Mộ Dung Yên Yên mặc y phục màu xanh biếc nằm co ro trong một góc phòng đá, đang ngủ rất say, khuôn mặt gầy hon rất nhiều, nước mắt trên má vẫn còn chưa khô.
Ta đau lòng, không nghĩ tói sẽ gặp lại nàng trong tinh huống thế này.
Dường như Mộ Dung Yên Yên cảm thấy điều gì, chậm rãi mò' đôi mắt ra, thấy cảnh tượng trước mắt liền lộ ra vẻ không thế tin nổi, nước mắt tuôn trào trên mặt: 'Dận Không..."
Ta vươn tay ra ôm nàng vào lòng.
Mộ Dung Yên Yên vẫn không thế tin được sự thật trước mắt, lấm bấm nói:
"Thật sự là huynh sao?"
" Là ta, thật sự là ta!"
Ta kích động nói.
Ta lo lắng người của Ma môn sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, nhẹ giọng nói:
"Muội có thể đi được không?”
Mộ Dung Yên Yên lắc đầu nói:
'Không biết Lãnh Cô Huyên đã làm gì ta, hiện giò' cả người ta đều không còn chút sức lực, không thế động đậy."
Ta mim cười nói:
"Bà ta đã làm một viêc tốt, cho ta được gặp lại nàng đế an ủi nồi khố tương tư."
Mộ Dung Yên Yên xấu hố nhìn ta. Ta ôm thân thế mềm mại của nàng lên, xoay người bước lên bậc đá.
Cứu Mộ Dung Yên Yên thành công, ta CUÔ1 cùng cùng có thế thò' phào nhẹ nhõm. Khi sắp tói cừa ra, ta đột nhiên cảm thấy hoi khác thường, bên trong phòng có đô't đèn dầu nhưng bây giờ đã bị dập tắt. Trong lòng ta âm thầm cảnh giác, ghé vào tai Mộ Dung Yên Yên nói:
"Có gì đó không đúng, muội ờ lại đây chờ ta."
Ta cấn thật đặt Mộ Dung Yên Yên xuống, rút trường đao bên hôn ra, chầm chậm đi về phía của ra.
Thị lực của ta rất tốt, trong bóng tôi vẫn có thế nhìn rõ mọi vật. Từ góc độ của ta, không thấy A Đông và Lang Thứ đâu. Cảm giác của ta trong bóng đêm trở nên nhạy bén khác thường, một tiếng gió rất nhẹ từ bên trái đánh về phía trái tim ta.
Ta lật đao lại, nhanh như chóp ngăn trở lại lại tiếng gió không biết là gì kia.
Trong đêm yên tình, tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên trong trẻo. Đôi phương sử dụng một thanh đoản kiếm, noi đao kiếm chạm nhau bắn ra tia lửa, ánh sáng yếu ớt này đủ đế ta nhìn rõ hình dáng người này.
Người này là một thiếu nừ đeo khăn che mặt, ta nhẹ nhàng lui về phía sau chắn lại lối vào, lạnh lùng "Còn dám tiếp tục cản đường của ta, ta chắc chắn sẽ giết ngươi!”
Cô gái kia ngẩn ra, đoản kiếm ngưng lại không động đậy, nhẹ giọng nói:
" Long Dận Không!"
Nghe được giọng nói của nàng, ta không nhịn được chân động, nàng dì nhiên là Hoàn Tiếu Trác.
Ta mừng rờ nói:
»T* HP / M
liêu ỉ rác!
Cô gái kia nhẹ nhàng lên tiếng chứng thực suy đoán trong lòng ta.
Hoàn Tiếu Trác thu đoản kiếm lại, thấp giọng hỏi:
"Tại sao huynh lại tói đây?”
Ta cười nói:
"Đế sau hãy nói!”
Ta đi tói bên Mộ Dung Yên Yên ôm nàng lên. Lúc này Hoàn Tiếu Trác đã đôt nến lên, trong phòng liền trở nên sáng rõ.
Mộ Dung Yên Yên và Hoàn Tiếu Trác là bạn thân chôn khuê phòng. Khi còn ò Đại Tần, chính Mộ Dung Yên Yên đã cầu xin ta đê Tinh Hậu bỏ qua cho Hoàn thị.
Hoàn Tiếu Trác là tỷ muội tô't nhất của nàng, đến đây cứu nàng cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng mặc dù võ công của nàng không rồi cũng không có khả năng yên lặng không một tiếng động không chế được hai ngườTa Đông và Lang Thứ, chăng lê nàng còn có trợ thủ?
Dường như Hoàn Tiếu Trác đã nhận ra điều thắc mắc của ta, cười thản nhiên:
"Ta còn có một người rất mạnh giúp đờ. Huynh yên tâm, hai tên thuộc hạ của huynh chi bị không chế huyệt đạo, chủng ta cũng không làm bọn họ bị thương."
Mộ Dung Yên Yên vô lực nói:
'Đều tại ta mói khiến mọi người phải bôn ba khố cực."
Hoàn Tiếu Trác nhìn ta một lát. Nhẹ giọng nói:
'Chúng ta là tỷ muội tốt, không cần phải nói mấy lòi khách sáo làm gì.”
Ta cười nói:
"Tốt nhất là chủng ta nên mau chóng ròi khỏi noi này. Nếu không chờ mấy người Lãnh Cô Huyên trờ lại e rằng sẽ rất phiền toái."
Đi ra ngoài cừa, ta nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng A Đông và Lang Thứ đâu.
Hoàn Tiếu Trác nhẹ giọng nói:
"Bọn họ bị điếm huyệt, nằm bên trong gian phòng phía đông. Hai canh giò' sau huyệt đạo sẽ tự động giải khai.”
Ta thấp giọng nói:
"Làm phiền Đoạn quốc sư thả bọn họ."
Hoàn Tiếu Trác thấy ta xưng hô vói nàng như vậy, lạnh nhạt cười nói:
"Hiện giò' ta không phải là quốc sư gì cả, huynh gọi thăng tên ta là được rồi."Trong lòng ta vui vẻ, xem ra cuôi cùng Hoàn Tiếu Trác cũng buông bỏ được ân oán vói Tinh Hậu, tim lại được bản thân minh.
Trước mặt chủng ta đột nhiên xuất hiện ánh đèn, Huyền Anh mặc y phục trắng yên lặng đi tói chồ ta.
Lúc này ta mói biết người giúp đờ mà Hoàn Tiếu Trác nói chính là Huyền Anh, khó trách lại có thế không chế A Đông và Lang thứ mà không gây ra chút tiếng động nào. Võ công của Huyền Anh có thế sánh ngang vói Lãnh Cô Huyên, cao hon rất nhiều so vói mấy bọn A Đông.
Ta mim cười nói:
" Huyền Anh sư phụ, thật đúng là không có duyên thì không gặp lại(nhân sinh hà xử bất tương phùng). Lần trước còn gặp ờ Tần ddô, không nghi tói trong thòi gian ngắn nàng lại đến Tân quốc rồi.”
Huyền Anh lạnh nhạt cười nói:
"Bước chân của Thái tử điện hạ cũng không chậm, mà sự can đảm của ngài lại càng khiến Huyền Anh khâm phục."
Ta cười nói:
'Không phải là Huyền Anh sư phụ cũng đến Vọng Giang thành rồi sao?
Hoàn Tiếu Trác cười nói:
"Là ta mòi Huyền Anh sư tỷ tói."
Ta ngạc nhiên nhìn Hoàn Tiếu Trác, nàng gọi Huyền Anh là sư tỷ, như vậy nàng cũng là đệ tử của Dao Lâm Tiên các? Khó trách khi còn ờ Yên đô, ta đã nhận ra giừa nàng và Huyền Anh hoi không đúng.
Hoàn Tiếu Trác nói:
" Yên Yên bị Lãnh Cô Huyên bắt, võ công của ta lại kém xa Lãnh Cô Huyên nên mói mòi sư tỷ giúp đỡ."
Huyền Anh nhìn Mộ Dung Yên Yên nằm trong lòng ta, sau đó lại nhìn thẳng vào ta, nói:
" Long công tử, ta có mấy câu muôn nói riêng vói ngài."
Ta giao Mộ Dung Yên Yên cho Hoàn Tiếu Trác rồi cùng Huyền Anh đi tói hồ nước gần đó.
Nét mặt Huyền Anh vẫn bình thản như nước, đôi mắt dường như bị hai luồng sương khói bao phủ khiến người ta không thế nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng.
"Mục đích đến Thanh Thục son thực sự của ngài là gì?"
Ta lạnh nhạt cười nói:
"Huyền Anh sư phụ bắt đầu cảm thấy hứng thú vói chuyện của ta từ khi nào vậy?"
Huyền Anh nói:
"Cho dù Long công từ không muôn thẳng thắn cho biết, Huyền Anh cùng có thế đoạn được nguyên do trong đó."
Ta mim cười nhìn Huyền Anh.
« Bộ hạ đi theo Long công tử có một ni cô, nàng chính là đệ tử Phiêu Miều các Nếu như ta đoán không nhầm, lần này Long công tử đến là vì chuyện của Phiêu Miều các, hon nữa..." « Bộ hạ đi theo Long công tử có một ni cô, nàng chính là đệ tử Phiêu Miều các Nếu như ta đoán không nhầm, lần này Long công tử đến là vì chuyện của Phiêu Miều các, hon nữa..."
Đôi mắt lạnh như băng của Huyền Anh nhìn thẳng vào ta, nói:
"Có phải Thu Nguyệt Hàn đã đem tín vật của chường môn Phiêu Miều các giao cho ngài rồi không?"Ta thực sự khâm phục nhừng phân tích của Huyền Anh, chậm rãi gật đầu nói:
" Huyền Anh sư phụ nói không sai, lần này ta đến Thanh Thục son đế chủ trì việc Phiêu Miều các tham bái thần quang."
Huyền Anh nói:
” Long công từ có biết, lần tham bái thần quang này đã không còn là chuyện riêng của Phiêu Miều các?"
Ta im lặng không nói. bôn vị trường lão của Ma môn xuất hiện, Lãnh Cô Huyên, Mộ Dung Sơ Tinh cũng đã bộc lộ ra lập trường của minh, điều này cho thấy hành trình đến Thanh Thục son lần này chắc chắn sẽ không yên ôn.
Huyền Anh nói:
"Phiêu Miều các và Huyền Minh Giáo là hai chi nhánh lớn của Ma môn. Lần này bôn vị trường lão của Ma môn xuống núi cũng chi có một mục đích duy nhất, đó là thống nhất Ma môn, chọn ra người đáng tin cậy làm giáo chủ.”
Ta thấp giọng nói:
"Nói như vậy, Phiêu Miều các sẽ phải đôi mặt vói sóng to gió lớn?”
Huyền Anh gật đầu nói:
"Nếu như Lãnh Cô Huyên thành công trờ thành giáo chủ Ma môn, lực lượng của Ma môn sẽ trở nên mạnh mè chưa từng có. Điều này không phải là chuyện tốt đôi vói bất kỳ ai, cho nên...”
Nàng dừng lại một lát mói nói tiếp:
"Lần này Long công tử nhất định phải hết sức ngăn cản Ma môn thống nhất."
Ta vốn cho rằng Huyền Anh sẽ ngăn cản ta đi Thanh Thục son, không ngờ nàng lại tán thành.
Ta cười nói:
"E rằng chi vói lực lượng của minh ta thì không thế nào làm được điều này.”
»•T1 • r ếfM
Ta sẽ giúp ngài!
Huyền Anh nhẹ giọng nói, nàng bước vài bước lên chiếc cầu gãy rồi đột nhiên xoay người lại nói:
"Có chuyện ngài phải nhớ kỹ, kế từ tôi này, ngài và thuộc hạ của minh phải tách ra, đi đến Thanh Thục son trước cùng ta và Tiếu Trác"
Ta đã cảm nhận được sự nghiêm trọng của vân đề từ trong giọng nói của nàng, thấp giọng nói:
"Được rồi!”
Mộ Dung Yên Yên bị Lãnh Cô Huyên hạ Tô Cốt Tán, mặc dù Huyền Anh giúp nàng giải độc còn sót lại trong cơ thế, nhưng đế khôi phục lại như lúc ban đầu còn cần nghi ngoi một đoạn thòi gian nừa. Ta giao Mộ Dung Yên Yên cho hai ngườTa Đông chăm sóc, lệnh cho bọn họ ờ lại Vọng Giang thành chờ ta trờ về.
Sáng sớm hôm sau, ta cùng Huyền Anh, Hoàn Tiếu Trác thuê một chiếc thuyền buồm năm cột từ bến Đông An xuất phát, ngược dòng đi thăng tói Thiên Vực thành.
Từ lúc lên thuyền, Huyền Anh liền một minh tình tu trong khoang thuyền, trừ lúc dùng cơm ra thì rất ít khi thấy nàng xuất hiện.
Điều này lại tạo cơ hội cho ta và Hoàn Tiêu Trác ờ gần nhau.
Ta yên lặng nằm trên boong thuyền, nửa người trên ờ trần, giang cả hai tay, hai chân ra hường thụ ánh mặt tròi giừa trưa.
Hoàn Tiếu Trác đứng trên mui tàu, quần áo trắng tinh tung bay theo gió tựa như một tiên nừ. Thinh thoảng nàng lại xoay người nhìn ta đang nằm trên boong, trong mắt hiện lên vẻ xấu hố.
"Huynh không thấy nóng sao?"
Ta đứng dậy, thoải mái vươn vai, chậm rãi đi đến bên nàng. Khuôn mặt Hoàn Tiếu Trác ừng đỏ đưa cho ta một chiếc khăn tay.
Ta không cam khăn tay mà nắm bàn tay mềm mại của nàng. Hoàn Tiếu Trác xấu hố nói:
"Huynh buông ra...”
Giọng nói của nàng lí nhí như con muồi.
Ta xoay người lại nói:
"Lau mồ hôi trên lưng giúp ta.”
Hoàn Tiếu Trác do dự một lát rồi cũng đưa tay lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho ta.
"Thi ra muội cũng là đệ tử của Dao Lâm Tiên các?"
Hoàn Tiếu Trác gật đầu, thấp giọng nói:
"Ngày xưa khi họ Hoàn chủng ta gặp nạn, sư phụ đã cứu ta, còn truyền võ công cho ta. Tiếc rằng ta vẫn không thế dùng võ công của minh báo thù cho người nhà..."
"Muội vẫn hận nàng ta sao?"
Ta suy nghi cấn thận rồi mói hỏi câu này.
Bàn tay Hoàn Tiếu Trác chợt dừng lại, một lát sau mói nói:
"Cuối cùng ta cùng biết, có một số việc đều do tròi định, cho du ngươi có cô' gắng thế nào cùng không thế đạt được điều mong muôn. Chút cừu hận trong lòng ta đã sớm biến mất rồi.."
Ta nói tránh đi:
"Thì ra Huyền Anh là sư tỷ của muội."
Hoàn Tiêu Trác nói:
"Thực ra ta cùng không được xem là đệ tử của Dao Lâm Tiên các, sự phụ chi dạy võ công cho ta, cùng không thu ta làm đệ tử."
Ta cười nói:
"May là muội còn chưa trờ thành đệ từ của bà ta, nếu không chăng phải sẽ là một tiếu ni cô giông như Huyền Anh sao?”
Hoàn Tiếu Trác xấu hố đánh lên lưng ta, ta chợt xoay người lại kéo nàng ôm vào lòng, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Dường như Hoàn Tiếu Trác bị giật minh, đấy mạnh ta ra ngoài chạy trôn vào trong khoang thuyền.
Ta nhìn bóng lưng của nàng, trên khóe miệng xuất hiện nụ cười. Ta biết rõ nàng có tinh cảm vói ta, lần này ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.Lúc ăn cơm tôi Hoàn Tiếu Trác mói ra khỏi khoang thuyền, thinh thoảng chạm phải ánh mặt tràn đầy tinh cảm của ta liền cuông quýt né tránh.
Cho dù là Huyền Anh cũng nhìn rõ sự mập mờ giừa chủng ta, lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, khiến xuân tâm của ta đang nhộn nhạo liền nhanh chóng nguội lạnh.
Trên đầu thuyền bồng vang lên tiếng hô kinh hãi của người lái thuyền.
Chủng ta nhìn nhau, vội vàng chay ra ngoài.
Phía trước có một con thuyền nhỏ đang lao vùn vụt như mùi tên ròi cung về phía thuyền buồm của chúng ta, cho dù người lái thuyền chuyên hướng như thế nào, con thuyền nhỏ kia vẫn lao thăng về phía mũi thuyền của chủng ta.
Trên thuyền nhỏ chi có một người đàn ông trẻ tuổi đang chắp tay đứng, dáng vẻ nhàn nhã, anh tuân tiêu sái.
Đôi mắt ta mờ lỏn, người này dì nhiên lại là Viên Thiên Trì đã mất tích khi còn ờ Khang đô, không ngờ hắn lại xuất hiện ờ đây.
Thuyền nhỏ không có ai chèo lái, tuy r đi xuôi dòng, nhưng chắc chắn không thế có tốc độ kinh người đến vậy được.
Huyền Anh lạnh lùng nói:
"Hắn dùng nội lực đế đấy thuyền, võ công của người này sâu không lường được."
Ánh mắt của ta và Viên Thiên Tri chạm vào nhau, cùng sảng khoái cười lớn.
Ta nói lớn:
"Viên tiên sinh, ngài vẫn khỏe chứ?”
Viên Thiên Trì mim cười nói:
"Nhờ hồng phúc của Thái tử, Viền mồ rất khỏe."
Trong lúc nói chuyện , thuyền nhỏ đã chi còn cách thuyền buồm của chủng ta chừng năm trượng. Thuyền nhỏ đang lao vói tốc độ cao chợt dừng lại trên mặt nước.
Viên Thiên Trì đạp nhẹ lên thuyền nhỏ, thân thế bay lên như một con diều, trong chóp mắt đã đứng trên boong thuyền.
Nét mặt hắn thong dong, dường như đi dạo trong sân vắng, chậm rãi bước về phía ta.
Ta cười nói:
'Thân thủ của Viên tiên sinh thật cao cường!"
Ánh mắt Viên Thiên Tri roi vào Huyền Anh, lạnh nhạt nói:
"Vì sao Dao Lâm Tiên các lại luôn xem vào chuyện nội bộ của Ma môn?”
Huyền Anh lạnh lùng nói:
"Chuyện Dao Lâm Tiên các quan tâm chính là chính nghía trên giang hồ."
Viên Thiên Trì cười ha hả, quay sang nói vói ta:
"Sao Thái từ không đốỉ thuyền? Chẳng lẽ giang son lãnh thố còn không thú vị bằng chuyện phân tranh của giang hồ?"
Huyền Anh lạnh lùng nói:
"Chuyện Dao Lâm Tiên các quan tâm chính là chính nghía trên giang hồ."
Viên Thiên Trì cười ha hả, quay sang nói vói ta:
"Sao Thái từ không đốỉ thuyền? Chẳng lẽ giang son lãnh thố còn không thú vị bằng chuyện phân tranh của giang hồ?"
Ta mim cười nói:
"Chuyện ta đã quyết định, chưa bao giò' bỏ dờ giừa chừng."
Nụ cười của Viên Thiên Trì lập tức biến mất, lạnh lùng nói:
"Hay cho câu bỏ dò' giừa chừng!" Boong thuyền dưới chân phát ra tiếng răng rắc, từng vết nứt từ chỗ hắn đứng lan rộng ra bôn phía.
Huyền Anh vung tay lên, một chường âh vô hình từ từ bay về phía Viên Thiên Trì. Chường âh bay đi, phạm vi không ngừng mò' rộng, đè ép không khí xung quanh.Thân thế Viên Thiên Tri nhanh chóng xoay tròn, sàn thuyền lập tức bị xuyên thung, hắn phóng lên lao về phía cột buồm.
Ta chợt hiếu ý đồ của hắn, hắn muôn đánh gãy cột buồm đế ngăn không cho chủng ta đi tiếp.
Ta hét lỏn, nhảy lên giừa không trung, nhanh như chóp rút trường đao ra chặn lại Viên Thiên Trì.
Ngón tay Viên Thiên Trì cong lên, bắn vào sông đao của ta vô cùng chính xác làm phát ra tiếng kêu ông ông. Hai cánh tay ta tê rần, suýt nừa không giừ được trường đao trong tay.
Viên Thiên Trì mim cười nói:
"Võ công của Thái tử hình như không có quá nhiều tiến bộ!"
Chủng ta lao vào nhau rồi lại tách ra, kéo giãn khoảng cách vói đôi phương.
Huyền Anh đã lặng yên không một tiếng động đi tói phía sau Viên Thiên Trì, đánh một chường về phía Viên Thiên Trì.
Viên Thiên Trì không xoay người lại, đưa tay đôi chường vói nàng, thân thế chuyến hướng trên không trung, đột nhiên bỏ qua ý định muôn đánh gãy cột buồm mà lao xuống thuyền nhỏ bên dưới như một con chim ưng.
Ta và Huyền Anh cùng roi xuống mặt thuyền, nhìn xuống phía dưới thấy Viên Thiên Tri đang thúc dục thuyền nhỏ dưới chân lao qua tầng tầng sóng lỏn, dùng tốc độ cao nhất lao về phía đáy thuyền.
Hoàn Tiếu Trác duyên dáng kêu lên:
"Không tốt!"
Chén trà trong tay ném về phía Viên Thiên Trì nhanh như tia chóp.
Boong thuyền dưới chân chân động kịch liệt. Ta nắm chặt tay Hoàn Tiếu Trác và Huyền Anh, đề phòng bị chân động té ngã.
Khuôn mặt Huyền Anh trò' nên tái nhợt, thấp giọng nói:
"Thuyền nhỏ của hắn được làm bằng thép..."
Tiếng cười của Viên Thiên Trì vang lên từ phía đuôi thuyền, chúng ta xoay người lại, thấy Viên Thiên Trì đứng trên thuyền nhỏ, càng lúc càng đi xa.
Nước đột nhiên phun ra từ lồ thủng hắn vừa tạo ra trên boong thuyền, một khe nứt nhìn mà giật minh từ lỗ thủng không ngừng kéo dài.
"Bảo vệ Tiêu Trác cho tốt!"
Mũi chân Huyền Anh điếm nhẹ lên boong thuyền, thân thế mềm mại bay lên không trung, từ trên cao lao tói Viên Thiên Trì đang muôn ròi đi.
Ta biết Viên Thiên Trì chắc chắn đã khơi dậy lừa giận trong lòng Huyền Anh, lần ra tay này tất nhiên là một kích toàn lực.
Nét mặt Viên Thiên Trì nghiêm túc, hai đấm hướng lên không trung đón đờ.
Thuyền thép đột nhiên dừng lại trên mặt nước, lấy nó làm trung tâm, sóng nước theo hình tròn nhanh chóng lan ra bên ngoài, bọt nước trắng xóa bắn tung tóe.
Huyền Anh như lá rụng nhẹ nhàng roi xuống cây gỗ đang trôi trên mặt nước.
Xung quanh Viên Thiên Trì xuất hiện một luồng nước xoáy cực lỏn, trong nháy mắt cắn nuốt cả hắn và con thuyền nhỏ, nhưng luồng nước này cũng đồng thòi lan về phía Huyền Anh, thân thế mềm mại của Huyền Anh cũng bị roi vào vòng xoáy.
Thuyền buồm không ngừng chim xuống. Ta nắm tay Hoàn Tiếu Trác tung người nhảy khỏi boong thuyền.
Noi này cách một bãi đất nối giừa dòng sông không xa, bằng kì năng boi lội của ta, boi tói đó không có bất kỳ khó khăn nào.
Bòi vì còn phải chiếu cô' cho Hoàn Tiếu Trác nên ta tốn nhiều thòi gian và sức lực hon. Khi bói tói bên bờ, ta cũng cảm thấy tứ chi nhức mỏi, mệt mỏi nằm trên bãi sông.
Hoàn Tiếu Trác vẫn chưa hết hoảng sợ nhìn ra mặt sông xa xa, thuyền buồm đã chim xuống hoàn toàn, Huyền Anh cũng không biết đi noi nào.
Ánh mắt ta roi vào trên người Hoàn Tiếu Trác. Bòi vì nàng bị ngâm nước, quần áo hoàn toàn dính sát vào trên người, nhừng đường cong mê người hiện lên rõ ràng trước mắt ta, núi non phập phồng, cảnh xuân vô hạn, khiến trái tim ta đập thình thịch.Ánh mắt Hoàn Tiếu Trác chạm phải ánh mắt tham lam của ta, khuôn mặt không kim được hiện lên hai rặng mây đỏ, nhẹ giọng mắng:
"Chán ghét..."
Nàng như đóa hoa sen mói nở, xinh đẹp động lòng người, thẹn thùng vô hạn.
Ta quay đầu nhìn ra mặt sông, bóng dáng Huyền Anh và Viên Thiên Trì đều không thấy. Hoàn Tiếu Trác lo lắng đứng dậy:
"Sè không có chuyện gì xảy ra vói sư tỷ chứ? Chủng ta có cần phải quay lại tim bọn họ hay không?” Ta lạnh nhạt cười nói:
"Võ công của nàng và Viên Thiên Trì đều hon xa chủng ta, cho dù chủng ta tim được bọn họ cũng không giúp được gì.”
Nhưng trong lòng ta tin tường, sẽ không có bất cú chuyện gì xảy ra vói Huyền Anh. Hon nừa trong quá trình chiến đầu, Viên Thiên Trì cũng chi muôn ngăn cản chủng ta tiếp tục đi tói mà không phải muôn hạ sát thủ.
Bãi sông này cũng không lỏn, bên trên mọc đầy cây xanh. Ta vào rừng tim ít cành khô, may là đá lửa trong ngực không bị mất. Ta đô't một đông lửa trên bờ, cùng Hoàn Tiêu Trác ngồi sưởi, bình tình chò đợi Huyền Anh, nhân tiện hong khô y phục trên người.
Hoàn Tiếu Trác ôm gôi ngồi trước mặt ta, khéo léo che đi thân thế mềm mại lung linh, làm ta không cách nào thường thức được.
Ta nhẹ giọng nói:
"Muội có đói bụng không?"
Hoàn Tiếu Trác gật đầu.
Ta rút đoản đao từ ông giày, vót nhọn một cành cây, đi tói bên bò' sông, suy nghi một lát liền dứt khoát còi áo ngoài ra đưa cho Hoàn Tiêu Trác, nói:
"Hong khô giúp ta, ta ra bò' sông bắt cá.”
Hoàn Tiếu Trác đỏ mặt cam lấy, đôi mắt đẹp cụp xuống không dám nhìn ta.
Bòi vì bãi sông này không có người ờ cho nên không có ai đánh cá ờ noi này, bên bò' có rất nhiều cá dạt vào, thoải mái phoi nắng. Không có chút cảnh giác nào vói ngư dân như ta.
Dùng thủ đoạn của ta đôi phó vói mấy con cá này quá đon giản, trong chốc lát liền bắt được năm con cá chép béo mập.
Quần áo trên người Hoàn Tiếu Trác đã được hong khô, đương nhiên không còn khó xử như lúc đầu, tưoi cười đứng dậy tiếp nhận thành quả ta kiếm được.
Ta mim cười nói:
"Một bừa trưa thịnh soạn đó! "
Hoàn Tiếu Trác yêu kiều gật đầu, nhìn thấy thân thế gần như trần truồng của ta, khuôn mặt lại đỏ bừng.
Ta mặc lại áo bào, dõi mắt nhìn ra mặt sông nhưng vẫn không thấy bóng dáng Huyền Anh, trong lòng đã bắt đầu hoi lo lắng. Huyền Anh sẽ không thực sự xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao lâu như vậy vẫn chưa trò lại?
Hoàn Tiếu Trác dùng đoản đao mố cá, rửa sạch xâu vào cành cây nướng, không lâu sau đã ngửi thấy mùi thơm mê người.
Nàng đưa cho ta một con cá đã được nướng chín. Ta nhân cơ hội nắm tay nàng, thâm tinh nói:
" Tiếu Trác! Nhừng ngày này ta luôn nhớ muội!"
Có lẽ vì trên bãi sông chi có hai người chủng ta, Hoàn Tiếu Trác cùng không từ chôi ta như khi ờ trên thuyền, tùy ý đế cho ta nắm tay, ôn nhu nói:
"Ta làm sao biết được huynh có gạt ta hay không?"
Ta thề son sắt:
"Có tròi đất làm chứng, nếu như Long Dận Không ta nói dôi nửa lòi sẽ bị sét đánh, không chết tử tế được...”
Trên bầu tròi đột nhiên vang lên một tiếng sấm khiến ta sợ đến run rẩy, ngửa mặt nhìn lên tròi mói thấy một vùng mây đen dày đặc đang chầm chầm hạ xuống, ta cười khố nói:
"Sè không trùng họp như vậy chứ, ông tròi oi, ta thật sự không nói láo!”
Hoàn Tiếu Trác nhịn không được bật cười lên, duôi ngón tay ân lên trán ta nói:
"Rõ ràng là huynh đang nói láo, ông tròi cùng nhận ra rồi."
Ta nhìn bộ dạng vô cùng thẹn thùng của nàng, lại nhớ tói nhừng khó khăn trò' ngại mà chủng ta đã cùng vượt qua, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, từ từ tiến tói, muôn hôn lên đôi môTanh đào mềm mại của nàng.
Hoàn Tiếu Trác xấu hố nhắm hai mắt lại, bộ dáng đáng yêu như là mặc cho ta muôn làm gì cùng được
Ta nhìn bộ dạng vô cùng thẹn thùng của nàng, lại nhớ tói nhừng khó khăn trò' ngại mà chủng ta đã cùng vượt qua, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, từ từ tiến tói, muôn hôn lên đôi môTanh đào mềm mại của nàng.
Hoàn Tiếu Trác xấu hố nhắm hai mắt lại, bộ dáng đáng yêu như là mặc cho ta muôn làm gì cùng được
Ngay khi ta sắp hôn lên môi nàng, một giọng nói già nua vang lên cách đó không xa:
"Cá nướng ngon như vậy, nếu không ăn nhanh chi sợ sẽ nguội mất."
Ta và Hoàn Tiếu Trác đều giật minh, xoay người nhìn lại mói thấy một ông già mặc áo bào màu vàng đứng cách chủng ta chừng mưòi trượng, thèm nhỏ dãi nhìn cá nướng.
Nhớ tói tinh cảnh đang nồng nàn thi bị người bắt gặp vừa rồi, hai người chúng ta đều vô cùng khó xử, Hoàn Tiếu Trác lại càng xấu hố đến mức không dám ngẩng đầu lên.Trong lòng ta âm thầm cảnh giác, vừa rồi đã cấn thận xem xét xung quanh nhưng vẫn không thấy có người ờ trên bãi sông này. Ong lão này xuất hiện thậm chí không có chút dấu hiệu nào, ông ta rô't cục là địch hay bạn?
Bề ngoài ta không biếu hiện chút gì, mim cười giơ cá nướng lên nói:
"Bảo kiếm tặng tráng sĩ, phân hồng tặng giai nhân. Khó có khi gặp phải người hừu duyên thường thức tài nghệ vợ ta như vậy, con cá này mòi lão nhân gia nếm thử."
Ong lão kia cười híp mắt nhìn ta, nói:
’ Không tồi, không tồi! đứa nhỏ ngươi còn biết tôn kính người già."
Ong ta cũng không từ chôi, nhận lấy cá nướng từ tay ta, ngồi cạnh đông lừa vừa ăn từng miếng lớn vừa khen:
"Tay nghề tô't, đúng là tay nghề tô't! Ngoài cháy trong giòn, mềm mại ngon miêng, không làm mất mùi vị ban đầu. Đã rất lâu ta không được ăn cá ngon như vậy rồi."
Trong chốc lát ông ta đã ăn hết một con cá nướng.
Hoàn Tiếu Trác cười nói:
"Khó được lão bá khen tặng như vậy, nếu người không chê, lại thường thức thêm một con cá nừa chứ?"
Ong lão cười đến nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra:
"Ta vui vẻ còn không hết, sao có thế ghét bỏ được."
Ong ta tự tay nhận lấy con cá Hoàn Tiếu Trác đưa, ăn từng miếng lỏn, bộ dạng gấp gáp như một con khi, không có chút dáng dấp từng trải lão luyện nào.
An xong vài miếng, dường như ông ta mói nhó' ra chuyện gì, lấy một bầu rượu từ phía sau ra, ngửa mặt lên uống ừng ực hai ngụm lỏn, dùng tay áo lau rượu vương trên môi, nói:
Thoải mái! Thoải mái! Cuộc sông này đúng là còn rất nhiều thứ làm người ta lưu luyến.”
Ong ta đưa bầu rượu về phía ta, cười tủm tim nói:
"Ta ăn cá nướng của ngươi, mòi ngươi uống rượu được chứ?"
Ta hoi ngẩn ra, rõ ràng là ông già này có chuẩn bị mà đến, bây giờ hắn đưa bầu rượu này cho ta, trong đó có cạm bầy gì không?
Ong lão thấy ta không lập tức nhận lấy bầu rượu, nụ cười trên khuôn mắt liền biến mất, lạnh lùng
"Thếnào? Lo lắng trong rượu của ta có độc sao? Hay là chê lão đầu này lôi thôi hèn hạ?"
Vô số suy nghi chuyến xẹt qua trong đầu ta, ông lão này tám chín phần mưòi là người trong Ma môn, chưa biết chừng chính là một trong bôn trường lão như Khúc Chiêu Hiên.
Xem vừa rối hắn không đến đây mà không gây ra chút tiếng động liền biết, võ công của người này hon xa ta. Nếu hắn muôn đôi phó vói ta cũng không cần thiết dùng loại thủ đoạn hèn hạ này.
Hoàn Tiếu Trác lặng lẽ kéo tay áo ta, ý nói ta nhất định không được uống..
Trong lòng ta quyết định, đưa tay tiếp lấy bầu rượu, mim cười nói:
"Vãn bồi cùng là người thích rượu, lão tiền bôi uống vui vẻ thoái mái như thế đã sớm khơi dậy cơn thèm rượu của ta, vãn bôi cũng muôn nếm thừ bầu rượu ngon này của tiền bôi!"
Ta ngửa đầu lên uống hai ngụm lỏn, chi cảm thấy rượu vào cố họng nhhưng lại không có mùi vị gì, rõ ràng chi là nước lã mà thôi.
Ong lão cười ha hả, trong mắt lộ ra vẻ khen ngợi:
" Long Dận Không, ngươi đúng là rất có can đảm!”
Ong ta mờ miệng liền gọi tên ta, rõ ràng lần này là đến vì ta.
Ta cười nói:
"Thi ra lão tiền bôi cũng nhận ra tại hạ!”
Ong lão gật đầu nói:
"Có người muôn ta khuyên ngươi trò' về, ta vốn muôn ném ngươi xuống sông đế ngươi tự do trôi về lãnh thố quốc gia của mình."
Ta mim cười nói:
"Lão tiền bôi là vị trường lão nào trong Ma môn?"
Ong lão lắc đầu nói:
"Ngươi đừng vội nghe người ngoài nói hươu nói vượn, trong Ma môn làm gì có trường lão chó má nào!"
Ong ta nói chuyện không kiêng kỵ chút nào, nghe cũng rất thủ vị, nhưng ta lại không dám buông lỏng chút nào.
Ong lão cười híp mắt nhìn Hoàn Tiếu Trác nói:
"Nhưng nhìn tiếu tình nhân như hoa như ngọc của ngươi, ném ngươi xuống sông thật cũng hoi tàn nhẫn."
Hoàn Tiếu Trác lạnh lùng nói:
"Nếu như lão bá muôn đôi phó vói Long Dận Không, e rằng phải giết chết ta trước!"
Ông lão cười lớn:
” Ngàn không nên vạn không nên, ta không nên ăn hai con cá nướng của ngươi, sau này ăn đồ của người khác sẽ không thấy ngon miệng.''
Ong ta nhìn ta nói:
” Long Dận Không, ta chi muôn khuyên ngươi một câu, chuyện của Ma môn tô't nhất ngươi không nên xen vào, đôi vói ngươi không có điều gì tốt cả."
Ta thò dài nói:
’Tại hạ không muôn làm tiền bôi thất vong, có câu nhận lòi nhờ vả của người thi phải hết lòng hoàn thành, chuyện ta tói Thanh Thục son là do Thu Nguyệt Hàn tiền bôi nhờ vả lúc lâm chung, nếu như Long Dận Không ta đã đáp ứng rồi thì nhất định phải đến."
Ánh mắt ông lão lóe lên, trầm giọng nói:
"Ngươi nói thật cho ta biết, Lục Ngọc giói chi của Phiêu Miều các có phải đang nằm trong tay ngươi khổng?"
Ta ngẩn ra, cư ôi cùng chẫm rãi gật đầu.
Ong lão thờ dài bùi ngùi:
" Hắn nói không sai, xem ra tất cả đều là ý tròi. Long Dận Không, ngươi đã là chủ nhân Phiêu Miều các, lão phu cũng không ngăn cản ngươi nừa, nhưng mà.."
Trong đôi mắt ông ta phát ra ánh sáng bức người, dường như muôn nhìn thấu nội tâm của ta. Ta không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Ong lão nói:
"Đồng ý vói ta một chuyện, sau khi lên Thanh Thục son, nếu ngươi gặp Thải Tuyết, nhất định không được nói một câu, một chừ nào vói nàng! ”
Trong lòng ta rung động kịch liệt, cuôi cùng lắc đầu nói:
"Xin thứ cho vãn bôi không thế tuân theo."
Con ngươi của ông lão chợt co rút lại, nhưng ngay sau đó lại trò' nên bình thả. Ong ta nhặt bầu rượu lên, chẫm rãi đứng dậy, nói:
” Long Dận Không, mặc dù ngươi là một vương giả, nhừng cũng chắc chắn chi là người của thế tục.
Có rất nhiều chuyện ngươi vinh viền đều không thế nào hiếu được...”
Ong ta nói xong liền xoay người đi về phía dòng sông.
Ta hô lỏn từ phía sau:
” Viên Thiên Trì có phải là một trong bôn trường lão không?"
Ong ta xoay người lại, mim cười nói:
"Chuyện trên đòi thay đốỉ trong nháy mắt, ai có thế thực sự nói rõ đươc. Hôm nay hắn là, ngày mai có thể sẽ không phải là, kiếp này không phải là, kiếp sau có lẽ lại là. Ao diệu trong đó ngay cả ta cung chưa hiếu rõ được...”
Gió sông nhẹ đưa, một lá lau sậy theo gió trôi nối trên mặt sông.
Ông lão chóp mắt đã đi tói trên lá lau, lá sau chò' ông già theo, trôi nhanh về phía bờ sông. Trong chốc lát, bóng dáng ông ta đã biến mất trong bóng chiều.
Ta và Hoàn Tiếu Trác đứng trợn mắt há hốc mồm, võ công của người này đã đến cảnh giói tuyệt đinh, cười lá cây vượt sông trong truyền thuyết thậm chí xuất hiện ngày trước mắt ta.
Lúc này bầu tròi đã bắt đầu u ám, thấy sắp tói sẽ có một cơn giông, nước sông vốn bình tính cũng cuộn trào mãnh liệt.
Ta và Hoàn Tiếu Trác ôm nhau đứng một chồ, dõi mắt nhìn ra mặt sông. Cuôi cùng thì hình bóng Huyền Anh cũng xuất hiện trên mặt sông đang cuộn trào. Không biết nàng tim được một con thuyền nhỏ ờ đâu, theo gió vượt sóng lao nhanh tói chỗ chủng ta.
Ta và Hoàn Tiếu Trác đều nò' nụ cười vui mừng. Mặc dù chủng ta không tận mắt thấy Huyền Anh đại chiến cùng Viên Thiên Trì, nhưng cũng có thế xác định được một chút, Huyền Anh cũng không thua, nhưng Viên Thiên Trì thì thế nào?
Hắn cũng không xem như hoàn toàn thất bại, mục đích thực sự của hắn hôm nay là dần dắt Huyền Anh ròi đi, nếu không tên trường lão ma môn kia cũng không có cơ hội nói chuyện một minh cùng ta.
Nhưng vì sao cư ôi cùng hắn lại muôn buông tha cho ta? Trên Thanh Thục son rốt cuộc che giấu bị mật lớn gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...