Tam Diện Học Đường Xuyên Thành Nam Nhân Triều Đường


Hôm sau mọi người đều bị gọi dậy rất sớm để làm tổng vệ sinh.

Bên Bắc Lân Hội, Tử Hoa được giao cho công việc quét sân, muội ấy đang chăm chỉ quét gần hết khoảng sân của mình thì bị cản trở bởi một người đang đứng gần đấy.
- Xin lỗi, làm ơn tránh ra để tôi quét chỗ này!
- Này...Hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?
Nghe người ấy hỏi mình Tử Hoa ngẩn đầu lên xem, không ngờ đó chính là gã công tử họ Triệu hôm cô đi xem mắt.

Họ không phải là những vị khách bình thường mà còn là sứ giả của Ngô Duy Nhĩ, nói đúng hơn gã đi cùng y là sứ giả còn y chỉ là bằng hữu kiêm luôn vệ sĩ của hắn, chả trách sao võ công lại cao cường đến vậy. 
- Không, không chúng ta chưa gặp nhau lần nào...!- Tử Hoa vội vàng cúi gầm mặt xuống, xoay hướng khác quét lấy quét để. 
Vừa lúc đó gã sứ giả họ Miêu cũng bước đến, thấy gương mặt nghi ngờ của họ Triệu bèn hỏi han:
- Có chuyện gì vậy?
- Ta có cảm giác đã gặp cậu sĩ tử kia trước khi đến đây rồi.
Nghe xong, Tử Hoa có một chút chột dạ bèn giả vờ quét ra xa chỗ hắn.

Thế nhưng gã họ Miêu đó cũng cảm thấy nghi ngờ, hắn ngạo nghễ bước lại gần muội ấy cao giọng nói:
- Ngươi, ngước mặt lên cho ta xem thử!
Tử Hoa run đến nỗi chân đứng không vững, bụng thầm nghĩ lỡ như bọn hắn vạch trần mình thì hỏng chuyện.

Đang hoang mang không biết làm sao hên mà Hạo Phi đúng lúc xuất hiện:
- Tử Hoa, bên kia đang thiếu người cậu quét chỗ này xong rồi có thể qua phụ họ được không? 
- Được chứ, được chứ, tôi đến giúp họ ngay đây! - Muội ấy mừng như bắt được vàng vì có cớ tránh mặt hai gã kia.
Hạo Phi nhìn sang thấy sứ giả Tây Vực cũng ở đó, y kính cẩn hỏi thăm:

- Sứ giả Ngô Duy Nhĩ, các huynh đang dạo chơi à? Có cần gì cứ cho tôi biết, chúng tôi tuy là một học viện nhỏ nhoi nhưng sẽ cố hết sức phục vụ mọi người một cách chu đáo nhất.
- Lưu công tử lại khiêm tốn rồi, nếu như huynh có thời gian rãnh rỗi, hãy đến uống trà đàm đạo với chúng tôi! Tôi rất muốn nghe huynh kể thêm về lịch sử nơi này - Họ Miêu đưa ngón tay lên ngực Hạo Phi tán tỉnh.
Lưu Hạo Phi ngượng ngùng một lúc rồi đáp:
- Vâng, tôi rất sẵn lòng khi nào có thời gian nhất định sẽ đến tiếp chuyện...!Bây giờ tôi phải hướng dẫn cho bọn họ, xin phép cáo từ! - Y vừa quay đi đã làm cái biểu cảm rùng hết cả mình.
Triệu Hoàng Thác bước đến bên cạnh tay sứ giả chau mày hỏi:
- Sao lại mời hắn uống trà?
- Ai biểu huynh ấy tuấn tú quá làm chi - Họ Miêu vuốt tóc khoái chí, khiến bạn của hắn cũng rùng hết cả mình không kém Hạo Phi.
Bên Nam Quy Hội bọn Văn Anh, Lý Thức cũng đang quét sân.

Lý Thức tiến đến sát gần chỗ cậu ga-lăng bảo:
- Ngồi nghỉ đi, để phần của ngươi cho ta!
- Thật ư? Vậy thì...
Văn Anh còn chưa nói hết câu thì đám sĩ tử xung quanh đã ồ ạt chạy ra ngay cổng Nam Quy Hội chỉ vì Minh Nguyệt vừa đi ngang qua.

Bọn họ cuống quýt như thể nàng ta là tiên nữ hạ phàm trong phút chốc nhất định phải chiêm ngưỡng không thể bỏ lỡ. 
Đến cả cái tên Lý Thức vừa mới nói lời ngon tiếng ngọt với cậu đây, chớp mắt một cái đã nhập bọn cùng với đám người kia, miệng không ngớt hỏi Tử Kỳ: 
- Con gái nhà ai mà xinh đẹp thế? Tiên nữ nào mà đi lạc vào Tam Diện thế này?
Hóa ra y cũng giống như bọn nam nhân khác, Văn Anh bực bội cầm chổi dùng dằn quét.

Đúng là chẳng nên trông cậy gì vào Lý Thức.

Chợt cậu để ý thấy vị thanh niên người ngoại quốc đang đứng gần đấy tay cầm kính lúp soi vào mấy bụi hoa.


Văn Anh liền bước đến bên cạnh y, vừa thấy cậu y đã vui vẻ giới thiệu lưu loát bằng tiếng Hán:
- Xin Chào, tôi là William, quê hương của tôi là nước Pháp.
- Nước Pháp ư? - Văn Anh giống như cá gặp nước, ngay lập tức dùng vốn từ trong khoảng thời gian du học ở Pháp nói chuyện với y - Bienvenue dans mon pays! (*Chào mừng cậu đến với đất nước của tôi)
Gã người Pháp sững sờ với ngoại ngữ của cậu, như gặp được người bạn tri kỷ từ lâu y đáp:
- Cậu biết tiếng Pháp ư, cậu học nó bằng cách nào? * (Tiếng Pháp - Thông cảm mị không dám dùng tiếng Pháp để viết vì không đủ trình:,)))
- Tôi đọc sách, anh đang làm gì đó? *(Tiếng Pháp)
- Tôi đang nghiên cứu cây cỏ ở nơi này, chúng rất đẹp *(Tiếng Pháp)
- Xem ra anh là một người rất yêu thiên nhiên! *(Tiếng Pháp)
- Đúng vậy, tôi có sở thích là đi du lịch, khám phá thiên nhiên và tìm tòi về cuộc sống ở các đất nước khác! Tiếng Pháp của cậu tốt thật, sau này có thể kể cho tôi nghe sâu hơn về văn hóa nơi đây không? *(Tiếng Pháp)
- Rất sẵn lòng! *(Tiếng Pháp)
- Nhưng tôi vẫn chưa biết tên cậu...
- Tên tôi là Tiết Văn Anh.
- Tiết Văn Anh - Y cố gắng ghi nhớ nó bằng tiếng Hán.
Lý Thức chợt nhớ ra quay lại dáo dác tìm Văn Anh, thấy cậu đang đứng nói chuyện vui vẻ cùng với gã người Pháp y bèn nhanh nhảu tới gần.

Cả hai vẫn đang say sưa trò chuyện chẳng màng đến sự xuất hiện của y, Lý Thức liền đưa tay choàng qua vai Văn An để khẳng định sự tồn tại của mình.
- Ngươi làm gì thế? Không lo đi quét sân à? - Văn Anh cảm thấy phiền liền gạt tay y ra.
- Ngươi cũng thế! Sao đứng đây nhiều chuyện mà không chịu quét đi?
- Ngươi đã bảo quét dùm ta rồi còn gì?
- Quét dùm để ngươi đi giao lưu với người khác à? Ta đâu có ngốc!
- Ban nãy lúc ngươi nhìn cô nương ta, mặt của ngươi cũng rất ngốc còn gì!

- À hóa ra là ghen vì ta nhìn cô nương khác nên giận dỗi ra đây kiếm người tâm sự hả?
- Ghen cái đầu ngươi...
Thấy Văn Anh cãi không lại, Lý Thức làm mặt xấu trêu cậu.

William đứng đó nghe cuộc tranh cãi giữa 2 người họ thì phì cười.
- Nè, ngươi hiểu bọn ta nói gì sao? - Lý Thức hỏi.
- Huynh hiểu chúng tôi nói gì à? (*Tiếng Pháp) - Văn Anh thông dịch lại.
- Không Không, chỉ là tôi thấy 2 bạn tranh luận với nhau thật đáng yêu, giống như một cặp tình nhân vậy.

(*Tiếng Pháp)
- Không phải như huynh nghĩ đâu...(*Tiếng Pháp) - Văn Anh đỏ mặt phân bua.
- Này, hắn nói gì vậy?
- Hắn nói ngươi cãi nhau trông như tên ngốc vậy!
- Nói xạo!
Lý Thức giả vờ thọc lét Văn Anh, cậu tức cười bỏ chạy.

Hai người họ còn rượt đuổi nhau lòng vòng khắp sân.
Thấy bọn họ đùa giỡn như thế Tử Kỳ nghĩ thầm trong bụng: "Từ lúc Lý Thức về đây, Văn Anh trông vui vẻ lên hẳn.

Thế này thì muội muội của ta không có hy vọng gì rồi".

Y thở dài một cái rồi tiếp tục lau hành lang. 
- ------------------------
Sau khi tổng vệ sinh xong các sĩ tử tụ họp ở sảnh chính cùng với các lão sư và đoàn sứ giả xem biểu diễn.

Mở đầu là màn hát tốp ca của các sĩ tử Tam Diện kết hợp với nhạc cụ truyền thống, Từ lão sư và Minh Nguyệt gảy đàn, Thường Phong thổi sáo còn Tiểu Linh tỷ thì gõ đàn đá.

Sau đó họ được thưởng thức màn trình diễn kiếm thuật và trà đạo của các sứ giả đến từ Nhật Bản, bài múa truyền thống của quận chúa xứ Cao Ly và màn ảo thuật của William.
Cuộc viếng thăm này đúng là khiến cho người ta mở mang tầm mắt, Văn Anh cảm thấy rằng cuộc sống ở thời đại này càng lúc càng phù hợp với mình hơn.

Sống trong thân xác một thiếu niên thì sao chứ? Cậu có cha mẹ, có thầy cô bạn bè yêu thương, mỗi ngày đều là những trải nghiệm mới mẽ, không có gì để lo nghĩ, so với một giám đốc cô độc chẳng phải tốt hơn nhiều hay sao?   
Buổi cơm trưa hôm đó Tử Hoa, Văn Anh và Tiểu Linh ngồi chờ mấy nam nhân kia đi lãnh dùm phần cơm.

Mấy người đó nhiệt tình như thế không biết vì ga lăng với ba người họ hay là tìm cớ để được trình diện Minh Nguyệt cô nương kia nữa.

Cả ba người chống cằm ngán ngẫm nhìn mấy gã nam nhân đó xoắn xít trước người đẹp, Tiểu Linh buộc miệng:
- Xem ra anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân, dù là một gã si tình hay một gã mọt sách thì cũng vậy. 
- Tỷ nói phải, đàn ông trên đời đều giống như nhau cả thôi! - Văn Anh đồng tình. 
- Văn Anh, huynh đâu có giống như họ! - Tử Hoa ngạc nhiên thắc mắc.
Văn Anh chợt giật mình nhớ lại mình đang ở trong thân xác của nam nhi nên vội vàng ngồi thẳng dậy sửa lời:
- Đúng vậy, ngoại trừ ta, ta làm sao mà giống bọn họ được chứ!
- Thường Phong cũng vậy, huynh ấy chắc chắn cũng không thích cổ! - Tiểu Linh nói thêm.
- Sao tỷ dám chắc chắn như vậy, hôm kia tôi còn trông thấy Trần ca bổ củi giùm cô ấy, huynh ấy chỉ là không thể hiện ra thôi.
- Ta cá là không có chuyện đó, ta cùng huynh ấy lớn lên kiểu con gái điệu đà đó không thể nào lọt vào mắt huynh ấy được - Tiểu Linh nhiệt tình phản biện.
- Tôi cũng cùng Tử Kỳ lớn lên, cứ ngỡ huynh ấy không thể nào thích cô ta vậy mà tỷ thấy rồi đó.

Tôi cá với tỷ Thường Phong huynh cũng vậy - Tử Hoa cũng không vừa.
- Văn Anh, đệ nói xem Thường Phong có thích cổ không?
- Đương nhiên là có rồi, huynh cũng nghĩ thế phải không Văn Anh?
- Ta..ta không biết - Văn Anh lắp bắp, cảm thấy vô cùng khó xử khi ở giữa hai người họ.
+
- ---------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận