Tằm chi

Chỉ là.
 
Đến khi Chi Đạo sóng vai cùng thiếu niên đi lên lầu, chân vừa bước lên bậc thang đầu tiên của tầng thứ nhất, Chi Đạo đã hối hận.
 
Lát nữa cô còn phải rửa mặt đánh răng, đi WC gì đó... Rất phiền toái. Chi Đạo nhìn Minh Bạch, nuốt nước miếng một cái, cô hé miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Minh Bạch giành trước nói: “Nhà tôi có đồ dùng vệ sinh mang về từ khách sạn. Cậu dùng tạm một chút.”
 
“... Tốt.” Chi Đạo ngậm miệng, quay đầu lại.
 
Lần thứ hai bước chân vào nhà họ Minh. Lần này Minh Bạch lấy cho cô một đôi dép lê hai màu đen trắng. Chi Đạo đi vào, vừa cảm thán, may mắn là cô không bị bệnh chân thối.
 
“Dì Minh đâu?” Cô nhìn Minh Bạch bật đèn phòng khách, nghi ngờ hỏi.
 
“Buổi tối bà ấy không ngủ ở nơi này.” Minh Bạch thản nhiên nhìn cô.

 
Động tác của Chi Đạo chợt cứng đờ. Cô đột nhiên cảm thấy như rơi vào khoảng không vũ trụ, tâm thần hoảng loạn. Trái tim đập bình bịch, cơ thể đột nhiên khô nóng. Cô dùng tay quạt quạt cho mát: “Tôi còn tưởng rằng… Mẹ cậu…”
 
Ánh đèn phòng chiếu sáng toàn bộ không gian. Ngày sau khi thiếu niên vừa thốt ra câu nói đó, bầu không khí trong căn phòng chợt hạ nhiệt độ. Chi Đạo cẩn thận quan sát bốn phía. Vật bài trí trong nhà chẳng có bao nhiêu, trên chiếc bàn trà trong suốt trống không chẳng có thứ gì, mặt tường chỉ có màu trắng, không có đồ trang trí hay đồ điện gia dụng. Một chiếc ghế sô pha vàng nhạt đủ cho hai người ngồi. Căn phòng này giống như một nơi không dành cho con người sinh sống, tràn ngập sắc thái tối tăm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chi Đạo sờ sờ tai trái, nhìn chằm chằm cánh tay rũ bên sườn của Minh Bạch.
 
“Sao không bước vào?” Minh Bạch cười nhìn cô.
 
Cô nhìn nụ cười của thiếu niên: "Cậu vẫn luôn ở một mình sao?”
 
Nụ cười trên mặt Minh Bạch vẫn chưa biến mất, anh lười biếng dựa người vào vách tường bên phải, khoanh tay, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sâu như biển.
 
Anh nói: “Sợ sao?”
 
“Tôi mà sợ cậu á?” Chi Đạo cười một tiếng: "Cậu thì có cái gì mà phải sợ?”
 
“Vậy sao còn đứng bất động không vào nhà?”
 
“…Minh Bạch.” Chi Đạo nuốt nuốt nước miếng, cả người dính sát vào vách tường: "Cậu… Cậu phải thề là sẽ không dùng dao là tôi bị thương nữa mới được.”
 
Minh Bạch bước nhanh về phía cô, kéo ống tay áo của cô, bước thẳng về phía trước.
 
“Yên tâm, tôi cũng không muốn vào đồn công an. Hôm nay thiếu một người nấu cơm.”
 
Minh Bạch đưa thiếu nữ đến bên chỗ chiếc sô pha, ngón tay chỉ chỉ nó, nói: “Đêm nay cậu ngủ ở chỗ này.” Lại chỉ chỉ cánh cửa đang đóng chặt của căn phòng bên trong: "Cậu có thể làm bài tập trong căn phòng đó.”
 

Thu tay lại, Minh Bạch nhìn xuống cô: "Buổi tối làm món gì? Tôi đi mua.”
 
Chi Đạo bị một tràng động tác của anh làm cho mơ hồ, không biết nên nói gì. Câu cuối cùng hình như là câu hỏi, cô phải trả lời. Vì thế, cô nói: “Trứng gà xào cà chua...”
 
Minh Bạch đóng cửa ra ngoài.
 
Chi Đạo tiếp tục đứng sững sờ tại chỗ, chiếc cặp sách nặng nề vẫn còn đeo sau lưng, cô nghịch quai đeo cặp sách, ngửa đầu nhìn trần nhà, không biết làm sao.
 
-
 
Cuối cùng, Chi Đạo cũng động, cô bước tới, nhìn cánh cửa phòng ngủ của anh. Tay đặt trên tay nắm cửa, hơi do dự.
 
Minh Bạch nói, cô có thể làm bài tập trong căn phòng này…
 
Chi Đạo tự tìm lý do cho mình, cô mở cánh cửa của căn phòng duy nhất trong căn nhà này ra. Có vẻ như, căn nhà này đã được sửa chữa lại, hai căn phòng ban đầu bị đả thông, xây thành một cái.
 
Diện tích phòng rất rộng. Rất thơm. Sạch sẽ, ngăn nắp. Các đồ vật bày biện trong căn phòng không giống phòng khách bên ngoài. Đồ đạc lung tung lộn xộn rất nhiều, lộ ra vẻ thoải mái xa hoa. Trên bàn sách được đặt một chiếc đèn bàn màu trắng, các loại bài thi và sách luyện tập được bày chỉnh tề, dựng gọn gàng tựa vào ven tường. Một cái bình hoa trong suốt với một bó hoa hồng xinh đẹp.
 
Cô liếc mắt quan sát cả căn phòng, giá áo được đặt phía trước cửa sổ, một loạt quần áo được treo trên đó. Tất, quần đồng phục, quần dài màu xám, áo ngắn tay màu thuần tím đậm. Còn có… Một chiếc quần lót màu xanh đen.
 

Chi Đạo vội vàng dời tầm ánh mắt.
 
Trên bàn nhỏ còn đặt một cái hương huân, thì ra nguồn gốc mùi thơm trên người anh là phát ra từ thứ này. Bên chiếc bàn nhỏ là giường của anh. Khăn trải giường màu đen, gối đầu màu trắng. Đơn điệu, ngắn gọn.
 
Đây là phòng của một nam sinh. Minh Bạch ở trong căn phòng này, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của anh cũng diễn ra tại đây. Anh một mình thay quần áo, nằm trên giường đọc sách, duỗi người... Thậm chí: "chào cờ”.
 
Chi Đạo: !!! Cô vỗ vỗ mặt.
 
Minh Bạch có rất nhiều bài thi. Tất cả chúng đều đạt được điểm xuất sắc, từ cấp hai cho đến bây giờ.
 
Cấp hai. Cô liếc nhìn một tờ bài thi được xếp chồng trên cùng. Đánh giá thành tích giữa kì một trung. Khối 8 lớp 1. Tên họ…
 
Cố Ẩn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận