“Xem ra nàng thực sự thích ta rồi, nếu không nàng ghen với người ta làm gì.”
U U nhẹ giọng phì nói:
“Công phu tự mình khen mình của huynh đúng là hơn người.”
Ta ha hả cười nói:
“Có giai nhân như nàng làm bạn, sao ta không khen mình cơ chứ?”
U U nói:
“Muội có chuyên nghiêm chỉnh muốn nói với huynh.”
Ta gật đầu nói:
“Không bằng chúng ta lên giường rồi nói.”
U U nói:
“Huynh lại muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của muội.”
Ta cười nói:
“Ta phát hiện càng ngày nàng càng thích ta.”
U U nói:
“Da mặt thật dày.”
“Vậy thì sao nàng sợ ta? Sợ vì yêu, yêu nên mới sợ, vì sao chúng ta trước kia có thể nằm cùng giường mà vẫn tương kính như tân, còn bây giờ muội lại không dám chứ? Có phải là sợ kìm lòng không được, đúng không?”
U U phì nói:
“Muội sợ huynh sao?”
Nàng uyển chuyển tung người, xoay mình trên không trung một vòng đáp lên trên giường, ôn nhu nói:
“Đêm nay không biết ai sợ ai?”
Ta cười tủm tỉm đi tới bên giường nằm xuống, ngón tay trỏ của U U cong lại, chỉ phong chuẩn xác bắn trúng ánh nến, trong phòng lập tức tối đen lại.
Nàng kéo cánh tay ta gối đầu lên, nhẹ giọng nói:
“Huynh tốt nhất nên đoàng hoàng, nếu không thì... muội không bao giờ để ý tới huynh nữa.”
Ta khẽ hôn một cái lên mái tóc của nàng, thấp giọng nói:
“Có nàng ở bên cạnh là ta đã thỏa mãn rồi, những chuyện khác ta không muốn làm.”
U U thản nhiên cười nói:
“Vậy mới là bé ngoan.”
Ta ôm vai nàng, nhẹ giọng nói:
“Sư phụ của nàng định bảo nàng làm gì?”
U U không phản ứng, thấp giọng nói:
“Sư phụ bảo muội theo A Y Cổ Lệ vào cung, phụ trách bảo hộ an toàn cho nàng ta.”
Ta nhíu mày nói:
“Không ngờ lần này Lãnh Cô Huyên đối với ta cũng không tệ, mấy cao đồ của bà ta đều đã được huy động...”
U U dường như cảm thấy được điều gì đó, rúc đầu vào ngực ta, nhẹ giọng nói:
“Ngoại trừ muội ra huynh còn gặp ai?”
Ta thở dài một hơi nói:
“U U, nàng hãy nói thật cho ta, mẹ con Khúc Nặc có phải là đã trốn thoát rồi không?”
Trong bóng tối đôi mắt đẹp của U U tỏa ra quang hoa như bảo thạch, nàng do dự một chút rồi nói:
“Đúng! Làm sao huynh biết?”
Lúc này ta mới đem chuyện vô ý nghe được lần đối thoai giữa Lãnh Cô Huyên và Thải Tuyết cho U U.
U U nói:
“Cuối cùng thì huynh vẫn biết chuyện của Thải Tuyết.”
Ta thấp giọng nói:
“Thải Tuyết là thánh nữ của Huyền Minh giáo, nàng ấy và Lãnh Cô Huyên đến tột cùng có quan hệ như thế nào, Khinh Nhan và Thải Tuyết có quan hệ như thế nào?”
U U nghe xong thở dài một hơi, đẩy ta ra rồi ngồi dậy, ta cũng ngồi dậy, ôm lấy thắt lưng của nàng từ phía sau nói:
“Chuyện này đã hành hạ ta lâu rồi, ta thực sự không rõ, Thải Tuyết nếu là thánh nữ của Huyền Minh giáo, vì sao nàng ta cam tâm tới bên cạnh ta làm một thị nữ, hơn nữa còn là lúc ta thất bại nhất trong cuộc đời?”
U U nói:
“Huynh không thể hiểu chuyện của Ma môn đâu…”
Ta áp vào gò má của U U, nói:
“Nói cho ta biết, ta không muốn tiếp tục phải đoán già đoán non nữa.”
Ta hạ giọng nói:
“Trước khi Thu tiền bối chết đã từng chính mồm nói cho ta biết, Khinh Nhan là con gái của Lãnh Cô Huyên, thế nhưng Lãnh Cô Huyên đối với nàng ấy đâu có chút thương yêu nào, trong thiên hạ làm gì có mẫu thân nào như vậy chứ.”
Câu nói của ta làm cho U U giật mình, nàng cố sức nắm cánh tay của ta nói:
“Huynh... không thể bôi nhọ thanh danh của sư phụ muội...”
Ta cười lạnh nói:
“Ta bôi nhọ bà ta? Chuyện này là do Thu tiền bối chính mồm nói với ta như vậy, năm đó sư phụ của nàng đã từng có tình cảm với Ma Môn cao thủ Hoa Trục Nguyệt rồi sinh ra một người con gái...”
“Không có khả năng!”
U U không cách nào tiếp nhận được chuyện này.
Nàng bỗng nhiên ôm lấy ta nói:
“Chuyện này ngàn vạn lần không thể cho sư phụ biết, nếu không người...”
Ta khinh thường nói:
“Bà ta thì có thể làm gì được ta? Ta giờ đã biết chuyện của bà ấy, nếu bà ta không muốn thiên hạ rèm pha thì cứ tới giết ta thử xem!”
U U hạ giọng nói:
“Sư phụ chẳng bao giờ đối xử với ai thương yêu như đối với Thải Tuyết, cho dù nàng ta có làm cái gì, sư phụ cũng có thề tha thứ, mẹ con Khúc Nặc là do Thải Tuyết lén thả đi.”
Nàng đương nhiên cũng có hoài nghi chuyện của Thải Tuyết và Lãnh Cô Huyên.
Ta kéo nàng nằm xuống, dán vào tai của nàng nói:
“Nàng có phải đã hoài nghi Thải Tuyết là con của Lãnh Cô Huyên đúng không?”
U U nói:
“Không có chứng cứ xác thực, huynh ngàn vạn lần không thể nói bậy.”
Ta cười nói:
“Lãnh Cô Huyên bên ngoài thì lãnh đạm cao ngạo, nhưng không ngờ lại làm nhiều chuyện đồi bại như vậy với Hoa Trục Nguyệt, lợi hại a, lợi hại!”
U U tức giận nói:
“Long Dận Không, cái tên hỗn đản này, không được vũ nhục sư phụ muội!”
Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng nói:
“Ta nói toàn là sự thực, ta chỉ muôn muội biết bộ mặt thật của bà ta mà thôi.”
U U cả giận nói:
“Nếu huynh còn nói thêm câu nữa, muội liền rời khỏi đây, vĩnh viễn không bao giờ để ý tới huynh.”
Ta cười nói:
“Được rồi, nàng không cho ta nói ta sẽ không nói, chúng ta chi nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt có được không?”
U U phì nói:
“Tâm tình đang tốt thì bị huynh phá hỏng cả rồi.”
Ta nhân cơ hội này hôn lên cái cổ của nàng một cái, thâm tình nói:
“Lần này nàng có rời khỏi ta nữa hay không?”
U U nói:
“Bên cạnh huynh toàn là hồng nhan tri kỷ, muội có ở bên cạnh huynh hay không có gì khác nhau đâu chứ?”
Ta thấp giọng nói:
“Nàng đừng có quên chuyện nàng đã đáp ứng với ta, nếu như có một ngày ta có thể nhất thống thiên hạ, nàng sẽ làm lão bà của ta, đừng có đổi ý đấy nhé?”
U U thở dốc, e thẹn nói:
“Muội sao lại đổi ý cơ chứ...”
Nhưng mới nói tới đây cái miệng của nàng đã bị ta bao kín, U U đẩy ta ra, ta nhân cơ hội hôn một cái thật kêu, ta định hôn tiếp nhưng U U lại rút đoản kiếm để ở hạ thể của ta, nói:
“Còn dám làm bậy, muội sẽ cắt!”
Ta ha hả nở nụ cười, biết U U bên ngoài tuy cứng rắn, thế nhưng bên trong lại rụt rè, nàng càng làm như vậy, chứng tò nàng đã thích ta rất nhiều.
“Nếu như ta cứ làm bậy, vậy thì nàng làm thế nào?”
Ta ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng thân hình lại lui về phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...