CHAP FIVE: THÁI ĐỘ BẤT NHÃ
Ánh nắng ngày một gay gắt, chiếu thẳng xuống lòng đường. Bóng đen của 3 chia xe mui trần hệt nhau đang phi lướt mượt mà, tia nắng không bắt kịp. Dù sao tối qua xuống máy bay chưa ăn gì, giờ đói rồi, 10h mấy ăn luôn cũng được.
Trên xe Dylan-Narcissus
Love in your eyes
Sitting silent by my side
Going on Holding hand
Walking through the nights
Hold me up Hold me tight
Lift me up to touch the sky
Teaching me to love with heart
Helping me open my mind
I can fly
I'm proud that I can fly
[Proud of you]
Nhắc tới shopping chơi bời là Narcissus vui vẻ hết chỗ nói. Narcissus hồn nhiên chống tay lên cửa xe, khuôn miệng xinh tươi ngân nga hát. Giọng hát của Narcissus không quá cao nhưng rất trong trẻo, mượt mà. Dylan mê mẩm lắng nghe khẽ mỉm cười thật tươi, không phải là nụ cười hào hoa thường ngày mà là nụ cười thật lòng.
_Hey!Làm gì nhìn ghê thế - Narcissus ngừng hát, “điều tra” chủ nhân của ánh nhìn đăm đăm vào mình
_Tôi đang đi tìm coi con gì kêu ghê thế? – Dylan lập tức trêu chọc
_What?Say it again – Narcissus quay sang véo tai Dylan khiến anh chỉ kịp “A” lên một tiếng. Gương mặt nhăn nhó của Dylan cũng Narcissus phải bật cười khanh khách mà tay vẫn không buông ra, còn nhéo mạnh hơn nữa chứ
_ Ui ui.Vợ yêu ơi, tha cho anh – Tự nhiên Dylan buột miệng gọi “vợ”, là do tình thế hiện tại giống như cặp tình nhân thật hay trong lòng Dylan luôn mặc định Narcissus chính là người anh yêu suốt đời. Câu nói đó khiến Narcissus thẩn người trong vài giây rồi đỏ mặt…là do hạnh phúc và thích thú. Không hiểu sao
_Vợ Narcissus, nghe dễ thương đó, mai mốt anh sẽ gọi thế luôn – Dylan mỉm cười nói tiếp. Narcissus cũng không nói gì nữa cố che giấu gương mặt của mình lúc này.
Trên xe Wind-Violet
Hình như chỉ có sự im lặng…..Wind thường xuyên quay sang nhìn Violet và muốn nói gì đó….nhưng tại sao không được. Violet luôn thờ ơ nhìn ra bên đường
_Sao im lặng thế? – Cuối cùng Wind cũng cất tiếng
_Nói gì? – Violet vẫn giữ nguyên tư thế
_Gì cũng được, tùy cô. Tôi sẵn sàng nghe – Wind mỉm cười ấm áp
_Vậy tiếp tục nghe tiếng gió đi – Violet không thèm đếm xỉa. Câu trả lời đó đã lấy đi hết suy nghĩ của Wind, đầu óc rỗng tuếch. Wind cảm thấy vô cùng vô cùng khó hiểu. Trên đời thực có người không quan tâm đến bất kì ai hơn anh sao?! Nhưng Wind nhanh chóng lấy lại nghị lực “Ai không có trái tim, anh sẽ làm em yêu anh”
Đến với thế chiến thứ 3 ở chỗ William và Rose
_Đóng mui vô cho tôi…. – Rose hét lên
_Không thích – William thấy Rose tức giận lại càng thích chọc ghẹo hơn
_Nắng quá, đóng vô – Rose ra lệnh
_Không, cho cô thành mực một nắng luôn!!Hahaha – William cười lớn
_Êk!! Dám cãi tôi hả, lúc nãy ở nhà nói gì hả - Rose gằn từng từ. William đành ngậm ngùi làm theo
_Vậy mới ngoan chứ - Rose tỏ vẻ đắc ý nháy mắt 1 cái cực kì kute và cư nhiên hành động đó tác động mạnh đến một người
_Lo chạy xe đi, KFC thẳng tiến, đói bụng quá – Rose đang mơ mộng tới đĩa gà rán nóng hổi đây
_Hình như ăn uống là sở thích của cô thì phải – William hỏi
_Dĩ nhiên – Rose đáp
Ở tiệm KFC, 3 chàng đã rất cố gắng thay đổi được hình tượng một thiếu gia chảnh chọe, kiêu ngạo trong mắt 3 nàng. Cả 3 đều rủ bỏ chất công tử trong mình trước người con gái các chàng yêu. Họ ân cần, chăm sóc cho 3 nàng từ gọi và bưng bê phần ăn, đến những việc nhỏ nhặt nhất.
_Hey, hôm nay 3 người họ lạ ghê. Chu đáo quá đấy chứ! – 3 cô nàng tranh thủ nói chuyện với nhau trong lúc 3 người kia đi mua gần vài chục li kem
_Ừ, nhưng bà là lạ nhất. Lần đầu tiên nghe Narcissus nhà ta khen con trai nha – Rose cười ẩn ý
_Nghi ngờ, có vấn đề - Violet nói thêm
_Nói xàm – Narcissus cúi đầu xuống, xua tay cố phủ nhận….sự thật
_Vợ yêu, kem của vợ nè – Dylan ngây ngô nói
_Ăn nói cho đàng hoàng đó, liệu hồn – Narcissus liếc Dylan một cái sắc lẽm để cảnh cáo, “Nói thế thì ok nhưng phải biết lựa chỗ chứ”. Dylan bắt gặp ánh mắt chứa lửa của “vợ yêu” và tiếng cười sằng sặc đầy ý nhị của 4 đứa bạn thì lập tức im mồm….
YEAH!!Siêu thị sách thẳng tiến, mua dụng cụ học tập cho ngày mai!!Vừa bước vào, một hiện tượng gần như hiển nhiên khi 6 bạn trẻ có vẻ đẹp thiên phú này xuất hiện bất kì đâu, đó là ngập tràn ánh mắt đưa về phía họ. Có lẽ rất khó chịu nhưng dần thành thói quen và cũng không ngăn được cuộc mua sắm của các tín đồ shopping. Cứ thấy món nào ưa mắt lập tức cho vào xe đẩy không suy nghĩ. Vâng, con đại gia, suy nghĩ gì chứ. 3 chàng luôn ân cần, đi sát cạnh bên 3 nàng, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ một “người làm cao cấp” đối với 3 “cô chủ”…mặc dù không ai sai khiến…
Thanh toán xong đống hàng hóa, cũng gần vài chục túi hàng, làm sao cầm hết ra xe đây:
_Mấy anh có thể đem dùm tụi em ra xe được không ạ? – 3 nàng nở nụ cười có sức sát thương cực cao, dịu dàng nói với những anh nhân viên. Chờ có thế, mấy “con nai” lập tức gật đầu lia lịa, chạy tới cầm bao đồ lên
_Bỏ xuống, không cần mấy người giúp
_Tụi tôi tự làm được
_Không cần – Mỗi người một câu nạt vào mặt đám nhân viên làm họ xanh mét sợ sệt, và một chút bất ngờ, bỏ đống đồ xuống
_Còn mấy cố nữa, ra xe. Tụi tôi tự đem ra được – 3 chàng đồng thanh lớn tiếng với 3 nàng. Tức thì, cả 3 cô gái giận nóng cả mặt, quét ánh mắt lửa sang nơi phát ra âm thanh, Đúng là mất mặt hết chỗ nói mà! Không biết mấy tên này lấy đâu ra cái kiểu ra lệnh người khác như vậy. Vừa mới có thiện cảm chưa lâu giờ đã….. Rose nổi khùng định bay tới chữy bới thì đã bị Violet kéo tuột ra ngoài.
_Sao kéo tôi ra đây? – Rose khó chịu nói
_Chứ bà định chữy lộn trong đó hả, muốn mất mặt toàn tập sao – Violet điềm tĩnh nói. Sau một hồi vật vả thì 3 chàng đã lê được mớ hàng hóa ra. Chính 3 người họ cũng không lí giải được tại sao khi vừa thấy 3 cô niềm nở, ăn nói nhẹ nhàng với những tên con trai không quen không biết thì trong lòng vô cùng khó chịu nên mới có những lời nói thô lỗ như thế….Lên xe, nhìn thấy gương mặt người con gái ngồi bên cạnh phải nói là rất rất không hài lòng, phương pháp tốt nhất là IM LẶNG và VỀ NHÀ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...