“Quả nhiên là một bản hòa ước công bằng! Đại Vương vừa mới lên ngôi, Cao tướng quốc liền không thể chờ được đem Yên quốc bắc bộ chắp tay cho đi, quả nhiên là chủ ý tốt, quả nhiên là tính toán tốt!”
Trong lời nói của hắn tràn đầy khinh thường và châm chọc.
Cao Quang Viễn mỉm cười nói:
“Ít ngày nữa Hạ Hầu Nộ Thái dẫn theo mười vạn quân phản loạn sẽ công thành, Thái tử điện hạ vì nghĩ đến minh ước giữa hai nước mới dẫn quân trợ giúp. Chẳng lẽ đạo lý dễ hiểu như vậy Liễu đại nhân cũng không hiểu?”
Liễu Học Trung nói:
“Ta chỉ hiểu, Cao Quang Viễn ngươi đã sớm có chủ ý muốn bán nước, nghịch tặc! Thiên hạ của Yên quốc sẽ bị mất trong tay nghịch tặc ngươi!”
Cao Quang Viễn hừ lạnh:
“Bắt tên nghịch tặc này lại cho ta!”
Liễu Học Trung cố gắng lao về phía Cao Quang Viễn, Cao Hàm rút kiếm cản lại đường đi của hắn một kiếm đâm vào lồng ngực của hắn. Trong cung trở nên lặng ngắt như tờ, ánh mắt của những đại thần trung thành lộ ra vẻ bi thương. Thân thể Liễu Học Trung chậm rãi đổ về phía sau.
Trong yên lặng vang lên tiếng thét kinh hãi của Lý Quốc Thái:
“Giết.. giết người!”
Cao Quang Viễn cung kính nói:
“Đại vương, Liễu Học Trung cấu kết với Hạ Hầu Nộ Thái muốn hành thích Đại Vương, tội đáng phải giết!”
Lý Quốc Thái che kín hai mắt nói:
“Đáng chết... đáng chết...”
Hai gã thị vệ tiến vào lôi xác Liễu Học Trung ra ngoài, để lại một vết máu thấy mà ghê người trong Mộc Trạch cung.
Cao Quang Viễn nói lớn:
“Liễu Học Trung mưu đồ ám sát Đại Vương, tội không thể tha. Đem cả nhà chém đầu, tịch thu tài sản để răn đe!”
Lý Quốc Thái mắt một lúc lâu mới có thể khôi phục lại từ trong sợ hãi run rẩy nói:
“Còn có chuyện gì khác không...”
Cao Quang Viễn mỉm cười nói:
“Xin Đại Vương chờ một chút, còn có một chuyện quan trọng. Ngày hôm qua Tiên vương bị ám sát, hiện nay đã điều tra rõ sự thật, kẻ chủ mưu sau lưng chính là Hữu Tướng quốc Vệ Tử Việt, kính xin Đại Vương tự mình giải quyết chuyện này.”
Lý Quốc Thái rõ ràng là không còn lòng dạ nào để ý đến, phất tay nói:
“Hắn Sát hại phụ vương ta, đương nhiên phải đền mạng, giết cả nhà là được...”
“Đại vương anh minh!”
Cao Quang Viễn lớn tiếng nói, quần thần trong điện cùng kêu lên phụ họa. Liễu Học Trung vừa mới chết, chúng thần đã sớm bị dọa vỡ mật, bây giờ lại thấy kết cục của Vệ Tử Việt, không còn ai ngu xuẩn đến mức chống lại Cao Quang Viễn, chỉ có phụ họa theo mới có thể tự bảo vệ mình.
Khóe môi Cao Quang Viễn lộ ra một nụ cười đắc ý:
“Xem ra Đại Vương đã mệt mỏi, mời Đại vương trở về nghỉ ngơi.”
Lý Quốc Thái như trút được gánh nặng, từ trên ghế rồng đi xuống, thậm chí còn quên không xỏ một chiếc giày, một chân trần một chân đi giày đi về phía sau cung.
Trong lòng ta cười thầm, trao đổi với Cao Quang Viễn một ánh mắt đắc ý. Cao Quang Viễn đi tới bên cạnh ta, cung kính giao bản hòa ước cho tạ thấp giọng nói:
“Đại sự đã thành công, trong vòng hai ngày là Thái tử điện hạ có thể trờ về Đại Khang rồi.”
Ta mỉm cười nói:
“Hai ngày này viện quân của Tiêu tướng quân sẽ đến Thiết Xích thành, ta dự định ở Yên đô thêm hai ngày nữa.”
Cao Quang Viễn nói:
“Ta và Thái tử điện hạ lại có cơ hội nâng cốc chúc mừng!”
Chúng ta nhìn nhau cười.
Ta và Xa Hạo rời khỏi Mộc Trạch cung, khắp nơi trong cung đều có bóng dáng Như Lâm quân, Cao Quang Viễn đã hoàn toàn khống chế được thế cục nơi này, người này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta.
Xa Hạo nói:
“Xem ra Cao Quang Viễn cũng không có lòng phản bội Thái tử.”
Ta cười lạnh nói:
“Lãnh Cô Huyên đã lặng lẽ cho hắn một cây Đoạn Tình Thất Tuyệt Châm, nếu như hắn có chút dị động nào, ta sẽ cho hắn không được chết già.”
Thực ra điểu mấu chốt để nắm Cao Quang Viễn trong tay vẫn là đại quân trong tay ta. Không có ta, hắn lập tức sẽ biến thành tù nhân trong tay Hạ Hầu Nộ Thái.
Lúc này một cung nữ hướng chúng ta đi tới, cung kính nói:
“Ngài có phải là Thái tử điện hạ của Đại Khang?”
Ta gật đầu nói:
“Là ta!”
Cung nữ quy xuống nói:
“Thải tử điện hạ, ta là Kỳ Nhi, cung nữ của Hoàng Hậu Phượng Mị. Hoàng Hậu sai ta mời Thái tử điện hạ tới Phúc Lâm cung gặp mặt.”
Ta hơi ngẩn ra, ta và Hoàng Hậu Phượng Mị cũng không quen biết, rốt cục nàng muốn tìm ta làm gì?
Kỳ Nhi nói:
“Thái tử điện hạ nhất định phải tới, chuyện này vô cùng quan trọng.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Yến vương vừa mới chết, mặc dù Vệ Tử Việt đã bị kết luận là thủ phạm, nhưng rất nhiều người vẫn cho rằng ta có liên quan đến cái chết của Yên vương. Nếu là Hoàng Hậu Phượng Mị cũng nghĩ như vậy, rất có thể nàng sẽ bố trí cạm bẫy để hại ta. Nếu như ta đến Hậu cung, chẳng phải là vô cùng nguy hiểm?”
Nghĩ tới đây, ta lập tức quyết định, nói với Kỳ Nhi:
“Kỳ Nhi, hôm nay ta còn có việc phải làm. Nếu như Hoàng hậu Phượng Mị thật sự muốn gặp ta, tối nay ta sẽ chờ nàng ở Nguyệt Mãn lâu.”
Trên mặt Kỳ Nhi lộ ra vẻ lo lắng:
“Thái tử điện hạ, chuyện này không thể đợi lâu, cầu xin ngài cùng ta đi gặp Hoàng hậu!”
Ta mỉm cười nói:
“Kỳ Nhi, ngươi chuyển lời của ta tới Hoàng hậu, buổi tối ta nhắt định kính cẩn chờ đợi.”
Kỳ Nhi thấy thải độ của ta kiên quyết, đành phải từ bỏ.
Xa Hạo nhìn bóng lưng Kỳ Nhi, nhíu mày nói:
“Thái tử thật sự muốn gặp nàng?”
Ta gật đầu nói:
“Ta và Phượng Mị cũng không quen biết, nàng chủ động hẹn gặp ta, có hai loại khả năng, một là báo thù cho Yên vương, hai là vì chuyện của Cao Quang Viễn.”
Trước khi tới Nguyệt Mãn lâu, ta đã chuẩn bị đầy đủ phòng ngừa Hoàng hậu Phượng Mị gây bất lợi cho ta. Nhưng khiến ta ngoài ý muốn là, buổi tối khi Hoàng hậu Phượng Mị đến cũng không dẫn theo ai khác ngoài cung nữ Kỳ Nhi.
Hoàng hậu Phượng Mị năm nay ba mươi tuổi, sau khi vợ đầu của Lý Triệu Cơ chết, vào hai năm trước nàng được phong làm Hoàng hậu. Sinh cho Lý Triệu Cơ được hai người con, con trai là Bát Hoàng tử Lý Quốc Long, năm nay mười bốn tuổi, con gái là Cửu Công chúa Lý Nhã Ny, năm nay mười hai tuổi.
Phượng Mị tuyệt đối thuộc về loại nữ nhân có thể gợi lên dục vọng nguyên thủy nhất của nam nhân. Giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ xinh đẹp gợi cảm, trong xinh đẹp lại ẩn chứa loại khí chất cao quý càng tăng thêm sự gợi cảm của nàng. Có một nữ nhân cao quý xinh đẹp uyển chuyển hầu hạ ở phía dưới, chính là ước mơ của đa số nam nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...