ĐI HỌC THÔI!Văn Anh bối rối quay lại, đập vào mắt cậu là những vệt màu đỏ quằn quện trên ngực Thường Phong, nhớ lại chuyện lúc nãy cậu liền lo lắng hỏi:
- Biểu huynh, cái này có phải do lúc nãy bị tên Triệu công tử đó đả thương không? Huynh có đau không? Sao lại không nói cho mọi người biết?
- Đệ yên tâm, công lực của ta lúc đó đã làm giảm chín phần đòn tấn công của y, chỉ là dấu vết bị hằn lại không vấn đề gì - Thường Phong vừa trấn an cậu vừa cài lại áo.
- Cái tên đó rõ ràng là người xấu, vì đánh không lại huynh nên mới cho chúng ta đi dễ dàng như vậy.
- Hắn không gây sự với chúng ta nữa là tốt rồi.
Dựa vào chiêu thức đó ta đoán bọn họ chắc là người tộc Duy Ngô Nhĩ đến từ Tây Vực.
- Đệ cũng đoán như thế...- Văn Anh đáp
- Đoán ư? Đệ làm sao mà biết được?
- Đệ biết vì...vì...- Văn Anh gãi đầu rồi "à" lên một tiếng - Huynh quên cha đệ là thương buôn sao? Nào là con đường tơ lụa, người Tây vực, Ba tư, Thổ Nhĩ Kì...!cha đều kể cho đệ nghe về văn hóa lẫn phong cách ăn mặc của họ...
- Cũng phải! Thôi chúng ta không bàn chuyện này nữa, đệ chuẩn bị đồ đạc hết cả chưa? Ngày mai phải sớm xuất phát về Tam Diện đấy.
- Đệ lập tức đi chuẩn bị ngay đây!
- ------------------------
Tối đó, Chu lão gia thiết đãi bọn họ một bữa ăn chia tay cực kỳ hoành tráng.
Ông ấy còn vui vẻ dặn dò:
- Các con lên Trường An nhớ chăm sóc nhau.
Tử Kỳ, con ráng mà lo cho muội muội con đấy!
Văn Anh cũng vì thái độ kỳ lạ của Chu lão gia mà thắc mắc với Tử Dung lúc họ ở hoa viên uống trà
- Muội đã nói gì với cha vậy? Sao ông ấy dễ dàng cho muội đi Trường An học rồi?
- Muội không nói là đi học, muội chỉ xin cha đi theo chăm sóc ca ca...
- Nhưng chẳng phải cha luôn muốn muội ở lại quê nhà thành hôn sao? - Thường Phong thắc mắc
- Thì...muội nói là đến Trường An tìm hôn phu.
Cha đương nhiên là đồng ý!
- Đơn giản vậy thôi à? - Văn Anh nghi ngờ
- Tử Dung muội nói thật đi! - Tử Kỳ sốt sắng lo cho muội muội
- Thật ra muội hứa với cha nếu nửa năm sau không tìm được ý trung nhân sẽ để cha tùy ý sắp xếp...!- Muội ấy mím môi đáp
- Ra là vậy, nhưng cha lo lắng cho muội như thế, muội gạt ông ấy hoài cũng được sao?
- Văn Anh nói đúng đấy! Đến lúc đó sẽ thế nào, muội nên cân nhắc đến hậu quả - Thường Phong khuyên nhủ
- Các người nói muội phải làm sao đây, cha tuy lo lắng nhưng không nghĩ đến cảm nhận của muội.
Hơn nữa muội cũng không gạt ông ấy, muội sẽ chinh phục được người mình thích rồi dẫn người đó về ra mắt cha!
Tử Dung nói xong liền quay ngoắt về phòng.
Ba người nam nhân họ nhìn nhau lắc đầu ngán ngẩm.
Sớm hôm sau khi mọi người đã chuẩn bị mang tất cả đồ đạc lên xe, Thường Phong là người ra sau cùng, y cầm bộ y phục của Văn Anh đưa cho cậu mà nói:
- Vậy mà đệ nói với ta đã thu dọn xong cả rồi!
- Cái áo này hôm qua bị ướt đệ đem phơi mà quên mất, cũng may huynh chu đáo kiểm tra lại - Cậu mỉm cười cất nó vào tay nải
Gương mặt Thường Phong có chút kỳ lạ, thật ra ban nãy khi thu y phục giùm Văn Anh, y phát hiện trong túi áo có một bức vẽ.
Nhân lúc Văn Anh không để ý đã nhanh tay cất nó bên mình.
Trước khi rời Trường An Tử Kỳ đã ghé Lai Hồi quán bàn giao chìa khóa cho chủ quản rồi xuất phát.
Họ mất cả ngày ròng rã trên xe, ai nấy đều tranh thủ chớp mắt một tí.
Tử Dung gục đầu lên vai ca ca ngủ còn Văn Anh thì dựa vào Thường Phong.
Thoắt cái trời đã tối, họ tấp vào một nhà khách ven đường ở trọ.
Hôm sau mọi người lại tiếp tục lên đường, lúc này Tử Dung đã cải trang trở lại thành nam nhân.
Văn Anh cảm thấy thực sự nể muội ấy, mệt nhất là ngày ngày đều trong bộ dạng đó, mọi cử chỉ phải thật thận trọng để không ai phát hiện, nếu là cậu cậu đã bỏ cuộc tức khắc rồi.
- Đi học thôi! - Tử Hoa háo hức nói ngay khi xe ngựa vừa xuất phát
Lần quay trở về này tâm trạng ai cũng rất là vui và thoải mái, họ mong muốn được nhanh chóng gặp lại trường lớp, các lão sư và bạn học.
Thế nhưng không ai trong số họ biết rằng mình sắp phải đối mặt với những mối nguy hiểm phía trước, những kẻ trong bóng tối đang manh nha biến nơi đó trở thành một chiến trường dùng những sĩ tử làm con tốt.
- ------------------------------
"" Ngày 15 tháng 7 năm 680,
Chúng tôi vừa đến Trường An, lần này quay lại học viện tôi có cảm giác lạ lắm, một chút háo hức xen lẫn bất an.
Ban đầu tôi mong muốn đoạn đường được rút ngắn lại để đến Tam Diện thật nhanh, nhưng khi gần đến nơi tự dưng lại hồi hộp một cách kỳ cục.
Giống như có linh cảm không hay cho lắm, nhưng do cảm giác muốn được đi học còn mãnh liệt hơn nên tôi quyết định loại cái suy nghĩ lan man đó bằng cách ló đầu ra bên ngoài cửa sổ hít một chút không khí.
Biểu ca ngay lập tức bảo tôi cẩn trọng, huynh ấy lúc nào cũng canh chừng tôi như một đứa trẻ.
Từ xa tôi đã trông thấy tấm biển dựng đứng to tướng đề 4 chữ "TAM DIỆN HỌC ĐƯỜNG", các sĩ tử đang vào ra tấp nập.
Tôi chợt nghĩ đến Lý Thức, không biết y đã thu xếp xong xuôi chuyện nhà hay chưa? Liệu y có đang ở trong đó, chỉ đợi tôi vừa bước vào sẽ lập tức xỏ xiên, bắt bẻ bằng mấy lời lẽ sến súa? À mà trước khi để tên họ Lý đó kịp lên tiếng tôi nhất định phải mắng cho y một trận vì tối hôm đó dám tự ý hôn tôi.
Trước cổng trường có người đứng chờ sẵn.
Thấy xe chúng tôi đến, cô ấy vội vàng giơ chiếc khăn tay lên vẫy vẫy, tôi nhận ra đó là Tiểu Linh.
Tỷ ấy có tâm đến nỗi đứng đón chúng tôi về nữa cơ.
Vừa bước xuống xe, tôi và Tiểu Linh ôm nhau mừng rỡ, Thường Phong tiến đến chỗ chúng tôi, câu đầu tiên huynh ấy hỏi Tiểu Linh là "mọi việc có ổn không?".
Tỷ ấy bỗng dưng thay đổi nét mặt, đành hanh nói:
- Ổn gì chứ, lúc các người đi Tam Diện đã xảy ra một chuyện động trời đó có biết không?
...""
- Tô tiểu thư, tôi cảm thấy "Nhật Ký xuyên không" này dùng nhân vật Tiết Văn Anh để kể chuyện chẳng phải lôi cuốn hơn sao.
Cô không muốn giữ nguyên bản gốc để xuất bản à? - Nhật Doanh gợi ý
Biên tập viên kiêm nữ văn sĩ gần đây có rất nhiều tác phẩm tình cảm nổi tiếng trong giới trẻ - Chu Nhật Doanh đang ngồi trong văn phòng cùng với cháu gái chủ tịch.
Sau khi nhận được mail và file nhật ký của Tô Anh, họ đã trao đổi và hẹn gặp mặt về vấn đề xuất bản sách.
Nhật Doanh có vẻ rất quan tâm và thích thú với nội dung cuốn tiểu thuyết: "Một nữ tài phiệt sau khi xuyên không phải sống trong thân xác một tiểu thiếu gia và liên tục gặp rắc rối, không chỉ là cạnh tranh giữa các sĩ tử mà còn bị cuốn vào cuộc tranh đoạt quyền lực của các thế lực thuộc hoàng tộc".
Tô Anh muốn cô ấy dựa vào quyển tiểu thuyết của mình mà viết nên một câu chuyện mới dưới góc nhìn của người ngoài cuộc.
Nhưng sau khi đọc xong, nữ biên tập kia lại cho rằng để nguyên bản gốc và giữ luôn tên tác giả sẽ chân thật, xúc động hơn.
- Tôi là một doanh nhân không phải một nhà văn...- Tô Anh mỉm cười đáp, cô ấy đan tay vào nhau, tựa lưng vào ghế nói tiếp -...Đó là lý do tôi tìm đến cô, tôi tin tưởng danh tiếng của cô sẽ mang nó đến tay nhiều độc giả hơn tôi.
- Tôi sẽ để tiêu đề là "lấy cảm hứng từ câu chuyện của T.A" nếu cô muốn.
Tô tiểu thư, rõ ràng cô không cần nổi tiếng cũng không cần tiền.
Vậy nguyên nhân gì lại muốn tôi đứng ra thay cô phổ biến nó đến vậy?
- Tôi chỉ là muốn xem ý kiến của độc giả sẽ như thế nào, họ cảm thấy Văn Anh đáng thương hay đáng trách.
Tôi cũng muốn biết xã hội nhìn nhận tình yêu đồng giới ấy ra sao? Và hơn hết...
Nhật Doanh kiên nhẫn nhìn Tô tiểu thư, khóe mắt cô ấy bỗng dưng long lanh toát lên nét gì đó vừa day dứt, vừa chua xót.
Tô Anh mím môi ngước mặt lên trần nhà vài phút, lấy lại nét cương trực vốn có của mình, cô ấy lại nhìn thẳng vào biên tập Chu và đáp:
- Tôi chỉ hy vọng rằng nếu những người bạn của mình thực sự có tồn tại ở thời đại này họ sẽ đọc truyện của cô.
Cho dù không thể nhớ những gì xảy ra trước kia...thì ít nhất cũng sẽ cảm nhận được điều gì đó.
- Cô nói cứ y như câu chuyện này đã xảy ra thật vậy, đúng là trí tưởng tượng của một giám đốc công ty sáng tạo phần mềm có khác.
Nói thật tôi đã đọc đi đọc lại quyển tiểu thuyết của cô, không hiểu sao tôi cảm thấy rất thích nó, cô nói xem có khi nào tôi cũng là một nhân vật đã từng tồn tại trong đó hay không?
- Cũng có thể - Tô Anh mỉm cười đáp.
- ----------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...