“Ta còn tưởng rằng Thái tử điện hạ lâm trận bỏ chạy, không dám đến đây nữa.”
Ta cười nói:
“Nếu Dận Không thực sự lâm trận bỏ chạy, Tiêm Tiêm cô nương có thất vọng không?”
Trong đôi mắt đẹp của Cốc Tiêm Tiêm hiện lên nét vô cùng quyến rũ, nhưng ta không tiếp tục nhìn nàng, quay sang Huyền Anh nói:
“Huyền Anh sư phụ đến đây khi nào?”
Huyền Anh vẫn trước sau như một lạnh nhạt, đôi mắt thâm thúy yên tĩnh như giếng nước, nói:
“Lần này Huyền Anh đến đây để từ biệt Tiêm Tiêm cô nương.”
Chắc hẳn nàng đã sớm biết thân phận của ta, Tiêu tướng quân ngày xưa chính là Long Dận Không Thái tử của Đại Khang.
Mặc dù ta đã nghe Huyền Anh nói muốn rời đi từ khi ở Quan Vụ am, nhưng vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên:
“Huyền Anh sư phụ phải đi?”
Huyền Anh gật đầu nói:
“Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, ngày mai Huyền Anh sẽ rời khỏi Yên đô.”
Cốc Tiêm Tiêm nói:
“Lần này Huyền Anh tỷ tỷ rời đi, Tiêm Tiêm lại mất đi một người có thể nói chuyện cùng.”
Trong lời nói lộ ra một chút buồn bã.
Huyền Anh cười nhạt, đứng dậy cáo từ nói:
“Huyền Anh còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy mọi người nữa.”
Khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm đỏ bừng nói:
“Tỷ tỷ nói gì vậy, ta và Thái tử cũng không có chuyện gì bí mật. Hơn nữa ngày mai tỷ tỷ rời khỏi Yên đô rồi, hôm nay muội phải bày tiệc tiễn biệt mới phải.”
Huyền Anh cười nói:
“Người ngoài thế tục không cần gò bó quá nhiều. Những lẽ tiết phàm tục này có thể bỏ liền bỏ đi.”
Cốc Tiêm Tiêm thở dài, đành phải bỏ qua.
Ta lại nói:
“Hôm nay từ biệt, chẳng biết khi nào mới được thưởng thức trà thơm do Huyền Anh sư phụ tự tay pha. Dận Không có một yêu cầu quá đáng, Huyền Anh sư phụ có thể cho ta thêm một cơ hội thưởng thức trà của nàng hay không?”
Cốc Tiêm Tiêm lặng lẽ nhìn qua ta. Trong lòng ta cười thầm, kể từ khi xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, ta biểu hiện ra sự chú ý đối vói Huyền Anh hơn xa nàng.
Tuy dung mạo Cốc Tiêm Tiêm hơn xa Huyền Anh, nhưng ra lại cố ý làm như không thấy nàng. Phải biết rằng lòng hiếu thắng của nữ nhân cũng không kém gì nam nhân, phương pháp buông rồi lại nắm này có thế nói là trăm phát trăm trúng.
Huyền Anh nói:
“E rằng làm cho Thái tử điện hạ thất vọng rồi, đạo pha trà chú trọng tâm tình, hôm nay tâm tình Huyền Anh bất an, cho dù miễn cưỡng, cũng không thể pha được trà ngon.”
Cốc Tiêm Tiêm cười nói:
“Huyền Anh tỷ tỷ, nếu Thái tử điện hạ có nguyện vọng như vậy, tỷ cứ thỏa mãn tâm nguyện của hắn đi. Phật dạy làm đầu, Huyền Anh tỷ tỷ dùng một bình trà xanh để cứu đời, chính là hợp vói đạo của phật môn.”
Huyền Anh thở dài nói:
“Mọi người đã nói như vậy, Huyền Anh không thể làm gì khác hơn là tuân theo.”
Cốc Tiêm Tiêm mỉm cười nói:
“Ta đi lấy trà cụ.”
Ta vốn định ngồi xuống nói chuyện cùng Huyền Anh, không nghĩ tói Cốc Tiêm Tiêm lại nhìn qua ta nói:
“Chẳng lẽ Thái tử không muôn giúp đỡ sao?”
Ta cười đứng dậy:
“Có thể ra sức vì Tiêm Tiêm cô nương, thật sự là vinh hạnh của Dận Không.”
Cốc Tiêm Tiêm thản nhiên cười, dẫn ta đi đến phòng để trà cụ trên tầng hai. Nàng đi phía trước ta, dáng người thon thả, mông ngọc đong đưa, thực sự là thân thể mê người.
Thấy bốn phía không có ai, Côc Tiêm Tiêm mang theo u oán kín đáo, nhìn ta nói:
“Dường như trong lòng thái tử căn bản không có Tiêm Tiêm.”
Ta mỉm cười nói:
“Lúc này trong lòng Dận Không chỉ có bóng dáng của Tiêm Tiêm cô nương, chẳng qua là tự ti mặc cảm, không dám nói chuyện với Tiêm Tiêm cô nương.”
Cốc Tiêm Tiêm kiều mị xì một tiếng, nhẹ giọng nói:
“Ngài thực sự cho rằng ta không biết ngài có chủ ý gì?”
Ta cười nói:
“Tiêm Tiêm cô nương băng tuyết thông minh, ở trước mặt nàng Dận Không thực sự giống như một người trần truồng, cái gì cũng không giấu được.’’
Khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm đỏ bừng, trách mắng:
“Nếu không phải chính tai nghe được, thật khó tưởng tượng những lời dung tục này lại được nói ra từ miệng Thái tử.”
Ta không chút xấu hổ nói:
“Có đôi lúc, lời dung tục còn kích thích hơn nhiều so với những lời đường mật.”
Cốc Tiêm Tiêm cười duyên nói:
“Hiểu biết của ta đối với Thái tử lại tăng thêm một tầng.”
Ta một lời hai ý nói:
“Qua đêm nay, hiểu biết của Tiêm Tiêm cô nương về ta sẽ càng thêm khắc sâu.”
Khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm càng đỏ bừng, nhưng trong đôi mắt lại không toát ra bất cứ vẻ ngượng ngùng nào cả. Trong lòng ta âm thầm cảm thán, ngượng ngùng mà nàng biểu lộ ra nhất định chỉ là ngụy trang, muốn chinh phục được nàng sợ rằng vô cùng khó khăn.
Trà cụ Cốc Tiêm Tiêm sưu tập thực sự không ít, trong đó không thiếu món quý giá, nàng chọn ra từ trong số đó một bộ trà cụ có xuất sứ từ Truy thành của Tề quốc, từ miệng nàng ta mói biết, bộ trà cụ này là Huyền Anh tặng cho nàng năm xưa.
Trở lại Đĩnh Nhuyễn các, hai tỳ nữ xinh đẹp đang nấu nước bằng lò Hông Nê(nồi đất nung đỏ). Huyền Anh vẫn không có bất kỳ hành động gì, nhìn đám mây trắng xa xa, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ trống rỗng xa xăm.
Ta đem trà cụ đã rửa sạch đặt lên bàn, Cốc Tiêm Tiêm đưa cho Huyền Anh một quyến sách cổ đã ố vàng, chân thành tha thiết nói:
“Lần này Huyền Anh tỷ tỷ rời đi, không biết đến bao giờ chúng ta mói có thể gặp lại. Quyển ‘Xuân Thủy dao’ này xem như là lễ vật ta tặng tỷ tỷ đi.”
Huyền Anh yên lặng gật đầu, nét mặt của nàng không có biến hóa gì quá nhiều. Ta chưa từng gặp qua một thiếu nữ trầm ổn đến vậy, nàng có lẽ còn nhỏ hơn ta vài tuổi, nhưng ta có cảm giác nàng còn lớn hơn ta rất nhiều, dĩ nhiên đây chỉ là một loại cảm giác ở trong lòng.
‘Xuân Thủy Dao’ là một quyển cầm phổ của đàn cổ, ta đã từng nghe nhạc sĩ của cung đình nhắc đến trước đây, nhưng không có duyên được thấy. Bản thân ta cũng là người thích nhạc, nếu như có duyên gặp được, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giám định và thưởng thức.
Ta mỉm cười nói:
“Quyển cầm phổ này ta đã hâm mộ từ lâu nhưng vẫn không có cơ hội nhìn thấy, Huyền Anh sư phụ có thể cho Dận Không mượn xem qua hay không?”
Huyền Anh đưa cầm phổ ‘Xuân Thủy dao’ cho ta nói:
‘Mời Thái tử xem!”
Ta tiếp lấy cầm phổ, ngồi xuống bên cạnh bàn, lật xem từ đầu đến đuôi một lần, bất giác chìm đắm vào trong đó, dường như có một khúc nhạc du dương uyển chuyển vang lên bên tai, cho đến khi Cốc Tiêm Tiêm đặt chén trà nhỏ trước mặt ta, ta mới như giật mình tỉnh lại, cười nói:
“Dận Không thất lễ rồi, không nghĩ tới cầm phổ này lại kì diệu như thế!”
Ta khép cầm phổ lại, dùng hai tay trả lại cho Huyền Anh, nói:
“Đa tạ Huyền Anh sư phụ cho mượn đọc.”
Cốc Tiêm Tiêm cười nói:
“Ngài còn chưa tạ ơn ta.”
Ta cười nói:
“Nếu Tiêm Tiêm cô nương đã đem cầm phổ tặng cho Huyền Anh sư phụ, cầm phổ này đã không còn là của nàng nữa, Dận Không đương nhiên không cần cám ơn nàng.”
Ngón tay trắng như tuyết của Cốc Tiêm Tiêm nhẹ nhàng chỉ vào chén trà nhỏ trước mặt ta nói:
“Ngài chỉ mải nhìn cầm phổ, nhưng lại không biết trà này là do ta pha.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...