۰۪۪۫۫●۪۫۰ (CHAP TWENTY-NINE) ۰۪۪۫۫●۪۫۰
♂ ♥ ♀
Một buổi sáng vui vẻ tràn đầy tiếng cười và tiếng nói đùa giỡn nơi phòng khách sau một ngày làm người mẫu chuyên nghiệp vất vả cho bà chị hai Thanh Phương. Hôm qua cho đến tận lúc này, hầu hết các mặt báo, phương tiện truyền thông đều đang “sốt” lên và không ngừng đưa tin về 3 nàng, kể cả tạp chí hoàng gia uy tín nhất. Nhưng cũng hoàn về số 0.
_Công nhận hôm qua em đẹp kinh khủng. Phải kìm chế lắm anh mới không phóng lên đó – William kheo ngợi, đùa nghịch làn môi Rose bằng chính bờ môi mình
_Xinh điên cuồng. Nhưng mà dù sao cũng không ưa cái mắt nhìn thèm thuồng, hứng thú của đám đàn ông phía dưới. Như muốn bào mòn người ta – Dylan bất mãn cùng ghen tức, nói
_Yên tâm, trước sau gì em cũng mặc váy cưới ình anh xem thôi – William đắc chí cười lớn, sẵn tiện nhận luôn cái thúc khuỷu tay vào hông đau điếng của Rose. Vừa lúc đó, ông quản gia chạy vào, cầm trên tay một hộp quà lớn hình trái tim
_Vũ tiểu thư, có người gửi quà này cho tiểu thư, đang chờ ở ngoài để gặp tiểu thư
_Dạ bác mời người đó vào dùm con – Violet nhận hộp quà, có chút ngẫm nghĩ, từ từ mở ra. Cạnh bên, Wind bắt đầu tỏ vẻ không hài lòng. Đã tặng món quà dạng thế này, lại còn tỏ ra bí ẩn, trong lòng nổi lên lo âu. Mọi người ai cũng tò mò dòm ngó, Narcissus hỏi luôn
_Quà gì đó, của ai vậy? Đừng nói FC mò tới nơi nha, hay là bà có BF mà tụi tôi không biết?
_Bậy bạ - Violet chặn miệng lanh chanh của Narcissus lại. Tay mở nắp hộp ra, lập tức môi cười thật tươi. Thật không dám tin, Violet lạnh nhạt mọi ngày hôm nay lại vì món quà của người bí ẩn mà cười vui vẻ, không động một chút băng giá. Rose và Narcissus hiểu ý được tám chín phần, William và Dylan chỉ trợn to mắt hết cỡ để chứng kiến chuyện lạ, muốn xem ngay rốt cuộc Violet nhận được quà gì. Violet cẩn thận cầm lấy thứ đặt trong hộp, nâng niu nhìn ngắm. Wow, thì ra là một mô hình thu nhỏ nhà thờ Hagia Sophia của Thổ Nhĩ Kì-công trình kiến trúc vĩ đại của nhân loại-được điêu khắc, gắn kết bằng một khối đá màu tím trong suốt và hàng trăm viên pha lê sắc tím đa dạng. Nhà thờ Hagia Sophia là nơi Violet rất thích, nhưng tiếc là chưa có dịp đến đây. Từ phía cửa, bóng 1 anh chàng cao lớn, phong độ và cực kì điển trai, khoảng chừng 20 mấy,đeo cặp kính cận, trông có vẻ hiền lành, học thức, so với 3 anh trong nhà thì không hề thua kém, đang kéo theo một chiếc vali vào. Violet ngẩng đầu lên, má lúm sâu 2 đồng tiền duyên dáng, đặt vội hộp quà xuống bàn, chạy tới sà vào lòng người con trai đó tràn ngập yêu thương
(70)
_Anh nhớ em quá – Người đó vuốt ve mái tóc Violet, cưng chiều nói
_Em cũng nhớ anh lắm, sao về không báo em ra đón? – Violet vùi sâu vào lồng ngực chàng trai
_Anh muốn em bất ngờ mà – 2 người vẫn ngọt ngào ánh mắt, lời nói, bất biết mọi người
_Ai vậy? – William hỏi nhỏ vào tai Rose, Wind chờ đợi câu trả lời hơn cả
_Người hiểu Violet nhất và là người Violet quan tâm yêu thương nhất – Rose ẩm ừ trả lời, cười đầy thâm ý. Chả ai nhận ra điều mập mờ này. Wind mặt mày liền trắng bệch như cắt, như bị dao đâm sâu vào cơ thể, run run di mắt về phía 2 người vẫn còn dính nhau như sam, thật anh không dám tin, không dám chấp nhận. Ngay sau đó, luồng khí nóng kéo lên, người ta thường nói “giận quá mất khôn” và lại thế, Wind phóng tới tách Violet ra khỏi tên con trai đó, không nhân nhượng đấm thẳng vào mặt tên ấy 1 cái đau điếng
_Wind, điên hả? – Violet hoảng loạn hét lớn, vội tới đỡ người đó dậy, kĩ càng xem xét chỗ tụ máu bầm tím. Thấy cảnh trước mắt, Wind càng ngứa mắt, đang định phóng tới cho hắn ta 1 cú tơi bời nữa nhưng William đã kiềm lại
_Tên kia, bệnh chắc, sao đánh anh hai tôi? – Violet trừng mắt, chưa bao giờ thấy nàng thực sự giận dữ như vậy. 2 tiếng “Anh Hai” xuýt làm Wind té xỉu tại chỗ, chỉ cố giữ thân đứng vững rồi mở to mắt không kém. Anh hai của Violet chẳng tỏ ra đau đớn, nhìn đăm đăm vào Wind rồi mỉm cười vừa lòng khó hiểu
_Anh hai? – Dylan ngây ngốc lặp lại 2 từ mấu chốt, hỏi thay cho thằng bạn đang bị tạc tượng
_Đúng, anh Nick, anh hai của Violet – Narcissus đáp dùm
_Anh…em xin lỗi…tại em tưởng… - Wind ngập ngừng giải thích không thành lời, lia mắt về Rose như trách móc và nhận được vẻ mặt thờ ơ như không của cô
_Thôi, không sao đâu. Anh hiểu vì sao mà – Nick gật đầu thấu hiểu: “Wind này thật sự cực kì quan tâm, yêu Violet sâu sắc, đáng tin”
_Anh Nick, ngồi đi. Đứng chi ỏi chân – Narcissus tí tởn lôi tay Nick xuống ghế. Wind cũng ngồi, mà không thoát khỏi cái lườm bén ngót của Violet, tự cười khổ với chính mình
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...