Diêu Chiếu cười khẩy, bỗng nhiên vỗ tay cười to: “Thái hậu nương nương không muốn hợp tác, vậy thì thần đắc tội rồi.”
Thái hậu nheo mắt, cười lạnh.
Diêu Chiếu bị chọc giận, nụ cười càng thêm lạnh lẽo: “Thái hậu nương nương ở trong cung tịch mịch, bao nhiêu năm rồi chưa nếm thử mùi vị của nam nhân, thần là vì người mà trở thành thái giám, đêm nay, hãy để cho tên thái giám này, cho người nếm thử mùi vị đó…”
Diêu Chiếu điên rồi, Thái hậu không còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa, sắc mặt trắng như tờ giấy, kinh hãi nhìn hắn ta.
Hắn ta bắt đầu trước mặt mọi người, dùng kiếm, xé rách y phục của Thái hậu.
Một tên nam nhân, dùng thủ đoạn tàn bạo nhất để sỉ nhục nữ nhân, hèn hạ vô sỉ.
Ta tức giận quát: “Diêu Chiếu, ngươi dám?”
Ta muốn xông lên ngăn cản, nhưng bị người ta giữ chặt.
Đêm điên cuồng, đêm khuất nhục.
Diêu Chiếu đè Thái hậu xuống đất, Thái hậu ra sức đá, vùng vẫy, nhưng đều bị hắn ta chế ngự, hắn ta bóp cổ bà ta, vung cánh tay rắn chắc, tàn nhẫn, tát mạnh vào mặt bà, cười lớn: “Thái hậu thì đã sao, cuối cùng, chẳng phải cũng bị một tên thái giám như ta đè dưới thân à? Kêu lên đi, Thái hậu nương nương, người hãy kêu lên cho ta nghe một tiếng, biết đâu, ta vui vẻ, sẽ giữ lại cho người chút tôn nghiêm…”
Mặt Thái hậu sưng vù, khóe miệng rỉ máu, y phục bị xé rách thành từng mảnh.
Nhưng bà ta vẫn cắn chặt môi, không chịu phát ra một tiếng cầu xin nào.
Ta đỏ hoe mắt, gào lên: “Bắc phủ binh, xông lên cho ta… cứu, cứu Thái hậu…”
“Ha ha ha…ha…”
Gió lạnh thổi qua.
Tiếng cười dâm đãng, chói tai kia bỗng nhiên im bặt.
Một mũi tên, từ cổ Diêu Chiếu, b.ắ.n thẳng qua, hắn ta quay đầu lại, trừng to hai mắt, cổ họng xuất hiện một lỗ máu, đen ngòm, m.á.u không ngừng tuôn ra.
Hắn ta dùng chút sức lực cuối cùng, gằn từng chữ: “Vệ, Diễm, sao, có thể?”
Tam công tử.
Tam công tử đến rồi.
Ta đã kiên trì được đến lúc hắn quay về.
Ta xoay người lại.
Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn rực rỡ.
Vẫn là dáng người cao ngất, dung mạo tuấn tú, cao quý kia.
Nhưng, ta cảm thấy hắn hôm nay rất khác so với ngày thường.
Hắn bước lên thuyền, tay cầm kiếm, lạnh lùng nhìn kẻ địch, đáy mắt tràn ngập sát khí: “Người nhà họ Vệ từ bao giờ đến lượt lũ chó má các ngươi động vào?”
Đám hắc y nhân đông nghịt dường như vô thức lùi về sau nửa bước.
Không còn đường lui, bọn chúng chỉ đành liều mạng xông lên.
Tam công tử như hổ nhập bầy dê, c.h.é.m g i ế t không ngừng.
Máu văng tung tóe.
Bắc phủ binh nhìn thấy thủ lĩnh, tinh thần đại chấn.
Hắc y nhân mất đi thủ lĩnh, rối loạn đội hình.
Một vòng c.h.é.m g i ế t mới lại bắt đầu.
Cục diện xoay chuyển.
Hắc y nhân giống như rơm rạ bị gió thổi ngã xuống.
Ta nhân cơ hội, xông lên ôm lấy Thái hậu, cởi áo choàng của mình ra choàng lên người bà.
Ánh mắt bà ta đã trống rỗng, ngơ ngác nhìn mặt sông, ta ôm lấy bà.
Máu nóng liên tục b.ắ.n lên mặt chúng ta.
Không biết đã qua bao lâu, trên vai ta cũng được khoác lên một chiếc áo choàng.
Tam công tử ngồi xổm xuống, ánh mắt hắn chạm vào mắt ta, hắn khẽ vỗ vỗ vai Thái hậu: “Cô cô, ta đến rồi.”
Thái hậu bỗng nhiên nức nở, ôm chầm lấy tay hắn, khóc òa.
Tối hôm đó, Thái hậu mê man nói rất nhiều điều:
Bà ta nói, trước đêm nay, bà ta vẫn luôn tính kế ta, tính kế cả cháu trai của mình…
Bà ta nói trong chuyến đi về phía Nam này, bà ta đã nhìn ra, ta và Tam công tử có tình ý với nhau.
Vì vậy, bà ta đã cố ý tạo cơ hội cho chúng ta ra ngoài, có thời gian ở riêng với nhau, bà ta muốn nắm đằng chuôi của chúng ta.
Lời bà ta nói lúc rõ lúc đứt quãng.
Bà ta lại nói bà ta sai rồi.
Sai hoàn toàn.
Bà ta lại nói, bà ta cũng không phải lúc nào cũng như vậy.
Bà ta nói, trước đây bà ta cũng là một cô nương như ta, bà ta cũng từng là Hoàng hậu đoan trang, hiền thục của nhà họ Vệ, nhưng sau khi vào cung, dần dần đã thay đổi, bà ta không tàn nhẫn, thì người khác sẽ tàn nhẫn với bà, Hoàng thượng không che chở cho bà ta, bà ta đã suýt c h ế t rất nhiều lần, bà ta không còn cách nào khác, vì muốn sống sót, vì vinh quang của nhà họ Vệ, bà ta chỉ có thể ép bản thân trở nên tàn nhẫn, lạnh lùng, thích nghi với quy tắc sinh tồn trong cung.
Bà ta nói, mẫu thân ruột của Hoàng thượng hãm hại bà ta, khiến bà ta không thể sinh con, bà ta trả thù cho bản thân, ban c h ế t bà ấy, nhưng cuối cùng bà ta vẫn không ra tay với Hoàng thượng, lúc Hoàng thượng còn nhỏ, không hiểu chuyện, cũng từng coi bà ta như mẫu thân ruột, bà ta cũng từng coi hắn như con ruột mà yêu thương, che chở.
Chỉ là sau này Hoàng thượng biết được bà ta đã hại c h ế t mẫu thân của hắn, liền trở mặt thành thù.
Cuối cùng bà ta tuyệt vọng nói, bà ta mệt mỏi rồi, chán nản rồi, tranh giành nhiều như vậy, cuối cùng có được gì, mất đi thứ gì?
Người thân thành kẻ thù.
Tất cả chỉ còn lại những giọt nước mắt xót xa, chua chát.
Tam công tử dỗ dành bà ta: “Cô cô, hôm nay người mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
Bà ta mệt mỏi nhắm mắt lại, chúng ta buông màn xuống, định rời đi.
Bà ta bỗng nhiên gọi chúng ta lại: “Vệ Tam, Mẫn Nhi, cô cô giúp các ngươi.”
….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...