Đi ra khỏi nơi ở của A Y Cổ Lệ, ta liền thấy Lãnh Cô Huyên đang đứng đợi ta, ta cười cười rồi lên nghênh đón nàng:
“Lãnh giáo chủ, chuẩn bị xong chưa?”
Lãnh Cô Huyên đã đáp ứng ta đêm nay sẽ đi cứu Liên Việt.
Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nói:
“Chính là môt chuyện nhỏ, cần gì chuẩn bị.”
Ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào ta.
Ta cười nói:
“Lãnh giáo chủ nếu như không có gì dặn dò, thì ta trở về phòng nghỉ ngơi đây.”
“Ngươi đứng lại!”
Lãnh Cô Huyên gọi ta lại.
“Lãnh giáo chủ còn có chuyện gì?”
Trong lòng ta đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:
“Không có việc gì đặc biệt, nhưng mà đêm nay ta muốn ngươi đi theo ta!”
Dự cảm của ta quả nhiên chính xác, Lãnh Cô Huyên là người đa nghi, rất sợ việc đi cứu người này là cái bẫy mà ta bày ra cho nên kéo ta đi cùng.
Ta thấp giọng nói:
“Võ công của kẻ hèn này thấp kém, Lãnh giáo chủ không sợ ta thành gánh nặng cho ngài sao?”
Lãnh Cô Huyên cười nói:
“Ngươi yên tâm, ta sẽ để cho U U chiếu cố ngươi.”
Ta cười khổ nói:
“Xem ra ta không có lựa chọn nào khác?”
Lãnh Cô Huyên không chút thay đổi, nói:
“Ta chưa từng cho người khác có cơ hội lựa chọn!”
Ta dưới sự trợ giúp của U U đã gắn lên mặt của mình thêm một chòm râu, ta cười híp mắt nói:
“Nàng bây giờ có nhận ra ta là ai hay không?”
U U cười nói:
“Ngươi có cần phải cải trang như vậy hay không?”
Nàng lấy một cái mặt nạ bằng đồng dán trên mặt ta:
“Như thế này thì ai có thể nhận ra ngươi? Ngươi đâu cần phải vẽ vời thêm chuyện?”
Ta cười nói:
“Võ công của ta không cao, vì thế phải cẩn thận hơn một chút. Nếu bị người khác làm rớt mặt nạ, thì thân phận của ta chẳng phải bị lộ hay sao?”
U U nói:
“Có ta bảo vệ ngươi. Ngươi còn sợ cái gì?”
Ta kề sát vào tai nàng, nói:
“Cẩn thận thì thuyền chạy được vạn năm.”
Phủ của Vệ Tử Việt nằm ở hướng Đông Bắc của Yên Đô, cách phủ của Cao Quang Viễn hơn một ngày đi đường. Cao Hàm đưa cho ta bản đồ cực kỳ chi tiết, thậm chí ngay cả vị trí phân bố hộ vệ trong Vệ phủ cũng được ghi chép rất kỹ càng. Xem ra công việc tình bảo của cha con họ Cao làm rất tốt.
Ta đối với khinh công của mình không chút nắm chắc nào, cho nên ta mang theo dây thừng để phòng ngừa tình huống thay đổi. Lãnh Cô Huyên không có đi cùng chúng ta, mà dựa theo kế hoạch định sẵn, nàng thu hút sự chú ý của dịch nhân, ta và U U phụ trách cứu Liên Việt.
U U đổi lại một bộ trang phục võ sĩ bó sát màu đen, làm lộ ra dáng người nóng bỏng của nàng.
Chúng ta đang ẩn nấp trong bụi cỏ phía Tây bên ngoài bức tường, bên cạnh là một thân thể nóng bỏng đang dáng sát vào người ta, ta còn ngửi được mùi thơm từ trên cơ thể của U U phát ra. Sự khẩn trương trước khi đại chiến đã bị loại cảm thụ này đánh tan.
Nửa đêm, chòi gác gần chúng ta nhất phát ra một đạo ánh sáng màu xanh biếc, đây là ám hiệu giữa Lãnh Cô Huyên và U U, nó đại biểu cho việc những tên võ sĩ phụ trách canh gác đã bị Lãnh Cô Huyên xử lý hết.
Công việc cứu người của chúng ta bắt đầu. U U và ta leo qua bức tường, ta kinh ngạc phát hiện khinh công của mình có tiến bộ rất lớn. Không cần dùng dây thừng, đã có thể nhảy lên bức tường cao.
U U nhẹ giọng nói:
“Ngươi quả nhiên có tiến bộ rất lớn.”
Chúng ta yên lặng chạy vào trong, đợi Lãnh Cô Huyên hấp dẫn sự chú ý của võ sĩ, qua thời gian đủ để uống một chén trà nhỏ, phía nam ngôi nhà phát ra ánh lửa cao ngất. Ta và U U mừng rỡ nhìn nhau, đeo mặt nạ vào, rồi chạy dọc theo phía Bắc.
Thế lửa càng lúc càng lớn, trong Vệ phủ truyền ra từng đợt tiếng than khóc, chúng ta đang ẩn nấp trong chỗ tối, thấy rất nhiều đội võ sĩ mang theo thùng nước chạy tới đó dập lửa.
Võ sĩ trong phủ bị ánh lửa hấp dẫn, đường đi bắt đầu trống rỗng, ta và U U dựa theo vị trí trên tấm bản đồ, nhanh chóng chạy về nơi giam giữ Liên Việt.
Liên Việt bị giam ở căn phòng thứ hai bên trái trong khu phía Bắc ngôi nhà, khi chúng ta đi đến đó thì thấy hai hộ vệ đang đứng canh cửa.
“Ai đó!”
Bọn họ vội vàng rút binh khí ra.
Ta và U U cùng nhau xông ra ngoài, tốc độ của ta nhanh hơn U U, tên võ sĩ bên trái chưa kịp rút binh khí ra, ta đã cắm một đao vào yết hầu của hắn, tên võ sĩ giãy giụa vài cái rồi ngã xuống.
Ta một cước đá mở cửa phòng, thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng, toàn thân Liên Việt đều là máu đang bị trói trên cột sắt, đã bị hôn mê từ lâu, mọi việc xảy ra ở bên ngoài không hề hay biết gì cả.
Ta giơ trường đao chặt đứt xích sắt trên người hắn, ta dùng toàn lực nhưng chỉ nghe một tiếng ‘Keng!’ tia lửa văng khắp nơi, xích sắt lại không có chút tổn hại nào.
U U nói:
“Cây đao của ngươi sợ rằng chém không đứt.”
Nàng cầm thanh đoản kiếm chém xuống, xích sắt không một tiếng động mà đứt làm hai, nàng đắc ý hất đầu nhìn ta .
Ta thấp giọng nói:
“Đi mau, nếu để cho bọn họ phát hiện là chạy không thoát đâu.”
Ta cõng Liên Việt trên lưng rồi cùng U U lao ra ngoài, lúc này đã có mười mấy tên võ sĩ chạy về phía chúng ta, không nghĩ ra bọn họ có thể nhanh chóng phát hiện như vậy.
U U thấp giọng nói:
“Ngươi dẫn hắn đi trước, ta cản bọn chúng lại.”
Ta gật đầu, đám vố sĩ này còn chưa phải là đối thủ của U U.
Liên Việt thân hình cao lớn, ta cõng hắn trên lưng thật là mệt, lúc này ta lại không biết Lãnh Cô Huyên đang ở nơi nào, ta thầm mắng trong lòng, lão yêu bà này quả nhiên không thể tin tưởng.
Lúc ta cõng Liên Việt chạy tới bức tường, lại gặp phải một nam tử áo đen, hắn lạnh lùng nói:
“Muốn cứu người trong Vệ phủ, ngươi quả thật là có can đảm?”
Ta hơn ngẩn ra, lui về phía sau một bước, người đứng trước mặt ta lúc này chính là Yên Bắc - đệ nhất dũng sĩ Vệ Hiệu Đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...