Phòng bếp rất sạch sẽ, đồ vật được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận một sự thật là chiếc tủ lạnh đẹp đẽ kia trống rỗng. Chi Đạo tìm được một gói mì phở, đập nhừ tỏi với gừng, thái nhỏ, lại cho thêm một muỗng nước cốt gà, nước tương và dầu vừng. Cô nhìn lọ sa tế, ngẫm lại một lúc cũng quyết định bỏ một chút vào.
Trên bàn trà trong suốt bày ba bình rượu, hai bình trong đó đã rỗng tuếch, nằm lăn lóc la liệt lung tung.
Chi Đạo cẩn thận bưng bát mì ra, ngón trỏ đặt dưới đế bát, ngón tay cái đặt trên miệng bát, còn chu đáo mang thêm một tấm cách nhiệt để lên bàn. Cô nhìn thiếu niên nằm trên ghế sô pha đang xuất thần nhìn ban công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ăn cơm thôi.”
Minh Bạch xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy: "Cảm ơn.”
Tư thái ăn cơm của Minh Bạch rất văn nhã, động tác ung dung thong thả, không nhanh không chậm, không nóng không vội. Không có tiếng nhai nuốt, bầu không khí im lìm ảm đạm làm cô hoảng hốt.
Chi Đạo nhìn Minh Bạch.
Cảnh tượng này hiếm lạ như việc tuyết rơi vào tháng sáu vậy, mọi người thường nói rằng thứ đó là trái với tự nhiên là một dấu hiệu xấu, vì vậy không ai dám đến gần. Nhưng nó thực sự rất đẹp. Anh cũng rất đẹp, chẳng hạn như lúc này, hàng lông mi này, đôi môi này và một đôi mắt hạnh nhân đang nhìn cô.
…. Minh Bạch nhìn cô?
Chi Đạo vội vàng cúi đầu, hắng giọng: “Cái đó..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một loạt tiếng đạp cửa như đòi mạng đánh vỡ không khí bình yên yên tĩnh lúc này. Tiếng động ầm ĩ đột nhiên vang lên khiến Chi Đạo bị dọa sợ suýt nhảy dựng, sau khi bình tĩnh lại thì cô toan đứng dậy, vừa mới bước ra một bước đã bị anh ngăn cản.
“Mặc kệ nó.” Minh Bạch nói.
Người bên ngoài cửa vẫn kích động điên cuồng đập cửa, nắm tay mạnh bạo đấm thùng thùng lên cánh cửa, một lúc sau có lẽ đã thấm mệt lên dùng chân hung hăng đá, tuôn ra những lời nói hết sức thô bỉ.
“Thằng oắt con! Mày con mẹ nó mau bảo con tiện nhân Minh Nguyệt kia ló mặt ra đây! Nghe thấy không! Con mẹ nó! Dám nhân lúc ông đây không có nhà mà trộm lén lút qua lại với người đàn ông khác!”
Dường như người đàn ông ngoài cửa người đã uống say, thần chí không rõ, trạng thái mơ màng điên cuồng. Ông ta không chỉ đá cửa, mà còn dùng chai rượu đập mạnh vào cánh cửa, tiếng thủy tinh vỡ tan chói tai mà sắc bén.
Chi Đạo sợ hãi nắm chặt ghế dựa, nhìn sang bên cạnh, Minh Bạch vẫn rất bình tĩnh, dường như anh đã quá quen với chuyện này, con mèo nghi ngờ và hay tò mò lại nhảy ra.
“Nghe thấy không?! Đồ con hoang, mở cửa! Con mẹ nó, thằng con hoang chết tiệt, phụ nữ hạ tiện sinh ra đứa con cũng hạ tiện nốt! Ông đây phí công nuôi dưỡng mày mười mấy năm, mày lại dám cầm dao đâm tao! Tao con mẹ nó chứ đồ chó má! Lòng lang dạ sói! Mày cũng giống hệt con mẹ hạ tiện của mày, ỷ có cái gương mặt đẹp nên lăng nhăng đúng không? Không muốn nhận ba mày nữa đúng không! Mày không nhận tao, chẳng lẽ mày cho rằng cái thằng chó má kia sẽ để mày gọi ba sao? Sau này mày chắc chắn sẽ giống như con mẹ mày, làm đ.ĩ, bán l**. Không đúng, mẹ mày bán l**, mày bán lỗ đít, đồ con hoang! Rồi sẽ có một ngày, chúng mày bị người ta chọc cho nát nhừ…”
Chiếc ghế dựa bị đẩy ra, chân ghê ma sát với sàn nhà phát ra một tiếng chói tai, hoàn toàn át đi những lời nói thô tục của người đàn ông ngoài cửa. Chi Đạo nhìn Minh Bạch, anh nắm chặt bát sứ đang đựng mì sợi nóng bỏng, ngón tay chìm vào cả nước mì. Nhưng sắc mặt thiếu niên vẫn lạnh nhạt, sải bước chân đi ra mở cửa, cầm cái bát hướng ra phía ngoài cửa, dùng sức ném ra ngoài. Cái bát sứ vỡ tan tành thành đủ các loại mảnh nhỏ, tiếng sứ chạm đất so ra còn dễ nghe hơn tiếng thủy tinh vỡ.
Minh Bạch vẫn tuân thủ nguyên tắc kiệm lời, chỉ phun ra đúng một chữ: "Cút.”
Minh Bạch đóng cửa lại, đi đến bên trên ghế sô pha, ra quầy dụng cụ, lấy cái mở nắp bia, thẳng tay mở chai rượu thứ 3. Thiếu niên chẳng nói chẳng rằng, đưa lên miệng uống ừng ực, hầu kết lên xuống liên tục, nuốt không ngừng, anh ngửa đầu, cằm nhọn sắc bén.
Người đàn ông ngoài cửa vẫn đang mắng rất sung sức, phun ra những lời lẽ thô tục nhất mà Chi Đạo chưa từng nghe qua từ khi sinh ra đến giờ. Cô không biết làm sao, chỉ dành bịt lỗ tai lại, nhưng càng không muốn suy nghĩ, thì lại càng khó để có thể ức chế con mèo tò mò đang cào cấu trong lòng, những vấn đề cứ thi nhau hiện lên.
Người đàn ông bên ngoài cửa thật sự là ba Minh Bạch sao? Vì sao trong khi người người nhà nhà đoàn tụ ăn Tết thì nhà anh lại chỉ có mình anh? Dì Minh Nguyệt đi đâu rồi? Anh đâm ba anh thật sao? Vì sao chứ? Còn có cái gì mà lỗ đít… Còn có, anh chưa đủ tuổi uống rượu đâu…
Chi Đạo lắc đầu, ám thị cho bản thân không nên tham dự những chuyện không liên quan này. Vì thế, cô đứng dậy, đứng cách Minh Bạch một khoảng không xa không gần, cười gượng nói: “Cái kia, tôi nên về nhà rồi. Nhất định là mẹ tôi đang giục tôi về.”
Chai rượu đã ít đi hơn nửa, cô không dám nhìn Minh Bạch đang uống thả cửa, thấy anh không đáp lại, động tác uống rượu cũng không hề dừng lại, cô xoay người muốn rời đi.
Trong nháy mắt, cổ tay bị kéo lại, nhiệt độ nơi bàn tay thiếu niên lạnh như nước sông. Cổ tay nhỏ nhắn của Chi Đạo bị bàn tay to lớn kéo lại, năm ngón tay giữ thật chặt, ôn nhu đến lạnh nhạt.
Cô quay người, ngước nhìn thiếu niên đang trong men say, dường như đầu óc anh cũng không được tỉnh táo lắm. Chi Đạo không được tự nhiên, tay hơi vùng vẫy, Minh Bạch không hề có ý định buông ra, mí mắt cụp xuống, tâm trí như đang trong giấc mộng, gương mặt nổi lên cảm giác say hồng.
“Trời thật tối.” Anh nói.
Chi Đạo gật gật đầu: "Đúng… Trời tối rồi, tôi… Tôi phải về nhà.” Cô lại giật giật cổ tay, da thịt chỗ đó đã nóng lên.
Minh Bạch buông tay cô ra, chậm rãi đi đến ban công: "Chi Đạo.” Anh gọi cô, nhưng bước chân lại không hề dừng lại.
Anh nói, chớ quên hợp đồng.
Đôi mắt Chi Đạo trừng lớn, đơ người nhìn bóng dáng anh hoàn toàn tiến vào bóng tối trên ban công. Màn đêm nuốt trọn bóng dáng thiếu niên.
Đồ khốn kiếp! Đồ khốn nạn! Đồ thối tha! Cô thầm mắng chửi trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...