Hàn Thước cười nhạt, từ tốn đáp:- Tam công chúa trong lời đồn càng ngày càng thú vị..Bạch Cập nhíu mày không hiểu liền hỏi:- Ý của thiếu quân là?Hàn Thước nói:- Đêm đó nàng có thể cúi đầu xin lỗi ta thì không phải người ngang ngược làm càn như trong lời đồn, ngược lại rất nhu thuận đáng yêu.
Hôm nay nàng có thể đối thơ "phong hoa tuyết nguyệt" cho thấy không phải kẻ dốt đặc cán mai như lời lưu truyền.
Lúc nãy nàng còn cứu Tô Mộc giữa lúc nước sôi lửa bỏng, chứng tỏ không phải là kẻ tính tình bạo ngược như bên ngoài truyền đi.
Thực ra là người đơn thuần và thiện lương.- Nói vậy cũng đúng.
Thế nhưng mà..Bạch Cập sờ đầu tựa như có điều chưa tỏ, nhưng một lát sau bỗng nhớ ra điều gì thì chần chờ một lúc mới mở miệng hỏi.Chỉ có điều Bạch Cập chưa nói hết thì Hàn Thước đã nói tiếp:- Chẳng qua hôm nay Tam công chúa muốn một tên nhạc nhân mà Lâm Thất lại không cho nàng, thế thì ta sẽ khiến cho Lâm Thất không còn một tên nhạc nhân nào nữa.Trong chớp mắt, Bạch Cập nghe xong thì ý tưởng vừa nghĩ ra đã quên sạch sẽ, y lại nghĩ ngợi một hồi rồi nói bằng giọng âm ngoan:- Vậy chúng ta giết hết sạch nhạc nhân hay là khiến Giáo phường ty..- Phải không?Hàn Thước giơ tay cho Bạch Cập ngừng lại.
Bạch Cập nhìn Hàn Thước mà hỏi lại:- Thiếu quân, vậy chúng ta..Hàn Thước vuốt cằm rồi chậm rãi đáp:- Ta nghĩ lại đã.* * *Một hồi sau ở phủ Thành chủ.Hàn Thước ôm lấy tim mình mà quỳ gối khóc lóc kể lể, dáng vẻ cực kỳ ủy khuất.Trong khi đó thành chủ Hoa Viên đang soi gương chải đầu, Tang Kỳ đứng bên cạnh hầu hạ bà.Hàn Thước nghẹn ngào nói:- Thành chủ, Tam công chúa đang giữa tuổi xuân, thân thể mạnh mẽ tráng kiện.
Mà con lại mang bệnh tim trong mình hại Tam công chúa không trọn vẹn chuyện khuê phòng.
Mỗi ngày con đều xấu hổ không thể ra sức, nên lần này đặc biệt đến xin thành chủ hạ lệnh ban nhạc nhân Giáo phường ty cho Tam công chúa, để nàng ấy nghe đánh đàn ca hát cho tiêu khiển nỗi trống vắng.Tang Kỳ mở to mắt nhìn, hẳn là đã bị màn biểu diễn đặc sắc của Hàn Thước dọa sợ, mãi nửa ngày sau mới thốt thành lời:- Hàn thiếu quân, cậu hẳn nên khuyên nhủ Tam công chúa, chứ sao lại muốn đem tất cả nhạc nhân đều nhập phủ Nguyệt Ly được.Tang Kỳ nói xong liền quay sang nhìn sắc mặt của thành chủ Hoa Viên.Hàn Thước vẫn cứ ôm ngực nói tiếp:- Con biết thời gian không còn nhiều, không thể nào bầu bạn với Tam công chúa, chỉ cần có thể thấy nàng ấy vui vẻ thì dù cho ngày nào đó con đột ngột phải rời khỏi Tam công chúa thì cũng không còn gì hối tiếc.Nói dứt lời thì Hàn Thước mang theo dáng vẻ ốm yếu tiếp tục ho khan, tựa như thật đúng là không còn mấy ngày nữa.Qua hồi lâu, thành chủ mới chậm rãi đáp:- Nếu tâm ý Hàn thiếu quân đã quyết vậy thì đồng ý thôi.Nói đến đây thành chủ quay đầu sang phân phó Tang Kỳ:- Truyền lệnh của ta, nội trong một ngày tất cả nhạc nhân của Giáo phường ty phải vào phủ Nguyệt Ly.* * *Trần Tiểu Thiên và Tử Nhuệ nghe thấy tiếng liền ra sân xem, chỉ thấy Lâm Thất dẫn nhạc nhân Giáo phường ty bước vào.Các nhạc nhân ở trong đình viện, người thì đứng, người đang ngồi, họ nói chuyện phiếm cười đùa với nhau vô cùng náo nhiệt.Thấy cảnh này, vẻ mặt Trần Tiểu Thiên kinh ngạc vui vẻ.Lục Bằng thấy Trần Tiểu Thiên đầu tiên liền vội vàng bước đến nghênh đón, vừa kéo tay Trần Tiểu Thiên, vừa nịnh hót:- Tam công chúa, tiểu nhân còn tưởng trong lòng ngài chỉ có Tô Mộc thôi, không ngờ cũng gọi cả tiểu nhân tới..Trần Tiểu Thiên thấy thế, không nhịn được mà đẩy Lục Bằng ra còn quát:- Ngừng lại.Lục Bằng tội nghiệp nhìn Trần Tiểu Thiên mà Trần Tiểu Thiên thì bước nhanh đến trước mặt Tô Mộc, nghi hoặc hỏi:- Tô Mộc, chuyện là như nào vậy?Tô Mộc cười một tiếng rồi mới nhỏ giọng nói với Trần Tiểu Thiên:- Thành chủ hạ lệnh, sau này chúng tôi sẽ là người của phủ Nguyệt Ly ạ.Vừa dứt lời thì các nhạc nhân khác cũng ào ào bước đến hành lễ với giọng điệu cung kính:- Bái kiến Tam công chúa.Mặt mày Trần Tiểu Thiên liền trở nên hớn hở khi thấy vẻ mặt Lâm Thất phẫn nộ đứng trong góc, nàng đắc ý đi thẳng đến vừa cười vừa nói:- Tiểu thư Lâm Thất thật đức độ, cho cô tiền cô không cần, giờ lại cho không hả?Lâm Thất bị Trần Tiểu Thiên chọc giận mà nghiến răng nghiến lợi chỉ thẳng mặt nàng nhưng không biết nên mắng gì:- Cô..Lời chưa thốt khỏi miệng thì Hàn Thước đã dẫn Bạch Cập đi tới, Trần Tiểu Thiên vội vàng nấp đằng sau Hàn Thước, kéo ống tay áo của hắn mà cáo trạng.- Hàn Thước, cô ta bắt nạt ta.Lâm Thất muốn phát điên, tự mình phải tặng hết nhạc nhân lại còn bị nói như này khiến cô không khỏi cười lạnh mà hỏi ngược:- Ta bắt nạt cô hả?Hàn Thước che chở trước người Trần Tiểu Thiên, lạnh giọng đáp:- Thế nào Lâm tiểu thư, muốn đến giương oai ở phủ Nguyệt Ly à?Lâm Thất phẫn nộ trừng mắt nhìn Hàn Thước, khinh thường đáp:- Cô ta là con gái thành chủ, o ép ta khắp nơi cũng thôi.
Nhưng ngươi là cái thá gì mà dám khiêu khích ta chứ?Nói xong thì Lâm Thất tiến lên đánh người.Hàn Thước ra tay sau ba chiêu nửa thức đã dễ dàng đoạt được cây roi của Lâm Thất, rồi đặt vào tay của Trần Tiểu Thiên, hắn vừa cười vừa nói:- Ta nhớ nàng cũng dùng roi.Lần đầu tiên gặp mặt Hàn Thước, Trần Tiểu Thiên đã muốn vung roi đánh hắn kia mà.
Trần Tiểu Thiên vội lắc đầu:- Không đâu, đấy chỉ là mấy thứ vớ vẩn thôi, giờ ta có huynh là đủ rồi.Hàn Thước nghe xong thì hơi sửng sốt khiến gương mặt cũng ửng hồng theo, để che giấu sự lúng túng lúc này đành ho lên hai tiếng.Lâm Thất nhìn cảnh này càng không vui trong lòng, sau đó hung ác quát:- Được, phủ Nguyệt Ly, Lâm Thất nhớ kỹ khoản nợ này.Nói xong thì Lâm Thất xoay người định đi nhưng không ngờ Trần Tiểu Thiên gọi lại.
Nàng nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của Lâm Thất thì cười xùy một tiếng rồi nói:- Lâm Thất, thế này đi, ta giữ lại Tô Mộc, còn những người khác cô cứ mang đi đi.Lâm Thất lại càng căm tức nhìn Trần Tiểu Thiên mà quát:- Tam công chúa, Hàn thiếu quân vì mấy tên nhạc nhân này mà không tiếc tự nói xấu mình, giờ khắp phố phường đều đang đồn đại vợ chồng hai người, một kẻ háo sắc, một kẻ bất lực.
Hắn vì cô mà hy sinh nhiều như thế thì những người này cô tự giữ lại mà dùng đi.Nói xong Lâm Thất xoay người đi thẳng.Trần Tiểu Thiên ngây người một hồi mới kinh ngạc nhìn Hàn Thước, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen mới mở miệng hỏi:- Do huynh yêu cầu mẫu thân đại nhân đưa nhạc nhân vào phủ à, huynh tự nói xấu mình?Nàng bảo rồi mà, Lâm Thất làm sao có thể tốt bụng tặng đám nhạc nhân này cho phủ của nàng được, hóa ra là do Hàn Thước đi tìm thành chủ.Hàn Thước nhìn ánh mắt nghiên cứu của Trần Tiểu Thiên, lời nói nghẹn mãi mới thốt thành câu:- Cô là con gái, nói mấy chuyện đấy làm gì.Trần Tiểu Thiên cười khúc khích còn chế nhạo nói:- Đừng mà, bản thân huynh không biết xấu hổ nói ra ngoài, ta là người nghe còn xấu hổ cái gì.Lời nói của nàng khiến Hàn Thước giận tới độ gân xanh hằn trên trán liền phất tay áo rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...