.
Nhóm Tổ Trọng án không lái xe cảnh sát vào, Hoa Sùng biết rõ phố này hỗn tạp đến thế nào, nên cách một con phố đã đề nghị mọi người dừng xe xuống đi bộ, "họp chợ" với mấy người bán hàng rong ở vỉa hè.
Mọi người chia làm hai nhóm, Khúc Trị dẫn người đến ban quản lý chợ trích xuất camera an ninh, Hoa Sùng và Liễu Chí Tần thì vào quán trà của Cừu Hãn ở tiểu khu Vịnh Xuân.
Buổi sáng quán trà thông thường sẽ không mở cửa, vì mấy người ăn không ngồi rồi dù nhàn rỗi cũng sẽ chẳng bao giờ dậy sớm ra quán đánh bài cả. Hoa Sùng đứng trước quán trà, chờ Cừu Hãn mở cửa.
Cừu Hãn dĩ nhiên rất lo lắng, ông ta đánh rơi chìa khóa đến hai lần, một hai phút sau mới mở được cửa sắt hai phòng.
Hoa Sùng đi vào phòng bên phải.
Theo lời Cừu Hãn nói, trước khi Vương Tương Mỹ mất tích, cô bé ở trong gian trong phòng này đọc truyện tranh.
Bên trong phòng chẳng có trang trí gì, sàn nhà vẫn là nền xi-măng, ba phòng một sảnh, kê đầy bàn mạt chược và poker. Hoa Sùng nhìn một vòng, ngẩng đầu nhìn camera ở một góc trần nhà, hỏi: "Đây là cái camera hỏng kia à?"
Cừu Hãn toát mồ hôi lạnh, "Đúng rồi, là nó. Mấy ngày nữa tôi mua cái mới đổi ngay!"
Hoa Sùng cũng không cần ông ta hứa hẹn gì, Tổ Trọng án không có thời gian rảnh đi quản lý chuyện quán trà không gắn cameras.
"Vương Tương Mỹ lúc ấy ở phòng nào?" Liễu Chí Tần hỏi.
Cừu Hãn chỉ vào một gian bên trong, "Nơi đó. Gian đó là yên tĩnh nhất."
Dùng từ "yên tĩnh" để miêu tả một quán trà bài bạc thật sự buồn cười. Những nơi như thế này, có bao giờ "yên tĩnh" đâu.
Hoa Sùng cười lạnh, đi đến bên cạnh cửa.
Đó là một gian phòng rất nhỏ, bên cửa sổ kê một cái bàn con, trên bàn có mấy quyển truyện tranh. Bên cạnh đó là một bàn mạt chược, và một bàn trà. Có thể tưởng tượng ra cảnh cô bé Vương Tương Mỹ ngồi trên bàn làm bài tập, xem truyện tranh trong những âm thanh đánh mạt chược chan chát xen lẫn những tiếng mắng chửi thô tục.
Liễu Chí Tần đi đến cạnh hành lang, nhìn quanh một vòng rồi nói với Hoa Sùng: "Nếu Vương Tương Mỹ bị người dẫn đi, hắn ta chỉ có thể ra ngoài bằng cửa ra vào quán thôi chứ không còn đường nào khác, mấy cửa sổ đã bị bịt kín vì sợ trộm rồi."
"Ừm." Hoa Sùng chỉ chỉ phòng quản lý an ninh tiểu khu cách đó không xa, nói: "Đi lại đấy xem thử xem."
Vài ngày trôi qua, tin con gái chủ quán trà mất tích đã truyền khắp tiểu khu Vịnh Xuân. Phòng an ninh dĩ nhiên sợ nhất mấy chuyện như thế, vừa thấy cảnh sát tới phá án, mấy bảo vệ đã vội vàng nói chẳng biết gì cả, lúc Vương Tương Mỹ đi lạc không phải ca trực của mình vân vân vũ vũ.
Hoa Sùng lười đôi co với họ, anh yêu cầu xem thẳng băng ghi hình.
Ngoài dự kiến của anh và Liễu Chí Tần, camera cửa tây quay được Vương Tương Mỹ, nhưng con bé ra ngoài một mình, xung quanh cũng không có ai khả nghi.
Vương Tương Mỹ mặc một bộ quần áo thể dục màu lam, mang một đôi dép lê khá bình thường, cõng trên lưng chiếc cặp sách công chúa Bạch Tuyết đã phai màu, tay tung tẩy một gói bim bim.
"Cô bé đã đổi quần áo." Liễu Chí Tần đột nhiên nói: "Lúc bị sát hại cô bé mặc đầm liền màu hồng, chân còn mang vớ cao, mang loại vớ này không thể xỏ dép lê được."
Hoa Sùng lập tức nhờ người đến lấy camera an ninh bên ngoài cổng tây, rồi xoay người hỏi Cừu Hãn: "Lúc cảnh sát cho anh xem ảnh Vương Tương Mỹ ở hiện trường, sao anh không nói gì chuyện cô bé đã bị đổi trang phục?"
"Tôi tôi......" Cừu Hãn cuống lên, "Tôi thật sự không chú ý tới. Tương Mỹ bị hại, Giai Muội đau khổ đến suýt nữa ngất xỉu đi, sao tôi còn tâm trạng chú ý đến con bé có đổi đồ hay không chứ!"
Lý do này không phải không chấp nhận được, nhưng Hoa Sùng vẫn cứ cảm thấy kỳ quặc, anh lập tức lấy di động mở ảnh chụp ra đưa trước mặt Cừu Hãn, "Vậy anh nhìn hộ tôi cái đầm hồng này có phải là của Vương Tương Mỹ không?"
Cừu Hãn theo bản năng vội ngó đi chỗ khác vì không dám nhìn thẳng thi thể, ông ta cố gắng liếc nhìn nhanh vài ba lần, rồi lí nhí nói: "Mấy anh... mấy anh nên đi hỏi Giai Muội đi, váy này không phải tôi mua cho nó, cũng không biết nó còn quần áo gì khác."
Tuy đúng là cha kế sẽ không quá thân thiết với con riêng của vợ nhưng quan hệ của Cừu Hãn với Vương Tương Mỹ thật sự là nhạt nhòa đến khó thể chấp nhận được.
Hoa Sùng thở dài, bấm điện thoại nhờ đồng nghiệp trong cục đến nhà Vương Giai Muội để hỗ trợ điều tra.
Nửa giờ sau, những cảnh sát có liên quan đã tụ tập ở nhà riêng của Cừu Hãn trong một tiểu khu khác.
Tiểu khu này tên là Phong Thu, cách tiểu khu Vịnh Xuân không xa, đi bộ chỉ khoảng hơn mười phút là đến. Tiểu khu xây cũng độ mười năm, không quá cũ nhưng cũng chẳng còn mới.
Vương Giai Muội vừa nhìn thấy ảnh chụp hiện trường thì gập người khóc thảm thiết, cô nấc lên từng cơn: "Này không phải đầm của Tương Mỹ, Tương Mỹ không có cái đầm nào như vậy cả!"
Vài giờ trôi qua, Cừu Hãn dường như đã không còn giữ được sự quan tâm chăm sóc lúc đầu với Vương Giai Muội. Hoa Sùng thấy ông ta bực bội đứng cách xa Vương Giai Muội vài bước, thậm chí còn có vẻ chán ghét trong đôi mắt.
Một người mẹ vừa mất con, đối với một số đàn ông, có lẽ là cái giống loài đáng ghét nhất dù cho cô ấy có xinh đẹp đến thế nào.
Vừa vào nhà, Vương Giai Muội đã vào thẳng phòng của Vương Tương Mỹ. Hoa Sùng lo cô mất bình tĩnh nên vội vàng đi theo.
Vương Giai Muội vừa khóc vừa bươi quần áo trong tủ của con bé ra xem, lẩm bẩm nói: "Là ai, là ai hại chết con tôi? Thay quần áo là có ý gì?"
Hoa Sùng cầm vài bộ quần áo bị vứt trên sàn, sờ thử vải dệt. Anh quay đầu lại nhìn nhau một cái với Liễu Chí Tần bên cạnh. Quá rõ ràng, những bộ quần áo này đều là dạng kém chất lượng, rẻ tiền và cũ, có cái còn bị giặt đến phai cả màu.
Mà nếu là đồ mới, nó cũng sẽ có mùi nhựa gay mũi của loại vải poly rẻ tiền.
"Tất cả quần áo này đều mua ở chợ sỉ quần áo à?" Liễu Chí Tần hỏi.
Vương Giai Muội gật đầu, "Tôi không bán quần áo trẻ em, đồ của Tương Mỹ tôi mua ở một sạp quen trong chợ."
"Không có váy sao?" Hoa Sùng thả quần áo lại sàn, thoáng nhìn quanh phòng ngủ.
"Váy đắt tiền nhất." Vương Giai Muội nói: "Dù là người quen cũng không được giảm giá."
"Vậy tất cả chỗ quần áo này đều là hàng giảm giá à?"
Vương Giai Muội vẫn chẳng thấy có gì không đúng, "Đúng rồi, con nít ăn mặc cầu kỳ quá thì phí phạm. Tương Mỹ chưa từng đòi tôi mua váy, con bé chắc cũng không thích mặc."
Hoa Sùng không nói gì, anh phóng tầm mắt đảo một vòng quanh phòng, nhác thấy một bức tranh vẽ bằng màu sáp dán trên tường.
Bức tranh là Vương Tương Mỹ vẽ, cô bé vẽ mình và mẹ Vương Giai Muội. Vương Tương Mỹ vẽ mình đang mặc một chiếc váy công chúa màu đỏ, đầu đội vương miện kim cương sáng lấp lánh.
Ai nói Vương Tương Mỹ không thích váy?
Một cô bé chín tuổi làm sao có thể không thích một chiếc váy xòe công chúa chứ?
Đúng lúc này Khúc Trị gọi điện tới, nói camera an ninh ở chợ Xán Hoa cũng không phát hiện ai khả nghi.
"Vụ án này thật lạ lùng." Lúc cảnh sát rời căn hộ, mặt trời cũng đứng bóng, Hoa Sùng ngồi ở trong xe ăn bánh nướng Liễu Chí Tần mới mua về, "Tôi đã từng xử lý qua vài vụ bắt cóc lấy cắp nội tạng trước đây rồi, bọn chúng không bao giờ đi đơn lẻ, luôn luôn có một đội. Nhưng vụ án Vương Tương Mỹ này thì tôi luôn cảm thấy hung thủ chỉ là một người. Ví dụ như chuyện vứt xác, chỉ cần có hai người, bọn chúng đã có thể vứt Vương Tương Mỹ vào xa hơn. Hầm trú ẩn rất sâu và tối, nếu vứt sâu vào thì chẳng sợ có người đến động và phát hiện thi thể ngay. Không có lý do gì nhiều người gây án, lại để một người đi xử lý thi thể như vậy cả. Còn nữa, càng nhiều người tham gia gây án sẽ càng để lại nhiều dấu vết và manh mối, nhưng xung quanh Vương Tương Mỹ gần như chẳng có manh mối nào. Nếu một hai phải bắt được một người khả nghi thì chỉ có Cừu Hãn, nhưng Cừu Hãn liên quan gì đến mua bán nội tạng? Ông ta bán con gái riêng của vợ cho bọn chúng à?"
"Không đến mức đó." Liễu Chí Tần lắc đầu, "Anh ta hèn nhát và dối trá, giả vờ tốt với Vương Tương Mỹ nhưng thật sự thì thờ ơ chẳng quan tâm; cách anh ta chăm sóc Vương Giai Muội cũng là giả, Vương Giai Muội cũng biết được, cô ta biết Cừu Hãn đến với mình vì trẻ đẹp và có thể sinh con. Nhưng mà Vương Giai Muội cũng toan tính với anh ta, họ xem như huề, tạm bợ sống chung thôi. "
"Cha mẹ sống chắp vá với nhau, kẻ chịu khổ mãi mãi vẫn là những đứa con." Hoa Sùng cười nhẹ, vò viên túi giấy đựng bánh nướng rồi ném vào thùng rác, "Vương Giai Muội vì chắp vá cuộc sống nên mới không biết con gái mình thật sự muốn một cái váy."
"Vương Tương Mỹ ra khỏi tiểu khu một mình để làm gì?" Liễu Chí Tần suy tư, "Camera an ninh chỉ quay được đến lúc cô bé quẹo vào một hẻm nhỏ cạnh tiểu khu Vịnh Xuân, sau đó biến mất. Là có người hẹn ở đó chờ dụ cô bé đi sao?"
"Nếu là dụ dỗ thì cũng chỉ có thể dụ bằng chiếc váy hồng kia." Hoa Sùng nói.
Liễu Chí Tần tán đồng, "Đúng vậy, bé gái 9 tuổi không thể dụ bằng kẹo được, nhưng một chiếc đầm thì..."
"Nhưng đây cũng là một điểm đáng ngờ." Hoa Sùng gõ nhịp đều đặn lên tay lái, "Sau khi Vương Tương Mỹ đã sa lưới, tại sao hung thủ còn mặc váy cho cô bé? Giết xong cũng không cởi? Váy này không phải của Vương Tương Mỹ, hắn không sợ người nhà nhận ra rồi thành manh mối sao?"
"Phẫu thuật lấy nội tạng cũng phải cởi hết quần áo" Liễu Chí Tần nói: "Vậy cô bé không mặc chiếc váy này khi còn sống."
"Vậy thì càng thêm kỳ lạ." Hoa Sùng nhíu mày, "Tôi không nghĩ nhóm lấy cắp nội tạng này sẽ "hảo tâm" chỉ thay đầm đẹp cho nạn nhân thôi. Giải phẫu thất bại, người thì chết, không lấy được nội tạng, lẽ ra bọn chúng phải luống cuống tay chân, ai lại rảnh mặc váy cho cô bé cơ chứ?"
"Mà chờ bọn chúng hết cuống lên thì thi thể Vương Tương Mỹ đã co cứng rồi." Liễu Chí Tần hiểu ý, "Thi thể co cứng rất khó di chuyển tay chân để mặc quần áo."
Tay phải Hoa Sùng siết thành nắm, nhẹ nhàng ấn ấn lên trán, "Hành vi hung thủ thật kỳ lạ, nghĩ như thế nào cũng không hợp lý."
Trong xe chìm vào im lặng, bỗng Liễu Chí Tần đột nhiên nói: "Nếu hung thủ không muốn lấy cắp nội tạng Vương Tương Mỹ thì sao?"
Hoa Sùng ngẩng phắt đầu.
"Tôi nghĩ có thể chúng ta đã suy luận sai ngay từ đầu, sau đó càng ngày càng chệch hướng." Liễu Chí Tần cầm một chai nước khoáng, nhưng ngón tay đặt trên nắp lại không vặn ra, giống như bất thình lình bị đông cứng, "Nguyên nhân tử vong của Vương Tương Mỹ là Sevoflurane quá liều nên chúng ta mới nghĩ là lấy cắp nội tạng. Nhưng nếu hung thủ không phải lấy nội tạng thì sao?"
Hoa Sùng cũng đã sớm cảm thấy có vấn đề với liều lượng Sevoflurane, mà hành vi nhóm người giải phẫu lấy cắp nội tạng cũng kỳ quặc. Nhưng nếu không phải hung thủ muốn lấy nội tạng, thì nguyên nhân là gì cơ chứ?
"Tổ trưởng Hoa, tôi nghĩ chúng ta nên tạm thời gác nguyên nhân cái chết là thuốc gây mê Sevoflurane qua." Liễu Chí Tần lựa lời nói.
Hoa Sùng trầm ngâm, "Không dựa vào nguyên nhân cái chết để điều tra không phải là phương pháp đúng."
Liễu Chí Tần nhấp môi, không nói gì.
Lát sau, Hoa Sùng thở dài, vừa khởi động xe vừa nói: "Nhưng tình hình bây giờ cũng chỉ có thể "đi đường tắt"."
Khoa Kiểm Nghiệm cục cảnh sát bận tối mày tối mặt, đủ các thể loại vật chứng liên tục gửi vào, nhóm cảnh sát kiểm định tất bật đến nỗi không còn biểu cảm gì trên mặt.
Hoa Sùng tìm Lý Huấn, nhờ tra giúp cái váy hồng trên người Vương Tương Mỹ.
Lý Huấn kinh ngạc: "Không phải đã kiểm tra rồi à? Trên váy không có DNA hung thủ."
"Không liên quan đến DNA,đi tra cái váy này là từ đâu mua được được không?"
Lý Huấn trưng ra cái vẻ mặt "anh bắt nạt tôi": "Hỏi thẳng Vương Tương Mỹ là được mà?"
"Váy này là do hung thủ cấp Vương Tương Mỹ mặc vào." Hoa Sùng nói.
Lý Huấn sửng sốt, nhanh chóng hiểu ra, "Đệt, tôi đi kiểm tra ngay đây!"
Những cảnh sát khác chỉ cần làm tròn công việc được giao, nhưng Hoa Sùng không như vậy,tất cả manh mối thu được đều tập trung lại hết về phía anh, anh phải quản lý tất cả, rất ít khi được nghỉ ngơi. Mới vừa đến Khoa Kiểm Nghiệm nhờ Lý Huấn xong, anh đã nghe thấy Trương Mậu gọi: "Tổ trưởng Hoa! Cha mẹ Trương Đan Đan tới rồi!" Anh đang định lên tiếng thì đột nhiên có ai đó vít tay anh lại.
"Tôi với Trương Mậu đi là được rồi." Liễu Chí Tần chỉ chỉ ấm nước điện đang nấu bên cạnh, "Nước sôi rồi, nhớ pha trà đó."
Ấm nước ùng ục sôi, bọt nước quay cuồng nhảy múa. Hoa Sùng xoay người nhìn thì thấy trên bàn còn để thêm hai cái ly thủy tinh đã bỏ sẵn trà hoa cúc, một cái của anh, một cái là của Liễu Chí Tần.
Trong lúc anh vẫn còn đang ngây người, Liễu Chí Tần đã bước nhanh đến phòng thẩm vấn.
"Cạch" một tiếng, ấm điện tự bật nút vì nước đã sôi.
Hoa Sùng hất hất đầu, cầm ấm nước chế vào hai ly thủy tinh. Cánh hoa cúc màu vàng nhạt mềm mại bung xòe ra trong làn nước nóng, lan tỏa mùi thơm nhè nhẹ. Trần Tranh đưa tới có khác, đúng là trà ngon.
Nhưng mà trà có ngon thì xưa giờ anh vẫn luôn lười nấu nước pha, còn bị chọc là thích ăn hoa cúc sấy khô. Ngẫm lại thì đúng là từ lúc Liễu Chí Tần đến, Hoa Sùng mới chân chính nếm được vị trà xịn xò Trần Tranh cho.
Cũng là từ lúc Liễu Chí Tần đến, mới có người có thể bắt kịp suy nghĩ của anh, cùng suy luận vụ án với anh.
Nước còn nóng lắm, vẫn chưa uống được. Anh bưng hai cái ly lên, nhìn thoáng qua hướng phòng thẩm vấn, thấy các tổ viên khác đã lục tục vào phòng.
Điều tra nguồn gốc Sevoflurane lậu ở bệnh viện không có kết quả. Các bệnh viện quản lý rất chặt các loại thuốc gây mê nên không thể có chuyện tuồn Sevoflurane ra ngoài. Vậy có nghĩa là hung thủ lấy Sevoflurane ở chợ đen, và tạm thời vẫn chưa có manh mối nào khác.
Tổ Điều Tra Kỹ Thuật trích xuất các camera an ninh gần đại học Lạc Thành tìm Trần Vận. Ngày 27 tháng 8, Trần Vận và Chân Cần, Lý Tu cùng đi đến cổng nam đại học Lạc Thành. Trần Vận đeo cặp sách, nghiêng đầu trò chuyện với Chân Cần. 10 phút sau, cả ba xuất hiện trước cổng trường, Chân Cần mua một gói thuốc lá, đưa cho Lý Tu một điếu. Cả hai cùng châm lửa hút. Sau đó thì không thấy xuất hiện trong camera nữa.
Viên Hạo nói: "Trước khi mất tích, Trần Vận đi cùng Chân Cần và Lý Tu, Vương Tương Mỹ cũng là hai cậu ta phát hiện. Tuy rằng không nên có thành kiến với học sinh hư, nhưng thật sự là đám nhóc này rất đáng ngờ."
Hoa Sùng chống cằm, nhớ đến những lời Chân Cần đã khai trước đó.
Trước mắt thì đúng là đám nhóc trường Thập Nhất này là người khả nghi nhất trong vụ án Trần Vận mất tích. Cậu ta nói xem Trần Vận như em gái mình, rồi nói vợ chồng Trần Quảng Hiếu lợi dụng cô bé kiếm tiền, anh em du thủ du thực của cậu ta cũng xác nhận như vậy. Nhưng mà lũ nhóc này lại cùng bè cùng phái, khả năng tất cả cùng nhau nói dối là rất cao, huống chi hôm đó lúc từ đại học Lạc Thành về, Chân Cần nói Trần Vận tách ra về một mình, hôm sau mới biết cô bé mất tích.
Không phải khai cái gì cũng có thể hoàn toàn tin tưởng.
"Tôi cảm thấy nên đưa bọn nhóc này vào diện tình nghi." Một tổ viên nói: "Tôi đã đến nơi ở của Chân Cần hỏi thăm qua, nó là một tiểu khu rất cũ kỹ ọp ẹp, hàng xóm thì không dám chắc cậu ta có về nhà chiều hôm ấy không. Chân Cần không có cha mẹ, trong nhà chỉ có một bà lão già cả không minh mẫn, nên không thể làm nhân chứng."
"Nhưng nếu nhóm Chân Cần có liên quan đến vụ mất tích này, thì bọn chúng giấu cô bé ở đâu?" Một tổ viên khác nói: "Nếu cô bé đã bị sát hại thì thi thể cũng đã bị xử lý, nhưng nếu chưa thì cô bé bị nhốt ở đâu?"
"Cho nên mới phải lôi cậu ta ra thẩm tra trước đó."
"Lúc cậu ta nháo nhào đòi đi tìm Trần Vận tôi thấy cậu nhóc hốt hoảng thật sự, không phải giả vờ."
Mọi người tranh luận ồn ào, Hoa Sùng vừa nghe vừa nhắm mắt day day thái dương.
Chân Cần là một học sinh hư không học hành gì, loại người này có khả năng cao là hung thủ. Nhưng sự thật là có rất nhiều vụ án hung thủ dùng những người như thế để làm khiên chắn cho mình.
Chân Cần rất bất mãn với cha mẹ Trần Vận, thậm chí chửi Trần Quảng Hiếu là khốn nạn. Nhắc đến cha mẹ người ta chỉ nghĩ đến hai từ "yêu thương", dân gian thậm chí còn nói "Ai cũng có thể hại anh, trừ cha mẹ ruột."
Thân là cảnh sát hình sự, mấy năm nay Hoa Sùng gặp rất nhiều những vụ án người nhà sát hại lẫn nhau, có con giết cha mẹ, cũng có cha mẹ giết con. Việc lợi dụng con gái để kiếm tiền như Chân Cần tố Trần Quảng Hiếu, nói thẳng ra là rất phổ biến.
Xét đến cùng, quan hệ gia đình, cũng khó tránh khỏi việc lợi dụng lẫn nhau.
Chỉ có điều cái làm anh cảm thấy bức xúc, là Trần Vận còn quá nhỏ.
Khúc Trị hỏi: "Tổ trưởng Hoa, vậy mình thả ra hay thẩm tra tiếp?"
Hoa Sùng thở hắt ra một hơi, "Trước mắt cứ giữ cậu ta và nhóm bạn bè lại, lúc thẩm tra nhớ chú ý từ ngữ, lũ nhóc còn chưa đến 18 tuổi đâu đó."
Sau khi tan họp không lâu, Liễu Chí Tần và Trương Mậu đã trở lại.
"Thế nào?" Hoa Sùng hỏi.
"Có vẻ không liên quan gì đến hai vụ trước cả." Trương Mậu buồn rầu nói: "Trừ việc người mất tích là bé gái."
Hoa Sùng nhìn Liễu Chí Tần.
Liễu Chí Tần hớp một ngụm trà, "Tôi nghĩ Trương Đan Đan bỏ nhà đi bụi. Trần Vận và Vương Tương Mỹ đột ngột mất tích nhưng Trương Đan Đan trước khi biến mất có cãi nhau với cha mẹ một trận."
"Nguyên nhân là gì vậy?"
"Yêu sớm."
"Hả, mới 10 tuổi mà?"
"Bởi vậy mới gọi là sớm đó!"
Hoa Sùng ôm trán, "Vậy cậu bé yêu sớm với Trương Đan Đan đâu?"
"Cũng mất tích, nhưng người nhà không báo cảnh sát." Liễu Chí Tần bất đắc dĩ, "Chắc là rủ nhau trốn mất rồi, các phân cục cảnh sát đang cố tìm kiếm hai đứa trẻ."
"Hy vọng không xảy ra chuyện gì." Hoa Sùng nhờ Trương Mậu đi làm công việc khác, rồi hỏi Liễu Chí Tần: "Cậu có nhận ra Trần Vận và Vương Tương Mỹ thật ra có một ít điểm giống nhau không?"
"Cha mẹ cả hai đều buôn bán khấm khá, sau khi tan học đều không về nhà, một là không muốn ở một mình trong nhà, một là bị bắt ở tiệm tiếp khách." Liễu Chí Tần nói: "Cả hai cô bé đều không hạnh phúc."
"Đặt giả thiết cả hai vụ này là cùng một hung thủ, thì hắn chọn đối tượng nạn nhân là gì? Các bé gái không thể về nhà?" Hoa Sùng lắc nhẹ đầu, "Tôi vẫn cảm thấy hai cô bé có mối tương đồng, nhưng không đủ mạnh và thuyết phục. Vụ án các bé gái đa phần đều là bắt cóc hiếp dâm hoặc lừa bán, lần này lại dính đến Sevoflurane đã thấy không giống với bình thường rồi, nếu không phải vì ăn cắp nội tạng phi pháp thì tôi cũng không thể nghĩ ra động cơ gây án nào khác."
"Nhưng mà Sevoflurane liều dùng rất cao, không phải do sơ suất phẫu thuật." Liễu Chí Tần đăm chiêu nhìn thẳng, "Hung thủ sử dụng nó như một loại chất độc."
"Nhưng mà có vô số cách giết người, nếu là dùng độc cũng có rất nhiều các chất độc khác dễ mua hơn như thạch tín, kali xyanua, tại sao phải sử dụng thuốc gây mê Sevoflurane để giết người? Sevoflurane không phải không bị kiểm tra ra, hắn làm như thế chẳng vì mục đích gì cả, ngược lại còn dễ bị bại lộ." Hoa Sùng nói xong lại bổ sung thêm: "Nhưng mà chắc chắn hắn ta có nguyên nhân. Thuốc gây mê Sevoflurane và đầm liền màu hồng là hai manh mối quan trọng nhất."
Đúng lúc này, Lý Huấn từ Khoa Kiểm Nghiệm vội vàng chạy tới, tay cầm một chồng báo cáo, "Tổ trưởng Hoa, cái váy này nằm trong bộ sưu tập của một hãng thời trang trẻ em vừa tung ra đầu năm nay, lúc mới ra nó đến 899 tệ (3 triệu 1), giờ đã gần hết mùa nên giảm giá còn khoảng 400 tệ (1 triệu 4)."
400 tệ tuy không quá đắt, nhưng đối với gia đình Vương Tương Mỹ cũng là khá cao. Vương Giai Muội mua quần áo cho Tương Mỹ chỉ khoảng tầm giá trên dưới 50 tệ (150k), đều là hàng chợ rẻ tiền.
Hoa Sùng lập tức hỏi: "Có thể truy ra váy này bán ở cửa hàng nào không?"
- -
Đáng lẽ phải chú thích cái này mấy chương trước nhưng quên mất:
Sevoflurane là thuốc gây mê dạng hít, mùi thơm ngọt, độ an toàn khá cao nên sử dụng cho cả các ca phẫu thuật cho trẻ em và thú y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...