Editor: Puck
“Anh ba, chị ba.” Giọng nói dần dần tới gần, chạy vào chính là tiểu Tứ, con bé liếc nhìn hai người trong phòng, hơi không giải thích được, không nhịn được hỏi một câu, “Anh ba, anh cười cái gì vậy?”
“Anh ấy ăn phải thuốc cười, đừng để ý đến anh ấy!” Diêu Tam Tam chịu hết nổi thẹn đỏ mặt.
“Ồ!” Tiểu Tứ rất có mắt nhìn, nên không tiếp tục hỏi nữa, “Anh ba, mẹ bảo hai anh chị tối nay về nhà chúng ta ăn, đầu cá mè hoa lớn hầm cách thủy, còn có canh cải cúc.”
Diêu Tam Tam xem xét, ồ, sắc trời bên ngoài đã tối, mặt trời đã đi xuống, là giờ ăn cơm.
Vì vậy ba người liền khóa cửa khu ươm giống đi về nhà, ai ngờ mới đi đến nửa đường, lại gặp mẹ Bào.
“Tam Tam, Kim Đông à, tối nay mẹ làm tào phớ rồi, đến ăn tào phớ đi, băm chút ớt tươi, lấy chút đậu muối, lại đảo chút tỏi bằm, thành món ngon rồi. Tiểu Tứ con cũng đi!”
Tào phớ? Đầu cá hầm cách thủy? Trời ạ, đây không phải làm khó người ta sao!
Diêu Tam Tam đau khổ lựa chọn hồi lâu, cuối cùng quyết định: Tới nhà họ Bào ăn tào phớ trước, rồi sau đó qua nhà họ Diêu ăn đầu cá. Ha ha, cô cũng bội phục chính cô.
Bán xong cá chạch bùn giống trong một quý, cũng đã vào tháng sáu âm lịch, thời điểm nóng nhất trong một năm đến.
Diêu Tiểu Cải mang thai qua ba tháng, phản ứng nôn nghén căn bản qua đi, mà bụng Diêu Tiểu Đông bắt đầu phồng lên, càng lúc càng phồng càng lúc càng tròn, tròn trịa giống như nhét một cái nồi. Dương Bắc Kinh không tùy tiện để vợ ra cửa nữa, số lần về nhà mẹ cũng ít đi, lo lắng vợ ngồi trên xe motor mệt rồi, sợ vợ không an toàn không thoải mái.
Theo thời gian hai chị gái mang thai tăng lên, Diêu Tam Tam ngày từng ngày theo không yên lòng rồi. Phụ nữ một lần mang thai sinh đứa nhỏ, nào dễ dàng như vậy? Nhớ tới kiếp trước mình khó sinh rồi chết, Diêu Tam Tam khó tránh khỏi lo lắng. Cũng may hai chị khám thai tất cả đều bình thường, rất khỏe mạnh, bây giờ điều kiện gia đình tốt, điều kiện khám chữa bệnh cũng tốt, đương nhiên sẽ không để hai chị ở nhà sinh con, chắc chắn vẫn có thể tin tưởng bệnh viện lớn. Diêu Tam Tam tự an ủi mình như vậy.
Mùa hè xiêm áo mỏng, không giấu được, người một nhà mắt thấy cái bụng kia của Diêu Tiểu Đông, ngày từng ngày to lên giống như thổi khí cầu, càng về sau, người nào nhìn thấy ai cũng nói bụng cô lớn, người nào nhìn thấy cũng nói, bác sỹ khám thai cũng nói, bào thai này lớn thật!
“Chị cả, rốt cuộc chị đã ăn bao nhiêu đồ tốt? Người biết, nói anh rể cả là đầu bếp, người không biết, còn tưởng rằng anh rể cả chuyên môn nuôi heo!” Diêu Tiểu Cải lấy chị cả ra cười giỡn.
Phải nói Diêu Tiểu Đông, chính cô ngược lại không mập lên bao nhiêu, chỉ có bụng lớn, nhìn từ xa, cả người giống như cái thoi dệt vải, hai đầu nhỏ mịn trơn nhẵn, chính giữa tròn vo.
Lại nhìn Diêu Tiểu Cải chưa tới bốn tháng, thân thể hình như không biến hóa nhiều lắm, mặc một cái váy hoa nhỏ màu vàng nhạt trên người, vốn rộng thùng thình, nếu không chú ý nhìn, vốn không giống như phụ nữ có thai.
“Em được đấy, tiểu Cải em cứ chờ đi, bụng em cũng sắp bốn tháng rồi, về sau này xem em có thể không giống chị không.” Diêu Tiểu Đông cười nói Diêu Tiểu Cải.
Mấy chị em ngồi dưới bóng râm lốm đốm, cười cười nói nói, Trương Hồng Cúc ở bên cạnh đã sớm cầm đồ may vá lên, bắt đầu chuẩn bị đồ gì đó cho cục cưng nhỏ rồi. Tính tính toán toán ngày, thời gian sinh của hai chị em đều trong ngày lạnh, chăn mền bọc nhỏ gì đó, chính là đều phải chuẩn bị.
“Con nói hai chị em con, tiểu Đông không có mẹ chồng, còn tiểu Cải, có mẹ chồng cũng như không có, đến ngày ở cữ không có mẹ chồng hầu hạ. Trong nông thôn những đồ gì đó này của con nít, đều do nhà mẹ đẻ chuẩn bị một phần, nhà chồng chuẩn bị một phần, mẹ thì hay rồi, một mình mẹ bao hết toàn bộ.”
Trương Hồng Cúc vừa nói, mấy chị em liền cười. Diêu Tiểu Đông đã nói, chị dâu cả trong nhà cũng chuẩn bị cho.
“Tiểu Đông và chị dâu nhà bác cả con bé, chung đụng vô cùng tốt. Quan hệ chị em bạn dâu tốt, cũng là người một nhà có phúc, ít cãi nhau, thời gian thoải mái. Chỉ có điều đứa bé sinh ra rồi, không có mẹ chồng mang cho hai đứa, bản thân thay phiên mệt nhiều lắm, đến lúc đó mẹ giúp đỡ nhiều cho các con một chút chứ sao.” Trương Hồng Cúc vừa thêu thùa may vá, vừa càu nhàu, “Bây giờ mẹ cảm thấy, con gái tìm nhà chồng, cũng nên xem kỹ mẹ chồng mới được, mẹ chồng có khả năng, làm con dâu hưởng phúc hơn. Tiểu Đông tiểu Cải, không có mẹ chồng thu xếp cho. Con lại nhìn Tam Tam, vốn Kim Đông đến nhà chúng ta, chúng ta chắc chắn cái gì cũng giúp đỡ, bên nhà họ Bào đó, mẹ chồng con bé cũng được, chắc chắn sẽ giúp đỡ chăm sóc mọi bề, thật tốt!”
“Mẹ, đây là mẹ đang tổng kết kinh nghiệm tìm nhà chồng cho con gái đấy! Mẹ, tổng kết kinh nghiệm như vậy của mẹ bây giờ cũng vô ích, tụi con chỉ còn sót lại một mình tiểu Tứ, đến lúc đó chỉ sợ mẹ cũng không làm đương gia * nổi!”
(*) đương gia: người đứng đầu của một gia đình, chủ gia đình.
Diêu Tam Tam vừa nói, mấy chị em lại cười ầm lên một trận.
“Con bé này! Không nói với các con.” Trương Hồng Cúc cũng cười, bà chỉ theo miệng nói càu nhàu như vậy, cũng không muốn làm đương gia nhà con gái. Bà ấy, bây giờ cũng coi như khắp nơi như ý rồi, hết phải chịu đựng rồi!
Bụng càng lúc càng lớn, số lần chị cả tới nhà cũng càng ngày càng ít, qua bảy tháng, Dương Bắc Kinh định không để vợ ra cửa, nhà mẹ cũng không cho đi, nên đều là mấy người Diêu Tam Tam đến thăm chị cả.
Ngay cả Diêu Tam Tam cũng cảm thấy anh rể cả hơi cẩn thận quá mức, nhưng mà người một nhà vẫn thu xếp bệnh viện sớm một chút, liên lạc xong xe của bệnh viện huyện.
Tháng mười âm lịch, nhà họ Diêu đã bắt đầu thu mua cá chạch bùn, chuẩn bị bán cá chạch bùn rồi.
Bào Kim Đông chạy đi tỉnh thành liên tiếp hai chuyến, đi khảo sát thị trường, chọn thuê cửa hàng mặt tiền, chuẩn bị chuyện cửa hàng bán sỉ bán lẻ thủy sản, nhưng mà Diêu Tam Tam lại không dám đi the – ngày dự sinh của Diêu Tiểu Đông sắp đến rồi.
“Ngày dự sinh của chị cả mấy đứa, còn có tám ngày. Mẹ nghĩ mấy ngày đó mẹ đến nhà con bé ở, chăm sóc một chút.” Sáng sớm ngày này, lúc Trương Hồng Cúc ăn điểm tâm đã nói.
“Ừ, được đó, bà đi đi!” Diêu Liên Phát nói, “Con bé không có mẹ chồng, hôm nay bà phải đi.”
“Được, tôi hấp chút bánh bao màn thầu giữ lại buổi trưa cho mấy cha con ăn, qua sáng tôi phải đi.”
Diêu Tam Tam vội nói: “Con cũng đi theo mẹ, con đi xem chị cả.”
“Một mình mẹ đi là được rồi, con cũng đừng đi.” Trương Hồng Cúc nói, “Anh rể hai của con đi làm, con ở nhà chăm sóc chị hai. Chị hai con cũng tầm sáu, bảy tháng rồi, thân thể không tiện.”
Trương Hồng Cúc lập tức đi dọn dẹp, còn chưa đi đâu, chừng mười giờ, cửa nhà họ Diêu đột nhiên vang lên một tràng tiếng pháo vang dội.
Người một nhà vừa nghe, lập tức vội vàng chạy ra ngưỡng cửa, chỉ thấy Dương Bắc Kinh đang ở cửa chính, trên đất trải một chuỗi “Đại địa hồng” * thật dài, vòng trên cửa chính nhà họ Diêu, đang đùng đùng nổ sôi nổi náo nhiệt.
(*) Đại địa hồng: tên một loại bánh pháo, đồng thời chỉ pháo đỏ trải đầy đất đốt báo vui.
Đây là – báo tin vui!
Chị cả sinh?
Bình thường gặp phải cảnh đốt pháo, Diêu Tam Tam con gái trong nhà như vậy nhất định phải trốn ra phía sau, nhưng hôm nay cô cũng bất chấp tiếng bánh pháo vang lên, bất chấp pháo lóe ánh sáng đầy đất, cô bịt lấy lỗ tai, nhảy vài bước chân tiến lên, tới gần anh rể cả hỏi: “Anh rể cả, chị cả sinh rồi hả? Thuận lợi không?”
Nhưng mà tiếng bánh pháo thật sự quá vang, Dương Bắc Kinh chỉ nhìn thấy miệng em vợ động đậy, biết cô muốn hỏi gì, nên cũng cho lỗ tai nói gì đó, chỉ có điều, haizzz, Diêu Tam Tam vốn không nghe thấy.
Khó khăn lắm pháo đốt xong rồi, Diêu Tam Tam vuốt ve hai lỗ tai, hỏi lại Dương Bắc Kinh: “Anh rể cả, chị cả sinh rồi hả? Trai hay gái? Thuận lợi không?”
Mất một chút thời gian, mọi người nhà họ Diêu vây quanh, không ít hàng xóm cũng vây lại xem náo nhiệt, rồi cũng ồn ào lộn xộn hỏi Dương Bắc Kinh.
“Sinh, sinh rồi!” Dương Bắc Kinh lập tức không biết nên nói với ai trước thì tốt hơn, “Bốn giờ sáng sinh, con trai.” Dương Bắc Kinh vừa nói, vừa móc thuốc lá ra, trước đưa một điếu cho Diêu Liên Phát, rồi lại phân phát cho người dân trong thôn đứng quanh cửa. Bản thân anh không hút thuốc lá, đây là thuốc chuyên chuẩn bị việc vui.
Con trai! Diêu Tam Tam định nói, cô còn đoán nhất định là một đứa bé gái tri kỷ cơ, hóa ra đoán sai rồi! Trương Hồng Cúc và Diêu Liên Phát ở bên cạnh đã sớm cười đến mặt mũi tràn đầy hoa nở rồi, túm lấy Dương Bắc Kinh hỏi: “Nặng mấy cân?”
“Tám cân hai lạng.” (4,1kg)
Wow, thịt viên hả! Những người chung quanh đều kinh ngạc thán phục.
Nếu là báo tin vui, Dương Bắc Kinh mang một sọt trứng gà đỏ đến, xem ra anh cả chị dâu cả nhà họ Dương quả thật không tệ, cái này tất nhiên là sáng sớm luộc, nhuộm đỏ, vội vội vàng vàng chuẩn bị cho tốt.
Người dân địa phương sinh đứa bé, con rể đều phải làm giống như vậy, mang theo chín mươi chín trái trứng gà đỏ, đến nhà mẹ đẻ đốt pháo, thế này gọi là báo tin vui.
Diêu Liên Phát đi lên chuyển sọt trứng gà đỏ vào nhà, Trương Hồng Cúc lôi kéo Dương Bắc Kinh vào nhà, trong miệng oán trách: “Sinh con cũng không gọi điện thoại báo trước, mẹ còn bảo hôm nay phải đi! Đây không phải còn tám ngày nữa sao?”
“Bận rộn nên luống cuống.” Dương Bắc Kinh trả lời, “Bác sỹ nói, sớm trước tám ngày là bình thường.”
Trương Hồng Cúc liếc nhìn Dương Bắc Kinh, cuối cùng không nhịn được nói: “Con xem con thằng bé này, mẹ vừa ra cửa nhìn thấy con, thật sự không nhìn ra dáng vẻ vui mừng như thế nào, mẹ còn suy nghĩ, tám phần sinh con gái, trong lòng con mất hứng rồi, đây sinh một thằng cu mập mạp, con còn mang cái mặt gì chứ!”
“Mẹ, tiểu Đông sinh không thuận lợi, gần tối ngày hôm qua vào bệnh viện, đau một đêm, cuối cùng sinh mổ rồi.” Dương Bắc Kinh nói xong, trong đôi mắt lại chảy ra một hàng lệ.
Diêu Tam Tam ở bên cạnh nhìn, thật sự buồn cười, lại cảm động vui mừng.
“Sinh mổ à, cái này ý, em cũng đã nghe nói đến sinh mổ, không có việc gì, còn có bệnh viện mà, anh đừng lo lắng như vậy.”
Dương Bắc Kinh không phải lo lắng, mẹ con đều bình an. Anh chính là đau lòng, khi đó sinh mổ còn ít, không phổ biến giống như bây giờ, Dương Bắc Kinh có cảm giác, vợ đau một đêm, chịu tội nhiều như vậy, cuối cùng còn bị một dao... Có thể không khiến cho anh đau lòng sao!
Cực kỳ đau lòng, thậm chí anh bắt đầu oán giận thằng bé mập mạp mới sinh, bạn nói thằng nhóc này, không có việc gì nó lớn lên nhiều thịt béo làm gì chứ!
“Chị cả bình thường ít hoạt động, dinh dưỡng lại nhiều, cục cưng quá mập rồi, tám cân hai lạng, vóc dáng chắc chắn cũng lớn, sinh con theo tự nhiên không dễ dàng, nên sinh mổ chứ sao. Thật ra sinh mổ không có gì đáng sợ, anh phải tin tưởng bác sỹ.” Diêu Tiểu Cải nâng cao cái bụng đang phồng lên, an ủi anh rể cả.
“Đúng vậy, đúng vậy! Mọi việc đều có bệnh viện người ta đấy.” Diêu Liên Phát nói với Dương Bắc Kinh, “Con nói con thân một đấng mày râu, sinh con trai, nhìn con nước mắt lưng tròng, con có chút tiền đồ có được không!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...