Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi

Cao Quang Viễn cười nói:
“Huyền Anh sư phụ nói đúng, trà này vốn chỉ hun đúc mấy phần khói lửa, nhưng đến tay chúng ta lại bị lây dính mùi vị khác. Bởi vì chúng ta đều là người phàm tục, cho nên không phải trà tục mà là người tục!”
Ta lại lập tức cười lớn, sửa lại:
“Thực sự tục khí sợ rằng chỉ có những nam nhân chúng ta, Đoạn quốc sư không tính vào.”
Lý Mạc Vũ cũng cười lên ha hả:
“Hôm nay Lý mỗ được lợi không ít, nghe được những lời này của Huyền Anh đại sư, mới biết được trà đạo cùng nhân sinh thậm chí còn có nhiều liên hệ như vậy.”
Hắn đứng lên nói:
“Trời hôm nay đã tối, Mạc Vũ xin được cáo lui trước, ngày sau nếu có cơ hội lại xin thỉnh giáo Huyền Anh đại sư về cách thưởng thức trà.”
Hoàn Tiểu Trác đứng dậy cùng hắn, ta cũng nhân cơ hội nói lời cáo từ.
Cao Quang Viễn nói:
“Nếu đã như vậy, Cao mỗ cũng không cố gắng giữ mấy vị lại.”‘
Hắn tự mình tiễn chúng ta ra khỏi phủ đệ, Lý Mạc Vũ cùng Hoàn Tiểu Trác rời đi trước.
Ta đến chỗ ngựa, lúc đang chuẩn bị lên ngựa, Cao Quang Viền lại lên tiếng giữ lại, đi đến bên cạnh ta thấp giọng nói:
“Tối nay Tiêu tướng quân nói chuyện thế nào?”
Ta cười nói:
“Xem ra vị Đoạn Quốc Sư này đã không nhớ rõ ta.”
Cao Quang Viễn cười ha hả nói:
“Tiêu tướng quân đúng là không thẳng thắn, vừa rồi ta còn thấy các ngài nói chuyện với nhau rất vui vẻ.”

Ta cười nói:
“Nếu như Cao tướng quốc đã đoán được, cần gì phải truy hỏi tới cùng?”
Khóe miệng Cao Quang Viễn lộ ra ý cười, hắn chỉ ngã tư đường phía trước:
“Ta và ngài đi dạo một đoạn.”
Cao Hàm dắt ngựa đi theo chúng ta từ xa.
Cao Quang Viễn nói:
“Nghe nói hôm nay các ngài từ chối đưa công chúa vào Hoàng cung?”
Ta gật đầu nói:
“Không sai, Vệ Tử Việt đến quán trọ tiết lộ ý tứ của Yên vương với chúng ta, loại yêu cầu vô lễ này, bất luận thế nào chúng ta cũng sẽ không chấp nhận.”
Cao Quang Viễn thấp giọng nói:
“Sau này nếu Đại vương triệu kiến các ngài, ngay tại chỗ đề cặp đến chuyện đám cưới...”
Hắn dừng bước, nhìn thẳng ta nói:
“Vô cùng hi vọng Tiêu tướng quân có thể thuyết phục công chúa, nhất định không thể từ chối...”
Khóe môi ta giật giật, ánh mắt trở nên lạnh như băng.
Cao Quang Viễn nói:
“Tận dụng thời cơ, Tiêu tướng quân nhất định phải cân nhắc cẩn thận.”
“Cao tướng quốc yên tâm, việc này ta nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Cao Quang Viễn gật đầu nói:
“Tiêu tướng quân suy nghĩ tỉ mỉ, nhất định sẽ không làm ta thất vọng.”
Lúc này phía trước truyền đến từng tiếng ngựa hí, giống như sắp có một đội nhân mã đi qua.
Ta và Cao Quang Viễn không nói chuyện nữa, nhìn về phía trước lại thấy một đám người mặc áo giáp bằng đồng xanh cưỡi ngựa chạy về phía chúng ta.
Tên tướng lãnh cầm đầu nhìn thấy Cao Quang Viễn chợt ngẩn ra, vội vàng nhảy xuống từ trên lưng ngựa, quỳ rạp xuống trước mặt Cao Quang Viễn nói:
“Chất nhi Hiệu Đình bái kiến Cao bá phụ.”
Cao Quang Viễn cười ha hả nói:
“Ta tưởng là ai, thì ra là tiểu tử ngươi, mấy ngày không gặp mà đã trở nên oai hùng hơn rất nhiều.”
Ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy một đội ngũ chừng hơn trăm người, tất cả binh sĩ đều mặc khôi giáp chỉnh tề. Dám rêu rao trong khu vực sĩ phu ở lại như vậy sợ rằng thân phận nhất định không phải tầm thường.
Đột nhiên ta nhận ra một khuôn mặt quen thuộc. Chính là một người người đàn ông có vóc người cao lớn, hai tay bị trói quặt ra đằng sau, đầu tóc rối bù, vết thương trên người chồng chất.
Ta bất giác ngẩn ra, người này dĩ nhiên là Liên Việt đã lâu không gặp, hắn gầy hơn rất nhiều so với gặp ta ở Đại Tần, đại khái là vì chịu nhiều hành hạ, vì vậy ta vừa gặp mới không thể nhận ra.
Không biết hắn vì sao lại rơi vào trong tay tên tướng lãnh tuổi trẻ, nhưng nhìn tình hình trước mắt, rõ ràng đám binh lính này là vì hắn mà đến.
Trên mặt Liẽn Việt vẫn là bộ dạng chẳng thèm để ý, bởi vì miệng bị bịt kín nên không thể nói được gì.

Cao Quang Viễn cũng chú ý đến Liên Việt, hơi tò mò hỏi:
“Hiệu Đình, người kia là ai?”
Tên tướng lãnh trẻ tuổi nói:
“Cao bá bá, lần này chất nhi vì hắn mà phải chạy khắp nơi, hắn chính là Liên Việt trước đây đã đào trộm phần mộ tổ tiên của họ Vệ chúng ta.”
Ta giật mình tỉnh ngộ, thì ra tên tướng lãnh trẻ tuổi này chính là Vệ Hiệu Đình, con trai của Vệ Tử Việt, ta đã sơm nghe danh người này, được xưng là đệ nhất dũng sĩ của Yên bắc. Liên Việt rơi vào tay hắn, sợ rằng thoát thân không dễ dàng.
Cao Quang Viễn gật đầu nói:
“Ác tặc như vậy cần phải nhanh chóng diệt trừ.”
Vệ Hiệu Đình lại chào hỏi Cao Hàm, tất cả binh linh xuống ngựa đi bộ qua bên cạnh chúng ta, xem như để tỏ ra tôn kính với Cao Quang Viễn.
Ta đợi sau khi bọn họ đi xa mới thấp giọng nói với Cao Quang Viễn:
“Cao tướng quốc, Tiêu mỗ có việc muốn nhờ.”
Cao Quang Viễn sảng khoái trả lời:
“Tiêu tướng quân không cần phải khách khí, nói cho ta nghe một chút là được.”
Ta thấp giọng nói:
“Liên Việt bị bọn họ bắt sống đã từng có chút giao tình với ta, Cao đại nhân có thể cho ta một phần nhân tình, nghĩ cách giải cứu hắn hay không?”
Trên mặt Cao Quang Viễn lộ vẻ khó xử, thở một hơi dài nói:
“Những chuyện khác thì đơn giản, nhưng người này đạo trộm mộ tổ của họ Vệ, cho dù ta mở miệng, Vệ Tử Việt cũng chưa chắc đã cho ta chút mặt mũi nào.”
Ta gật đầu nói:
“Nếu như Cao tướng quốc cảm thấy khó khăn, coi như Tiêu mỗ chưa từng nhắc đến chuyện này vậy.”
Cao Quang Viễn nói:
“Nếu Tiêu tướng quân đã mở miệng, chuyện này để ta nghĩ biện pháp. Có thành công hay không ta không dám nói trước.”
Ta vái thật sâu nói:

“Tại hạ tạ ơn tướng quốc trước.”
Trở lại hành quán của họ Lô, Xa Hạo vẫn chưa ngủ, đang ở ngoài phòng chờ ta.
Ta gọi hắn vào trong phòng. Xa Hạo ân cần nói:
“Tối nay nói chuyện thế nào?”
Ta cười nói:
“Bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm, hiện giờ Đoạn Tinh đã biết thân phận của ta, muốn làm nàng trợ giúp chúng ta sợ rằng phải tốn một ít thời gian.”
Xa Hạo cười nói:
“Với năng lực của công tử, chỉ đối phó với một quốc sư của Đại Hán, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao.”
Ta cười nói:
“Xem ra gần đây tâm tình của Xa huynh rất tốt, đêm qua ngự liền bốn nàng, cảm giác thế nào?”
Xa Hạo ra vẻ xin lỗi nói:
“Tối hôm qua uống ít rượu, cho nên mới...”
Ta vỗ vai hắn nói:
“Háo sắc cũng không sao, mỗi người đàn ông đều cần có lúc buông lỏng, nhưng đối với loại gái bán hoa dung tục nhất định không được dấn thân vào quá sâu. Cũng đến lúc Xa huynh nên tìm một hồng nhan tri kỷ rồi.” 
Xa Hạo cười nói:
“Tại sao nói một hồi lại đem đề tài đặt lên người ta? Được rồi Yên quốc đối với chuyện A Y Cổ Lệ cuối cùng lại không có tính toán gì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui