Tâm Đầu Hảo

Edit: reallllchicken

Beta: Uyên

Lạc Thời đã đến nhà Chu Trạch Đình nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên qua đêm.

Dì Trần đưa cô vào phòng dành cho khách, theo như dì ấy nói thì phòng Chu Trạch Đình ở cách vách.

Cô đứng ở cửa, mắt nhìn về hướng đó.

Anh cởi áo khoác ra, dẫm cầu thang bước lên, tiếng bước chân giấu vào mặt thảm trên đất.

Đến lúc anh đứng bên cô, hơi thở sát bên cô, gò má cô ửng đỏ.

"Dì Trần có hâm nóng sữa bò, chút uống xong thì ngủ tiếp." Anh nói.

"Đã biết."

Chu Trạch Đình thấy cô không nhúc nhích, "Không vào à? Hay là không thích phòng này."

Thích. Sao có thể không thích được chứ? Nơi cách anh một bức tường.

Cô lắc đầu, bước chân khẽ động, đẩy cửa ra đi vào, lúc sắp đóng cửa, đầu nhỏ chui ra từ sau cửa phòng, đôi mắt hơi nháy nói: "Vậy anh Trạch Đình ngủ ngon."

Anh gật đầu, bước chân thay đổi, nhưng không đi đến phòng ngủ, cô đứng thẳng người, gọi anh lại, "Anh Trạch Đình,"

"Hửm?" Chu Trạch Đình nghi hoặc nhìn về phía cô.

"Anh không vào phòng nghỉ ngơi à?"

"Vào thư phòng xử lý ít chuyện, em ngủ trước đi." Anh nói.

"Hôm nay làm phiền anh trễ như vậy." Cô nhìn đáy mắt anh mệt mỏi, có chút áy náy nói.

Anh hơi ngừng, sự lãnh đạm trên mặt đã tháo xuống, nghĩ một chút, đi trở lại mấy bước, đột nhiên giơ tay lên xoa đầu cô, trầm giọng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, nhanh ngủ đi."

Nhiệt độ nóng ấm từ lòng bàn tay nhẹ vỗ về vầng trán, tim cô đột ngột/đột nhiên/bỗng nhiên đập nhanh, bỗng nhiên mở mắt nhìn anh, ngũ quan anh tuấn cũng nhìn cô.

Ánh mắt ôn nhu như nước chảy.

Cô nín thở, sau một lát, lần nữa nói "Ngủ ngon" rồi vội vàng đóng cửa, lưng dựa vào cánh cửa, nhắm mắt điều hòa lại nhịp tim.

Trong nháy mắt đó, có gì đó đặc biệt trong lòng cô nảy lên/ trong lòng cô có gì đó thay đổi.

Dường như anh đối với cô không giống trước.

Nếu cô nghĩ lại, có lẽ sẽ phát hiện ra manh mối.

Nhưng trong chuyện này, lá gan Lạc Thời luôn khá nhỏ, cô không dám nghĩ sâu, sợ bản thân suy nghĩ nhiều.

Sáng sớm bảy giờ, cô rời giường, thái dương ngoài cửa sổ ấm dịu, cô duỗi người, ngồi dậy rửa mặt xong thì đẩy cửa phòng ra.

Đúng lúc, cửa thư phòng đối diện mở ra.

Chu Trạch Đình cõng nắng sớm đi ra, cổ tay áo sơ mi có nếp nhăn, như vừa mới bận rộn trong thời gian dài.

"Anh Trạch Đình, chào buổi sáng." Lạc Thời ngọt ngào lên tiếng chào hỏi.

"Chào buổi sáng." Anh trả lời.

Âm thanh hơi khàn sau khi thức đêm.

"Dưới lầu dì Trầm có làm đồ ăn sáng, em ăn trước đi."

"Vậy còn anh?" Cô vô thức nói, bước chân đi theo anh về phía trước mấy bước.


"Tôi đi tắm." Tay nắm lấy tay vịn cửa phòng, thấy cô theo sau, cổ tay không nhúc nhích, con ngươi liếc về sau, mày hơi nhướng, bên trong có chút hứng thú nổi lên, không rõ ý tứ, cô nghe thấy anh nói: "Sao vậy? Em muốn đi cùng?"

Giọng điệu vô cùng đứng đắn, bên trong không có sự trêu chọc của thiếu gia ăn chơi trác táng.

Lạc Thời nghe được lời này, mặt nóng lên, vội lắc đầu, bước chân bên dưới kiềm chế di chuyển không dám cử động.

Chu Trạch Đình thấy bộ dáng câu nệ của cô, trong mắt ẩn chứa ý cười, nhưng cô lại không nhìn thấy.

"Vậy thì xuống lầu ăn sáng đi, chờ chút nữa Lạc Thịnh đến đón em." Anh đẩy cửa tiến vào để lại một câu.

Cô sững sờ "Ồ", sau đó từ từ bước xuống lầu.

Trong lòng cô vẫn không ngừng bị câu nói của anh khuấy nhiễu, lăn tăn gợn sóng.

Tay nghề dì Trần rất tốt, bữa sáng đơn giản được nấu rất ngon miệng, cô ăn được một nửa, anh mới xuống lầu.

Rũ bỏ sự mệt mỏi, cả người anh (trở)lại sạch sẽ kiêu ngạo. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, dì Trần bưng ra một phần bữa sáng khác.

Động tác nhanh nhẹn bày ra trước mặt anh.

Trên bàn cơm yên tĩnh, ngay cả âm thanh dao nĩa va chạm với chén dĩa cũng được hạn chế nhỏ nhất.

Sau khi ăn xong, Chu Trạch Đình ngồi trên sô pha xem tin tức kinh tế, Lạc Thời không có chuyện gì để làm, nên đi đến ghế đơn bên cạnh anh ngồi xuống.

Cô ăn không ngồi rồi một hồi, trên TV đều là thuật ngữ chuyên nghiệp của kinh tế tài chính cô nghe không hiểu.

Bầu không khí ngột ngạt, mà sườn mặt anh rất nghiêm túc, cô không muốn quấy rầy, một lát sau, người dẫn chương trình cuối cùng dừng nói, chuyển tới quảng cáo, cô vội nhân cơ hội mở miệng, "Anh Trạch Đình, khi nào anh trai em đến?"

"Tám giờ rưỡi."

"À."

Sự trầm mặc trở lại, Chu Trạch Đình nghe cô nhỏ giọng than nên hỏi: "Nhàm chán sao?"

Lạc Thời gật rồi lắc.

Anh cũng không hiểu, chỉ dựa theo ý tứ mình nói: "Nhàm chán thì đến thư phòng chơi máy tính đi."

Cũng không có chuyện gì làm, mà anh cũng có chuyện của anh, cô đành phải đứng dậy, đi hai bước, nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, mềm giọng nói: "Em có thể đem xuống đây chơi được không?"

Thư phòng quá buồn, còn không bằng ở bên anh.

Chu Trạch Đình gật đầu, "Có thể."

Lạc Thời nghe vậy, tâm tình tăng vọt, mang dép lê chạy như bay lên lầu, chỉ chốc lát, trong ngực ôm máy tính anh xuống lầu.

Theo thói quen, lúc cô chơi máy tính, thích cuộn tròn hai chân để trên sô pha.

Nhưng động tác thực hiện được một nửa, dép mới vừa thoát khỏi chân, thì nhanh chóng dừng lại.

Cô đang ở nhà Chu Trạch Đình.

Động tác này hình như không được lễ phép.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô suy nghĩ hay là để xuống ngoan ngoãn ngồi yên.

Chẳng qua là không đợi cô cử động, ánh mắt Chu Trạch Đình khẽ nhìn cô, quét qua bàn chân mảnh khảnh, sau đó nói: "Làm sao thoải mái là được, đừng quá câu nệ."

"....Ồ." Lạc Thời nghe lời bỏ chân lên ghế sô pha.

Sau đó đặt máy tính lên đùi, nhấn nút mở máy.

Chu Trạch Đình đứng dậy, vào phòng bếp không biết làm gì.

Lần nữa đi ra, trong tay bưng dĩa trái cây đủ màu sắc, đều là trái cây theo mùa.


Anh còn chưa bỏ xuống thì thấy Lạc Thời cắn môi nhìn mình.

"Sao vậy?" Anh hỏi.

Lạc Thời xoay máy tính về phía anh, nói: "Không biết mật mã mở máy."

Chu Trạch Đình không lên tiếng, nhưng đặt dĩa trái cây lên bàn cạnh cô, sau đó đến gần cô, hơi kề sát vào người, không di chuyển máy tính, ở trước mặt cô duỗi tay, năm ngón tay trên bàn phím trôi chảy nhấn mấy cái.

Động tác anh rất nhanh, khi anh kề sát người cô không kịp phát hiện, không lui về sau, cứ tiếp xúc với nhau như vậy.

Tầm mắt cô vừa vặn dừng ở cổ anh, nơi đó có mùi hương thanh lãnh sau khi tắm, nhè nhẹ từng chút chui vào trong cánh mũi, làm lòng cô ngưa ngứa.

Muốn tùy tiện, muốn hôn.

Lạc Thời hơi híp mắt, ngay lúc sắp bỏ mặc cho miệng mình dừng ở chỗ máu lưu động kia, giọng anh trầm thấp vang lên, "Được rồi."

Cùng với đó anh còn hơi cúi đầu.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, cảm xúc trong mắt cô chưa kịp thu hồi, thản nhiên rơi vào trong mắt anh.

Sự càn rỡ bên trong đôi mắt trong veo bộc lộ ra ngoài, so với sự trầm tĩnh trước đây thì quá nóng bỏng.

Chu Trạch Đình ngớ ra rồi chớp mắt một cái, sau đó chút phức tạp ánh lên trong đôi mắt, Lạc Thời chưa kịp nghiên cứu, thì đã bị một bàn tay che kín đôi mắt.

Ánh sáng bị che khuất, mũi và các giác quan khác càng nhạy cảm hơn.

Mùi hương trên người anh trở nên nồng đậm, hô hấp cô gấp gáp, cô không biết anh muốn làm gì, không khí làm cho môi cô khô khốc, cô liếm môi, có chút bất an, cũng có chút căng thẳng, "Anh Trạch Đình --"

Sau đó âm thanh ngắt quãng, ngừng lại rồi biến mất giữa răng môi.

Lạc Thời cảm nhận rõ ràng có một thứ ấm áp dán lên đôi môi cô vừa liếm qua.

Cô không nhúc nhích hai giây.

Giây tiếp theo, Lạc Thời đánh bạo ngậm chỗ kia, đầu lưỡi va chạm.

Hơi do dự, hoảng sợ.

Liếm được một mùi hương thơm mát, cổ cô nổi lên hồng nhạt, trong trắng lộ hồng, giống như hoa anh đào, nhưng màu sắc thậm chí còn sậm hơn, càng kiều diễm hơn.

Làm cho người ta không thể dời mắt.

Càng không cần nhắc đến đôi mắt mờ mịt quyến rũ triền miên.

Chu Trạch Đình không dám buông tay, sợ mình nhìn thấy lại làm càn với cô.

Lạc Thời không thể tin được, giống như trong mơ, cô liếm thêm lần nữa, vệt nước ở đầu lưỡi đọng trên môi anh, làm người ta xao động.

Yết hầu chuyển động, anh nắm quyền chủ động, nhưng không quá kịch liệt, chỉ không nóng không lạnh ngậm lấy môi cô.

Ăn vào trong miệng, từ từ liếm mút, tiếng vang "Chậc chậc" mập mờ thay nhau vang lên.

Anh không tiến sâu, chỉ một lúc thì buông ra, môi rời đi, thấy được vệt nước sáng bóng trên môi hai người, dính nước miếng của mỗi người, đốt cháy tâm trí.

Trong đôi mắt nho nhã của anh đã xuất hiện dã thú, anh phải khắc chế, hơi thở hổn hển, dùng bàn tay khác ấn môi cô, dùng sức lau đi vệt nước, bất thình lình ngón tay chạm vào đầu lưỡi trơn trượt mềm mại, anh dừng lại, đầu lưỡi táo bạo hơn làm ướt toàn bộ ngón tay anh.

Một mảng nước dầm dề.

Chu Trạch Đình mím môi, đáy mắt tối sầm, anh thay đổi ngón tay, dùng ngón cái lau nước miếng trên môi cô, sau đó thẳng người, buông bàn tay ra, thản nhiên ngồi trở lại sô pha.

Lạc Thời chậm rãi mở mắt, hơi thở không ổn định, môi hơi mở, tiếng thở dốc tràn ra.


Bồng bềnh trong phòng khách.

Bên trong mắt cô lấp láp nước, Chu Trạch Đình chỉ liếc một cái, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Đoán không sai, đôi mắt Lạc Thời thật quyến rũ và thu hút người khác, nhưng cô vẫn không biết.

So trầm ổn tỉnh táo với Chu Trạch Đình, Lạc Thời không sánh bằng.

Cô liếm môi, cổ họng có hơi ngứa ngăn cản cô nói chuyện, cô mở miệng, "Anh Trạch Đình --"

Lời nói còn chưa dứt, tiếng chuông cửa biệt thự vang lên.

Giọng nói cô lập tức bị cắt ngang.

Dì Trần nghe vậy từ trong phòng bếp đi ra, bắt gặp cảnh tượng ở phòng khách, lúc trước một mực tránh trong bếp, giờ đi ra ánh mắt không ngừng nhìn về cậu chủ và cô Lạc.

Mặt cô Lạc hồng hồng, miệng nhỏ đỏ bừng, đôi mắt to chóp mũi tinh xảo, gương mặt có phúc khí, đừng nói đến thân hình, ngực nở nang, theo lời người nhà quê các bà nói chính là sinh nở tốt. ( Beta: ủa sinh nở tốt là hông nở nang chớ =))))

Hơn nữa thêm cậu chủ góp sức, tuổi trẻ lực mạnh huyết khí phương cương, thật xứng đôi.

(*) Huyết khí phương cương: để chỉ những người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng. (Beta: còn có thể hiểu là tinh lực mạnh ó =)))

Có điều eo cô Lạc quá nhỏ, dì Trần nghĩ rất xa, có chút lo lắng cậu chủ sẽ bấm gãy eo cô.

Về sau phải nấu nướng tẩm bổ cho cô, phải nuôi cô mập mạp.

Dì Trần nghĩ xong, trong lòng vui vẻ, ngay cả khi mở cửa bước chân cũng nhẹ đi mấy phần, mở cửa ra nhìn thấy là một gương mặt xa lạ, hỏi: "Cậu tìm ai?"

"Chào dì, con là bạn của Trạch Đình, Lạc Thịnh." Lạc Thịnh tính tình tốt nói.

"Vậy mời vào, cậu chủ ở phòng khách." Dì Trần thấy giọng nói anh quen thuộc, nên để cho người đi vào.

Hai phút này, Lạc Thời không nói chuyện, loại hơi thở ái muội này vẫn luôn tồn tại, cô đặt máy tính bị anh khép lại qua một bên, bên tai truyền đến giọng điệu quen thuộc của Lạc Thịnh.

"Nơi này khá tốt đấy chứ?"

Lạc Thời có chút không muốn để ý tới anh, chuyện gây gổ với Lạc Mi Mi ngày hôm qua vẫn còn lưu lại rõ ràng ở trong đầu cô. Cô ấy đối với cô rất tốt, mặc dù là chị họ nhưng tình cảm rất giống chị em ruột.

Lạc Thời không nói lời nào, Lạc Thịnh tiến lên mấy bước ngồi bên cạnh cô.

Ngồi chen chúc trên ghế sô pha đơn, cô dứt khoát đứng dậy nhường chỗ cho anh.

Sau đó đứng bên ghế hỏi: "Chị Mi Mi đâu?"

Động tác Lạc Thịnh ngừng một lát, nhớ tới Lạc Mi Mi, ánh mắt anh hơi tối, có điều trong chốc lát đã phục hồi tinh thần, cười nói: "Mi Mi có việc về thành phố C, mấy ngày nữa sẽ trở lại."

Lạc Thời kinh ngạc, mắt mở thật to.

Lạc Mi Mi về thành phố C?

Có lẽ nguyên nhân là do Lạc Thịnh, huống chi còn có Tần Nhiễm ở đây, cô ấy không muốn ở chỗ này nữa.

Nghĩ tới đây, cô bất mãn, có chút bướng bỉnh hỏi: "Tại sao?"

Con ngươi đen kịt rất cố chấp, muốn được câu trả lời.

Lạc Thịnh không biết giải thích thế nào, hai ngày này anh vì chuyện Lạc Mi Mi và Tần Nhiễm làm cho phiền lòng.

Anh không yêu Tần Nhiễm, một ngón tay cũng chưa chạm qua, mà cô ta lại cố tình dính thật chặt.

Mi Mi thì ngược lại, trái tim cô rất tàn nhẫn, nói đi liền đi, không chừa một chút đường sống.

Lúc này Lạc Thời đứng ở đó, chất vấn anh, nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, tức giận lộ ra ngoài, nói, "Lạc Thời!"

Nhưng tính khí Lạc Thời đã như vậy, người cô để tâm rất quan trọng, Lạc Thịnh cũng không được ức hiếp.

Cô bất động, tức giận của anh càng tăng lên, ngay tại ranh giới bùng nổ.

Bên tai vang lên âm thanh Chu Trạch Đình, trái ngược với nghiêm nghị của Lạc Thịnh, thanh lãnh nhưng mang theo độ ấm người thường không bắt bẻ, lướt qua vành tai cô.

"Lạc Thời, lại đây ngồi."

Lạc Thời không nhúc nhích, chỉ nói: "Anh Trạch Đình, em đang hỏi chuyện anh trai em."

Anh không phản ứng, chỉ thấp giọng nói lại, "Lại đây ngồi."


Cô cắn môi, xoay người nhìn mắt anh, do dự một lát, vẫn di động bước chân.

Ngồi xuống bên cạnh anh.

Anh đưa cho cô ly nước, sau đó dựa vào lưng ghế sô pha, biểu tình lạnh nhạt nhìn về Lạc Thịnh đang tức giận.

"Cậu hơi nóng tính." Chu Trạch Đình nói.

Lạc Thịnh hạ khóe miệng, người phụ nữ này quang minh chính đại chạy trốn anh, nhưng anh bất lực, có thể làm gì đây?

Chu Trạch Đình nói xong những lời này cũng không lên tiếng nữa, lấy chén trà Lạc Thời dùng qua uống nước.

Một lát sau, Lạc Thịnh thu hồi tức giận, im lặng nhìn Lạc Thời, buồn bực nói, "Anh xin lỗi, vừa rồi anh đã hung dữ với em."

Cô đáp "Ừ", sau đó nhỏ giọng nói: "Vừa nãy em cũng có chỗ không đúng, nhưng mà --"

Cô giương mắt nhìn anh, đã quyết định, nghiêm túc nói: "Anh, chuyện của anh và chị Mi Mi em đã biết."

Con ngươi Lạc Thịnh phóng đại, mấy giây sau, biểu cảm trên mặt trở lại bình thường, giọng nói bất ổn, "Thật ra thì anh..."

"Anh không cần phải giải thích," Lạc Thời ngắt lời anh, tiếp tục nói: "Anh, em không muốn nói lý luận sáo rỗng cho anh nghe, chỉ muốn đứng ở góc độ chị Mi Mi nói mấy câu."

Lạc Thịnh yên lặng chốc lát, khàn giọng nói: "Em nói đi."

"Anh và chị Mi Mi dây dưa bao nhiêu năm rồi? Bắt đầu từ cấp ba đến khi kết thúc đại học, hoặc nói là từ lúc chị Mi Mi mười sáu tuổi đến hai mươi sáu tuổi, mười năm? Đời người có bao nhiêu cái mười năm? Mười năm thanh xuân của chị ấy toàn bộ đều để trên người anh, không được hưởng thụ tình yêu quang minh chính đại như bạn cùng tuổi, chị ấy không giống anh, anh là người nắm quyền tập đoàn Lạc thị, làm việc khoe khoang, tình cảnh chị Mi Mi ở nhà bác cả anh cũng biết, chị ấy làm sai một ít chuyện cũng sẽ bị đối đãi như phạm nhân, cuộc sống chị ấy giống như đi trên băng, thời thời khắc khắc lo lắng chuyện của chị ấy và anh bị phơi bày? Đến lúc đó luân lý gia đình ở trên đầu hai người, anh nhẹ nhõm có thể phủi mông mà chạy, còn chị Mi Mi thì sao? Đời chị ấy sẽ bị phá hủy, từ khi hai người bắt đầu yêu nhau, chị Mi Mi chịu đựng nhiều hơn anh, chị ấy kiêng cường và rất yêu anh, cho nên mới cố gắng chống đỡ nhiều năm như vậy. Nhưng bây giờ bên cạnh anh có thêm Tần Nhiễm, chị Mi Mi đương nhiên có thể tàn nhẫn rời đi!! Anh buông tha chị ấy đi được không! Để chị ấy có thể hưởng thụ thật tốt tình yêu của người bình thường đi!

Lạc Thời nói xong, hơi thở dồn dập, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lạc Thịnh.

Phòng khách yên tĩnh, ngũ quan Lạc Thịnh giấu trong bóng tối, một lúc lâu anh mới lấy lại được âm thanh, nghiêm giọng nói: "Không được! Một chút cũng không được!"

Vừa nói vừa đứng lên, khí thế quanh thân như báo săn mồi tham gia chiến đấu, âm trầm dọa người.

"Trạch Đình, nhờ cậu thêm mấy ngày nữa."

Nói xong đi đến trước cửa.

"Anh!"

Cô sợ Lạc Thịnh về thành phố C quấy rầy Lạc Mi Mi.

Bước chân Lạc Thịnh không dừng, dùng giọng hết sức bình tĩnh, nói: "Bây giờ nhà Mi Mi không an toàn, anh không yên tâm để em ở một mình bên đó, hiện tại em ở nhà Trạch Đình mấy ngày đi, đến khi Mi Mi – trở lại, em lại về."

Không đợi cô nói, anh ra cửa biệt thự.

Lạc Thời muốn ngăn cản, Chu Trạch Đình kéo cổ tay cô, "Lạc Thịnh sẽ không xúc động chạy về thành phố C đâu, đừng lo lắng."

"Nhưng mà, cảm xúc anh trai không ổn, em sợ anh ấy xảy ra chuyện, còn có..... Vừa rồi có phải em nói quá nhiều không?"

Chuyện của Lạc Thịnh và Lạc Mi Mi vốn không nên để người ngoài nhúng tay.

"Em nói rất đúng." Chu Trạch Đình nói.

"Thật sự?" Lạc Thời cắn môi.

"Lạc Thịnh tuy rằng không tồi, nhưng cậu ấy không hiểu được quý trọng, em không nói ra những điều này, hai người bọn họ cũng không biết hóa ra bọn họ yêu nhau cực khổ như vậy, hiện tại em nói ra, có thể làm Lạc Thịnh bình tĩnh lại, suy tính tương lai giữa bọn họ, hoặc buông tay hoặc dây dưa? Lần này cậu ấy sẽ thận trọng cân nhắc rồi quyết định? Chúng ta không thể quyết định thay cho bọn họ, nhưng có thể chỉ cho hai người họ phương hướng, nên anh nói em làm rất tốt."

"Cảm ơn anh." Trong tay cô cầm ly nước, ánh mắt rơi vào nơi trống trãi trong phòng khách, yên lặng nói, "Chị Mi Mi rất tốt, chỉ là gặp anh trai, lãng phí mười năm? Dĩ nhiên không phải em nói anh trai không tốt, em cảm thấy chị ấy thích hợp với người khác hơn, anh trai quá cường nghạnh, cứng rắn buộc chị ấy vào bên người."

Chu Trạch Đình đáp "Ừ", lại nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt tập trung trên mặt cô.

Lạc Thời thấy được ánh mắt kia, có chút nóng bỏng, làm cho cô nhớ tới nụ hôn ấm áp ướt át trước đó.

Tâm trạng lần nữa không yên, chuyện của Lạc Thịnh tạm thời vứt ra sau đầu. Sườn mặt nổi lên màu hồng nhạt.

Màu hồng kia lan đến tận đuôi mắt cô, quanh co uốn lượn.

Trông rất đẹp mắt.

Đôi mắt lạnh tanh của anh trở nên ấm ấp, cơ thể anh hơi nghiêng tới gần cô.

Hơi thở nam tính sạch sẽ kèm thêm hương trầm mộc áp lên cô, anh dùng giọng nói ôn thuần thanh nhuận hỏi,

"Vậy còn em? Lạc Thịnh nói chúng ta gặp nhau ở lần tụ hội thương nghiệp, là mấy năm trước đúng không?"

Lời edit: Hôn rồi hôn rồi chị em ơi:))) Mừng muốn chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui