—¤÷(`[¤* CHAP THIRTEEN *¤]´)÷¤—
_Này, các cô lùi lại, để tụi tôi lo – William đẩy Rose ra xa
_Không sao, tôi giúp được. Lúc nãy tên đó còn cả gan hù dọa tôi. Phải dọn nó chứ - Rose xua tay bước lên vài bước
_Nhưng mấy cô đều đang mặc áo dài, tóc xõa, mang cả giày cao nữa. Đánh nhau sao được – Wind ngăn lai. Ở DHS, thứ 7 mỗi tuần đều phải mặc áo dài, vì vậy 3 nàng xõa tóc, mang giày đế cao luôn
_Tóc cột lên, tà áo buộc lại, giày dễ đá – Câu trả lời của Violet khô lạnh và…cụt ngủn. 3 nàng liền búi lại mớ tóc gọn gàng, cột 2 tà áo lại với nhau
_Được không đó, mấy nhỏ kia đánh cô còn không đánh trả nữa. Giờ lại đòi đánh? – Wind một phần thắc mắc, một phần không muốn Violet phải chịu tổn thương nào
_Được, tại tôi không muốn gây chiến. Còn đám này rõ ràng là muốn đánh nhau – Violet khôn khéo giấu kín kế hoạch của mình
_Nói nhiều, đánh – Rose và Narcissus cùng nói. Khỏi phải nói, chỉ cần 3 anh chuyện này giải quyết tí là xong, huống chi bây giờ tới tận 6 người. Đám đánh thuê đó bất ngờ trở tay không kịp, bị những đòn đánh chuẩn xác như muốn đoạt mạng phán xuống, có mấy cú đá phun tràn máu từ 3 đôi giày cao lợi hại. Xong xuôi, đám người đã bị đánh te tua, nằm rạp dưới đất. Bỗng một tên đang nằm bệt lồm cồm dậy, vớ lấy cây gậy bên cạnh vung tay thật mạnh với người đứng gần mình nhất, mục tiêu là ống quyển hòng cho người đó không thể đứng được nữa. Hành động này rõ ràng vượt ngoài tầm mắt mọi người, chỉ lọt vào mỗi góc đôi mắt của Rose
_Tường, coi chừng – Rose hét lớn, xô ngã William ra, hậu quả là hứng trọn cú đánh vào ống quyển đau thấu xương. Lúc đó Rose không còn cách nào, chỉ biết nhào tới đỡ thay, chứ ngăn tên đó lại thì ắt hẳn là không kịp. Rose đứng không vững, té xuống. Hoàn hồn, William quay lại ôm lấy Rose vào òng mình. Búi tóc nàng bung ta, hương thơm nhẹ đưa vào mũi anh khiến lòng càng thêm chua xót, đau đớn hơn Rose gấp trăm nghìn lần
_ROSEEEEEEEEEEEE!!!
_Rose, sao lại đỡ dùm tôi hả? Có bị khùng không? – William quát lớn
_Giúp anh giờ còn bị mắng – Rose mỉm cười, cố nói để kềm lại cái tê buốt đang dần truyền từ chân lên não bộ
_Xin lỗi, đau lắm hả? Tôi đưa cô vô bệnh viện ngay… - William dịu giọng lại rồi định bế Rose lên. Tim anh đau kinh khủng, chưa bao giờ cảm thấy như thế. Như thể có cái vật sắc nhọn đâm thẳng vào ngưc trái không chút thương tiếc, đầu óc nặng như đeo chì
_Khoan, đặt xuống – Narcissus mắt hơi nhòe nước mắt. William không hiểu nhưng cũng để Rose xuống. Narcissus nâng nhẹ phần chân đang tím tái tụ máu bầm. Bóp chặt phần bị đánh hơn, Narcissus nhấn tay vào một số chỗ huyệt đạo, sau đó lắc nhẹ chân Rose. Ban đầu, Rose nhíu mày lại nén cơn đau, về sau thì cơ mặt giãn ra, cảm thấy dễ chịu hơn trước nhiều. William cũng đỡ lo lắng.
_Ai sai mày? – Sau khi an tâm về Rose, Violet xử lí tên ngông cuồng vừa rồi. Miệng lạnh lẽo từng từ, ngón trỏ và ngón giữa giữ lấy cổ tay tên đó. Một sức lực khủng khiếp đang bẻ nát xương tay hắn. Chỉ có thể la lên một tiếng nhưng vẫn không trả lời
_Nói, ai? – Violet lạnh lùng nhắc lại, tiếp tục nghiền nát cánh tay còn lại một cách tàn nhẫn. Hắn ta rên la khó khăn, giờ thì đã liệt hai tay, không thể cứu chữa
_Mày dám đụng tới bạn tao, tao ày sống không bằng chết, Nói, là ai, tao còn tha – Ánh mắt và lời nói của Violet lạnh sởn óc, như vậy cũng đủ làm tên đó nhồi tim mà chết. Vung gậy đập mạnh vào chân con người đang tàn tạ trên đất một lực đủ để hắn liệt suốt đời, người không ra người, ma không ra ma, máu me không nhiều nhưng xương cốt nội tạng vỡ vụng
_Là…Ngân…Kiều – Hắn ta đành phải khai. Hay lắm, đã chịu nói ra. Giờ thì không còn giá trị nữa. Giơ cao cái gậy trong tay, tập trung hết sự tức giận, phẩn nộ Violet toan sẽ đập thẳng vào đầu tên ngu xuẩn này. Đang vút tay trên không trung thì có một bàn tay nắm cổ tay nàng lại, nhưng lực quá mạnh, kèm theo quán tính thì phải có điểm dừng cho cây gậy mới thôi. Violet có đè nén sức mạnh mình xuống nhiều nhất có thể. Cuối cùng cũng có, nhưng không phải đầu tên dưới đất mà là………..Là vai Wind…..Mặc dù sức nam nhân cũng không thể chịu thấu cái đánh này. Wind ôm bả vai đau buốt, khụy xuống. Vứt vội cây gậy xuống, Violet chạy đến đỡ lấy anh, bực dọc trách móc:
_Anh làm gì vậy? Tôi đang xử hắn thì liên can gì đến anh
_Hắn khai rồi, đừng giết. Tôi không muốn cô giết người đâu – Wind vẫn cười dịu dàng
_Đừng xuất hiện trước mặt tôi – Violet cảnh cáo mấy tên đang đau đớn trên mặt đất. Hừ, nếu còn mạng rời khỏi đây thì có cho vàng cũng không dám bén mảng đến.
_Xong chưa? Gọn gàng chứ? – Từ ngoài có một tốp nữa sinh bước vào, ai nấy cũng mang vẻ mặt thích thú, ngạo mạn. Thì ra là đám gây chuyện với 3 nang hằng ngày đầy. Tiếng nói ngạo nghễ, đắc thắng phát ra từ một cô gái đi đầu.
_Chắc đây là bạn Ngân Kiều – Narcissus đi tới kèm giọng ngây thơ chào hỏi.
_Hả? Sao…sao? Mấy cô…mấy tên này…các anh hot-boy cũng...? – Thấy cảnh tượng trước mắt, Ngân Kiều cứng ngắt cuốn họng, nói không được trọn chữ
_Cô đừng giả điên. Cô kêu người xử chúng tôi mà. Đáng khinh – William tức tối, chính Ngân Kiều đã hại Rose ra nông nổi thế này
_Em không có, không có – Ngân Kiều không hiểu chút gì, chỉ biết chối tội
_Không có? đừng diễn nữa. Chính mấy tên tay sai của cô đã khai thì không có sao? – Dylan giọng khinh khỉnh
_Không, em chỉ muốn dạy dỗ 3 con hồ ly tinh này thôi, hoàn toàn không muốn làm tổn thương mấy anh đâu – Lâm Tiên vội vàng bước ra giải thích
_Nực cười, hồ ly tinh là các cô đấy. 3 người họ đã nhẫn nhịn các cô bao nhiêu lần mà các cô còn làm như vậy – William nhìn Rose chua xót, càng nóng giận với đám con gái đó
_Tụi nó giả tạo hiền lành để mấy anh để ý đấy. Tụi nó không xứng, tụi em mới là người cùng tầng lớp với mấy anh – Ngân Kiều nói như oan ức lắm
_Đúng, chúng nó là Cửu vĩ hồ, đừng tin nó nữa, anh phải tin em – Tường Vy cũng nói theo
_Không hơi đâu nói với mấy người, đừng bao giờ bén mảng trước mặt tôi thêm lần nào nữa. Đừng gây tổn hại cho 3 người họ. Rõ chưa? – Dylan chỉ tay về Ngân Kiều, lớn tiếng đe dọa
_Về - Violet không muốn cãi nhau nữa, dìu Wind đi trước. William cũng bế Rose lên đi luôn, Dylan và Narcissus cũng trở về
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...