Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

“Ngươi định làm như thế nào?”
Ta không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà nhìn thẳng vào đôi mắt nàng nói:
“Cho dù lập trường của chúng ta ra sao, lúc nào ta cũng coi cô nương là bằng hữu đáng tin cậy nhất, cho nên ta không nói dối cô nương.”
Hoàn Tiểu Trác rùng mình, đôi mi dài rủ xuống nói:
“Ngươi nếu như lo lắng thì không cần nói...”
Ta đi tới trước mặt nàng một bước, thấp giọng nói:
“Nguyện vọng lớn nhất của đời ta là thống nhất loạn thế phân tranh, để cho bách tính thiên hạ có được cuộc sống an bình, ở Đại Khang, ta có thể yên ổn làm một thái tử, nhưng mà phụ hoàng của ta không muốn buông tha hoàng quyền, hơn nữa Tả Trục Lưu còn đang nhìn chằm chằm vào cơ nghiệp của Long thị ta, cho nên ta đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Trận chiến lấn này giữa Yên - Hàn đối với ta mà nói là một cơ hội vô cùng tốt, nếu như lấy được đất đai phía bắc Yên quốc, là ta có thể có nền móng cho cơ nghiệp tương lai của mình, bởi vậy ta mới không chú ý tới an nguy dấn thân tới Yên đô.”
Hoàn Tiểu Trác nhập thần lắng nghe ta độc thoại, nàng dường như hiểu cái gì đó, nhẹ giọng nói:
“Ngươi muốn thừa dịp này hạ thủ với Yên vương? Thế nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện Yên vương mặc dù chết, nhưng ngươi có khi cũng không lấy được đất đai của Yên quốc...”
Ta mỉm cười.
Hoàn Tiểu Trác trợn tròn:
“Chẳng lẽ nói... ngươi có nội ứng ở trong nội bộ của Yên quốc?”
Ta từ chối cho ý kiến gật đầu, hạ giọng nói:
“Hạng Bác Đào tuyệt không phải là một quân chủ anh minh, nếu như hắn chiếm được đất đai của Yên quốc, bách tính sẽ khổ cực vô cùng.”
Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:
“Cho dù là ngươi hay Hạng Bác Đào có được đất đai của Yên quốc, thì chiến tranh giành thiên hạ sớm muộn cũng xảy ra, bách tính vẫn là người chịu khổ cực.”

Ta chân thành tha thiết nói:
“Tiểu Trác, ta sẽ không miễn cưỡng nàng, cho dù nàng có giúp ta hay không, ta vẫn thực hiện theo kế hoạch đã định của mình.”
Hoàn Tiểu Trác bước đi, ta đứng một chỗ im lặng chờ đợi.
Nàng đi tới một chỗ cao, rốt cục quay đầu, nhẹ giọng nói:
“Ngươi và Hạng Bác Đào có một điểm khác nhau cực lớn... đó là ta là bằng hữu của ngươi...”
Ta tươi cười, Hoàn Tiểu Trác nói câu này, đã chứng minh được địa vị của một người bằng hữu như ta ở trong lòng nàng.
Ta đi chỗ của Hoàn Tiểu Trác, nhìn xuống rừng cây um tùm, thấy một góc chùa nhỏ hiện ra, ta có chút kỳ quái nói:
“Ở đây sao lại có chùa miếu?”
Hoàn Tiểu Trác mỉm cười nói:
“Có cái gì kỳ quái? Đây không phải chùa miếu mà là am ni cô.”
“Am ni cô?”
Ta càng nghi hoặc, xem ra Hoàn Tiểu Trác biết rất rõ về nơi này.
Hoàn Tiểu Trác chậm rãi đi tới chỗ của Am ni cô:
“Nơi này là Quan Vụ Am.”
Cái tên này đối với ta hình như có chút quen quen, ta cẩn thận suy nghĩ lại mới nhớ ra, hôm qua thiếu nữ kia Huyền Anh ở phủ của Cao Quang Viễn pha trà chính là người của Quan Vụ Am. Lẽ nào Hoàn Tiểu Trác là bạn của nàng ta?
Lại đi phía trước đi ta thấy một dòng suối chảy róc rách, trên một tảng đá phía trước có mấy chữ triện. Ta tuy rằng đọc nhiều sách vở, thế nhưng lại không biết được chữ nào.
Trong lòng ta cảm thấy hứng thú, ngồi xồm xuống tỉ mỉ nghiên cứu.
Hoàn Tiểu Trác cười nói:
“Sao ngươi lại tự nhiên hứng thú như vậy? Lẽ nào những chữ này có cái gì đặc biệt ư?”
Ta gật đầu nói:
“Nếu như ta đoán không lầm, những chữ này là một đoạn kinh văn, nhưng mà ta lại không biết nó là gì.”
Một thân ảnh thanh nhã xuất hiện ở phía trước chúng ta, vẫn là Huyền Anh mặc trường bào màu trắng, nàng cầm một lọ thuốc và một giỏ trúc, hiển nhiên là mới lên núi hái thuốc về.
Huyền Anh lạnh nhạt nói:
“Tiêu tướng quân nói không sai, nơi này khắc đúng là kinh văn, nhưng mà trong đó có khắc lẫn chữ Phạn ngươi nhận không ra cũng chỉ là chuyên bình thường.”
Ta cười nói:
“Khó trách ta cố gắng nghiên cứu mà không hiểu được, hóa ra trong đó có chữ không phải là chữ Hán!”
Hoàn Tiểu Trác mỉm cười nói:

“Chúng ta mạo muội quấy rối sự phụ Huyền Anh thanh tu, mong được lượng thứ.”
Huyền Anh nói:
“Tương phùng là có duyên, hai vị nếu không phải ngại am ni cô đơn sơ, mời dời bước chút nghỉ.”
Hoàn Tiểu Trác nói:
“Đã như vậy, chúng ta liền quấy rầy rồi.”
Một tiểu ni cô xuất hiện nhận lấy giỏ trúc trong tay của Huyền Anh, Huyền Anh đi rửa tay, sau đó mới hỏi chuyện của ta và Hoàn Tiểu Trác.
Tiểu ni cô kia lại đi tới, dâng trà cho chúng ta.
Ta nâng chung trà lên uống một hớp, chỉ cảm thấy một vị đăng đắng ở trong miệng, khi tới cổ họng mới có cảm giác mát lạnh khi chảy vào trong miệng nó có chút ấm áp.
Ta cúi đầu nhìn vào chén trà, thấy màu xanh của trà chuyển thành màu đỏ, trong lúc nhất thời ta không đoán ra được đây là trà gì.
Huyền Anh nói:
“Đây là Khổ Căn Đằng do ta tự pha chế, có công dụng trục nóng, hôm nay ở xung quanh Yên đô có nhiều bão cát, Khổ Căn Đăng dúng lúc này là thích hợp nhất.”
Hoàn Tiểu Trác cười nói:
“Sự phụ Huyền Anh quả nhiên là người có tấm lòng từ bi, Đoạn Tinh cám ơn vô cùng.”
Huyền Anh nói:
“Đoạn quốc sư cần gì phải khách khí.”
Lúc này có một tiểu ni cô đi tới trước mặt Huyền Anh nhẹ giọng nói:
“Sư tỷ, kinh thư trong Thủy Nguyệt các có mang đi không?”
Huyền Anh gật đầu nói:
“Muội đem kinh văn ở phía bắc ra phơi nắng, sau đó ta chọn, những thứ còn lại bỏ ở nơi này.”

Tiểu ni cô xoay người rời đi đi.
Ta hơi cảm giật mình nói:
“Sự phụ Huyền Anh phải ly khai nơi đây?”
Huyền Anh nói:
“Yên đô thay đổi bất ngờ, một hồi tinh phong huyết vũ khó có thể tránh khỏi, nơi này không còn là nơi cho người xuất gia chúng ta nữa.”
Những lời này của nàng dường như bao hàm ý nghĩa khác, lẽ nào thiếu nữ thông minh này có thể thấy trước tiên cơ? Nhưng ta lập tức hủy bỏ ý nghĩ này, Cao Quang Viền mời nàng pha trà, cho nên quan hệ của hai người không tầm thường, có lẽ hắn đã lộ phong thanh, khiến cho nàng biết được.
Hoàn Tiểu Trác nói:
“Yên Hàn giao chiến, nhưng chiến hỏa còn chưa lan tới Yên đô, sự phụ Huyền Anh rời khỏi nơi này hình như hơi vội vã?”
Huyền Anh cười nhạt nói:
“Yên Hàn giao chiến, thế nhưng không phải một ngày một đêm là có thể xong, hiện giờ ở Yên đô sắp xảy ra màn đấu đá cung đình, xưa nay ta không thích máu tanh, không muốn để ý tới những chuyện thị phi này nữa.” 
Ta mỉm cười nói:
“Sự phụ Huyền Anh biết được thiên cơ, ta muốn người chỉ điểm hai câu, không biết từ đấu đá cung đình trong miệng sư phụ có nghĩa là gì?”
Huyền Anh chậm rãi buông chén trà nói:
“Tiêu tướng quân từ Đại Khang tới, Đoạn quốc sư tới từ Hán quốc, Khang - Hán vốn bất hòa, thiên hạ ai chẳng biết đều này. Yên quốc vốn chỉ là một con sơn dương, sớm muộn gì cũng bị bắt, hai phe hiện giờ hai cũng muốn có được. Cho dù Yên quốc ngả theo hướng nào, thì cuối cùng cũng không thể tránh khỏi họa sát thân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui