“Chỗ này của cậu sao lại bị đỏ thể?” Minh Bạch nhìn một vòng vệt đỏ trên cổ tay phải của Chi Đạo.
Chi Đạo nhìn thoáng qua, ấn lên khiến da thịt lõm vào: "Cái này hả? Vừa rồi có muỗi đốt.”
Anh không nói lời nào, cô trầm mặc tiếp tục viết bài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Bạch nhìn thật lâu, nhìn đến mức khiến Chi Đạo không được tự nhiên, sống lưng chậm rãi co rụt.
Đồ thần kinh! Chi Đạo nghĩ thầm. Sau đó lại cảm thấy rõ ràng cô còn thần kinh hơn.
Chi Đạo nhớ tới buổi khai giảng mấy ngày hôm trước, lớp học tổ chức họp lớp, mọi người hẹn gặp nhau ở một tiệm ăn nào đó ngoài trường. Một đêm trước hôm hẹn gặp, Minh Bạch đột nhiên gửi tin nhắn cho cô nói hai người đằng nào cũng tiện đường nên cùng nhau thuê một chuyến taxi. Chuyện có thể giúp mình tiết kiệm tiền, đương nhiên là Chi Đạo vui vẻ đồng ý.
Cô thay bộ váy dài màu xanh nhạt mới mua mấy ngày hôm trước, eo váy được thiết kế bó sát vòng eo nhỏ nhắn của cô, kiểu váy cúp ngực khoe xương quai xanh xinh đẹp và một mảng da thịt trắng nõn. Da cô trắng, mặc màu xanh lục càng có trông như đang phát sáng. Cô cẩn thận sát buộc dây giày thể thao, phối hợp với một đôi tất màu xanh lục, sau lưng còn đeo thêm một túi xách nhỏ hình chú vịt vàng đáng yêu.
Chi Đạo nghiêm túc bôi kem chống nắng, nhìn chính mình trong gương, nghiêng mặt sang trái, rồi lại nghiêng mặt sang phải.
Sau đó, Chi Đạo cẩn thận lấy một tập miếng dán kích mí mới tinh từ trong ngăn kéo ra, cẩn thận dán lên mí mắt của mình, đôi mắt to tròn một mí lập tức biến ngoại đôi mắt to tròn hai mí. Chi Đạo lại lấy thêm một thỏi son dưỡng môi có màu mới, mở nắp, nghiêm túc nhìn gương thoa son.
Minh Bạch nhìn cô, vẫn là cái loại ánh mắt lạnh lùng như trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, anh nói: “Trở về thay quần áo.”
Sao chuyện gì của cô anh cũng muốn nhúng tay vào thế? Chi Đạo bất mãn, nắm chặt túi xách: "Vì sao?”
Anh nói: “Không thích hợp với cậu.”
Vâng vâng vâng. Để cô đi cùng một chỗ với anh khiến anh mất mặt đúng không? Tốt xấu gì thì cô cũng có bôi son môi mà... Cũng không tính là quá xấu đi? Anh nói không thích hợp chính là uyển chuyển chửi cô khó coi à. Anh đẹp, được chưa? Minh Bạch là người đẹp trai nhất thế giới, vậy đã được chưa? Là cô không xứng.
Chi Đạo tức giận, lập tức xoay người trở về nhà mình: "Tôi không đi nữa. Mình cậu đi đi.”
Minh Bạch túm được cổ cô: "Cậu tức giận?” Trong giọng nói của anh tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Đồ thối tha! Sao nào? Chẳng lẽ anh nhất định muốn bắt cô tới nói với anh là “Tôi đang tức giận, tôi đang rất tức giận” thì lúc đấy anh mới biết sao? Anh chính là sứ giả do ông trời cố ý phái tới để dạy dỗ cô đấy à? Rốt cuộc đời trước cô đã làm sai điều gì!
“Không có.” Chi Đạo mỉm cười, xoay người: "Chỉ là tôi đột nhiên phát hiện mình đã no bụng rồi thôi, nên không muốn đi ăn cơm nữa.”
Sau đó, bụng cô đặc biệt, cực kỳ, vô cùng phản chủ, vang lên tiếng ục ục.
Dù sao mọi người cũng hẹn nhau ở tiệm cơm, Chi Đạo vì muốn ăn đến khi hồi vốn, cho nên nhịn cơm suốt một ngày và hậu quả là cái bụng "đúng lúc" lên tiếng kháng nghị.
Chi Đạo xấu hổ che bụng lại, ánh mắt né tránh không muốn nhìn anh.
Trên người đột nhiên được khoác lên một cái áo sơ mi hơi mỏng, có màu lam nhạt, chất vải mềm mại. Mùi thơm quen thuộc trong nháy mắt đánh úp lại.
Thiếu niên đối diện nói: “Quần áo của cậu quá ngắn, vừa hơi vươn tay chút là có thể nhìn thấy toàn bộ.”
Chi Đạo biết, lỗ tai của cô đang nóng lên. Tay cô không nghe theo lý trí, ấn lên ngực, cảm thụ trái tim đang đập bình bịch. Cô không dám hỏi, có phải anh đã nhìn thấy áo ngực màu trắng của cô không.
Sau khi Chi Đạo hoàn hồn, thẹn quá hoá giận, đi thẳng về phía trước.
Sao chuyện gì anh cũng có thể nói trắng ra nói như thế?!
Chi Đạo từng chút siết chặt cái áo sơ mi to rộng của anh, mặc vào. Tay áo của Minh Bạch quá dài, cô phải sắn lên ba lần mới miễng cưỡng thò được tay mình ra ngoài. Dường như trong lòng bàn tay toàn là mùi vị của anh, mùi hương của anh bao trùm khắp cơ thể cô, nhốt cô trong một cái nhà giam quyến rũ.
Vì sao Minh Bạch lại cho cô mượn quần áo?
Không phải anh... có thói ở sạch sao?
Chi Đạo bắt đầu bổ não linh tinh, suy nghĩ cứ như bị ma quỷ ám ảnh, miên man đến phương trời nào đó.
Vài suy nghĩ trong đó, khiến cô điên cuồng hít thở không thông.
___________________________________
Tam Tam: Muốn viết thịt...
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...