7.00
Biệt thự Black Roses
- Oáp ... Mệt chết đi mất ! Bác Giang ơi , Snow với Moon đâu dồi ạ ? - Nhỏ nói mà miệng vẫn đang ngáp đến mang tai
- Cô chủ và tiểu thư Như Nguyệt đã đi trước dồi . - Quản gia cung kính trả lời
- Bác ko cần phải cung kính vậy đâu . Cùng là người 1 nhà mà , bác với mọi người hôm nay nghỉ ngơi đi . Hoặc đi đâu du lịch đi , như vậy sẽ đỡ mệt mỏi hơn . - Nhỏ cười dịu dàng dồi ngồi xuống ăn sáng
- Nhưng cô chủ ...
- Ko sao đâu , bác ạ ! Cái Snow nó cũng muốn vậy mà nhưng tính nó vậy ko biểu hiện , cũng ko nói ra nên mọi người mới ko hiểu thôi . Cháu sẽ nói với nó bác với mọi ngời cứ đi du lịch đi . - Nhỏ cười cười
- Vâng . Cảm ơn tiểu thư !
- Tiểu thư Như Ngọc , bên ngoài có 1 anh đẹp zai lắm . Anh ta đứng từ sáng tới giờ trước cổng , ko hiểu tìm ai nữa . - 1 cô hầu gái chạy vào mặt vẫn còn đỏ ửng như trái cà chua
- Ai vậy nhỉ ? Em lên thay đồ dồi xuống ngay . - Nhỏ đứng dậy đi lên phòng thay đồ
15' sau
Kẹt ...
- Chị nhớ dọn hộ em nhá . Thanks chị trước ! Bye ! - Nhỏ mở cười ko quên lại chào tạm biệt mọi người trong biệt thự
- Chào ! - Jun lên tiếng phía sau nhỏ
- Eh !!! Anh ... anh ... sao anh ở đây làm gì ? - Nhỏ ngạc nhiên lắp bắp ko nói lên lời
" Xinh quá ! Bây giờ mới ngắm kĩ được gương mặt của cô ấy , đầu tiên là mái tóc óng vàng tự nhiên mượt mà được uốn lọn vô cùng đáng yêu , tiếp theo là khuôn mặt tựa hồ điệp thời cổ trang tái hiện lại bây giờ , mắt phượng mày ngài , mữi cao thanh tú nhỏ nhắn , đôi môi ửng hồ có chút đỏ mọng tự nhiên như trái cherry chín , ngọt ngào mềm mại , đặc biệt là đôi mắt như hồng ngọc rực rỡ như ma thuật ấy khiến cho nhiều người say đắm ..." Jun suy nghĩ 1 hồi nhìn chăm chăm nhỏ
- Yaaa... Sao anh cứ nhìn tôi hoài thế ? Tôi bị sao à ? - Nhỏ ngjac nhiên , xua xua tay trước mặt hắn để hắn tỉnh lại
- A... À không .. không phải .... Tôi đưa cô đi học thôi . - Jun ngập ngừng nói , mặt hơi ửng đỏ
- Vậy à ? Cảm ơn ... - Nhỏ vô tư nói
Hôm nay cũng như mọi ngày thôi , nhỏ mặc bộ đồng phục trắng tinh khôi , đi đôi giày cổ àu đen , mái tóc được thả bồng cùng chiếc nơ màu hồng bản to trong vô cùng là dễ thương và nhí nhảnh . Nhỏ tiến lại gần chiếc xe mở cửa và tự leo lên không cần nhờ đến Jun .
Jun cũng leo lên luôn , đóng cửa và quay qua nhỏ , nhìn nhỏ và nói
- Này , sáng nào cô cũng dậy tầm này à ?
- Ừ , sao không ? - Nhỏ không nhìn hắn vẫng chăm chăm vào cái điện thoại lướt nhẹ nhàng , đeo tai phone .
- Thảo nào ... - Jun không nào hết câu mà chỉ cười mỉm đầy ẩn ý
- Thảo nào cái gì ? A.... anh định bảo tôi là heo chứ gì ... Cái đồ chết bằm ..- Nhỏ phùng má , tròn mắt đáng yêu mắng hắn
- ... - Jun không nói gì , miệng vẫn cười tươi
Vậy là cặp đôi couple ciu này lại vui vẻ đến trường trong tiếng cười trong veo của buổi sớm mai .
7.30
Lớp 11A1 VIP
- Đến dồi hả ? Nhanh quá ha ... - Moon chọc nhỏ
- 2 đứa tụi bây là lũ vô ơn , vứt bạn ở nhà ... hic ... - Nhỏ mếu máo
- Làm gì dữ thế ! Đây ! - Nó cười mỉm dồi đưa cho nhỏ cái bánh ngọt
- Có thế chứ ! Mà nè , cái vụ của tao xong dồi đó . - Nhỏ cười cười cầm cái bánh
- OK ! - Moon cầm ipad lướt nhẹ
- Tao cất công thiết kế cả tối qua mới ra được đó , mệt lử ; 4h mới được ngủ ... - Nhỏ than ngắn thở dài
- Vâng , vâng ; chị lúc nào chả mệt ... - Moon chọc nhỏ . dồi phì cười
- Xí ... - Nhỏ chu môi đáng yêu khiến ai đó đỏ mặt
- Ý , anh Jun nhà ta sao đỏ mặt dữ vậy nè ! Có gì sao ?! Khai đuê ... - Kai cũng bắt đầu
- Làm..... làm gì có ! - Jun ấp úng nói không thành lời
- Thật không ? Tao không tin đâu nha ... hehe - Hắn xảo quyệt nháy mắt với Kai ra hiệu xử nó
- Không có là không có . - Jun lắp bắp chối
- ĐƯợc dồi , xử nó đi Kai ! - Hắn cù lấy cù để thằng bạn
- Haha ... nhột ... nhột quá ! Tao .... không nói được ... haha - Jun cười ha hả vì nhột
- Không khai này ... - Kai cười tà mị
Rinh Rong
- Tý tao nói ... - Jun giơ tay xin hàng
- OK !
5 tiết học đã trôi qua với bao sắc thái , tụi hắn và tụi nó đều vô cùng mệt mỏi . Đông đang đến , từng đợt lá rơi lả tả xuống sân trường ; 1 mùa thu qua đi nhanh chóng . Một mùa thu của 3 năm trước , một mùa thu của sự tổn thương chứa đựng đong đầy ...
Ring Rong
- Tụi mày về trước nhé , tao đi có việc . - Nhỏ cất sách dồi bước vội q a khỏi lớp
- Ừm . Đi cẩn thận ! - Nó nhìn theo con bạn mà lòng thấy buồn thay cho nhỏ
- Vậy là ngày này 3 năm trước đã tới ... - Moon mặt buồn rầu nhìn ra theo bóng hình nhỏ đang khuất dần theo chiều hoàng hôn
" Ngày này 3 năm trước ư ? "
- Jun ... Jun ... mày đi đâu thế ? Này ... - Kai thấy Jun chạy đi mà không nói gì liền gọi
- Kệ nó đi . - Hắn hiểu Jun mà , chắc hẳn Jun muốn biết về nhỏ từng chút 1 nên sẽ dõi theo nhỏ bằng được
" May mắn nhé , Jun ! "
Cánh đồng hoa bất tử , ngoại thành
Loài hoa màu hồng với sự hiện diện cho tình yêu mãnh liệt không bao giờ có thể quên được . Và nó cũng đã tạo thành câu chuyện không bao giờ có thể xóa nhòa được , về tình yêu của cô gái trẻ đẹp và chàng trai nghèo khó . Một câu chuyện tình buồn và đẫm nước mắt . Họ yêu nhau thắm thiết , tình yêu ấy được gắn kết bởi loài hoa bất tử này ; chỉ vì 1 phút mà họ đã chia lìa mãi mãi , không thể bên nhau chọn vẹn được . Và thật sự kỳ lạ nơi chàng trai ngã xuống chính là nơi mà loài hoa dại này đã mọc lên mạnh mẽ như minh chứng cho tình yêu ấy ; như kể lại 1 câu chuyện buồn .
Và người con gái còn sống đó chín là nhỏ , 1 cô gái với vẻ nhí nhảnh , tinh nghịch lại có cái kỷ niệm buồn đến thế . Nhỏ đã mất đi người mình yêu nhất cxung chính tại nơi này , tại con đường này . Nơi mà loài hoa người đó yêu nhất và chỉ dành cho nhỏ . Đã 3 năm nay nhỏ không dám và cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ yêu một ai khác ngoài người . Vì nhỏ mà người ra đi mãi mãi , không còn bên nhỏ , sưởi ấm nhỏ trong mùa đông tới . Đã 3 năm lạnh lẽo cô độc chờ đợi người quay lại , mà trái tim nhỏ cũng héo mòn đi , cũng băng giá lại . Chỉ vì người ...
Dừng chân lại nơi này , kỷ niệm cũ lại ùa về nhưu vũ bão khiến nhỏ òa khóc trong im lặng , khóe mắt tuôn trào những giọt nước mắt đau đớn . Tiến lại gần trước bia mộ nó chỉ có thể nhìn , chỉ sờ được cái tảng đá lạnh lẽo chứ không phải gương mặt ấm áp , tuấn tú kia nữa . Chỉ có thể ngước nhìn bầu trời mà gào khóc , thay cho cái sự nghiệt ngã của thời gian . Tim ơi đau lắm ! 3 năm trái tim chết rũ kia vẫn đau lắm, vẫn hoài niệm mong nhớ người .. Mong người về đây với nhỏ !
- Saphia !!! - Jun từ đâu xuất hiện bất giác lên tiếng
Nhỏ giật mình , lau vội nước mắt dồi đứng dậy bỏ đi . Jun trong lòng bực bội , nhói nhói trong tim ; trong lòng trào lên một cỗ cảm xúc bức bối . Khi nhìn thấy nhỏ khóc vì 1 người đã chết .
- Sao em lại khóc ? - Jun lạnh giọng nói , cầm tay nhỏ níu giữ lại
- Tôi khóc là chuyện của tôi , buông ra ! - Nhỏ gạt phăng tay Jun ra bước tiếp
- Có người đang thầm thương trộm nhớ em , vậy mà em lại đi khóc chỉ vì 1 người đã chết . Thật là nực cười mà ! - Jun mất bình tĩnh
BỐP
- Cái người mà anh nói đã chết ấy , đang sống ở đây này ... - Nhỏ ôm ngực chỉ thẳng vào trái tim kia . - Chính trong cái nơi này đây ! Anh biết gì mà nói chứ , anh Minh chưa chết và cũng không bao giờ chết cả . Anh là cái thá gì chứ , anh có quyền gì nói anh ấy đã chết . - Nhỏ hét lớn , nước mắt trực trào tuôn rơi
- Nếu anh ta không chết sao em lại lập bia mộ kia ? Sao em phải khóc lóc , sống dở chết dở không hồn như thế hả ? - Jun nắm chặt tay thành nắm đấm
- Anh về đi . Tôi mong anh đừng xúc phạm anh ấy , chúng ta không có gì vượt quá ranh giới bạn bè cả nên đừng xen vào chuyện của nhau . - Nhỏ gạt đi nước mắt , bước về phía trước
- VÌ TÔI YÊU EM , LƯU NHƯ NGỌC ! - Một thanh âm lớn phát ra từ miệng Jun
Một tiếng sét lớn đánh xoẹt qua suy nghĩ của nhỏ , khiến nhỏ ngỡ ngàng , đầu óc không còn tỉnh táo để nhận biết được mọi thứ nữa . Mọi thứ như đang phản lại cái sự thật diễn ra thường ngày . Yêu ư ??? Sao lại thành ra như vậy chứ ? Sao lại yêu 1 đứa như tôi ? Đó là suy nghĩ của nó bây giờ , nó không thể nào cất thành lời được. Nó đau quá !
- Tôi yêu em là sự thật ! Đến bây giờ tôi mới biết rằng mình không có gì trong trái tim của em ; 1 chút cũng không , tôi thật là mù quáng khi yêu em . Nhưng vì quá yêu em nên tôi sẽ có em bằng được dù có chết cũng sẽ phải có bằng được em . - Jun quả quyết nói
Nhỏ chạy 1 mạch đi , để lại sự tổn thương trời đánh cho Jun . Nhỏ vừa chạy vừa khóc , nước mắt cứt theo chiều gió mà trôi đi , sự mặn chát của nước mắt sao giờ khác lạ vậy . 3 năm khóc lóc dòng dã đã quá quen với cái vị mặn này sao giờ , khi nghe tiếng yêu từ người nào đó mà lại khác lạ như vậy . Tim càng quặn đau , càng nứt vỡ nhiều hơn . Cõi lòng trống rỗng , trái tim cô đơn lạnh lẽo vô hồn .
Còn Jun thì đứng chết lặng ở 1 chỗ , không nói chỉ nhìn về nhỏ , dõi theo nhỏ đến khi khuất bóng . Trống trải , tổn thương , chua xót là những gia vị hiện giờ anh có ; yêu nhỏ đã làm anh thật sự mù quáng .
" Tôi Yêu Em ! Nhưng Sao Em Lại Quay Lưng ?! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...