Tam Đại Tiểu Thư Danh Tiếng

. CHAP FOURTEEN ._|..|_.
♂ ♥ ♀
Nơi căn phòng có gam chủ đạo là hồng, cùng sự yên bình của cánh hoa hồng đong đưa trong nắng…
_Haizzzz, cô bị gì thế hả? Chán sống hay sao mà đỡ giúp tôi phát đó – William cứ cằn nhằn liên tục từ nãy giờ. Tay vẫn dịu dàng, thật dịu dàng bôi thuốc cho Rose, chỉ sợ nàng lại đau. Nếu vậy, chính anh lại càng đau hơn
_Thôi nha. Tốt bụng giúp anh, mà nãy giờ cứ bị anh sỉ vả hoài là sao? – Rose tỏ vẻ khó chịu, quay mặt ra phía cửa sổ
_Thôi, xin lỗi. Được chưa? Mà sao cô lại đỡ cú đánh đó dùm tôi. Nếu tôi có bị trúng phát đó thì ít nhất tôi cũng là đàn ông con trai, sẽ không nghiêm trọng. Còn cô, con gái, lỡ như cô bị gì thì tôi phải làm sao đây hả? – William nhìn sâu vào ánh mắt đó-ánh mắt của người đã dám quên mọi thứ để cứu anh không một chút suy nghĩ cho bản thân-một ánh mắt đẹp nhưng rất phức tạp, không thể hiểu được. “Tại sao em lại làm vậy, em mà có mệnh hệ gì thì anh sẽ hối hận cả đời”
_Không biết nữa…Chắc tôi thích để anh nợ tôi. Bác sĩ nói tôi có nội lực tốt nên không sao cả, chỉ cần ngồi yên, không đi đứng nhiều sẽ nhanh chóng lành lại bình thường mà – Rose vui vẻ tươi cười
_May là lần này không nghiêm trọng lắm. Nhớ. Lần sau không được làm chuyện dại dột như vậy nữa. Nghe chưa? – William nhấn giọng, buộc Rose phải gật đầu đồng ý

_Mà sao lúc đó, cô lại gọi tôi là Tường, bình thường cô hay gọi là William mà? – Anh cười thật khác lạ, rất khó hiểu nhưng dĩ nhiên vẫn đẹp đến xao lòng. “Ừ nhỉ, sao mình gọi vậy ta??Không lẽ…….mà nghĩ lại sao mình lo chuyện bao đồng thế nhợ???Hắn ta có bị gì thì đâu liên quan gì tới mình….Không lẽ….”, Rose cố tìm hiểu suy nghĩ của chính mình và liên tục “không lẽ…”. Không lẽ gì chứ, đó là phản xạ đấy. Rose gọi “Tường” sau đó phóng vào đõ cú đánh đó cho anh chứng tỏ William rất quan trọng với cô, thì phải?!!!
_Ờ, kêu vậy nhanh hơn không. Gọi “William” xong anh chết mất tiêu rồi – Sau một hồi vận dụng hết tốc lực của não bộ thì Rose đưa ra một lí do siêu củ chuối, cực ấu trĩ. William không khỏi bật cười.
_Cô gọi vậy hay lắm, cứ gọi thế. Tôi thích
_Anh thích kệ anh. Mà xem ra tôi cứu anh 2 mạng rồi đấy nhé, phải đền đáp gì xứng đáng chứ - Nàng lại bày gương mặt trẻ con đáng yêu ra rồi. Làm sao bây giờ, khiến anh bối rối cười ngây ngốc.
_Được thôi. Nhắm mắt vô đi
_Chi? Không nhắm đâu – Rose ngỗ ngược cãi lại
_Quà, nhắm mắt lại tôi đưa cho – William dụ dỗ…..Rose cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại
_OK, không hé mắt nha… - Vừa nói xong, 1s, 2s,..Đâu, quà trên tay đâu??? Rose chỉ muốn mở miệng để đòi lại công bằng….hình như không được. Có cái gì đó mềm mại, nóng ấm, ướt át đang cố định môi cô lại. Chuyện gì thế này. Một bàn tay đặt sau gáy cô, rất chủ động điều khiển những cái nghiêng đầu, xoáy mạnh. Lại xuất hiện một vật thể lạ trong khang miệng nàng, bá đạo hết mức, chiếm chủ quyền hoàn toàn. Sau một hồi bị đôi môi ấy dẫn dụ đến lạc hướng thì cuối cùng Rose cũng nhận thức được việc đang xảy ra với mình. Dùng hết sức lực và lí trí còn lại truyền đến bàn tay đẩy mạnh thân thể gần như đè nghẹt thở mình.

_AAAAAA!!!!Đê tiện, dám cưỡng hôn tôi hả. Cút, ra khỏi phòng tôi ngay…. – Hít một ngụm khí để điều hòa lại hoạt động não bộ. Cô chộp lấy toàn bộ gối, mền, thú bông trên giường mà chọi mà ném vào tên sắc lang. William còn tỏ vẻ thích thú ra mặt, cười thỏa mãn thành tiếng nhưng cũng không quen căn dặn
_Ngủ sớm đi. Đừng có xuống giường đi lại đấy biết chưa? Có gì kêu người làm hoặc kêu tôi. Good night – William ra khỏi cửa, Rose vẫn tiếp tục lầm bầm chửy bới. Nhưng thật sự phải nói, nơi bờ môi, cuốn họng, toàn thân đều cảm nhận được một vị ngọt ngào khó tả; trái tim cũng dâng lên một cảm xúc xuyến xao, rung động. Không ngờ, đêm đó cả 2 đều ngủ rất ngon và có những giấc mơ đẹp
_Nè, thuốc đấy. Nhớ bôi vào – Đặt khây thuốc lên bàn, Violet quay đầu ra ngoài luôn
_Ơ nè. Tôi bị vậy cô nỡ để tôi tự làm sao? – Wind nằm bất động trên giường như thể không còn sức lực gì
_Không rảnh – Violet lạnh nhạt không quay đầu lại
_Tôi không tự làm được, thế thì để nguyên vết thương như vậy. Không cần lành lại nữa – Wind cũng dùng giọng lạnh lẽo bất cần như đúng bản chất
_Coi như tôi sợ anh – Violet lắc đầu, đành quay lại chỗ khay thuốc, vừ chuẩn bị bông gòn, thuốc bôi và một số thứ khác, vừa nói khuôn mặt vẫn lạnh như băng

_Tôi chuẩn bị xong rồi anh tự xức thuốc ình đi – Thừa biết Violet ngại cái gì, dù sao “nam nữ thụ thụ bất thân”
_Không được. Do cô đánh tôi mà, phải chịu trách nhiệm chứ -Wind kiên quyết không để Violet trốn vụ này
_Nhưng mà…- Violet đưa mắt về chỗ Wind đang nằm thì câu nói đã bị đông cứng lại, không thể bật ra lời nào nữa. Violet đỏ mặt, trơ ra như tượng. Kỉ băng hà Violet mà lại thế này sao, lạ không thể tưởng. Ạch, thì ra Wind đã ngồi dậy dựa lưng vào thành giường và…..cởi phăng cái áo sơ mi ra vứt sang một bên mất tiêu, tay chỉ chỉ vào bả vai bên phải ý muốn nói nàng phải bôi thuốc cho anh ấy mà. Wind đã để lộ cơ thể trần đầy nam tính, không thể chuẩn hơn. Bất cứ ai nhìn thấy đều có thể lăn đùng ra chết không kịp trăn trối, Violet trước giờ vô cảm với mọi thứ xung quanh còn không thoát khỏi mà ửng hồng gương mặt. Thật, càng thêm xinh nha! Wind không cưỡng lại ánh mắt cứ ngây dại mà ngắm nhìn thái độ có 1-0-2 đó. Violet không hổ danh Băng tuyết ngàn năm của mình, chỉ thoáng bối rối chốc lát, rồi ngay lập tức thu lại khuôn mặt lãnh đạm hết mức thường nhật, buông một câu buốt lạnh sống lưng
_Khùng, tự làm đi. Không rảnh – Quay lưng đi thẳng ra ngoài
_AAAA – Wind theo thói quen, dùng bên tay thuận mà níu bàn tay nhỏ nhắn của nàng lại, không muốn cho nàng rời khỏi chút nào. Vô tình lại động đến vất thương, đau buốt kinh não không thôi. Nghe thấy tiếng rên la đau đớn ấy, liền quay đầu lại nhìn
_Nè, làm gì vậy? Có sao không? – Violet hấp tấp chạy đến đỡ lấy anh ngồi tựa lại vào giường
_Đau… - Anh thấy vẻ lo lắng của nàng thì sướng run người, nhoẻn miệng cười thật hạnh phúc. Rồi lại càng cố tình than vãn hơn để nàng tiếp tục quan tâm mình: “Không ngờ em lại ân cần quan tâm anh như vậy, đúng thật rồi!!”
_Đau à, ai bảo yếu mà khoái dùng sức – Violet săm soi chỗ bầm tím ở vai Wind mà miệng liên tục trách móc, nhưng giọng điệu của nàng vẫn lạnh hơn băng. Gần như đó là bản chất
_Không sao, tôi tự bôi thuốc là được, không cần ai giúp đâu – Wind vẫn duy trì nụ cười trên môi, nói

_Thôi được rồi, để tôi – Violet cầm lấy lọ thuốc, ngồi lên giường phía đối diện với anh. Từng ngón tay thon dài quyến rũ cứ nhẹ nhàng, dịu dàng hết mức lướt trên da thịt anh, từ bả vai đến gần tận ngực. Wind cứ chăm chú nhìn, hết nhìn những ngón tay thon thả, xinh đẹp trên người mình rồi đến khuôn mặt hấp dẫn từng milimet. Càng ngày cơ thể anh trở nên nóng ran, khó chịu, mặt mũi đỏ bừng. Cố trấn tĩnh bản thân không được tiếp tục nghĩ bậy bạ nữa
_Cô là con gái mà sao đánh tôi mạnh tay kinh khủng, bầm tím hết trơn – Wind nói để tự quên đi cảm giác cuồng loạn trong mình
_Tôi đã cố kìm *** sức mạnh hết mức rồi đấy, chứ không anh chẳng còn mạng ngồi đây than thở đâu. Nhưng…tôi không đánh anh mà là đánh tên kia, tại anh thôi – Violet lạnh nhạt trả lời, vẫn không quên nhiệm vụ của một y tá tận tình.
_Ừ, là do tôi – Wind cũng đành nhún vai nhận tội. Căn phòng lại im lặng, điều này hoàn toàn thuận lợi cho suy nghĩ không mấy đứng đắng trong Wind càng bùng nổ dữ dội, mặc cho sự khắc chế tư tưởng của lí trí. Cũng chỉ vì bàn tay nhỏ nhắn ấy, sao lại dịu dàng nuông chiều trên người anh như vậy, như sợ anh lại đau đớn giống vừa nãy. Mạnh bạo, lạnh lẽo như bình thường có phải tốt hơn không. Lí trí đã thất bại thảm hại, Wind giữ chặt bàn tay trắng trẻo của nàng, đẩy mạnh cho nàng nằm xuống giường, lấy thân thể mình áp chặt lại, chống khuỷu tay hai bên thân hình bé nhỏ. Ý định đã quá rõ ràng. Thái độ của Violet vẫn không một chút biến động, vẫn sắc lạnh như từ nãy đến giờ: “Hắn chắc chắn không dám làm gì, mà có thì dễ lắm sao? Violet này ấn nút cho biến ngay”. Vài giây ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy đủ làm cho anh điên lên, lập tức cúi xuống để chạm vào bờ môi đỏ mọng đang câu dẫn. Chưa kịp lướt qua đôi môi ấy thì anh đã đau đớn la lên rồi té ngửa bên cạnh Violet. Cô hoàn toàn vô tội, chỉ tại Wind cố dùng sức để đưa mình thấp xuống nên động đến vết thương. Violet ngồi dậy, miệng nhếch lên
_Đáng đời – Violet nói lạnh pha chút giỡn cợt, tay đỡ Wind nằm lại vào gối, hoàn thành vài bước băng bó cuối cho vết thương, đắp mền lại cho anh rồi….cốc vào trán anh một cái, nhẹ nhàng cười cũng đủ xuất hiện 2 lúm đồng tiền cực yêu
_Đừng cố làm cuồng với tôi, nghe chưa? Ngủ đi, tối tôi gọi dậy ăn cơm – Violet dịu giọng, không hề chửy bới một câu nào, đi thẳng ra ngoài luôn. Cô thừa biết bản chất của đàn ông là vậy. Bỏ lại một đống suy nghĩ vẩn vơ, phức tạp trong lòng Wind, trái tim anh không thoát khỏi xuyến xao trước hành động dễ thương ấy, môi cười không thể tươi hơn. Như vậy là quá hạnh phúc. Mặc dù quả thực không hiểu sao Violet không hề giận hờn.
Đến bữa tối, dĩ nhiên William phải qua phòng đánh thức Rose dậy và bế bổng nàng xuống phòng ăn, bỏ ngoài tai mọi sự kháng cự. Violet cũng phải gọi Wind dậy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui