Cùng lúc đó tại một nơi trống trải nào đó trong thành.Trần Sở Sở đang dẫn đám thuộc hạ đi đến bìa rừng cây, trước mặt ở khoảng đất rộng rãi đằng trước là gian nhà trú ẩn của mật thám.- Phía trước rất trống trải, chúng ta chia binh hai đường theo tín hiệu pháo hoa mà giáp kích trước sau.
Phải cực kỳ cẩn thận đừng để bị nhìn thấy làm bọn họ thừa cơ chạy trốn.Trần Sở Sở nhỏ giọng ra lệnh.- Vâng, quận chúa.Đám thủ hạ gật đầu rồi rời đi.Trần Sở Sở dẫn một đội thuộc hạ âm thầm hành động đi đến nơi mật thám thành Huyền Hổ.Còn một đoàn thuộc hạ khác đã vào vị trí, bao vây lấy gián điệp thành Huyền Hổ.Khi đám người của Trần Sở Sở còn cách một đoạn thì đột nhiên pháo hoa nổ vang giữa bầu trời.Cô nghe thấy tiếng thì hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn pháo hoa, phát hiện ra điều kỳ lạ liền quay đầu liếc nhìn Tử Trúc bằng ánh mắt chất vấn.Nhưng pháo hoa vẫn nằm yên trong tay của Tử Trúc, y ngỡ ngàng nhìn lại Trần Sở Sở và lắc đầu, tỏ ý bản thân cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.Tuy nhiên đoàn binh đang mai phục khác nhìn thấy pháo hoa tưởng nhầm là tín hiệu liền lập tức bỏ ngụy trang mà rút đao chạy thẳng tới đám mật thám Huyền Hổ, hai bên lâm vào quần ẩu.Ngay sau đó trên bầu trời vang lên tiếng pháo hoa thứ hai.Đám người Trần Sở Sở đều đồng thời sửng sốt.Sau đó lại tiếp tục vang lên tiếng pháo hoa nổ thứ ba rồi thứ tư..Lúc này Trần Sở Sở nhìn thuộc hạ của mình và đám mật thám đang đánh nhau, nhưng không biết phải làm thế nào đành rút kiếm nghênh chiến.Dưới màn ánh sáng pháo hoa rực rỡ, một cuộc chém giết bắt đầu..* * *Trên đường cách phủ Nguyệt Ly không xa có một đoàn tùy tùng và thị vệ vội vã rước thành chủ trên cỗ kiệu lảo đảo chạy nhanh đến đấy.Vẻ mặt Tang Kỳ cực kỳ khẩn trương, ông giục:- Nhanh, nhanh lên đi.Nói dứt lời, tùy tùng vừa đúng lúc nâng cỗ kiệu đến trước phủ Nguyệt Ly.Không đợi cỗ kiệu dừng hẳn, thành chủ đã vội vã xuống kiệu rồi nhanh chóng đi thẳng vào trong.Nhưng vừa tới cửa thì thành chủ bỗng dừng bước, hít mũi một cái.
Sau đó giọng của bà trở nên gay gắt:- Thế nào mà ta lại sinh ra cái thứ tai họa này.
Mau đến phòng bếp, nhanh lên.Một đám người chạy bước nhỏ chạy đi.
Trước giờ luôn ung dung thâm trầm vậy mà lúc này thành chủ cũng hóa điên cuồng, thời điểm bà vào phòng bếp thấy một chén canh..- Thứ này..Bà run rẩy chỉ vào chén canh đang tản ra mùi vị quỷ dị mà hỏi đầu bếp duy nhất ở đó:- Còn có thể lấy Long cốt ra không?Đầu bếp nghe vậy thì khiếp sợ liền vội vàng quỳ sụp xuống, run giọng cầu xin:- Thành chủ tha mạng, Long cốt đã tan hết rồi ạ.
Do tam công mệnh lệnh tiểu nhân hầm cách thủy ạ.Lúc này thành chủ giận đến nỗi tưởng như có thể một chưởng đánh chết Trần Tiểu Thiên, bà trợn mắt nghiêm giọng quát:- Trần Tiểu Thiên đâu rồi.
Hôm nay ta không đánh chết đứa nghiệp chướng này thì uổng cho ta là thành chủ rồi.Xa xa truyền tới tiếng la hét kinh hoảng của tùy tùng chạy tới bẩm báo.Sau khi tên người hầu này nhìn thấy thành chủ liền quỳ rạp cả người xuống đất rồi run rẩy tâu:- Bẩm thành chủ, Tam công chúa trúng độc, nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc.Thành chủ còn chưa tỉnh táo lại sau chuyện chén canh Long cốt hầm lại nghe được tin Trần Tiểu Thiên trúng độc, cả người bà lảo đảo tựa như không đứng vững nổi:- Sao cơ?Tang Kỳ vội vàng đỡ lấy thành chủ rồi hỏi:- Người sao rồi?Tùy tùng lắc đầu đáp:- Không rõ sống chết ạ.Lời vừa thốt ra khiến cả người thành chủ lại lảo đảo lần nữa.Tang Kỳ cũng phát hoảng nhưng vẫn vững vàng đỡ được thành chủ, ông mở miệng khuyên nhủ:- Thành chủ đừng hoảng, Long cốt có thể trị bách bệnh mà.Trong tích tắc thành chủ quay đầu nhìn lại chén canh kia, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng vội ra lệnh:- Nhanh lên, mau phái người gọi Nguyên Nguyên đến đây, Tang Kỳ mau bưng Long Cốt đi.* * *Trong viện chính của phủ Nguyệt Ly.Trần Tiểu Thiên vẫn giả vờ hôn mê nằm trên giường, còn Trần Nguyên Nguyên bắt mạch giúp nàng.
Bên cạnh đó là một đám đại phu đang quỳ một bên lắc đầu không ngừng.Thành chủ thấy vậy không nhịn nổi giận mà quát lớn:- Một đám vô dụng.Tang Kỳ còn tỉnh táo hơn Thành chủ, thấy Trần Nguyên Nguyên vẫn không hề lên tiếng thì chủ động hỏi trước:- Đại quận chúa, ngài thấy sao rồi ạ?Sau mấy phen điều chỉnh tư thế bắt mạch, vẻ mặt của Trần Nguyên Nguyên trở nên khác thường, cô suy nghĩ một hồi rồi đáp:- Hẳn là tính mạng không sao, nhưng ta không tìm ra được vấn đề khác.Hàn Thước đứng bên cạnh nhìn gương mặt tựa đang ngủ say của Trần Tiểu Thiên mà lòng như tro tàn.Sau một hồi phát giận, thành chủ đã dần bình tĩnh trở lại, bà hít sâu một hơi rồi mở miệng phân phó:- Trước tiên bưng long cốt đến.Lời của bà vừa dứt, Hàn Thước nghe thấy hai chữ "Long Cốt" thì trong mắt hắn bỗng lóe lên tia hy vọng.Tang Kỳ cẩn thận từng li từng tý bưng Long Cốt lên, trong phòng ngoại trừ Thành chủ và Hàn Thước, Bạch Cập thì tất cả mọi người còn lại đều quỳ hướng về Long cốt.Hàn Thước thấy thế hơi híp mắt lại, thẳng tay giằng lấy long cốt rồi nghiêm nghị nói:- Đã là lúc nào rồi.Vẻ mặt Bạch Cập tràn đầy hưng phấn mở to đôi mắt nhìn:- Thiếu quân!Thành chủ biến sắc, ngay tại thời điểm mọi người ở đây đều hiểu lầm Hàn Thước muốn đoạt Long cốt cho mình thì lại thấy hắn bưng chén thuốc đến chỗ Trần Tiểu Thiên.Bạch Cập không ngờ nổi, Hàn Thước vậy mà lại lựa chọn từ bỏ bản thân vì Trần Tiểu Thiên, y ai oán than:- Thiếu quân..Thấy Hàn Thước không hề muốn cướp Long cốt, thành chủ mới từ từ thả lỏng, giọng nói của bà vang lên phía sau Hàn Thước:- Hàn Thước, Long cốt là bí bảo của thành Hoa Viên có thể trị bách bệnh, giải nghìn độc, cả nghìn năm cũng chỉ có một khối.Hàn Thước thản nhiên gật đầu, trầm giọng đáp:- Hàn mỗ biết rõ.Ánh mắt sắc sảo của Thành chủ đảo qua cân nhắc Hàn Thước, rồi lại nói tiếp:- Đây là Thiên Thiên bất chấp nguy hiểm để lấy về cho cậu, cậu không uống để chữa khỏi bệnh tim à?Trong lúc nói chuyện thì Hàn Thước đã đến bên người Trần Tiểu Thiên, giọng nói không giấu nổi rối rắm mà đáp:- Nàng làm nhiều chuyện vì con như vậy, con không thể để cho nàng chết như thế.Nói dứt lời, trong lòng hắn dâng lên nỗi đau xót.Từ đầu đến cuối, Trần Tiểu Thiên chưa từng gây ra chuyện gì có lỗi với hắn.Ngược lại hắn..Ngay từ đầu đã có ác ý, rồi còn tìm mọi cách phỏng đoán, tính toán nàng, hết lần này tới lần khác nàng vẫn luôn thật tình đối đãi hắn.Ngày hôm nay nghe ra trong lời nói của nàng, hẳn là đã biết từ đầu hắn đến đây vì Long cốt.Chỉ là..
cho tới bây giờ nàng vẫn luôn không nói ra miệng, ngược lại liều chết lấy Long cốt cho hắn.Hàn Thước nghĩ vậy liền xoay người mớm thuốc cho Trần Tiểu Thiên.Chứng kiến tình cảnh này khiến thành chủ cũng lộ vẻ xúc động.Chẳng qua Trần Tiểu Thiên không biết được trong lúc bày trò này, trong lòng Hàn Thước cũng đã giễu cợt bản thân mấy lần, càng không biết được do chính nàng bày ra màn kịch này.
Thế mà có thể nảy sinh ra một điều hiểu lầm tuyệt diệu đến thế.Giờ khắc này nàng cũng không ngờ rằng thành chủ lại đến nhanh gặp mình như vậy nên chỉ có thể nhắm chặt mắt, giả vờ chết.Nàng cơ hồ có thể chắc chắn rằng chuyện thành chủ đến đây không phải là trùng hợp, vừa vặn đúng lúc nàng diễn kịch giả chết, chứ với tính tình của bả thì nàng không thể thoát khỏi phải bị lột một lớp da.May mắn..Trong lúc nàng giả vờ bất tỉnh, mũi hít phải mùi vị kỳ quái khiến nó hơi chun lại, nhưng nàng không dám động đậy, miệng ngậm chặt lại mà tránh sang một bên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...