Tằm chi

Lông mi Minh Bạch rũ xuống, thấp giọng hỏi: "Cậu không cảm thấy ghê tởm sao?”
 
Chi Đạo sửng sốt một giây, cho là cảm giác ghê tởm mà anh vừa nhắc tới là đang nói chính mình. Cô nói: “Tôi không tin nam sinh các cậu không xem mấy thể loại này.”
 
“Có xem qua một lần.” Minh Bạch nói: "Những bộ phận đó thật xấu xí.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“.…..” Sao lại chuyển chủ đề sang video rồi!
 
Chi Đạo không muốn tiếp tục nói chuyện với anh về cái đề tài vừa nhạy cảm vừa xấu hổ lại vô cùng mờ ám thế này nữa. Thiếu nữ căng thẳng, ngón trỏ tay trái vẽ một vòng tròn trên bàn, hạ thấp giọng, không được tự nhiên mà nói: “Người như cậu đương nhiên sẽ cảm thấy phản cảm.”
 
“Người như tôi là cái dạng gì?”
 
Chi Đạo ngây người một lúc mới nghiêng đầu nhìn anh: "Chính là… là kiểu người thích sạch sẽ.” Kiểu thích sạch sẽ đến độ biến thái ấy, không thể nhìn thấy một chút bụi bẩn. Chẳng qua Chi Đạo khôn ngoan không nói câu phía sau.

 
Cho dù chỉ là một nốt ruồi nhỏ trên da thịt, hay là lông tơ mỏng manh thậm chí là khu rừng rậm ở nơi tư mật, khi Minh Bạch đối mặt những thứ đó trên thân thể của người phụ nữ, anh chắc chắn sẽ sinh ra sự phản cảm. Chi Đạo nhìn mắt lớp lông tơ sinh trưởng trên cánh tay, ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến chúng nhìn như trong suốt, ngoan ngoãn nằm yên trên cánh tay.
 
Minh Bạch nói: “Chỉ là năng lực thừa nhận một sự vật, sự việc giữa người với người không giống nhau.”
 
Chi Đạo dẹp yên các loại cảm xúc trong lòng: "Giống như lúc soi gương vậy, cậu chỉ có thể nhìn thấy chính mình.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao cuộc nói chuyện từ chủ đề 18+ lại thăng cấp thành vấn đề triết học rồi? Cô cảm thấy sự thẹn thùng vì bị bắt gặp đọc truyện 18+ lúc trước còn chưa hoàn toàn biến mất, ngón tay vuốt ve cái bàn, lại thấy hơi khó mở miệng.
 
“Cậu rất thích chuyện đó sao?” Minh Bạch lại hỏi.
 
Lỗ tai thiếu nữ trong nháy mắt biến thành ngọn lửa, trong đầu thì liên tiếp vang lên tiếng nổ bùm bùm như pháo hoa. Ánh mắt Chi Đạo lập loè: "Tôi chỉ đang đọc tiểu thuyết bình thường thôi, sau đó vừa vặn đọc tới đoạn đó… nó, cái đó… Liền nhảy ra ngoài. Tôi cũng không ngờ tới. Không chán ghét, cũng không thể nói là thích nhỉ?”
 
Cô đương nhiên không dám nói đoạn nội dung phía trước cũng có vài thứ không phù hợp với trẻ em.
 
Minh Bạch tỉ mỉ nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của Chi Đạo, đánh giá những cảm xúc mà cô đang cố giấu kín: "Tôi thì lại thấy cậu cười rất không bình thường.”
 
Chi Đạo né tránh ánh mắt thấu triệt của thiếu niên, giả vờ nhìn lên bảng đen: "Tôi … thích cười, không được sao?”
 
Anh nhìn cô thật lâu, không khí trầm mặc yên tĩnh đến độ mọi thứ như ngưng kết lại, đóng thành băng. Ngón trỏ Minh Bạch hứng thú gõ nhịp lên mặt bàn, khóe miệng cong lên một biên độ nho nhỏ.
 
“Người đàn ông cười nhẹ hôn lên gò má cô gái, ngay giây sau đó, vẻ mặt anh nghiêm túc lại, đâm thật mạnh vào trong thân thể cô một cái. Cú đâm đánh trúng điểm mẫn cảm, khiến cơ thể cô co rút lại trong nháy mắt.” Minh Bạch thuận miệng đọc lại toàn bộ, một chữ cũng không sai, lại nói: “Đoạn miêu tả này, buồn cười ở chỗ nào?”
 

Ông trời ơi, sao người này có thể đọc lại những thứ đó một cách thản nhiên như vậy? Cũng không biết anh đã nhìn thấy bao nhiêu… Cái chính là, chẳng lẽ anh không thấy thẹn thùng sao? Minh Bạch đã quên cô là người khác phái rồi sao?! Hay là quên mất đề tài nhạy cảm này không nên dùng để thảo luận với người khác phái! Chẳng lẽ anh muốn cô nói là bởi vì năng lực "tính phúc" của nam chủ quá mạnh mẽ cho nên cô mới trồng cây si, mỉm cười ngu ngốc sao? Anh thật sự thắc mắc vấn đề này hay là chỉ muốn lấy cô ra làm trò cười thế? Chẳng lẽ anh muốn mượn chuyện này để nói nội tâm cô không thuần khiết, suốt ngày suy nghĩ xấu xa, ảo tưởng làm chuyện đó với đàn ông?
 
Chi Đạo đột nhiên không kịp phòng thủ, bị thao tác không biết xấu hổ của thiếu niên đánh cho tan tác, đầu óc tê dại, bật dậy ngay lập tức, đứng từ trên cao nhìn xuống anh.
 
“Tôi muốn đi WC.” Cô nói.
 
Minh Bạch nghiêng nghiêng đầu, sau đó dời người để cho cô đi ra.
 
-
 
Đến kì thi cuối kỳ một của lớp 11, trải qua quá trình được Minh Bạch chỉ đạo kết hợp với sự kiên trì cố gắng của bản thân, thành tích của Chi Đạo tăng lên năm hạng. Tuy rằng thứ hạng này không cao không thấp, nhưng cũng được coi là biến hóa lệch trời rồi, lại ngó sang bên phải, nhìn thấy bảng điểm xinh đẹp của người nào đó, một cột lại tiếp một cột, Chi Đạo hít hít cái mũi.
 
Chi Đạo cũng không biết tại sao, rõ ràng thành tích của Từ Oánh cũng tốt hơn cô nhiều, nhưng lúc cô ngồi bên cạnh cô ta lại chưa từng cảm thấy như vậy. Cho nên là vì khi đối mặt với Minh Bạch, cô nhận ra dù bản thân có cố gắng như thế nào cũng vĩnh viễn không thể đuổi kịp cho nên mới nảy sinh cảm giác tuyệt vọng sao? Hay là do bản thân không đủ thông minh cho nên không cam lòng? Vậy cô học cái gì mà học?! Nỗ lực học tập để chứng minh bản thân chính là đứa vừa bình thường vừa ngu xuẩn đúng không… Tinh thần Chi Đạo vừa phấn chấn lên một chút giờ lại sa sút.
 
“Không vội.” Minh Bạch nhìn kỹ những lỗi sai mà Chi Đạo mắc phải trong bài thi.
 
“Minh Bạch… Tôi với cậu không giống nhau.” Cô rũ mắt uể oải nói.

 
Hai người đều cùng chạy bộ buổi sáng, cùng học thuộc từ mới tiếng Anh, giữa trưa cô lại chăm chỉ sửa sang lại bài tập trong vở, học thuộc kiến thức, buổi tối làm bài lại sửa lỗi sai, trước khi đi ngủ cũng dành thời gian tranh thủ học thuộc, phương pháp học tập với kế hoạch học tập gần như sao từ một khuôn với Minh Bạch, nhưng chênh lệch giữa hai người lại lớn như vậy. Chi Đạo không thể không thừa nhận, ngay từ khi mỗi người sinh ra, trí lực đã là sự bất bình đẳng đầu tiên.
 
“Có cái gì không giống nhau?” Minh Bạch nhướng mày.
 
Chi Đạo trầm mặc. Tâm tình kỳ quái bộc phát ngay lúc này, cô càng mạnh miệng, thật ra chỉ vì không muốn thừa nhận anh thông minh hơn cô, không muốn thừa nhận bản thân vụng về. Cô nhìn sang bức tường màu trắng bên tay trái.
 
“Còn có cái gì không giống nhau. Cậu đứng tiểu, còn tôi ngồi tiểu chứ sao!”
 
“……”
 
Minh Bạch ngây người vài giây, sau đó trưng ra vẻ mặt nghiêm túc quen thuộc, cầm lấy bài thi của cô, cẩn thận nhận xét: "Kiến thức nền tảng của cậu bây giờ vẫn chưa đủ. Muốn đạt được mục tiêu không phải cứ làm một lần là xong. Cậu chưa từng nghe qua câu tục ngữ không có những con sông nhỏ sao thành biển lớn (1) à?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui