Nhỏ và Kay trở về
trong tiếng vang dội của Kai
- Bang Vũ Phong thắng 1 -0. Số bài Kin bắn là 104 thừa 4
viên đạn. Kelly sử dụng hết toàn bộ số đạn số bài thẻ rơi là 98. Kết quả quá rõ
rồi.
Cô thất vọng đến bên nó.
- Jasmin, tui xin lỗi.
Nó lắc đầu, vỗ vai an ủi nhỏ rồi bỏ đi.Cô giữ tay nhỏ lại
- Pà giận tui hông?
Nó không nói gì lẳng lặng bỏ đi, lẽ ra nó không nên kéo mọi
người vào chuyện này.
Đây là chuyện của gia đình nó và Kai.
Kai nhanh chóng tuyên bố trận đấu thứ hai từ bang Vũ Phong
- Lịch đấu : 12h tối mai.
- Địa điểm : Đấu trường Dark&Light.
- Môn thức : Đấu võ tay đôi.
Ai bị ngã không đứng dậy được trong 5 giây xử thua.
…………………..
* Biệt thự Adelia *
- Sáng mai có đi học không vậy Jasmin. – Nhỏ quan tâm hỏi
Nó gật đầu.
- Vậy ngủ sớm đi. Sáng mai còn đi học, giờ khuya rồi.
* Cạch *
Nó nằm phịch lên giường, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Bao
giờ cho kết thúc truyện này đây. Mệt mỏi quá. Nhắm nghiền đôi mắt , nó mê man
trong giấc ngủ.
Reng … Reng .. Reng
Nó lười nhác không thèm nghe.
Reng … Reng …. Reng …
Nếu trên màn hình hiện lên là Anh Kai thì nó sẽ cho cái máy
này hít đất một cách khó coi. Lướt phím Tắt, nó ngủ tiếp. Nhưng anh không từ bỏ
Reng .. Reng … Reng ..
- Alo – Nó khó chụi, bực bội hét.
- Xin lỗi làm phiền em. Anh muốn một câu giải thích cho việc
làm của em ngày hôm nay – Anh bình tĩnh nói.
- Nhanh chóng kết thúc. – nó dửng dưng.
- Gì chứ? Bang Vũ Phong có thể sẵn sàng giúp mà. Đâu cần
phải khiêu chiến như vậy.
- Không thích nhờ vả.
- Dừng lại đi. Vẫn có thể dừng lại mà. Mọi người ai cũng
mong em dừng lại.
Nó tắt máy, cười nhạt nhã, dừng lại sao? Xem quyết định của
nó là cỏ rác hay bồ
công anh trong gió.
…………………
Nó làm vscn nhanh chóng, xem lại mình trong bộ đồng phục
trường Srynji Kawa
.Phòng nhỏ chỉ cách phòng nó một bức tường. Nó nghe thấy
được âm thanh của những chiếc đồng hồ báo thức lìa đời.
Nó mở ngăn kéo, lấy ra một khẩu súng, nhập mật mã phòng nó,
bước vào.
* Đoàng *
- Aaaa cứu với. Cứu tuiiii……….. – Nhỏ hét ầm ĩ.
- Hữu hiệu hơn đồng hồ báo thức phải không? – Nó cười khẩy
rồi quay đi.
- Làm ơn nhanh lên giùm đi – Cô đứng dựa ở cửa vui vẻ nói.
- Bà làm tôi hết hồn. Đồ bạo lực. Ở gần bà ghê chít được.
Lần sau đừng có vậy nữa nha. Tiếc đạn lắm.
- Tôi thấy tiếc đồng hồ hơn đấy nhanh lên – Cô phản bác rồi
bước chân xuống nhà dùng bữa sáng.
- Kính chào tiểu…. – một hàng dài người hầu và quản gia cúi
chào nó.
Nó không chần chừ rút súng chĩa thẳng lũ hầu. Họ sợ đứng
tim, im ngay giọng điệu mình chuẩn bị phát ra. Nó lướt qua đến bàn ăn. Vừa ngồi
vào thì nhỏ bước từ cầu thang xuống. Lũ người hầu không quên điệp khúc
- Kính chào tiểu thư. Chúc….
- Im ngay điệu mưa dầm này đi – Cô cau có, vứt cặp lên bàn,
đến ngồi cạnh nó.
Người hầu lần lượt nhìn nhau, sao hôm nay ai cũng có vẻ khó
chụi vậy, tiểu thư Kelly đột nhiên thay đổi thái độ nhanh chóng thế trời. Trận
thua đáng kể hôm qua làm cô không còn đầu óc nào nghĩ đến thứ khác.
Nhỏ vừa buộc lại tóc vừa chạy lon ton xuống. Nhìn thấy nhỏ,
đám người hầu không dám chỉ nhìn trân trân, bộ mặt mình có nhọ hay sao zợ. Nhỏ
chớp mắt đáng yêu, thắt nút lại dây buộc, châm chọc
- Bộ nghi thức biệt thự này tan khói thành tro rùi sao?
- Kình chào tiểu thư Sammy, chúc người buổi sáng tốt lành.
- Ha ha, good morning. Lần sau đừng để ta nhắc nhé. Làm việc
vui vẻ ha.
Đám người làm trợn tròn mắt thật khác với hai tiểu thư kia.
Vì lo lại bị ăn chửi nên mới hông dám chào hỏi.
- Bữa sáng ngon ghê ha. Chẹp chẹp – Nhỏ chưa ngồi xuống đã
cầm đũa thưởng thức.
- Hôm nay ai nấu bữa sáng? – Nhỏ kêu lớn. Một người phụ nữ
đứng tuổi chạy ra sợ có gì không vừa lòng tiểu thư.
- Dạ , tiểu thư kêu tui sao?
- Bữa sáng này do bà nấu hả? – Nhỏ quát nạt, chau mày lại
khó chụi làm ai cũng run. Vừa tươi cười xong mà, không khí tăng thêm căng
thẳng. Chỉ có nó vẫn ngồi nghe nhạc, ăn đại cho xong.
- Nè, bà làm gì mà gớm zậy – Cô kéo áo nhỏ kêu ngồi xuống.Sáng
nay tinh thần đã không tốt, mụ này lại còn gây chuyện gì nữa đây. Nhỏ tức giận
gạt tay ra, chờ câu trả lời.
- Vâng vâng, bữa sáng này do tui nấu. Phải chăng tiểu thư có
gì không hài lòng – bà lo lắng nhìn món ăn rồi lại nhìn sang nhỉ
- Thật chứ - nhỏ nhíu mày nghi ngờ.
- Dạ vâng. Tôi không dám nói dối thưa tiểu thư.
- Ha Ha – Nhỏ đột nhiên bật cười sảng khoái làm mọi người
thở phào nhẹ nhõm – Món ăn rất ngon. Tháng này tui tăng lương gấp 3 lần cho bà.
Cứ thế phát huy.
- Vâng, cảm ơn tiểu thư. Tôi xin phép – bà vuốt ngực lui
xuống.
Nó uống nốt ngụm sữa cuối cùng rồi leo lên xe phóng đi. Cô
cũng theo nó lấy xe đi mất.
- Ê ê pà kia, tui còn chưa kịp ăn sao đã đi zợ?
Nhỏ tiếc nuối nhìn bữa sáng, lần sau quyết tâm dậy sớm. Xốc
cặp lên, nhỏ lấy chiến mã lao theo. Chợt, nhỏ nhớ ra điều gì đó, không phải đi
học phải giấu thân phận sao? Chẳng lẽ nó biết mà không nói hay không biết nên
không nói chi đây.
Vừa leo lên xe, nhỏ vừa gọi cho nó. Nhận được điện thoại, nó
tháo một bên tai nghe ra, áp điện thoại vào tai.
- Nè, bà có cần giấu thân phận không zở? Nếu không là khá
phiền phức đó à nha. Xung quanh bà sẽ có một đám hám trai bước theo đó.
- Don’t need.
Nó tắt máy, đeo lại tai nghe. Giấu làm gì cho lằng nhằng. Cứ
để đó lấy ra mà đe dọa thì bọn chúng có gan nào vác xác tới.
- Tui còn chưa nói xong mà Jasmin..
- Alo .. Alo .. Hừm, con khỉ chết tiệt này…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...