Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

Tiêu Trấn Kỳ mang theo Dực Hổ ở vùng phụ cận săn thú, trong núi động vật hoang dã đông đảo, không bao lâu hai người đã thắng lợi trở về.
Ta và Lang Thứ đốt lửa trại, Vân Na và Tuệ Kiều ở trong rừng hái được một số quả dại. Chúng ta ngồi vây quanh đống lửa, mỗi một người ai nấy đều tươi cười.
Gia Cát Tiểu Liên và Cự Linh hai người ngồi xa một bên, hiển nhiên bọn họ không có hứng thú với câu chuyện của chúng ta. Ta bảo Dực Hổ cầm con hoẵng và một số dã quả sang đó.
Không bao lâu Dực Hổ liền đem con hoẵng trở về, nó nhìn ta nói:
"Hắn không ăn thịt!"
Ta xoay người sang chỗ khác, thấy Gia Cát Tiểu Liên đang giơ túi nước lên với ta, mỉm cười nói:
"Công tử lầm trách, từ trước tới giờ ta thích một mình, không phải có ý như vậy."
Ta gật đầu cười.
Hoàn Nhan Vân Na nhẹ giọng cười nói:
"Tiên sinh đúng là thế ngoại cao nhân, đâu có giống như người thường, trên người đầy tục khí."
Ta ha hả cười nói:
"Đâu có ai biết tục khí trong lời nàng là cái gì?"
Dực Hổ giành trước đáp:
"Đương nhiên là ăn uống, chơi gái, đánh bạc!"
Hoàn Nhan Vân Na quát lên:
"Dực Hổ, đệ lại nói bậy bạ gì đó?"
Dực Hổ thè lưỡi, vỗ vỗ cái bụng nói:

"No rồi, đệ đi ngủ."
Tuệ Kiều đứng dậy đi theo chiếu cố cho nó.
Tiêu Trấn Kỳ và Lang Thứ mượn cớ đi dò xét xung quanh, chỉ còn lại có ta và Vân Na hai người.
Ta cười hì hì đi tới bên cạnh nàng nói:
"Hôm nay ăn uống đều đã làm rồi, chỉ còn mỗi việc chơi gái thôi, không biết Hoàn Nhan đại tướng quân có thỏa mãn ta một chút không."
Hoàn Nhan Vân Na e thẹn hướng ta đánh tới:
"Cái tên bại hoại này, coi ta là ai chứ!"
Ta cười ha ha xoay người bỏ chạy, Vân Na vui cười đuổi theo phía sau, vào trong rừng, ta đột nhiên xoay người cố sức đem nàng ôm vào lòng, rồi hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át của nàng.
Vân Na phản ứng cực kỳ nhiệt tình, cái lưỡi thom tho chủ động dò xét vào trong môi ta, chúng ta triền miên một chỗ thật lâu, bàn tay của ta không an phận thò vào trong áo, Vân Na duyên dáng kêu to một tiếng, bộ ngực mềm mại đã bị ta chiếm đóng.
Nàng nũng nịu oán trách nói:
"Chàng ở dưới nước véo người ta, bây giờ người ta vẫn còn đau."
Ta nhẹ nhàng xoa xoa nói:
"Cho nên bây giờ ta sẽ bồi thường gấp bội cho nàng nha."
Vân Na khuôn mặt đỏ lên, dúi đầu vào trong ngực ta, nói:
"Dận Không, kể từ hôm nay, mặc kệ sống cũng được, chết cũng được, thiếp vĩnh viễn sẽ theo bên người chàng.”
Không có ngôn ngữ gì có thể miêu tả được sự kích động trong lòng ta, ta cố sức ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, đem sự nhiệt tình hòa tan đối phương.
Triền miên một lúc lâu, hai người chúng ta mới dừng lại, Vân Na nhẹ giọng nói:
"Chúng ta cần phải trở về, không thì người khác lại nghĩ lung tung."
Ta cười nói:
"Chúng ta đâu có làm chuyện gì, cần gì phải cố kỵ bọn họ loạn tưởng?"
Vân Na nhẹ nhàng đấm vào vai ta một quyền:
"Thiếp hiện giờ mới phát hiện ra Long Dận Không là một tên bại hoại."
"Hối hận?"
Đôi mắt màu xanh đẹp của Vân Na nhộn nhạo nồng đậm tình ý:
“Đã lên thuyền của kẻ trộm, không còn cách gì khác là đành phải tiếp tục."
Ta ôm vai nàng nói:
“Chúng ta vốn có câu, lấy chồng theo chồng, lấy chó thì theo chó…”
Vân Na cười tiếp lời nói:
"Gả cho khỉ thì chạy khắp núi."

Nàng cầm ta bàn tay của ta nói:
"Xem ra ta kiếp này đã định sẵn thiếp phải theo con khỉ này chạy khắp núi rồi."
Trở lại doanh địa, những người còn lại cũng đã an giấc, chỉ có Gia Cát Tiểu Liên vẫn ngồi dưới gốc cây như cũ, hắn nhìn xuống dưới chân núi, ngơ ngác xuất thần.
Ta và Vân Na lưu luyến không rời cáo biệt, lúc này mới chậm rãi đi tới phía sau Gia Cát Tiểu Liên.
Gia Cát Tiểu Liên cảm thấy được ta đến:
"Công tử còn chưa an giấc?"
Ta đi tới bên người hắn, nhìn theo phương hướng của hắn, hóa ra lại là Hắc Sa thành, lẽ nào hắn có tình quyến luyến với phiến thổ địa này?
Ta thấp giọng hỏi:
"Gia Cát huynh có phải là có gì lưu luyến không?"
Gia Cát Tiểu Liên lạnh nhạt nói:
"Ta vốn không phải là người Đông Hồ, mảnh đất này lại không phải là cố thổ, có gì khiến ta phải lưu luyến?"
“Thế nhưng Gia Cát huynh toàn nhìn về phương hướng của Hắc Sa thành..”
Gia Cát Tiểu Liên đạo:
"Ta đang tiễn đưa sư phụ."
"Cái gì?"
Hôm nay ta toàn lạc trong biển hạnh phúc, lúc này mới nghĩ tới tình cảnh của Mặc Vô Thương.
Chuyện bí đạo nhất định sẽ bị người khác khám phá ra, tra xét ra Mặc Vô Thương cũng không khó, cho nên Mặc Vô Thương mới bảo Gia Cát Tiểu Liên đi theo ta rời khỏi Đông Hồ.
Lúc hắn trao bí đồ cho ta, cũng là lúc hắn xác định mình phải chết. Một cảm giác hổ thẹn kéo tới, làm cho ta cúi đầu xuống.
Gia Cát Tiêu Liên nói:
"Công tử không cần tự trách, từ năm năm trước sư phụ đã ẩn cư thế ngoại, đó là vì cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, năm năm nay, người chuyên tâm tu hành, thế nhưng không cách nào tha thứ cho mình được."

Ta chán nản nói:
"Cho dù như thế nào Mặc tiên sinh cũng vì ta mà hi sinh vì nước."
Gia Cát Tiểu Liên mỉm cười nói:
“Chỉ có như vậy, sư phụ mới thực sự được giải thoát.”
Hắn chuyển hướng sang ta, nói:
"Lúc cuối cùng sư phụ ngộ ra một đạo lý, cừu hận càng sâu, thì tổn thương tới mình càng lớn."
Ta nặng nề gật đầu, nếu như Mặc Vô Thương không phải xuất phát từ cừu hận đối với phụ hoàng ta và Tả Trục Lưu, thì cũng không giận chó đánh mèo, gây họa khắp Trung Nguyên.
Gia Cát Tiểu Liên nói:
"Lúc Tiểu Liên còn sống, nhất định sẽ vì sư phụ mà bồi thường hết các tạo nghiệt này."
Một vì sao xẹt qua phía chân trời, ta và Gia Cát Tiểu Liên đồng thời ngẩng đẩu lên, không biết đạo lưu tinh kia có phải là hồn phách của Mặc Vô Thương không nữa...
Tròi tờ mờ sáng, chúng ta lại tiếp tục leo dọc theo phương hướng đã định.
Càng lên cao, thì nhiệt độ không ngừng giảm xuống, cảnh sắc xung quanh cũng không ngừng biến hóa.
Dưới chân núi là khí hậu của mùa xuân, sườn núi lại là khí hậu cuối thu, đi lên trên cao, thảm thực vật càng ít, trên đỉnh núi có một đường tuyết trắng.
Vào lúc giữa trưa, chúng ta mới đi tới được ranh giới tuyết, trải qua thời gian ngắn nghỉ ngơi, chúng ta lại tiếp tục bò lên, trước kia ta chỉ được nghe qua là gió tuyết cực kỳ rét buốt chứ chưa từng được cảm nhận qua.
Từ trên không trung bỗng nhiên truyền tới một tiếng kêu lanh lảnh của chim điêu, ta và Tiêu Trấn Kỳ đồng thời ngẩng đẩu lên, thì thấy có một điểm đen đang bay qua bay lại trên bầu trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận