Editor: Puck
Trời chiều mùa hè sáng rõ, trong sân nhỏ nhà nông yên tĩnh vắng vẻ, hai đứa bé xinh đẹp đáng yêu, còn có một người phụ nữ trẻ tuổi vẻ mặt tức giận...
Hai người bạn nhỏ Lục Viên Viên và Dương Tráng Tráng, ngày đầu tiên đi nhà trẻ đã hoa hoa lệ lệ gây ra họa.
Diêu Tiểu Cải nhìn hai đứa trẻ đứng song song dựa vào tường, nhức đầu.
Bên cạnh thôn Thổ Câu, xây dựng xưởng gia công sản phẩm thủy sản nhà họ Diêu, Dương Bắc Kinh một tay khai thác cá chạch bùn nước sốt, áp dụng bao bì tiên tiến, khẩu vị mùi thơm đặc biệt, tiêu thụ trên thị trường rất náo nhiệt, cộng thêm mấy loại thực phẩm bao nhỏ cá lát, cá khô..., tiền lời của xưởng gia công thủy sản rất khả quan, khiến sản nghiệp nhà họ Diêu lại thêm một tài nguyên cuồn cuộn. Dĩ nhiên, không thể so sánh với cá chạch bùn xuất khẩu của Diêu Tam Tam, hai năm qua, từng lượt cá chạch bùn của Diêu Tam Tam đã xuất khẩu sang Hàn Quốc, Nhật Bản, lợi nhuận kia không nên quá cười trộm!
Nếu công việc của Dương Bắc Kinh ở bên này, một nhà ba người liền thường trú ở bên này, phu xướng phụ tùy, Diêu Tiểu Đông đi theo Dương Bắc Kinh đi làm, Dương Tráng Tráng giao cho Trương Hồng Cúc, trông cùng với bạn nhỏ Lục Viên Viên.
Lại nói người bạn nhỏ Dương Tráng Tráng này, một tuổi lẻ hai tháng học được đi bộ, bé quá béo rồi, đoán chừng toàn là thịt thừa. Nhưng mà điều khiến người bạn nhỏ Dương Tráng Tráng thấy mất mặt nhất chính là, cô em họ rất thích dẩu môi kia, cũng đồng thời biết đi rồi, người ta còn chưa đầy một tuổi.
Người bạn nhỏ Dương Tráng Tráng cũng học được nói chuyện sớm hơn bạn nhỏ Lục Viên Viên một chút, vậy mà để cho cậu bé buồn bực chính là, cho tới bây giờ, bé nói chuyện còn có một âm sai di ien n#dang# yuklle e#q quiq on nói không rõ ràng, vậy mà cô em họ kia, từ khi vừa mở miệng nói chuyện, là có thể nói từng âm hết sức chính xác, tuyệt đối không mơ hồ nói không rõ.
Dương Tráng Tráng, giống như tên của bé, vừa mập lại vừa khỏe mạnh, trên dưới thân thể đều là thịt bền chắc đến bóp không động. Ừmh, hy vọng bé lớn lên một chút sẽ không mập như vậy mới tốt!
Hôm nay, hai người bạn nhỏ rốt cuộc đi nhà trẻ rồi.
“Tự con nói đi, chuyện gì xảy ra?” Hai tay Diêu Tiểu Cải chống nạnh, lòng bàn chân đánh nhịp.
“Nó túm váy con, con đẩy nó, nó liền lấy thứ bẩn bôi lên con, còn cầm con sâu làm con sợ.” Người bạn nhỏ Lục Viên Viên lúc nói chuyện, chân mày xinh đẹp tao nhã nhếch lên, thản nhiên đối diện với nụ cười tức giận của mẹ.
Đồ trứng thúi! Diêu Tiểu Cải nhìn váy công chúa màu trắng của con gái dính vết tay đen, trong lòng không nhịn được thầm mắng một câu. Cô nhịn cáu giận, nói với người bạn nhỏ Lục Viên Viên: “Bạn phạm sai lầm, là bạn không đúng, con nên mách thầy giáo. Con không thể phạm sai lầm theo bạn.”
“Chờ thầy giáo, con sớm bị nó bắt nạt xong rồi.” Chân mày của người bạn nhỏ Lục Viên Viên khẽ cau lại, vẻ mặt khinh thường.
Vì vậy, người bạn nhỏ Lục Viên Viên tát một cái tát lên mặt người bạn nhỏ đó.
“Tóm lại con ra tay đánh người chính là không đúng, trong nhà trẻ phải tuân thủ kỷ luật.” Diêu Tiểu Cải nhịn tức nói, “Bản thân con một cô gái nhỏ không thể dữ như vậy. Không thể ra tay đánh người.”
“Nó bắt nạt con trước. Trong nhà trẻ có thể bắt nạt người sao?” Người bạn nhỏ Lục Viên Viên cong miệng lên hỏi.
“Dì hai, nó bá (bắt) nạt chúng con trước.” Người bạn nhỏ Dương Tráng Tráng lên tiếng. Người bạn nhỏ Dương Tráng Tráng cho rằng, cho tới bây giờ bé và cô em họ đều chung một lòng, cho dù bắt nạt người, chính là bắt nạt “Chúng con”.
Người bạn nhỏ Dương Tráng Tráng, nhìn không lạnh không nóng cười híp mắt, nhưng cũng không phải là một đứa con nít dễ bắt nạt.
Vì vậy, khi đứa bé kia bị Lục Viên Viên tát một bạt tai, tiến hành công kích chân đạp tay đào đất về phía Lục Viên Viên thì người bạn nhỏ Dương Tráng Tráng quả quyết lấy đà chạy, xông tới đẩy ngã bạn nhỏ kia, thật sự vừa đúng, cái gáy ngã sưng lên, cái này còn chưa tính, người bạn nhỏ Lục Viên Viên còn kèm theo một cước.
“Dì hai, nó bá (bắt) nạt chúng con trước, trong nhà trẻ có thể bá (bắt) nạt người sao?” Dương Tráng Tráng.
“Đúng vậy, nó bắt nạt người, bị người bắt nạt không thể đánh lại sao?” Lục Viên Viên.
Diêu Tiểu Cải nhức đầu nâng trán.
“Bạn bắt nạt người trước... Là bạn không đúng, có thể ra tay... Nhưng không thể phòng vệ quá đáng... Các con làm bạn khóc, bạn cũng rất đau.” Diêu Tiểu Cải châm chước từ ngữ, rối rắm nói. Bị người bắt nạt không đánh lại, chuyện này thực sự không phải là phong cách của Diêu Tiểu Cải cô, nhưng mà hai đứa nhỏ này hỏi như vậy, kêu cô trả lời như thế nào?
Giáo dục đứa nhỏ, thật sự không phải là việc nhẹ nhõm mà!
Suy nghĩ một chút, Diêu Tiểu Cải tiếp tục ân cần dạy.
“Con xem đi, các con đẩy bạn ngã, đầu bạn bị va đập sưng lên, rất đau. Các con làm bạn bị thương thì làm thế nào?”
“Đáng đời, nó chọc con trước!”
“Dì hai, nó bá (bắt) nạt người trước.”
Hai người bạn nhỏ gần như đồng thời nói ra.
Hai đứa tiểu ma vương này! Diêu Tiểu Cải cảm giác vốn từ nghèo rồi. Cô nghiêm mặt, khiển trách: “Tóm lại, hai đứa ra tay đánh bạn chính là không đúng. Đứng ngay ngắn cho mẹ, suy nghĩ một chút xem sai lầm ở đâu?”
“Này, con đừng phạt bọn nó nữa! Đứa nhỏ nhà chúng ta bị người bắt nạt. Thằng ngốc nhà họ Lưu kia, lớn hơn hai đứa bé nhà chúng ta, cũng bốn tuổi rưỡi rồi, nó đi nhà trẻ muộn, nó bắt nạt hai đứa trước, một đứa ngốc, đánh không lại hai đứa, lại giở trò khóc nhè mách lẻo với thầy giáo! Con nói thầy giáo kia cũng thật là, chuyện đứa nhỏ, nói với mẹ một tiếng là được rồi, lại còn gọi điện thoại tố cáo với con, thật là chuyện bé xé ra to... Muốn trách, còn không phải trách thằng ngốc nhà họ Lưu kia quá lì?” Trương Hồng Cúc ở bên cạnh đã sớm đau lòng đến không được.
Trương Hồng Cúc thương yêu hai đứa bé, trên căn bản không có nguyên tắc gì. Hơn nữa nhắc tới cũng kỳ, hai đứa bé này, hình như bà cưng chiều Lục Viên Viên hơn, đối với người bạn nhỏ Lục Viên Viên, chính là có cầu xin tất có đáp ứng, che chở đầy đủ, quả thật không hề có lý trí.
Dùng một câu đùa giỡn của Diêu Tam Tam: Viên Viên muốn lấy đầu mẹ đá, mẹ cũng vội vàng vặn xuống cho con bé.
“Mẹ, con đây là giảng đạo lý cho đứa bé, mẹ đừng dính vào!” Diêu Tiểu Cải nâng trán lần nữa, đầu càng đau rồi.
“Mẹ nào có dính vào chứ! Con dạy dỗ cũng dạy dỗ, đạo lý cũng nói, không được sao?” Trương Hồng Cúc lẩm bẩm lầu bầu oán trách, nheo mắt nhìn sắc mặt con gái, đi tới kéo hai người bạn nhỏ, “Đi thôi, đi thôi, mẹ con nói xong rồi, chúng ta đi ăn điểm tâm đi. Trời ạ, con nói hai đứa bé này đi nhà trẻ một ngày rồi, không được ăn đồ ăn vặt, sớm nên đói bụng.”
“Mẹ, mẹ sao cứ nuông chiều hai đứa như vậy, sẽ làm hư đứa bé đấy!”
“Hai đứa không phải còn nhỏ sao, đứa nhỏ mới bao lớn!” Trương Hồng Cúc nói xong, kéo hai đứa nhỏ định đi, “Đi thôi, đi vào nhà chúng ta uống sữa tươi, dì Tam hai đứa nói, sữa tươi bổ sung can xi, vóc dáng cao lớn...”
“Mẹ!” Diêu Tiểu Cải giận đến kêu lên, “Lời này của mẹ, sao giống lời chót lưỡi đầu môi lúc trước của bà nội vậy? Mẹ suy nghĩ một chút, bà cụ dạy mấy đứa Nhị Văn thành cái dạng gì? Đứa bé lúc nhỏ không dạy dỗ tốt, lớn lên muốn dạy dỗ sẽ trễ. Mẹ nhìn Viên Viên xem, người nho nhỏ, tính khí lại lớn không tốt như vậy, tiếp tục như thế, trưởng thành còn tốt sao? Người nào ngăn cản được con bé?”
“Mẹ đây còn không phải là... Mẹ nghĩ tới mấy chị em các con khi còn bé, giống như cỏ dại vậy, không ai trông nom không ai hỏi han, mẹ vừa nghĩ tới, trong lòng mẹ đây lại thấy thiếu nợ khó chịu!” Trương Hồng Cúc nói xong, tròng mắt đỏ lên rồi. “Mẹ đây làm mẹ vô dụng, suy nghĩ tới khi các con còn bé, dãi gió dầm mưa, bị đánh chịu mắng, đã ăn bao nhiêu khổ, bị bao nhiêu tội! Còn không phải do người lớn là cha mẹ đây thiếu nợ? Bây giờ mẹ nhìn tiểu Viên Viên, mẹ là cầm trong lòng bàn tay sợ đau, ngậm trong miệng sợ thổi mất, mẹ sao nhẫn tâm để cho con bé bị một chút xíu uất ức chứ?”
Trương Hồng Cúc nói xong, lại nổi lên nước mắt.
Bồi thường trong lòng. Haizzz!
Trong tay Bào Kim Đông ôm một trái dưa hấu, lảo đảo đi vào nhà họ Diêu, Diêu Tam Tam đi theo bên cạnh, nhàn nhã vào cửa chính.
Vào sân vừa nhìn, hả, tình huống như thế nào?
Hai tiểu ma vương trong nhà đứng song song dựa vào tường, Trương Hồng Cúc ở bên cạnh lau nước mắt, Diêu Tiểu Cải ở bên cạnh tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...